Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm việc ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, lúc đầu chỉ là một lãnh đạo nhỏ trong thị trấn, lại không có bất kỳ bối cảnh hay chỗ dựa vững chắc nào từng bước một leo đến chức phó thị trưởng như bây giờ, từ trước đến nay Khương Phong ở trên phương diện xử lý vấn đề đều làm rất tốt. Không quan tâm chuyện lớn chuyện nhỏ anh ta đều có thể lấy tốc độ nhanh nhất xử lý rõ ràng, nhìn quanh toàn bộ ban lãnh đạo của thành phố Trung Cảng, cũng chỉ anh ta có năng lực này.

Sau khi Khương Phong dùng giọng quan nói qua một lần, chuyện cần xử lý cơ bản đã được đưa ra kết luận, nếu chuyện em họ Kim Kha đập nhà hàng đồ đệ của Lâm Côn là thật, phải bồi thường tổn thất cho nhà hàng, trong đó bao gồm tổn thất vật chất có thể nhìn thấy được cùng tổn thất danh tự không nhìn thấy được của nhà hàng. Khương Phong vừa nói xong, thư ký Trương Ngạn của anh ta đã thử tính ra tổn thất, cuối cùng ước chừng cho ra một con số mười lăm vạn.

Chuyện quan trọng là tấn công cảnh sát, Khương Phong lập tức tỏ thái độ, nếu như kiểm tra chứng minh Lâm Côn tấn công cảnh sát là thật, vậy nhất định phải dựa theo pháp luật để xử lý, nếu như còn có nguyên nhân khác, phải truy cứu người có trách nhiệm liên quan.

Thái độ Khương Phong vô cùng cứng rắn, anh ta xử lý việc này như thế, ngoài mặt cho thấy hoàn toàn không thiên vị, nhưng anh ta nghĩ như thế nào thì chỉ có bản thân anh ta mới biết được. Chẳng hạn như, nếu Lâm Côn thật sự tấn công cảnh sát, tội danh này không phải tội gì quá lớn, anh ta đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Lâm Côn ăn cơm tù, không nói ai khác chỉ riêng bí thư Dư bên kia đã không thể nào ăn nói được. Ngoài ra, trước khi anh ta tỏ thái độ đã nghĩ xong đường lui, đến lúc đó có thể thông qua quan hệ với bên tư pháp, biến tội danh của Lâm Côn từ chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

“Tiểu Kim, tôi xử lý như vậy, cậu không có ý kiến gì chứ?” Khương Phong cười hỏi Kim Kha.

“Không có ý kiến!” Kim Kha lạnh lùng nói, em họ Từ Hữu Khánh của anh ta đập nhà hàng có đền tiền hay không chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại quan trọng chính là trừng phạt nghiêm khắc Lâm Côn, chỉ cần có thể đưa người này vào tù, làm thế nào anh ta cũng không có ý kiến. Còn nữa, phó thị trưởng Khương người ta tỏ thái độ xử lý đều dựa theo quy trình bình thường, cho dù anh ta cố tình muốn có ý kiến, cũng không tìm ra được lỗi.

“Tiểu Lâm, cậu có ý kiến gì không?” Khương Phong lại nhìn Lâm Côn, cười hỏi.

“Tôi nghe theo lãnh đạo sắp xếp.” Lâm Côn vừa cười vừa nói.

“Được.” Khương Phong mỉm cười hài lòng. “Vậy tiếp theo chúng ta lại bắt đầu điều tra lấy chứng cứ, trên phương diện này tôi sẽ không can thiệp, vẫn là để Cục cảnh sát các người làm.

Nói xong, anh ta nhìn về phía Thẩm Mạn, mỉm cười nói: “Đồng chí nữ này hẳn chính là đồng chí Thẩm Mạn gần đây được khen ngợi ở khu Nam Thành đúng không? Vậy chuyện lấy chứng cứ này cứ giao cho đồng chí đi xử lý, làm càng nhanh càng tốt, tôi sẽ ở đây chờ đồng chí báo cáo. Thế nào, đồng chí có thể bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ được không?”

“Thẩm Mạn bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Thẩm Mạn nhìn Khương Phong chào một cái rồi xoay người ra khỏi phòng thẩm vấn.

