Lâm Côn không nói thêm nữa, hoặc nói thêm gì nữa cũng không có ý nghĩa, nếu cho kẻ ngốc này cơ hội mà nó không biết quý trọng, vậy ông đây sử dụng quyền cước để nói chuyện.
Binh bốp hự.
Một trận quyền đấm cước đá bắt đầu, quyền cước giống như mưa nện ở trên người của tên đại ca xã hội đen bản nhái. Cũng không quan tâm trên người anh ta xăm là hình rồng hay là hình hổ, đều bị đánh thành hình đầu heo, từng tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau, tiếng sau cao hơn tiếng trước, cái kính râm cũng bị đánh bay.
“A... A... A!!!”
Đại ca xã hội đen bản nhái kêu thảm, bảo vệ nhà hàng từ phía xa nhìn thấy vậy muốn đi qua ngăn cản, nhưng trước sau không dám đi lên, chủ yếu là Lâm Côn ra tay với khí thế quá độc ác, khiến cho bảo vệ cũng thấy kinh hãi.
Đánh khoảng chừng năm phút, Lâm Côn ngừng lại, đại ca xã hội đen bản nhái nằm trên mặt đất rên hừ hừ, Lâm Côn giẫm một chân lên trên mặt anh ta, không có kính râm ngụy trang, toàn thân anh ta nhìn giống như một bãi bùn. Lâm Côn rốt cuộc hiểu rõ một câu nói, không có việc gì lại thích đeo kính râm lớn, phần lớn là bởi vì mặt xấu cần phải che giấu, vừa che lại được nửa mặt.
“Đại ca... Đại ca tôi sai rồi.” Đại ca xã hội đen bản nhái nằm trên mặt đất yếu ớt cầu khẩn nói: “Cầu... Cầu xin anh, đừng... Đừng tiếp tục đánh nữa, tôi... Tôi cũng bị anh đánh sắp chết rồi.”
“Xin lỗi.” Lâm Côn vẫn lạnh nhạt nói một câu, trên mặt hoàn toàn không có cảm xúc gì.
“Được...” Đại ca xã hội đen bản nhái kia mở miệng nói, còn không chờ anh ta nói xong, lại nghe một tiếng quát lớn truyền đến: “Lão nhị!”
Một tiếng quát lớn này cực kỳ khí thế, giống như là xe lửa từ phía xa lao tới, làm cho toàn bộ đại sảnh của nhà hàng cũng run lên, trong lòng tất cả mọi người kinh sợ, theo tiếng nói nhìn sang.
Chỉ thấy một người đàn ông cao to cường tráng từ cầu thang lầu hai đi xuống, bước nhanh về phía Lâm Côn và đại ca xã hội đen hàng nhái nằm trên mặt đất. Người đàn ông cường tráng này ăn mặc không khác gì đại ca hàng nhái nằm trên mặt đất, mũi đeo một cái kính râm lớn, mặc một cái quần jean, nửa người trên là một chiếc áo ba lỗ màu đen, trên cánh tay lộ ra hai hình xăm dữ tợn.
Lâm Côn khẽ híp mắt một cái, điều này thật là thú vị, không trách được vừa rồi tên ngốc nằm dưới đất lại mạnh miệng như vậy, hóa ra còn có một kẻ giúp đỡ ở đây. Lâm Côn lạnh nhạt cười cười, bây giờ đừng nói có người giúp đỡ, ngay cả có một đám tới ông đây cũng không để ý, tới bao nhiêu ông đây đánh ngã bấy nhiêu!
Người đàn ông cường tráng bước vội qua, sau khi liếc mắt nhìn mặt của đại ca xã hội đen bản nhái bị chân của Lâm Côn giẫm lên, nằm trên mặt đất, anh ta tức giận tới mức gương mặt vặn vẹo, vung cánh tay lên chỉ vào Lâm Côn hét lên: “Khốn kiếp, mày nhanh bỏ cái chân thối của mày ra khỏi mặt anh em tao thì tao có thể tha cho mày khỏi chết!”
