Ánh mắt Lâm Côn đầy kiên định nhìn Thẩm Hàm Sân, hình như Thẩm Hàm Sân cảm giác được suy nghĩ của anh, cô ôm chặt lấy Lâm Côn, đôi chân Lâm Côn đạp mạnh một cái, đạp một đám bọt nước tung tóe, hai người mượn lực bọt nước lướt sang một bên.
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, bọn họ vừa lướt sang bên cạnh, vừa lúc tránh được cái táp của cá mập, sau khi tránh né, Lâm Côn không dám trì hoãn chút nào, bàn chân lại đạp mạnh, hai người chậm rãi bơi lên phía trên.
Con cá mập tấn công thất bại, nó càng điên cuồng hơn trước, lập tức quay đầu lao tới tấn công Lâm Côn, cái miệng đầy răng nanh tỏa sáng và lộ ra sát khí đáng sợ.
Lâm Côn nhanh chóng nâng súng lên, ngón tay quả quyết bóp cò hai lần, hai tiếng nổ lớn sinh ra, hai viên đạn bay thẳng về phía con cá mập, cùng lúc đó mượn sức giật thật mạnh từ súng, Lâm Côn ôm Thẩm Hàm Sân lướt nhanh về phía mặt biển.
Hai viên đạn này có một viên bắn vào cằm của con cá mập, trên cằm cá mập xuất hiện lỗ máu lớn, một viên khác bắn vào mắt cá mập, con cá mập lăn lộn trong nước biển, máu tươi nhuộm đỏ một vùng biển cả.
Lâm Côn ra sức bơi, ôm Thẩm Hàm Sân lao lên mặt nước, hai người đồng thời hít một hơi thật sâu, bất chợt Lâm Côn dùng một tay ôm lấy thân thể mềm nhũn của Thẩm Hàm Sân, tay kia ra sức bơi về phía thuyền máy.
Cũng may thuyền máy cách anh ta không xa, Lâm Côn vừa đặt Thẩm Hàm Sân lên thuyền máy, sau đó chính anh mới leo lên, đột nhiên mặt biển xuất hiện sóng lớn, con cá mập kia đang lướt tới cực nhanh.
Lâm Côn vội vàng đạp chân ga đánh lửa, nhưng đánh vài cái lại không nổ máy, lúc này vây cá mập đã lộ ra trên mặt nước, nó đã cách bọn họ chưa tới mười mét, đồng thời còn đang lao tới rất nhanh.
“Nhanh... Nhanh lên một chút.” Thẩm Hàm Sân không còn chút sức lực kêu lên một tiếng, cô nhìn thấy vây cá mập càng ngày càng gần, gương mặt cô càng lúc càng hoảng sợ.
Lâm Côn cắn chặt hàm răng, anh lại khởi động lần nữa, mắt thấy con cá mập đã lướt tới, cái đầu dữ tợn đã lộ ra trên mặt nước, cái miệng to lớn đẫm máu cũng mở rộng và tấn công thuyền máy.
Brừm!!!
Vào lúc nguy hiểm, thuyền máy đã khởi động, Lâm Côn vặn tay ga, thuyền máy phun ra một đám khói trắng và lướt đi thật nhanh, thuyền máy vừa mới lướt đi, một giây sau, con cá mập lại cắn tới, tiếng hàm răng khép lại va chạm vào nhau, con cá mập cắn vào khoảng không.
Con cá mập cực kỳ tức giận, sau khi cắn hụt đã đuổi theo phía sau, nếu ngày hôm nay không ăn thịt hai con mồi kia, nó sẽ không bỏ qua.
Thuyền máy lướt nhanh trên mặt biển, tốc độ đã đạt đến cực hạn, tốc độ lại nhanh hơn con cá mập một bậc, cá mập vốn có tốc độ bơi rất nhanh, cá mập đang nổi điên càng bơi nhanh hơn.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Lâm Côn không ngừng lượn quanh tránh né cá mập, cá mập liên tiếp vồ hụt vài lần, nó lập tức nhảy ra khỏi mặt nước, dùng thân thể tấn công thuyền máy.
Con cá mập này rất có linh tính, nó biết rõ không thể cắn được thuyền máy, cho nên nó muốn dùng thân thể va chạm làm lật thuyền máy, hai người kia sẽ rơi xuống biển.
Lâm Côn âm thầm cắn răng, trong lòng biết rõ không xong, thân thể con cá mập này lớn như thế, chỉ cần va chạm sẽ làm con thuyền lật ngược, thuyền máy bây giờ biến thành công cụ thoát thân của bọn họ, một khi bị lật ngược cũng đại biểu cho việc bọn họ lành ít dữ nhiều.