Kim Kha ngồi ở trên ghế âm thầm đắc ý. Thẩm Mạn rất nhanh đã trở lại. Trên mặt cô có phần nghiêm trọng, vừa nhìn đã biết là không hoàn thành được nhiệm vụ. Cô báo cáo với Khương Phong: “Thị trưởng Khương, chuyện đập nhà hàng đã được điều tra rõ ràng, có nhân chứng ở đấy tận mắt nhìn thấy và có băng ghi hình của nhà hàng có thể làm chứng Từ Hữu Khánh dẫn theo hai người khác đánh người đập đồ, sau đó xảy ra đánh nhau ở trong nhà hàng. Về tình tiết, đương sự Lý Xuân Sinh có kích động, đương sự Lâm Côn hoàn toàn thuộc về tự vệ. Xét thấy hai bên chưa từng tạo thành tổn thương thân thể nghiêm trọng, có thể xử lý như đánh nhau bình thường...”

“Ừ.” Khương Phong khẽ gật đầu. “Đồng chí Thẩm Mạn cứ nói tiếp.”

“Về phần chuyện Lâm Côn tấn công cảnh sát...” Thẩm Mạn liếc mắt nhìn Kim Kha, thấy Kim Kha âm thầm đắc ý, Thẩm Mạn nói tiếp: “Lúc đó trong phòng thẩm vấn cũng chỉ có Cục trưởng Kim và hai đồng nghiệp khác, máy quay trong phòng giám sát đột ngột xảy ra sự cố, không có ghi lại được tình hình xảy ra lúc đó, cho nên chỉ có thể dựa vào lời làm chứng từ một phía, tôi đã hỏi qua hai đồng nghiệp bị đánh, bọn họ đều nói là Lâm Côn tấn công cảnh sát, hiện tại chỉ còn lại có ý kiến của Cục trưởng Kim.”

Chân mày Khương Phong hơi nhíu lại, nhìn về phía Kim Kha: “Tiểu Kim, cậu nói xem...”

Chuyện này đã rất rõ ràng, Kim Kha chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, hiện tại anh ta chỉ ước gì trực tiếp đập chết Lâm Côn ngay tại đây. Máy quay trong phòng giám sát bị trục trặc cũng là do anh ta cố ý sai người đi làm. Bởi vì nghiêm túc mà nói, những vết thương của anh ta không có liên quan tới Lâm Côn, hoàn toàn là do anh ta tự làm tự chịu, hai người cảnh sát kia bị Lâm Côn đánh cũng là do bản thân bọn họ tự làm tự chịu, Lâm Côn hoàn toàn thuộc về tự vệ, nhưng bây giờ không có băng ghi hình, Lâm Côn có trăm miệng cũng khó cãi.

Kim Kha dùng một tay che miệng, nhưng không giấu được nụ cười lạnh trên mặt. Anh ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Côn, sau đó đắc ý nói với Khương Phong: “Phó thị trưởng Khương, chuyện này còn cần tôi phải nói nữa sao? Chuyện đã bày ra ở ngay trước mắt, chính là anh ta tấn công cảnh sát, đánh cho tôi và hai đồng chí cảnh sát của chúng tôi bị thương nghiêm trọng, nếu như kẻ xấu ngng ngược như vậy lại không bị xử phạt nghiêm khắc, sau này cảnh sát nhân dân chúng tôi còn có uy danh gì nữa!”

“Uhm.” Mặt Khương Phong trầm xuống gật đầu, nhìn về phía Lâm Côn nói: “Tiểu Lâm, cậu có gì muốn bổ sung không?”

Lâm Côn đang nghịch cái bật lửa, liếc mắt nhìn Kim Kha, sau đó cười nói với Khương Phong: “Thị trưởng Khương, đối phương rõ ràng là ba đấu với một, bây giờ tôi có nói cái gì cũng không có tác dụng, nên xử trí thế nào lại xử trí như thế đi.”

“Ôi, Tiểu Lâm, cậu nói như vậy cũng không đúng, chúng ta nói chuyện gì cũng phải để ý tới chứng cứ...” Ánh mắt Khương Phong có chút sâu xa nhìn Kim Kha, tiếp tục nói: “Đã là chứng cứ đều phải là hai mặt, chứng cứ một bên cũng không chứng minh được gì, bây giờ quan trọng nhất là… Cách nói cậu là?. “

Kim Kha không phục, hừ lạnh một tiếng, trên mặt vẫn đắc ý kiêu ngạo.

Lâm Côn nhìn Khương Phong, lại nhìn về phía Kim Kha lộ vẻ không nghiêm túc: “Cục trưởng Kim, tại sao thiết bị theo dõi trong Cục cảnh sát các người lại tệ như vậy, nói hỏng là hỏng ngay, không phải là anh cố ý sai người phá hỏng chứ?”