Lâm Côn không nhịn được lại cười, trong ấn tượng của anh từ trước đến nay vẫn chưa từng có người nào dám nói tha cho mình không chết, kẻ ngu ngốc trước mắt này lại thật sự cho rằng đeo một cái kính râm, xăm hai hình xăm thì không ai đánh thắng được sao?
Không cần phải nói, người đàn ông cường tráng trước mắt giống hệt với kẻ nằm trên mặt đất, cả hai đều là kẻ ngốc, với kẻ ngốc thì không có gì phải nhiều lời nữa, nói nhiều hơn nữa cũng là lãng phí nước bọt. Bọn họ bao giờ cũng sống ở trong thế giới của mình, căn bản nghe không hiểu lời của người khác, ở trong thế giới của bọn họ thì mình chính là tài giỏi không ai có thể sánh bằng, người khác đều là cặn bã, rác rửi.
Nắm đấm là quyền nói chuyện tốt nhất, Lâm Côn trực tiếp một quyền lại đánh về phía người đàn ông cường tráng, anh ta nhíu mày, lui về phía sau một bước muốn tránh thoát, vậy mà một quyền này căn bản không để cho anh có thể tránh thoát được, lại nghe ầm một tiếng nặng nề vang lên, giống như búa sắt nện ở trên tường thịt, người đàn ông cường tráng kêu lên một tiếng, kính râm trên sống mũi bị đập cho biến dạng, hai dòng máu theo mũi lại chảy xuống không ngừng, cả người loạng choạng không vũng đã ngã về phía sau.
Lâm Côn bước tới, chân giơ lên lại đá một cái về phía bụng dưới của người đàn ông cường tráng. Anh ta hoàn toàn không có sức đánh trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn chân to size 44 của Lâm Côn đạp tới...
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết giống như xé rách lồng ngực truyền ra, người đàn ông cường tráng lùi lại hai bước bịch một tiếng trực tiếp ngã xuống đất. Các bộ phận bên trong đau đớn giống như bị dập nát hết, toàn thân giống như muốn vỡ ra thành từng mảnh vậy.
Anh ta lập tức ý thức được tình hình không ổn, bây giờ mình đụng phải cao thủ, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, những câu này quá chuẩn xác, nhìn người ta thân hình gầy gò lại cho rằng dễ bắt nạt, nên lần này mới bị thiệt hại nặng như vậy.
“Đại ca, tôi...” Người đàn ông cường tráng lập tức muốn xin tha thứ, anh ta thông minh hơn đại ca xã hội đen bản nhái nằm dưới đất kia rất nhiều, ít nhất anh ta hiểu được người người biết điều mới là kẻ tài giỏi nhất, đánh không nổi lại vội vàng cầu xin tha thứ.
Đáng tiếc Lâm Côn căn bản không cho anh ta có cơ hội, còn không đợi anh ta nói xong lại có một bàn tay lớn đánh xuống...
Người đàn ông cường tráng lại kêu lên một tiếng thảm thiết, tiếp theo chính là ăn một trận bạo ngược binh bốp. Người này nhanh chóng biến thành đầu heo, thoáng cái hai đầu heo nằm trên mặt đất, không còn sức lực, giống như hai đống thịt nát vậy.
“Xin lỗi.” Lâm Côn lạnh lùng nói.
Đại ca xã hội đen kia lập tức bắt đầu xin lỗi, mặt khác cho dù trong lòng người đàn ông cường tráng rất nghi ngờ không biết vì sao phải xin lỗi, nhưng vẫn móc tim móc phổi nói một tràng xin lỗi, cái gì mà ‘tôi thật sự sai rồi, tôi không nên liều lĩnh như thế, xin đại ca tha thứ…’
Lâm Côn không lại để ý tới hai người nữa, dẫn Lâm Lâm và Hải Đông Thanh nhỏ tới trong sảnh lớn tìm chỗ ngồi gần cửa sổ. Hai kẻ ngốc nằm trên mặt đất lại tự mình chậm rãi bò dậy, đỡ nhau ra khỏi nhà hàng.
