Phòng thẩm vấn tầng hai.
Lâm Côn và Chương Tiểu Nhã ngồi đối diện hai cảnh sát - một nam một nữ, cách nhau một cái bàn nhỏ hình vuông. Nam cảnh sát nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, mắt híp mũi khoằm, vừa nhìn là biết không phải tay vừa.
Nữ cảnh sát trông tầm hơn hai mươi tuổi, mắt to sống mũi cao, môi đỏ răng trắng, đúng tiêu chuẩn một người đẹp.
Vừa vào cửa, mắt nam cảnh sát đã đảo vòng vòng, không phải nhìn nữ cảnh sát bên cạnh mình mà nhìn Chương Tiểu Nhã, hơn nữa còn là nhìn vào chỗ quần áo bị rách trên người Chương Tiểu Nhã.
Dừng một chút, giọng nam cảnh sát đầy hoài nghi hỏi Chương Tiểu Nhã: “Họ tên, tuổi tác, đang làm gì?”
Chương Tiểu Nhã cúi đầu, đây là lần đầu tiên cô vào cục cảnh sát, trong lòng cực kỳ căng thẳng, ngập ngừng một lúc mới nói: “Tôi tên là...”
“98, 63, 99.” Lâm Côn đột ngột lên tiếng.
“Hả?”
Nam cảnh sát nhướng mày lườm Lâm Côn một cái, cao giọng nói: “Tôi hỏi cậu à, nói linh tinh cái gì!”
Lâm Côn không phản ứng với cảnh sát mắt híp kia, hoàn toàn coi anh ta là không khí, mắt nhìn chằm chằm vào nữ cảnh sát, trên mặt làm ra vẻ thật sự nghiên cứu. Vừa nãy, anh vừa thốt lên xong, khuôn mặt trắng nõn của nữ cảnh sát kia ngay lập tức đỏ lên như quả táo.
Thấy Lâm Côn phớt lờ mình, cảnh sát mắt híp cực kỳ tức giận, nhưng ngại nữ cảnh sát bên cạnh mình cũng ở đây, lúc quan trọng vẫn nên giữ thể diện, cho nên mới cố kìm nén không bùng phát, quay đầu nhìn về phía nữ cảnh sát, thấy khuôn mặt trắng của cô chuyển đỏ, lập tức anh ta liền hiểu ý nghĩa ba con số kia rồi!
... Đó là số đo ba vòng của phụ nữ!
Không những thế, từ thái độ xấu hổ của nữ cảnh sát kia, mắt híp kinh ngạc nhìn ra được cái tên dáng vẻ du côn ngồi đối diện vậy mà đã đoán đúng hết rồi, điều này làm cho mắt híp cực kì nghi ngờ quan hệ giữa nữ cảnh sát và Lâm Côn. Có phải hai người này đã léng phéng dây dưa từ trước hay không, nếu không làm sao anh có thể biết rõ như vậy?
Nữ cảnh sát tên là Thẩm Mạn, là cảnh hoa(*) bạo lực có tiếng của khu Nam Thành, dám đùa giỡn cảnh hoa, chắc chắn sẽ chết cực kỳ thảm!
(*) cảnh hoa: cô gái xinh đẹp nhất trong giới cảnh sát ở một khu vực nào đó.
Hai má Thẩm Mạn hồng hồng, sau khi hết xấu hổ, chắc chắn là lòng tràn đầy lửa giận hừng hực thiêu đốt, hàm răng cô cắn chặt, đôi mắt to xinh đẹp đầy sát khí, bình thường có loại lưu manh nào mà cô chưa gặp chứ? Nhưng chưa từng gặp tên có lá gan lớn như người đối diện, cũng dám săm soi số đo ba vòng của cô... Thật sự là chán sống rồi!
Rầm!
Thẩm Mạn đập bàn một cái, đứng lên, sát khí cuồn cuộn nổi giận quát Lâm Côn: “Đồ lưu manh đáng chết, có tin tôi lập tức vả nát miệng anh, cho anh chừa thói nói bậy!”
Lâm Côn cười ngả ngớn, bày ra vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi, sờ sờ cằm, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt tức giận xuống bộ ngực căng tròn của Thẩm Mạn, trêu chọc nói: “Người xinh đẹp mà tính tình quá nóng nảy, tôi đoán cô nhất định thích mặc đồ lót màu đen, hơn nữa còn là loại bó sát người...”
Ánh mắt lại di chuyển xuống bên dưới, “Quần nhỏ cũng là màu đen, mà còn là quần chữ T, chất liệu tơ tằm có ren trong suốt, bên cạnh còn có một cái nơ hình con bướm...”
“Anh câm miệng cho tôi!”
Thẩm Mạn thiếu chút nữa đã ngất vì tức, nổi giận gầm lên một tiếng, vung bàn tay muốn đánh Lâm Côn, nhìn dáng người cô eo nhỏ mong manh nhưng lại là cao thủ Taekwondo, một cái tát này rất chuẩn, ổn định, đủ độc ác, vô cùng nhanh chóng tiến đến bên tai Lâm Côn, người bình thường gần như không tránh được.
Giờ phút này nam cảnh sát mắt híp và Chương Tiểu Nhã đều kinh ngạc mở to hai mắt, mắt híp tất nhiên là vui sướng khi người gặp họa, Chương Tiểu Nhã lại lo lắng thay Lâm Côn, dù sao thì Lâm Côn cũng là ân nhân cứu mạng của cô mà.
Một tiếng “bốp” vang dội, không giống tiếng bàn tay mạnh mẽ vả lên mặt, mà là tiếng bàn tay bắt lấy cổ tay.
Lâm Côn nhẹ nhàng bâng quơ vung tay lên đã nắm được cổ tay Thẩm Mạn trong tay, Thẩm Mạn kinh ngạc vô cùng, không phục nhìn Lâm Côn, đồng thời nhanh chóng muốn rút cổ tay về, kết quả lại phát hiện là phí công, cho dù cô có dùng sức ra sao, bàn tay lớn của đối phương vẫn như là kìm sắt khóa chặt cô lại.
Thực ra Lâm Côn cũng không có ác ý gì, tối hôm nay vốn anh muốn tìm tình một đêm, kết quả lại bị bắt đến cục cảnh sát, thấy Thẩm Mạn xinh đẹp, nhất thời liền nổi hứng trêu đùa, nói hai ba câu đùa giỡn một chút, không nghĩ là tính tình đối phương lại hung dữ, đối phó với cô bé ghê gớm này phải dùng bạo lực, đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Dám đến cục cảnh sát đùa giỡn nữ cảnh hoa, đi khắp Trung Hoa này chắc chắn Lâm Côn là người duy nhất rồi.
“Khốn kiếp, mau buông cảnh quan Thẩm ra!”
Mắt híp đứng vọt lên, lấy súng lục bên hông ra chĩa vào đầu Lâm Côn quát lớn.
Không đợi Lâm Côn có phản ứng, lúc này cửa phòng thẩm vấn được mở ra, trưởng cục cảnh sát khu Nam Thành Trương Thiên Chính hơn năm mươi tuổi đi tới, sau khi nhìn thấy cảnh trước mắt, nét mặt già nua của ông lập tức đen lại, nghiêm khắc quát lớn: “Làm càn!”
Mắt híp nhanh chóng buông súng trong tay xuống, chào một câu: “Cục trưởng Trương....”
Lâm Côn cũng buông lỏng tay nắm cổ tay Thẩm Mạn ra, Thẩm Mạn đỏ mặt cũng chào: “Cục trưởng Trương...”
Trương Thiên Chính hít sâu một hơi, hỏi Thẩm Mạn: “Tiểu Thẩm, ghi chép xong chưa?”
Thẩm Mạn đỏ mặt nói chi tiết: “Báo cáo cục trưởng, đối phương không chịu phối hợp, ghi chép còn chưa làm.”
Trương Thiên Chính khoát tay nói: “Coi như quên đi, không cần tra hỏi nữa, đã có người nộp tiền bảo lãnh cho anh Lâm đi ngoài.”
“Nhưng....”
Thẩm Mạn không phục, vừa rồi Lâm Côn làm cô nhục nhã một trận, nếu để anh dễ dàng đi ra ngoài như vậy thì còn gì là thể diện của cô, cô đường đường là nữ cảnh hoa bạo lực khu Nam Thành, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.
“Không nhưng nhị gì cả.” Trương Thiên Chính nghiêm khắc từ chối, ngược lại nhẹ giọng ôn hòa nói với Lâm Côn: “Anh Lâm, xin mời đi theo tôi.”
“Được, cảm ơn cục trưởng Trương.” Lâm Côn lên tiếng, quay đầu lại cười xấu xa đầy ái muội với Thẩm Mạn, đứng dậy đi theo Trương Thiên Chính ra ngoài.
Trương Thiên Chính đưa Lâm Côn ra cửa cục cảnh sát, Tần Tuyết mặc một bộ đồ công sở màu đen đứng ngoài cổng chính, ánh sáng đèn đường chiếu trên người cô, bao bọc lấy dáng người hoàn hảo không chút khuyết điểm của cô.
“Thư ký Tần, tôi mang người đến rồi.” Trương Thiên Chính cười nói với Tần Tuyết.
“Cảm ơn ông, cục trưởng Trương.” Tần Tuyết cười nói.
“Đừng khách sáo, có chuyện gì lúc nào cũng có thể gọi điện.” Trương Thiên Chính cười nói.
“Vâng, được.” Tần Tuyết đáp.
Trương Thiên Chính xoay người trở lại cục cảnh sát. Tần Tuyết vươn tay cười nói với Lâm Côn: “Xin chào anh Lâm, tôi là người chủ tịch Sở sai tới đón anh, lúc ban ngày bảo vệ Tiểu Lý không hiểu chuyện chọc giận anh, mong anh đừng để trong lòng.”
Lâm Côn ngắm nghía Tần Tuyết, ha ha cười, lại là một người đẹp, xem ra thành phố Trung Cảng không tệ, nơi nơi đều là người đẹp, anh cười vươn tay bắt tay Tần Tuyết, nói: “Không liên quan đến bảo vệ kia, là bản thân tôi không muốn làm bảo vệ thôi.”
“Bảo vệ?” Tần Tuyết nghi ngờ cười nói, đồng thời trong lòng cực kỳ ngạc nhiên bởi lớp chai sạn trong lòng bàn tay Lâm Côn. Rất dày, cứng như là một tầng sắt, thật không dám tưởng tượng phải như thế nào mới tạo ra nó.
Lâm Côn nhìn người đẹp cười tươi như hoa trước mắt nói: “Ủa, bảo tôi tới thành phố Trung Cảng không phải là làm bảo vệ sao?”
Tần Tuyết cười nói: “Anh Lâm, chắc là anh hiểu lầm rồi, cho tới bây giờ chủ tịch Sở chưa từng nói muốn mời anh tới làm bảo vệ.”
Lâm Côn nghi ngờ nói: “Vậy thì làm gì?”
Tần Tuyết cười nói: “Cái này tôi cũng không biết, nếu không thì thế này đi anh Lâm, bây giờ chủ tịch Sở đang ở văn phòng chờ anh, phiền anh đi với tôi đến gặp ông ấy một lần, đến lúc đó chuyện gì cũng rõ ràng rồi.”
Lâm Côn nghĩ một chút rồi nói: “Được!”
Xe Tần Tuyết mang tới đỗ ở ven đường, là một chiếc xe thương vụ màu đen, Lâm Côn vừa muốn lên xe, đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại nói với Tần Tuyết: “Thư ký Tần, có thể phiền cô một chuyện không?”
Tần Tuyết thông minh cười, nói: “Có phải muốn tôi nộp luôn tiền bảo lãnh giúp cô gái trong kia ra ngoài hay không?”
Lâm Côn cười khen: “Làm việc với phụ nữ thông minh thật là thoải mái! Ngoài ra cũng phiền thư ký Tần cho người đưa cô ấy về nhà, tôi sợ mấy kẻ lưu manh kia có đồng bọn, lại gây rắc rối cho cô ấy lần nữa.”
Tần Tuyết cười đồng ý: “Được, không thành vấn đề.”
Dọc đường đi Tần Tuyết rất nhiệt tình với Lâm Côn, nói chuyện phiếm rất nhiều, giới thiệu rất nhiều thứ đặc sắc của thành phố Trung Cảng cho Lâm Côn nghe. Trong lòng Tần Tuyết hiểu rõ, người có thể khiến Sở Tướng Quốc xem trọng, cho dù là ăn mặc rách rưới nhưng chắc chắn cũng là một nhân vật xuất chúng.
Trong văn phòng lớn xa hoa, Sở Tướng Quốc cầm một điếu xì gà, sắc mặt nặng nề đứng trước cửa sổ lớn sát đất, bóng đêm ngoài cửa sổ được ánh sáng từ bóng đèn thay thế, lúc này di động trong túi vang lên, thấy dãy số hiện trên màn hình, vẻ u ám trên mặt ông lập tức biến mất.