“A!” Kim Kha cười lạnh. “Cơm có thể ăn bậy, nói lại không thể nói lung tung, cẩn thận đầu lưỡi của anh đấy. Anh nói tôi sai người ta cố ý làm hỏng, anh có chứng cứ sao? Không có chứng cứ, anh có tin tôi lập tức tố cáo anh hay không?” Kim Kha nói xong cố ý liếc nhìn về phía Khương Phong, trong ánh mắt tràn ngập sự khiêu khích.

“Chậc chậc, kẻ nào giở trò quỷ, con của kẻ đó sinh ra không có mắt.” Lâm Côn không nghiêm túc châm chọc nói.

“Má nó anh nói người nào hả?” Kim Kha lập tức tức giận mắng.

Lâm Côn hoàn toàn không tức giận, trên mặt vẫn thản nhiên như gió thoảng mây bay kèm theo vẻ không đàng hoàng. “Cục trưởng Kim, tôi mắng thằng nhãi ranh nào giở trò quỷ, anh khẩn trương làm gì? Kẻ nào giở trò quỷ, bố kẻ đó tối nay đi chơi gái sẽ bị bắt, ha ha!” Lâm Côn nói xong lại cười phá lên, đáng vẻ chọc tức chết người không đền mạng.

“Má nó, anh câm miệng lại cho tôi!” Kim Kha trực tiếp nổi giận, chú ý thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, anh ta lập tức cố nén lửa giận xuống, trách mắng: “Nơi này là Cục cảnh sát, không cho phép anh ở nơi này nói những lời lẽ bẩn thỉu!”

“Được rồi, được rồi, các người đều bình tĩnh lại đi.” Khương Phong cười đứng lên hoà giải, nói: “Tiểu Lâm, Tiểu Kim, chúng ta đang nói chuyện, những gì không liên quan thì không cần nói nhiều. Tiểu Kim, hiện tại tôi hỏi cậu một câu, cậu và hai người cấp dưới của cậu đều nói Tiểu Lâm tấn công cảnh sát, các người có thể chịu trách nhiệm về những gì mình đã nói hay không?”

“Có thể!” Kim Kha quyết đoán nói.

“Được!” Khương Phong cũng quyết đoán nói, móc điện thoại di động ra gọi vào một số điện thoại. Tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn anh ta. Điện thoại có người nhận nghe, Khương Phong nói vào điện thoại: “Cục trưởng Trương, tôi là Khương Phong, tôi nhớ hệ thống theo dõi của Cục cảnh sát thành phố chúng ta có kết nối mạng, có chuyện như vậy không?”

“Tốt! Hiện tại tôi đang ở Cục cảnh sát khu Nam Thành, trong phòng thẩm vấn bên này vừa xảy ra chút chuyện, anh giúp tôi sao chép lại một phần ghi hình trong phòng thẩm vấn của Cục cảnh sát khu Nam Thành từ buổi sáng hôm nay cho đến bây giờ, cành nhanh càng tốt.” Khương Phong cúp điện thoại, trên mặt khôi phục lại vẻ tươi cười nói với đám người trong phòng: “Được rồi, chúng ta tạm thời ở đây đợi một lát, tôi vừa gọi điện thoại cho cục trưởng Trương của Cục cảnh sát trung tâm thành phố, tư liệu sẽ lập tức được gửi tới, đến lúc đó chân tướng lại rõ ràng.”

“A!” Lâm Côn cười nói với Khương Phong: “Thị trưởng Khương, Cục cảnh sát thành phố chúng ta còn có hệ thống này sao?”

Khương Phong cười nói: “Bây giờ là thời đại internet, liên lạc với nhau qua mạng, làm việc trong ban ngành chính phủ chúng ta cũng phải đuổi kịp bước chân phát triển của thời đại, nếu không có công nghệ khoa học kỹ thuật hiện đại hoá cao, chuyện ngày hôm nay thật sự sẽ không dễ xử lý, nếu không tại sao lại nói khoa học kỹ thuật làm cho con người tiến bộ được, ha ha!”

Bên này, Lâm Côn và Khương Phong vừa nói vừa cười, bên kia sắc mặt Kim Kha lại đen tới cực điểm, hai hàng lông mày không ngừng nhảy dựt, dáng vẻ lo lắng. Thư ký Trương Ngạn ngồi bên cạnh Khương Phong đã mở máy tính xách tay ra, thông qua Wifi kết nối mạng lưới internet, đang nhận tư liệu ghi hình do Trương Thiên Chính gởi tới.

“Tôi đi tới vệ sinh một chút.” Kim Kha đen mặt đứng lên muốn đi ngoài cửa.