Đối mặt với nguy cơ, Lâm Côn lại cái khó ló cái khôn, anh nói với Thẩm Hàm Sân phía sau một tiếng: “Ôm chặt!” Hai tay dùng sức vặn mạnh tay ga của con thuyền và nhắc đầu thuyền lên, thuyền máy cũng bốc đầu bay lên cao, lúc này con cá mập lại rơi xuống biển, từng đám bọt nước bắn lên tung tóe.
Thuyền máy nhảy ở giữa không trung, Lâm Côn cúi đầu nhìn xuống mặt biển, gương mặt của anh như biến thành tro tàn, chẳng biết trên mặt biển đã xuất hiện bảy tám vây cá mập từ lúc nào, hiển nhiên có một đám cá mập đang tập trung tại nơi này.
Cá mập là loài hành động một mình, rất ít tụ tập lại thành đàn, thời điểm chúng tụ tập thành đàn chỉ có một mục đích, đó chính là cùng nhau chia cắt con mồi, hiển nhiên con mồi này chính là Lâm Côn và Thẩm Hàm Sân.
Thẩm Hàm Sân sợ hãi không dám nhìn thẳng, cô nhắm mắt lại và ôm chặt lấy Lâm Côn, Lâm Côn cắn chặt răng, anh vặn ga tới cực hạn, thuyền máy cũng phát ra tiếng động lớn, nó nhanh chóng lướt về phía trước, trước mắt đã có thể nhìn thấy bờ biển, thắng lợi đang ở ngay trước mặt.
Sau khi chạy lên phía trước một đoạn, đột nhiên Lâm Côn phát hiện xung quanh yên tĩnh, anh dừng thuyền máy lại, sau đó quay đầu thuyền máy về phía sau, kết quả anh nhìn thấy mặt biển cuộn sóng, một đám cá mập đang cắn xé cái gì đó, Lâm Côn lập tức bừng tỉnh hiểu ra, hiển nhiên đàn cá mập không nhắm vào anh và Thẩm Hàm Sân, mà là nhắm vào con cá mập kia.
Cá mập tuyệt đối là động vật tàn bạo, một khi bọn chúng ngửi thấy mùi máu tanh sẽ điên cuồng, thậm chí có thể ăn tươi cả đồng loại.
“Chúng ta... Chúng ta an toàn rồi sao?” Thẩm Hàm Sân vẫn ôm chặt lấy đầu vai của Lâm Côn, cô vẫn nhắm mắt không dám mở mắt ra.
“An toàn.” Lâm Côn nhìn vào mặt biển phương xa.
Thẩm Hàm Sân từ từ mở mắt, gió biển thổi mái tóc ướt nhẹp của cô, xuyên qua khe vai của Lâm Côn, cô nhìn thấy cảnh tượng chém giết trong biển cả, trên mặt cô lộ ra vẻ khủng hoảng khó nói thành lời.
“Chúng ta mau trở về thôi.” Thẩm Hàm Sân nói ra, cô thật sự sợ hãi không nhẹ.
“Ừ.” Lâm Côn thay đổi đầu thuyền và chạy về bờ biển.
Trên bờ biển đã có rất nhiều người đang tụ tập, cảnh sát đã tạo ra tuyến cảnh giới, những người đang tắm biển cũng bị gọi lên bờ, vừa nghe nói trong biển có cá mập, mỗi người đều khủng hoảng khó nói thành lời.
Đứng xa nhìn thuyến máy lao tới gần, vẻ mặt của mọi người kinh ngạc khó nói thành lời, anh bạn bị cướp thuyền máy lao tới: “Khốn kiếp, thuyền máy của tôi đã trở về!”
Chu Cẩn và Mạnh Vũ đang ở trên bờ, sau khi nhìn thấy thuyền máy, trên mặt của hai người thở phào như trút được gánh nặng, Mạnh Vũ đã khóc hết nước mắt, lúc này cô cũng nín khóc và mỉm cười.
Lâm Côn lái thuyền lên bãi biển, trên thân thuyền máy dính đầy máu tươi, một đám cảnh sát chờ sẵn trên bờ đỡ lấy Thẩm Hàm Sân, Lâm Côn kéo thân thể mệt mỏi tới trước mặt người bị anh lấy thuyền máy, sau đó mỉm cười vỗ vai anh ta: “Anh bạn, cám ơn thuyền máy của anh.”
Người anh em này cũng là người sảng khoái, biết Lâm Côn cưỡi thuyền máy đi cứu người, cũng không tính toán cái gì, cười ha hả nói: “Anh bạn, hút điếu thuốc!” Anh móc điếu thuốc ra đưa cho Lâm Côn.
“Cám ơn.” Lâm Côn ngậm thuốc trên miệng, người anh em này chủ động đốt thuốc cho anh.
Mạnh Vũ chạy tới nhìn Thẩm Hàm Sân, Chu Cẩn lại đi về phía Lâm Côn, quan tâm nói: “Anh không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
Lâm Côn lắc đầu, nói: “Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
Anh bạn bên cạnh cười nói thần bí: “Anh bạn, anh có nhìn thấy cá mập không?”
