Từ trong nụ cười và ánh mắt của Sở Tĩnh Dao, Lâm Côn luôn cảm thấy một cái gì đó u ám không nói ra được thành lời, có thể quy nó thành loại sát khí, trước giờ Lâm Côn luôn vô cùng mẫn cảm với sát khí, nói không quá khoa trương nhưng trong phạm vi một trăm mét, nếu chỉ cần có một chút ít sát khí thôi thì anh đều có thể cảm nhận được một cách chuẩn xác.
Ánh mắt Lâm Côn luôn đảo qua đám đông xung quanh, trừ sát khí trộn lẫn trong mùi nước hoa cao cấp toát ra trên người Sở Tĩnh Dao ra, anh luôn cảm thấy có một sát khí như gần như xa đang lởn vởn quay đây, mỗi khi anh muốn tìm ra nguồn phát ra luồng sát khí đó thì nó lại đột nhiên biến mất, điều này đủ để nói rõ một điều là người đang giấu mình trong bóng tối nhất định là một cao thủ hiếm thấy.
Từ lâu khi còn ở quân khu Mạc Bắc, chỉ huy Lâm giết người vô số, những người anh giết đều là những phần tử phạm tội không việc ác nào không làm, nên đương nhiên cũng đã kết thù chuốc oán với rất nhiều người, hiện giờ đột nhiên có một người đột nhiên nhảy ra tìm anh báo thù thì cũng là việc quá bình thường, chỉ có điều là người này đứng trong bóng tối âm thầm bất định khiến trong lòng anh cảm thấy không được chắc chắn.
Nếu như anh chỉ đơn thân lẻ bóng, thì đừng nói là một cao thủ, cho dù cao thủ của cả thế giới tới đối phó với anh, chỉ huy Lâm cũng sẽ không một chút sợ sệt, ông đây giết một người là đủ vốn, giết hai người lại lời được một người, sợ gì!
Nhưng hiện giờ mọi việc đã khác, anh chẳng còn là người đơn độc một mình nữa, vào thời khắc anh đeo chiếc balo vải dù một thân một mình ăn mặc một cách tầm thường bước chân vào thành phố Trung Cảng thì số mệnh đã an bài anh không còn có thể tiếp tục không lo lắng lưu luyến như trước kia nữa. Dù ở đâu bất luận là khi nào, anh đều phải suy tính tới sự an nguy của Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm, thậm chí có thể nói, bảo đảm sự an toàn cho mẹ con Sở Tĩnh Dao đã trở thành trách nhiệm của anh, không gì có thể lay động nổi.
Lâm Côn khẽ cụp mắt, để cho tinh thần của mình ổn định lại, anh được rèn luyện qua không biết bao nhiêu lần đối mặt sống chết khiến khả năng nắm bắt sát khí nguy hiểm trở nên hết sức mẫn cảm. Chỉ qua một luồng sát khí phát ra từ một người, anh có thể tính toán được sức chiến đấu của kẻ đó ở trình độ nào, lúc này anh biết kẻ trốn trong bóng tối kia cố ý muốn tránh né anh, do đó anh cũng không dự định tìm bắt gã ra luôn, trước tiên phải thông qua luồng sát khí phát ra từ người gã để tính toán sức chiến đấu của người đó để còn chuẩn bị trước.
Hai giây sau, Lâm Côn mở mắt ra, Tần Tuyết, Sở Tĩnh Dao, Tưởng Diệp Lệ và cả Long Đại Tương đều nhìn anh với vẻ kỳ lạ, Long Đại Tương hỏi: “Anh Côn, sao anh vẫn còn ngủ được?”
Lâm Côn trừng mắt nhìn và đưa tay ra gõ lên đầu anh ta một cái, coi như là báo thù cho kẻ vừa rồi đã giữ anh lại trong thời khắc then chốt vừa rồi. Nếu không phải bị anh ta tóm lại vào lúc quan trọng vừa rồi, thì lúc này anh đã sớm trốn đi mất tăm mất tích rồi, cũng sẽ không phải chịu sự ngại ngùng khi đứng giữa Cố Vi và Sở Tĩnh Dao, tóm lại một câu là nếu tối nay về nhà mà anh bị quỳ bàn chải thì thằng nhóc này tuyệt đối chính là kẻ cầm đầu gây họa.