Lâm Côn và Lâm Lâm vừa ngồi xuống thì lập tức lại có nhân viên phục vụ cầm thực đơn qua, nhân viên phục vụ lộ ra vẻ mặt khiếp sợ cúi đầu không dám nhìn Lâm Côn. Vừa rồi Lâm Côn lộ ra sự tàn bạo rõ như ban ngày, bình thường ai cũng không dám tưởng tượng được một người đàn ông gầy gò sẽ có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy.
Lúc bình thường Lâm Côn đều rất ôn hòa, bình thường anh thích bày ra dáng vẻ vô lại, nhìn qua càng giống như là một tên côn đồ hơn, chỉ có vào lúc cần thiết anh mới có thể bạo phát, dù sao chỉ cần chỉ huy Lâm bạo phát thì nhất định là có người sẽ gặp xui xẻo.
Lâm Côn và Lâm Lâm mỗi người lật xem một quyển thực đơn, Lâm Côn lật xem là phần thức ăn bình thường, Lâm Lâm lật xem chính là phần thức ăn cho trẻ em. Nhắc tới thì nhà hàng cũng thật sự biết cách buôn bán, bình thường các nhà hàng như vậy rất ít có phần ăn dành riêng cho trẻ em, bình thường chủ yếu đều nhằm vào những người lớn bỏ tiền chi tiêu mà bỏ quên đi đám trẻ con.
Lâm Côn nhìn sơ qua thực đơn một lần, mỗi một nhà hàng gần như đều giống nhau, thức ăn cũng tương tự, ăn tới ăn lui chẳng qua chỉ có khác về mùi vị. Lâm Côn cũng lười suy nghĩ xem phải ăn cái gì, dứt khoát nói với nhân viên phục vụ: “Chỗ các người có món gì đặc sắc thì dựa theo tiêu chuẩn của tôi và con trai mang lên mấy món.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ lên tiếng trả lời xong đi ra ngoài.
Lâm Côn yêu thương nhìn Lâm Lâm, quan tâm nói: “Con trai, còn đau không?”
Lâm Lâm lắc đầu, “Cha, không đau.” Thật ra làm sao có thể không đau được, chẳng qua cậu bé rất kiên cường, không dễ dàng nói đau, đây hoàn toàn là công lao Lâm Côn, chính là Lâm Côn ảnh hưởng khiến cậu bé hiểu được cách kiên cường.
“Cơm nước xong cha sẽ dẫn con đi tìm mẹ.” Lâm Côn cưng chiều xoa đầu của Lâm Lâm.
“Được ạ!” Vừa nhắc tới đi tìm mẹ, Lâm Lâm lập tức lại vui vẻ đồng ý. Hạnh phúc đối với trẻ con thật ra rất đơn giản, có ăn có uống, có cha mẹ ở bên cạnh, nếu có thể đi chơi một chút vậy thì càng tốt hơn.
Thức ăn rất nhanh lại được mang lên, phục vụ viên kia mang vài món ăn, mặt khác cũng mang thêm nước chanh, Lâm Côn cầm đũa lên, vừa muốn cùng Lâm Lâm ăn cơm thì Hải Đông Thanh nhỏ trên vai anh lẩm bẩm kêu lên. Lúc này Lâm Côn mới nhớ tới còn có tên nhóc này nữa, anh lập tức gọi nhân viên phục vụ qua.
Nhân viên phục vụ cho rằng ông lớn này không hài lòng về thức ăn mình mang lên, hết sức lo sợ vội vàng chạy tới. “Sao vậy, thưa ngài?”
Lâm Côn mỉm cười nói: “Cho tôi thêm nữa kýthịt bò.”
Phục vụ viên nói: “Chúng tôi có thịt bò ngũ vị hương, có thịt bò Tứ Xuyên, có thịt bò...”
Lâm Côn chỉ vào Hải Đông Thanh nhỏ trên vai, cười nói: “Cho nó ăn, mang bình thường là được.”