Lâm Côn mỉm cười chỉ vào vết máu trên thuyền máy, nói: “Đó chính là máu của cá mập.”
“Trời ơi!” Người anh em này kinh ngạc tới cực điểm, cũng giơ ngón cái với Lâm Côn: “Anh làm như thế nào!”
Lâm Côn mỉm cười mệt mỏi, không trả lời, xoay người xuyên qua đám người và rời đi, sau đó Chu Cẩn cũng theo anh rời đi, chờ cảnh sát muốn tìm anh hỏi tình huống thì phát hiện anh đã không còn ở nơi này.
Lâm Côn trở lại trên xe, Chu Cẩn cũng theo anh ngồi vào trong xe, Lâm Côn vẫn chưa hút thuốc xong, Chu Cẩn quan tâm hỏi: “Anh thật sự không có việc gì, nếu như cảm giác có chỗ nào khó chịu, tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện.”
Lâm Côn duỗi tay ra, lại cười nói với Chu Cẩn bên cạnh: “Tôi thật sự không có việc gì, chỉ hơi mệt mà thôi.”
Chu Cẩn cẩn thận hỏi: “Thật sự có cá mập sao?”
Lâm Côn gật đầu.
Chu Cẩn lại hỏi: “Tại sao anh làm được?” Trong giọng nói tràn ngập kinh ngạc.
Lâm Côn cũng không trả lời cô, anh cũng không thể nói là anh có súng, anh và Chu Cẩn chỉ gặp mặt nhau hai lần, còn chưa thân thiết tới mức nói những việc này, nói ra việc anh có súng, đối với người bình thường mà nói tuyệt đối là tin tức to lớn.
Lâm Côn nhắm mắt lại, Chu Cẩn chỉ cho rằng anh mệt mỏi không muốn nói, cũng không làm phiền anh. Nằm hơn nửa giờ, Lâm Côn mở mắt, anh cũng khôi phục không ít sức lực, anh cười nói với Chu Cẩn: “Giám đốc Chu, cảm ơn cô hôm nay đưa tôi đi uống ở nơi này, tôi còn phải đi đón con tôi tan học.”
Chu Cẩn cười nói: “Ừ, tôi cũng cám ơn anh trợ giúp hôm nay, sau này có thời gian tôi sẽ liên lạc mời anh đi uống tiếp.”
Lâm Côn gật đầu, Chu Cẩn trở lại xe của mình, Lâm Côn khởi động xe chạy tới nhà trẻ trung tâm thành phố, Chu Cẩn lại quay về cửa hàng.
Buổi tối tan làm, Chu Cẩn mua chút hoa quả đi tới bệnh viện nhân dân, tới thăm Thẩm Hàm Sân đang nằm viện, thân thể Thẩm Hàm Sân không bị thương gì, cô chỉ sợ hãi và mệt nhọc quá độ, thân thể rất suy yếu, cô cần nằm trong bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày.
Chu Cẩn đẩy cửa ra đi vào phòng bệnh, Mạnh Vũ đã ở nơi này, cô vẫn luôn không rời con gái, thấy Chu Cẩn đi tới, Mạnh Vũ lập tức đứng lên bắt chuyện, “Tiểu Chu em tới rồi, ngày hôm nay thực sự cám ơn em.”
Chu Cẩn cười nói: “Chị Mạnh, cám ơn em làm gì, đều là công lao của Lâm Côn.”
Mạnh Vũ nói: “Nếu không có em, hôm nay cậu ấy sẽ không xuất hiện trong quán của chị, cậu ấy có khỏe không?”
Chu Cẩn cười nói: “Anh ta không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi là tốt rồi.”
Thẩm Hàm Sân đang nằm ngủ trên giường, Mạnh Vũ kéo Chu Cẩn sang một bên, tò mò hỏi: “Tiểu Chu, em có hỏi Tiểu Lâm cứu Hàm Sân như thế nào hay không, chị thấy trên người Hàm Sân có máu, không phải của Tiểu Lâm đấy chứ.”
Chu Cẩn nói: “Chắc hẳn không phải của anh ấy, em thấy anh ấy không bị thương, em hỏi sao anh ấy làm được thì anh ấy không nói.”
Mạnh Vũ nói: “Việc này kỳ lạ, chị có hỏi con bé nhưng nó không nói.”
Chu Cẩn cười an ủi: “Chị Mạnh, Hàm Sân không có việc gì là được rồi.”
Mạnh Vũ cũng bớt buồn nói: “Đúng vậy, đây là con gái bảo bối của chị, nếu con bé có mệnh hệ gì, chị cũng không muốn sống nữa. Tiểu Chu, hôm nào em thay chị hẹn với Tiểu Lâm, chị cần cảm ơn cậu ấy.”
Chu Cẩn mỉm cười gật đầu, nói: “Vâng.”