Long Đại Tương bị đánh kêu ối một tiếng, người đàn ông to lớn vạm vỡ cao một mét chín giống như một mãnh thú này ở trước mặt người khác thì uy phong, không ai dám chọc vào, nhưng trước mặt Lâm Côn lại hoàn toàn biến thành một con người khác, một cậu em ngoan ngoãn hoàn toàn vô hại, trên thế giới này sợ rằng người có thể áp chế được Long Đại Tương cũng chỉ có một mình Lâm Côn mà thôi.
“Anh Côn, sao anh lại đánh em.” Long Đại Tương vừa xoa xoa một bên trán bị đánh đang sưng lên một cục, vừa kêu lên khổ sở.
“Đánh cậu đấy.” Lâm Côn trừng mắt nhìn Long Đại Tương, “Cậu đi qua đây với anh.”
Long Đại Tương giật thót mình, lập tức giống như một đứa trẻ đã phạm lỗi và đi theo Lâm Côn sang một bên.
Không đợi Lâm Côn nói, Long Đại Tương đã lập tức đần độn hỏi: “Anh Côn, anh mau truyền thụ cho em một ít kinh nghiệm, sao anh có thể tán được nhiều người đẹp đến vậy, hơn nữa người nào người nấy cũng đẹp không chỗ chê, thật làm em ngưỡng mộ chết mất thôi.”
Lâm Côn cười đắc ý, nói: “Vậy cậu nói xem, người nào xinh đẹp nhất?”
Long Đại Tương gãi gãi đầu, vẻ mặt rất khó quyết định, “Nếu nói ai là người đẹp nhất thì em thật sự cũng không dám chắc được, chỉ có thể nói mỗi người một vẻ, bốn người mà em gặp hôm nay đều có phong cách riêng của từng người. Nếu thích dạng chín chắn quyến rũ thì đương nhiên chị Tưởng là hợp nhất, thích kiểu nóng bỏng thì vừa rồi cô gái mặc áo hồng là chính xác, thích kiểu nữ nhân viên văn phòng thì người tên Tần Tuyết vừa rồi là chuẩn nhất, còn nếu thích kiểu hiền hòa nho nhã hiền thục thì chắc chắn là chị dâu rồi... Nếu tổng hợp lại mà so sánh thì em thấy chị dâu vẫn trên một bậc, cụ thể là vì lý do gì thì em cũng không thể nói rõ ràng được, tóm lại là như thế.”
Lâm Côn cười ha ha, “Được rồi đó, nói liên tiếp hết cái này tới cái khác, thật không biết cậu học được từ đâu ra, để anh nói một chuyện nghiêm túc, thằng nhóc cậu nghe cho kỹ đây...”
“Anh Côn anh nói đi.” Long Đại Tương lập tức cất luôn bộ mặt ngốc nghếch khờ khạo, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, kiểu này giống hệt như lắng nghe sự sắp xếp của sĩ quan huấn luyện trước khi chấp hành nhiệm vụ, chỉ còn thiếu mỗi việc đứng thẳng lưng khép hai chân lại mà thôi.
Lâm Côn bất đắc dĩ phải trừng mắt liếc cậu em của mình, “Giờ có phải ở trong tổ chức đâu, thằng nhóc cậu đừng có làm trò trước mắt thiên hạ, anh nói với cậu thì cậu nghe cho kỹ giúp anh là được. Giờ trong bóng tối có người đang nhắm vào anh, có lẽ là một cao thủ, nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của cậu là phải bảo vệ sự an toàn của chị dâu cậu.”
“Vậy còn ba người chị dâu khác của em thì sao?”
“Hử?”
Long Đại Tương nhếch miệng cười ngốc nghếch: “Cái người phong các nhân viên văn phòng kia và cả chị Tưởng nữa, với cả người phụ nữ mặc áo đỏ đó!”
Lâm Côn đưa tay lên một cách quả quyết muốn tặng thêm cho cái thằng nhóc này mười cái cốc trán nữa, Long Đại Tương vội vàng né sang một bên, nhoẻn miệng cười: “Anh Côn anh yên tâm, em đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, cái kẻ trong bóng tối kia thì giao cho anh đấy.”
Lâm Côn rút ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, “Thằng nhóc nhà cậu đừng có cười cười nói nói nữa, cái kẻ trong bóng tối kia bạn lĩnh không tồi đâu, sợ là không thua kém gì anh, nên đừng có để xảy ra gì sai sót.”
Long Đại Tương nói: “Chỉ có một người thôi sao?”
Lâm Côn phun ra một vòng khói thuốc, nói: “Trước mắt chỉ có một người.”
Long Đại Tương nói: “Một người thì dễ xử lý, cùng lắm anh em chúng cùng nhau lên, đập cho kẻ đó một trận tan nát luôn!”
Lâm Côn nói: “Cậu cứ bảo vệ cho tốt chị dâu của cậu là được rồi, người đó giao cho anh, anh cũng lâu rồi không được vận động gân cốt, nếu kẻ đó đã tự nộp mình tới cửa thì dù thế nào anh cũng phải tranh thủ để giãn gân giãn cốt một chút chứ.”
Màn đêm kéo tới, đèn trên đường Nam Sơn dần dần sáng lên, trên đỉnh núi náo nhiệt với những tiếng người ồn ã, tối nay bảy mươi phần trăm những những người tới đỉnh núi này đều là kẻ có tiền, hơn nữa còn có một số người giàu có trẻ tuổi. Những người trẻ tuổi này tụ tập lại một chỗ, người nào người nấy đều chơi ác chiến cả, nói quá lên một chút thì hận không thể đốt luôn cả ngọn núi này.
Lúc này trên đỉnh núi đâu đâu cũng là pháo sáng, đại khía có thể phân chia những người tới tham gia cuộc đua xe ngầm này ra làm hai loại người, một loại người là vì muốn thắng cuộc thi đấu, dù là xuất phát từ mục đích gì; một loại người khác đơn thuần chỉ là vì muốn tới tham gia náo nhiệt, muốn tới tận mắt quan sát cuộc đua, dắt theo vài ba em gái tới cùng rồi tụ tập cùng năm ba đứa bạn cùng hội cùng thuyền. Tối hôm nay, trên đỉnh núi Nam Sơn này chính là nơi để cho bọn họ reo hò cuồng loạn, có điều ít nhiều gì bọn họ cũng biết đường kìm chế, bởi vì tối hôm nay có hơn nữa là những đại ca trong giới xã hội đen, chẳng ai là người dễ chọc vào cả.
Thời gian đã tới, Kim Khải nhảy lên nóc một chiếc xe bán tải, đèn lắp trên nóc xe lật tức sáng rực lên khiến nóc chiếc xe bán tải lập tức trở thành một sân khấu nhỏ, Kim Khải mặc một bộ đồ đua xe sáng lấp lánh, trong tay cầm chiếc mũ bảo hiểm, đeo một micro bluetooth trên tai, lớn tiếng tuyên bố trước đám đông: “Các vị, các vị xin hãy yên lặng!”
Những tiếng ồn ào ầm ĩ xung quanh lập tức lắng xuống, những người tới đây hôm nay đều biết thân phận của Kim Khải, người tương lai sẽ nắm giữ thương hiệu Kim Tự Chiêu Bài, là người tổ chức các cuộc đua xe ngầm không chuyên, có thể nói là một trong những người trẻ tuổi kiệt xuất nhất có uy vang danh nhất trong tương lai của thành phố Trung Cảng.
Kim Khải dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Cuộc đua của chúng ta chuẩn bị bắt đầu rồi, giờ mời tất cả các tay đua tham gia cuộc thi chạy xe tới đường đua, mười phút nữa cuộc đua sẽ chính thức bắt đầu. Tôi hy vọng mọi người có thể nắm vững nguyên tắc, tình hữu nghị là thứ nhất, thi đấu chỉ đứng thứ hai, đừng để có chuyện không vui gì xảy ra trên đường Nam Sơn hôm nay. Ngoài ra, cũng hy vọng các vị tham gia cuộc thi đấu ngày hôm nay hiểu rõ một điều, nếu so với mạng sống thì tiền chẳng là gì cả, cuộc đua này chỉ cần mọi người cố gắng hết sức là được, đừng tùy tiện chơi đùa với mạng sống của mình ở đây, nếu không sẽ thật sự mất mạng đó!”
Những lời vừa rồi của Kim Khải cũng mang theo cả sự đùa bỡn, mọi người xung quanh cười rộ lên, lúc này Kim Khải nhìn về phía Lâm Côn đang đứng cách đó khá xa, vốn cho rằng lúc này Lâm Côn đang phải tập trung vào mình mới đúng, nhưng không ngờ Lâm Côn căn bản không hề nhìn về phía này mà đang bàn luận gì đó với Long Đại Tương. Điều này khiến Kim Khải cảm thấy có đôi chút khó chịu, má nó chứ thế chẳng phải chứng tỏ rằng tên này đó không quan tâm tới anh ta sao?