Vẻ mặt người nhân viên phục vụ đầy áp lực ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hải Đông Thanh nhỏ đứng ở trên đầu vai của Lâm Côn, trong lòng âm thầm nói: “Đây thật đúng là giàu quá không biết xài đâu cho hết. Phải biết rằng nữa kí thịt bò bình thường ở đây cũng phải hơn một trăm tệ, nuôi chim cũng xa xỉ như vậy, chà chà... Cuộc sống của người có tiền thật đúng là không bình thường.”
Thịt bò rất nhanh lại được đưa lên, Lâm Côn và Lâm Lâm còn có Hải Đông Thanh nhau cùng nhau ăn uống vui vẻ. Hải Đông Thanh nhỏ không thích ăn gì khác chỉ thích ăn thịt, các loại thịt đều thích, nó tuyệt đối là một nhân vật điển hình của không thịt không vui,. Trong lúc đó Lâm Lâm múc cho nó một chén nước chanh nhỏ, nhóc con này ực ực ực ực lại uống hết.
Bên này ăn gần xong, Lâm Côn lại gọi thêm hai món ăn ngon, chuẩn bị mang đi cho Sở Tĩnh Dao, đột nhiên anh nhìn thấy ở cửa vào xuất hiện hai người quen, đó chính là Chu Hiểu Nhã và Thang Lệ đã mấy ngày không gặp, bọn họ còn đi cùng với một ông già hói đầu. Một tay của Thang Lệ khoác cánh tay của ông già này, vừa nhìn đã biết quan hệ của hai người lại không bình thường, người đàn ông này không phải là ai khác chính là Lâm Cửu Phúc.
Lâm Côn nhìn thấy bọn họ nhưng bọn họ lại không nhìn thấy Lâm Côn, sau khi vào cửa nhà hàng, ba người được phục vụ viên hướng dẫn lại trực tiếp đi lên tầng hai, từ góc độ này của Lâm Côn có thể thấy rõ ràng, hai con mắt như kẻ trộm của Lâm Cửu Phúc vẫn liếc nhìn Chu Hiểu Nhã đi bên cạnh, vừa nhìn đã biết là không có ý tốt.
Trong lòng Lâm Côn không khỏi lo lắng, nói thế nào hai người cũng từng quen biết, đã từng yêu nhau, anh không muốn Chu Hiểu Nhã bị hại. Anh từng nghĩ tới chuyện nói cho Chu Hiểu Nhã biết nên cách xa người đàn ông này một chút, nhưng trong lòng lại cảm thấy mình làm như vậy là không thích hợp, dù sao bọn họ bây giờ đã không có quan hệ gì nữa.
Lâm Côn suy nghĩ một chút vẫn đành thôi, cười gượng, có một số việc không phải mình muốn ngăn cản là có thể ngăn cản được, chủ yếu vẫn phải xem bản thân Chu Hiểu Nhã. Cô ta nếu như muốn sống tốt thì sẽ không gửi gắm hạnh phúc vào trên người đàn ông có tiền, vậy cô ta chắc chắn sẽ không bị hại, nếu như cô tá còn suy nghĩ giống như trước đây, vậy đó cũng là cách mà cô ta tự lựa chọn, chỉ cần bản thân cô ta bằng lòng là được.
Vì việc gói thức ăn mang đi có hơi chậm nên trong lòng nhân viên phục vụ áy náy đi qua để nhận lỗi, bây giờ khách hơi nhiều, cho nên thức ăn làm khá chậm. Lâm Côn rất hài lòng về cách phục vụ của nhà hàng này nên không tính toán những điều đó, hơn nữa tính toán thì có tác dụng gì, cũng không thể xách đầu bếp đi ra làm thức ăn cho mình. Chỉ huy Lâm của chúng ta không có khả năng làm người ngang ngạnh như vậy.
Sau khi Lâm Lâm ăn no lại muốn ăn kem, cậu bé đang ăn ngon lành, Lâm Côn muốn hút điếu thuốc, nhưng nhìn xung quanh lại thôi. Xung quanh không có một người nào hút thuốc lá cả.
Trong phòng riêng đột nhiên truyền đến tiếng đồ bị vỡ, tiếp theo lại nghe có tiếng kêu phẫn nộ vang lên: “Lâm Cửu Phúc, anh muốn làm gì?”