“Ông ngoại, tối hôm nay con nhìn thấy chú siêu nhân rồi!” Trong điện thoại vang lên giọng non nớt hưng phấn của Sở Lâm.
“Thật vậy sao?” Sở Tướng Quốc cười nói.
“Đương nhiên là thật, Lâm Lâm là đứa bé ngoan, bé ngoan chưa bao giờ nói dối ông ngoại. Ông ngoại, mẹ nói cha cũng lợi hại giống siêu nhân, là thật sao?” Tiếng Sở Lâm non nớt cố tỏ ra nghiêm túc hỏi.
“Ừ, là thật, mẹ con không lừa con.”
“Ông ngoại, vậy cha con bao giờ thì có thể trở về, ông với mẹ đều nói cha là quân nhân, đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng, đã đi nhiều năm như vậy mà cha còn chưa trở về, chắc cha không cần Lâm Lâm nữa rồi.” Nói xong, giọng cậu nhóc đột nhiên trở nên ấm ức, giống như có thể òa khóc bất cứ lúc nào.
“Làm sao có thể chứ, cha Lâm Lâm sẽ nhanh chóng quay lại thôi, con nghe lời ông ngoại, tối nay ngủ một giấc thật ngon, buổi sáng ngày mai vừa mở mắt là có thể nhìn thấy cha rồi.” Sở Tướng Quốc dỗ dành nói.
“Thật sao?”
“Ông ngoại là ông ngoại tốt, ông ngoại tốt là sẽ không lừa gạt Lâm Lâm.”
“Thật tốt quá! Ông ngoại, con đi ngủ đây, trả điện thoại cho mẹ nè, tạm biệt ông ngoại!”
“Tạm biệt Lâm Lâm.”
Điện thoại được chuyển đến trong tay Sở Tĩnh Dao, hai cha con cùng im lặng hồi lâu, Sở Tướng Quốc đành mở miệng nói trước: “Dao Dao, chuyện trước đây cha nói với con, chính là chuyện tìm một người cha giả cho Lâm Lâm...”
“Ông không cần nói nữa.” Giọng Sở Tĩnh Dao cực kỳ lạnh lùng.
“Dao Dao, cha cũng chỉ là muốn tốt cho Lâm Lâm, chúng ta không thể nói dối như vậy mãi, qua một hai năm nữa Lâm Lâm hiểu chuyện, nó sẽ biết chúng ta là đang dối gạt nó, đến lúc đó trong lòng thằng bé sẽ tổn thương, còn nữa đối với một đứa con trai mà nói, thiếu thốn tình thương của cha là tuyệt đối không thể.”
“Vậy một đứa con gái thì sao?” Sở Tĩnh Dao vẫn lạnh lùng như cũ nói: “Một đứa con gái thiếu thốn tình thương của mẹ thì có thể sao?”
“Dao Dao, cha biết con hận cha, đã nhiều năm như vậy, trong lòng cha vẫn luôn tự trách, sai lầm cha đã phạm trên người con, bây giờ tuyệt đối không thể để tái phạm trên người Lâm Lâm được nữa.”
“Thôi được, ông không cần nói nữa...” Sở Tĩnh Dao hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Việc kia tôi đồng ý, nhưng không có nghĩa là tôi thỏa hiệp với ông. Tôi là vì Lâm Lâm trưởng thành, không muốn để nó giống như tôi, lớn lên trong một gia đình không hoàn chỉnh.”
“Tốt quá rồi, con gái có thể nghĩ như vậy cha rất vui mừng. Chuyện kia cha lập tức sắp xếp, buổi sáng ngày mai Lâm Lâm tỉnh lại có thể nhìn thấy cha, về sau Lâm Lâm cũng không còn là đứa bé trong gia đình đơn thân nữa!” Sở Tướng Quốc hưng phấn nói.
“Sở Tướng Quốc, tôi hi vọng ông có thể tìm người có chọn lọc, không cần hủy hoại Lâm Lâm, nếu không tôi sẽ hận ông cả đời!” Sở Tĩnh Dao nói.
“Con gái yên tâm, người cha tìm chính là...” Sở Tướng Quốc hưng phấn nói, không đợi ông nói xong, trong điện thoại vang lên tiếng cúp máy, nhưng ông vẫn không thể kìm được vui mừng, cuối cùng con gái cũng chịu đồng ý rồi...