Nói thật, Lâm Côn đúng là không quan tâm tới Kim Khải, Kim Khải được sinh ra với khóa vàng nắm trong tay, chẳng khác gì với các cậu ấm cô chiêu con nhà giàu khác mà anh từng gặp cả, lúc nào cũng ỷ vào bối cảnh gia đình với mấy đồng tiền trong túi là thấy mình có thể ngạo nghễ đứng trên thiên hạ để cho vạn người phải kính ngưỡng rồi. Trên thực tế, nếu bỏ đi bối cảnh gia đình với cả mấy cái đồng bạc trong túi ấy ra thì làm gì có năng lực gì.
Nhưng trong mắt của Kim Khải thì lại hoàn toàn ngược lại, một mặt anh ta coi Lâm Côn là đối thủ quan trọng trong lần đua xe này, một mặt khác thì trong lòng anh ta không phục Lâm Côn. Anh ta và Lâm Côn có tuổi tác tương đương nhau, thậm chí còn lớn hơn Lâm Côn vài tuổi, vậy dựa vào cái gì mà thằng nhóc đó có thể lấy được quyền nhận thầu toàn bộ tập đoàn Phong Hoàng mà anh ta lại không được. Trong mắt của Kim Khải, trước giờ anh ta luôn là kẻ xuất sắc trong số những người cùng tuổi, chỉ cần việc anh ta muốn làm thì gần như không có việc gì là không thể làm được, nhưng khi đứng trước Lâm Côn thì rõ ràng nguyên tắc chuẩn mực này đã mất đi hiệu lực.
Kim Khải đứng trên nóc chiếc xe bán tải, thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng nói: “Được lắm thằng nhóc này, lát nữa nhất định phải để cho mày thua tâm phục khẩu phục! Hừ, tập đoàn Phong Hoàng sẽ là của Kim Khải tao!”
Lâm Côn ngồi vào chiếc Jetta cũ, ghế lái phụ bên cạnh vẫn để trống, Tần Tuyết và Sở Tĩnh Dao vẫn lựa chọn ngồi ghế sau, Long Đại Tương cũng chạy xe chở Tưởng Diệp Lệ theo phía sau. Lần đua xe nghiệp dư này có một quy định, xe không tham gia cuộc đua có thể đi theo phía sau, nhưng phải đảm bảo khoảng cách ít nhất là ngoài ba mươi mét, nếu trong quá trình đua xe mà xảy ra bất cứ sự cố nào, bên tổ chức cuộc đua sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Trên thực tế rất ít người tự nguyện đi theo sau một đống xe đua như thế, con đường Nam Sơn này khá là hiểm trở, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, rất có khả năng sẽ là xe mất người chết, nếu còn bị nổ nữa thì, lúc đó chết cũng chẳng tìm lại được tí tro nào.
Lâm Côn lái xe tới đường đua đã được vạch sẵn, bên cạnh lập tức có một chiếc xe lái tới, đó là một chiếc Ferrari màu đỏ, Cố Vi hạ kính xuống để lộ gương mặt tươi cười quyến rũ với Lâm Côn: “Ông xã, cố lên!”
Mặt Lâm Côn tối sầm, khóe miệng lộ ra nụ cười khó coi, cô gái này thật đúng phóng khoáng thoải mái, vừa mới gặp có vài lần đã ông xã này ông xã kia, quan trọng hơn là vợ chính đang ngồi phía sau anh đấy, cô nhóc này làm thế chẳng phải đang đẩy anh đi vào con đường chết sao.
Suy nghĩ một hồi lâu, Lâm Côn chuẩn bị kéo cửa sổ lên thì Sở Tĩnh Dao ngồi đằng sau điềm đạm thong dong nói: “Làm sao phải kéo cửa sổ lên, chẳng phải thỏa thuận rồi sao? Em và cô ấy sẽ cạnh tranh công bằng, anh làm như vậy là đang muốn phá quy định phải không?”
Lâm Côn liếc nhìn Sở Tĩnh Dao qua kính chiếu hậu, Sở Tĩnh Dao không có vẻ gì là tức giận cả, nhưng sâu trong tận lòng anh vẫn run như cầy sấy. Chỉ huy Lâm của chúng ta không tránh khỏi phải tự hỏi lòng: “Má nó, ông đây trở thành một kẻ sợ vợ từ khi nào đấy, lại còn là một bà vợ trước giờ chưa từng được ngủ cùng nữa, khốn kiếp...”