“Cục trưởng Kim, tư liệu ghi hình đã được gửi tới, xem xong rồi hãy đi.” Trương Ngạn cười nói, anh ta cố ý nói như vậy vì nhìn ra được Kim Kha có tật giật mình, muốn ngăn cản Kim Kha.

“Không, tôi có hơi vội.” Kim Kha vẫn muốn đi ra ngoài.

“Đàn ông có tuyến thận không tốt thì thật là đáng thương.” Lâm Côn cố ý mỉa mai nói, anh không nhìn Kim Kha mà giả vờ nói với Khương Phong: “Thị trưởng Khương, ông đã nghe nói qua chưa, đàn ông có tuyến thận không tốt dễ dàng mắc bệnh liệt dương, bệnh liệt dương nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng tâm lý của người đàn ông, sẽ làm anh ta biến thành... Cong.”

Lâm Côn vừa nói vừa cong ngón tay lại, mấy người đàn ông trong phòng đều cười ha ha, Thẩm Mạn lại đỏ mặt. (Cong chính là chỉ nhân vật sắm vai O trong đôi nam nam, O có ý gì thì chắc mọi người đã hiểu.)

Kim Kha căm giận đứng nguyên tại chỗ, trong đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Lâm Côn, Lâm Côn quay đầu lại ngả ngớn nói với anh ta: “Cục trưởng Kim, anh vội như vậy... Không biết có phải là tuyến tiền liệt không tốt hay không?”

“Khốn kiếp, tuyến tiền liệt của anh mới không tốt!” Kim Kha tức giận kêu lên, anh ta vốn là một người trẻ tuổi thật sự có khả năng giữ bình tĩnh tốt, nhưng sau khi đụng phải Lâm Côn không biết vì sao lại trở nên dễ dàng kích động như vậy. Thật ra trong chuyện này cũng không thể trách anh ta được, chỉ huy Lâm của chúng ta thật sự quá vô lại, cho dù là một cao tăng đắc đạo tới đây, sợ rằng cũng sẽ bị anh làm cho tức tới giậm chân.

Trong lúc nói chuyện, Trương Ngạn đã bắt đầu mở tư liệu ghi hình do Trương Thiên Chính gửi tới. Màn hình máy tính được xoay về phía mọi người trong phòng. Cảnh tượng xảy ra trong phòng thẩm vấn trước đó lập tức lại hiện ra ở trước mặt mọi người.

Mặt Kim Kha lập tức càng đen hơn, hai lông mày đã không giật nữa ngược lại trở nên trầm lặng, hình ảnh rất nhanh đã đến đoạn bản thân anh ta ngã bị thương. Anh ta có thể cảm giác được rõ ràng tất cả mọi người trong phòng cố nén không cười ra tiếng, mặt nóng hừng hực.

“Tiểu Kim, đây rõ ràng chính là bản thân cậu ngã xuống bị thương, cũng không thể nói là Tiểu Lâm công kích cảnh sát được.” Khương Phong vừa cười vừa nói, trong lời nói ít nhiều có chút mỉa mai chế nhạo, đồng thời trong lòng thầm cười lạnh: “Thằng nhóc, vừa rồi không phải cậu rất vênh váo kiêu ngạo sao? Hiện tại chứng cứ đang ở ngay trước mắt, cậu có giỏi lại tiếp tục kiêu ngạo đi!”

Mặt Kim Kha đen lại không nói lời nào, cơ mặt không ngừng co giật.

Hình ảnh rất nhanh lại đến đoạn Lâm Côn đối mặt với hai cảnh sát, khi thấy một cảnh sát trong đó rút súng ra chỉ vào Lâm Côn, Khương Phong lập tức nổi giận vỗ bàn một cái, trừng mắt với Kim Kha nói: “Làm càn, tuyệt đối là làm càn! Ai cho cảnh sát các cậu quyền tùy tiện rút súng chỉ vào công dân! Nhân dân cho cảnh sát các cậu quyền lực, các cậu lại đối xử với nhân dân giống như một tên cưới, mặt mũi của tất cả cảnh sát thành phố Trung Cảng đều bị các cậu ném sạch! Thể diện của chính phủ thành phố Trung Cảng cũng bị các cậu vứt sạch rồi!”

Kim Kha không khỏi cúi đầu. Tất cả mọi người trong phòng thấy Khương Phong nổi giận đều bị hù dọa tới ngẩn người, chỉ có Lâm Côn vẫn là dáng vẻ trời sập không sợ hãi đang nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, vừa nhìn anh còn lẩm bẩm thở dài nói: “Chậc chậc, thật không nghĩ tới mình còn rất ăn ảnh...”

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK