Kim Khải châm một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, trên gương mặt đầy buồn bực hút một hơi, Kim Nguyên Tông chậm rãi mở mắt, nói: “Tuổi của ông nội đã cao, không thể bảo vệ cháu cả đời được, có một số việc cháu phải tự mình làm, lúc này cháu xem như là nhặt được cái mạng trở về, lần sau thì không thể tốt như vậy được đâu. Thân là cháu trai của Kim Nguyên Tông, cùng lúc với việc hưởng thụ vinh hoa phú quý, cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, ông nội hy vọng cháu có thể hiểu rõ, cháu là người thừa kế duy nhất của nhà họ Kim chúng ta, nhất định không được có chuyện không may.”
“Ông nội, cháu đã biết.” Kim Khải cúi đầu, đầy áy náy nói: “Cháu xin lỗi đã để ông nội lo lắng rồi.”
“Ông mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đây, về phần Tiểu Ưu kia, ông không có giết cô ta, chắc cháu vẫn có thể tìm thấy cô ta. Ccô ta vẫn luôn cho rằng nhiều năm trước ông nội đã giết cha của cô ta, Kim Nguyên Tông ông có thể thề với trời tuyệt đối không có.” Kim Nguyên Tông đứng lên đi ra ngoài cửa, khi đi tới cửa đột nhiên dừng lại, hơi quay đầu lại nói: “Tuổi tác của cháu cũng không còn nhỏ, nên tìm một cô gái sinh một đứa bé đi.”
Kim Khải cúi đầu đáp một tiếng: “Ông nội, cháu đã biết.”
Chân mày của Kim Nguyên Tông đột nhiên nhíu lại, nghiêm khắc nói: “Cháu đừng làm cho có lệ, lúc còn sống ông hy vọng có thể ôm chắt trai, nếu như cháu không muốn ông nội cả đời này ôm tiếc nuối tốt nhất phải tranh thủ thời gian đi.”
“Ông nội, chuyện này...”
“Thằng nhóc cháu đừng tìm lý do với ông, chẳng lẽ ông còn không biết những chuyện hư hỏng suốt ngày của cháu sao? Thằng nhóc cháu gần như mỗi ngày đều làm chú rể, đêm đêm đổi cô dâu, lại không thể tìm một cô gái thật thà sinh cho ông một đứa cháu sao?”
“Ông nội, cháu…”
“Cháu cái gì mà cháu, cháu là muốn ông tức chết sao, hay là muốn cho ông chết không nhắm mắt, ông hạn cháu trong vòng một tháng phải có tin tức cho ông.” Kim Nguyên Tông hơi hòa hoãn nói: “Cháu có biết tại sao ông không có giết Tiểu Ưu không, một mặt là bởi vì cô ta không biết sự thật, ngoài ra ông cũng nhìn ra được cô bé kia chắc hẳn là có ý với cháu. Chỉ tiếc là lòng báo thù của cô ta quá mạnh, nên đã vượt qua cả tình yêu đối với cháu, ông cảm thấy cô gái này không tệ, có cơ hội đi tìm người ta đi.”
“...” Kim Khải bất đắc dĩ, nói: “Ông nội, chuyện này là gì thế, cô ta cũng muốn giết cháu rồi, ông còn nói thay cho cô ta, còn cái gì mà cô ta không tệ, không phải là ông muốn để cho cháu và Tiểu Ưu sinh cháu cho ông chứ? Hơn ba năm nay cháu vẫn luôn xem cô ta là em gái của mình, hai đứa cháu nếu thật sự làm chuyện kia, vậy không phải thành loạn luân sao? Không được, không được, chuyện này kiên quyết không được.”
“Được hay không được không phải do cháu quyết định, dù sao ông hạn cho cháu trong vòng một tháng, phải mang đến tin tức cho ông, bằng không ông sẽ lập di chúc, sau khi ông mất đi tất cả tài sản của nhà họ Kim sẽ quyên góp cho xã hội, cũng xem như làm việc thiện đi.”
“Ông nội, ông là nghiêm túc sao?” Vẻ mặt Kim Khải đau khổ hỏi.
“Đương nhiên là thật, có lúc nào ông nói đùa với cháu chưa? Được rồi, ông mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đây, cháu tự xem mà làm đi.” Kim Nguyên Tông xoay người thản nhiên rời đi, để lại Kim Khải với dáng vẻ đau khổ sắp tan rã, ông nội cũng quá ngang ngược, cứ như vậy mà bảo mình đi tìm cô gái sinh con.
Lâm Côn đang nằm trong phòng làm việc lớn của hội sở cao cấp Phượng Hoàng, nửa tháng gần đây anh không có việc gì đều sẽ tới chỗ này nghỉ ngơi mấy giờ.Một mặt là vì tiêu khiển, trong hội sở Phượng Hoàng cao cấp này có thật nhiều thứ để chơi, mặt khác cũng là vì muốn tìm hiểu toàn diện tình hình của hội sở để biết sau này nên phát triển như thế nào?
Cho dù bây giờ hội sở cao cấp Phượng Hoàng có Lưu Cương trấn thủ quản lý kinh doanh, nhưng phương châm phát triển thật sự trong tương lai còn cần phải có Lâm Côn tới ổn định. Tưởng Diệp Lệ đã thể hiện rõ ràng, không muốn tham dự vào việc quản lý hội sở cao cấp Phượng Hoàng, tất cả mọi thứ ở đây đều giao cho Lâm Côn. Nói cách khác hội sở cao cấp Phượng Hoàng này trên danh nghĩa tất cả là thuộc về Bách Phượng Môn, trên thực tế lại là sản nghiệp của Lâm Côn, tuy Lâm Côn cũng chưa từng nghĩ tới đây rốt cuộc là sản nghiệp của ai, trong lòng anh thì nó chỉ là một bản đồ quy hoạch, mà hội sở cao cấp Phượng Hoàng này chỉ là một phần đầu của bản đồ quy hoạch.
Lâm Côn khó có được một lần thấy hứng thú hút một điếu xì gà, vừa mới hút một hơi thì điện thoại di động lại vang lên, là điện thoại của Lý Xuân Sinh gọi tới, thời gian này cậu ta bận rộn chuyện yêu đương, ngay cả buổi tối đi đón Tô Hữu Bằng cũng không đi, đều là do chị của cậu ta phái người đi đón, đương nhiên cũng không có thời gian liên hệ với sư phụ của cậu ta.
Trong điện thoại, Lý Xuân Sinh nói cậu ta và Vương Thiến dự định đính hôn, nghe được tin tức này Lâm Côn hoàn toàn không giật mình, thuận miệng hỏi: “Lúc nào sẽ đính hôn?”
Lý Xuân Sinh trực tiếp trả lời một câu: “Ngày hai mươi mốt tháng năm năm sau.”
Lâm Côn lập tức sa sầm mặt lại, nếu như Lý Xuân Sinh người này bây giờ đang ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ không chút khách khí dụi điếu xì gà lên đầu cậu ta, tốt nhất khiến cho cậu ta nóng đến nổi bóng nước, tới hai mươi mốt tháng năm năm sau, đính hôn mà như sào tre kéo dài đến năm sau, bây giờ thông báo cho ông đây làm cái quái gì?
Lý Xuân Sinh cười hi ha, cũng không nói chuyện đoàng hoàng gì, chỉ là nói có thời gian rảnh sẽ đến thăm Lâm Côn, sau đó liền cúp điện thoại.
Lâm Côn cũng bị cậu đệ tử không có đầu óc này làm cho cạn lời rồi, bản thân mình ngày ngày không có chỗ nào để tiêu khiển, còn thằng nhóc kia ngược lại tốt rồi, không có chuyện lại đến tìm anh tiêu khiển, một câu nói chính là thiếu bị đòn mà.
Anh bên này vừa để điện thoại di động xuống, điện thoại cục gạch hàng nhái trong tay rung lên hai cái, là một tin nhắn, mở ra xem là tin của Cố Vi gởi đến, đơn giản chỉ có hai hàng hai dãy số, phía sau thêm ba chữ cái SOS.
Lâm Côn nhíu mày, đây là tình huống gì, hai dãy số trước mặt là 13986, anh trực tiếp sử dụng điện thoại di động gọi tới, mấy ngày này anh không gặp mặt Cố Vi, nhưng Cố Vi luôn gọi điện thoại và nhắn tin cho anh, vài lần hẹn anh ra ngoài ngồi một chút, anh sợ mình bị người phụ nữ quyến rũ này ăn sạch, nên cũng không đồng ý.
Chỉ huy Lâm của chúng ta cũng đủ khác người, đàn ông khác nếu như có người đẹp hẹn nhất định là cầu còn không được, nhưng anh thì hay rồi, cứ né tránh từ chối tất cả, đây cũng xem như là một phong thái.
Điện thoại không gọi được, chỉ có tiếng nhắc nhở số điện thoại không liên lạc được, Lâm Côn tiện tay ném điện thoại lên ghế sofa, mỉm cười lẩm bẩm: “A, lại còn chơi trò mất tích với tôi.” Anh vừa mới dứt lời, bỗng nhiên một dự cảm xấu xông lên đầu, loại dự cảm không tốt này cực kỳ mãnh liệt. Ttrước đây mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ lúc gặp phải bất trắc gì, Lâm Côn đều có thể sớm phát giác ra được, năng lực nhạy cảm đối với nguy cơ của anh, vẫn luôn là cực kỳ nhạy bén, các đồng đội có đôi khi đều gọi anh là sóng ra đa dò nguy cơ, cũng bởi vì năng lực phát giác nguy cơ cực mạnh của anh đã từng vô số lần cứu được anh và đồng đội của anh từ trong tay tử thần trở về, cho nên với giác quan thứ sáu của mình, Lâm Côn luôn tin tưởng chắc chắn không hề nghi ngờ.
“Lẽ nào cô ta gặp chuyện không may?”
Lâm Côn từ trên ghế sofa ngồi dậy, cầm điện thoại lên, mở tin nhắn ra nhìn lại lần nữa, lấy năng lực quan sát nhạy cảm của anh, anh lập tức đoán được ý nghĩa của hai chữ số này, vội vàng mở máy vi tính trong phòng làm việc ra, tìm kiếm trên bản đồ, sau đó nhập thông tin 139, 86 vào, kết quả anh vừa nhập vào xong, lập tức lại xuất hiện một vị trí, chính là một chỗ ở khu vực ngoại ô phía Bắc thành phố.
Lâm Côn ra khỏi hội sở cao cấp Phượng Hoàng, hấp ta hấp tấp lên chiếc xe Jetta cũ của anh, chiếc xe Jetta cũ đã được anh Long sửa xong. Đôi bàn tay của anh Long này tuyệt đối là điêu luyện sắc sảo, một lần nữa sửa chữa chiếc xe này hoàn toàn giống như mới, đồng thời còn lắp đặt thêm hệ thống định vị GPS lên bảng điều khiển cũ của chiếc xe.
Lâm Côn nhập tọa độ vào hệ thống hướng dẫn, hệ thống hướng dẫn lập tức mở ra, anh đạp chân ga, chiếc xe Jetta cũ gầm thét lên liền xuất phát, dọc theo con đường này anh cũng không biết mình đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, trong lúc đó anh cũng gọi điện thoại cho Thẩm Mạn, cũng nói địa điểm cho Thẩm Mạn biết.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, chiếc xe Jetta cũ chạy vào một khu nhà xập xệ ở khu ngoại ô phía Bắc thành phố, gần đó hoàn toàn là cảnh tượng của một xóm nghèo. Xóm nghèo này không phải là do chính phủ tạo thành, mà là chỗ tập trung của một số công trình trái phép, nơi này vốn chính là một mảnh đất hoang, rất nhiều người lao động ở bên ngoài đến đây dựng lều ở, cách các xã trấn xung quanh khu Bắc Thành khoảng mười phút. Xung quanh những khu lều này, còn xây lên không ít những xưởng nhỏ, chính phủ đã từng nhiều lần ra lệnh không cho xây những loại xưởng nhỏ này, nhưng xung quanh đây tình hình vẫn cứ tiếp diễn không ngừng, chính phủ lại không có sức lực lớn như vậy mỗi ngày đều phái người đến canh chừng. Vì vậy những xưởng nhỏ này cũng có được không gian tồn tại, ở một mức độ nào đó những xưởng nhỏ này cũng giải quyết không ít vấn đề việc làm cho người lao động, chỉ cần an toàn không có vấn đề gì, chính phủ cũng bằng lòng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Gần tới nơi, Lâm Côn dừng xe dưới một gốc cây lớn, bên cạnh gốc cây có năm cụ già đang ngồi, hai cụ bà và cha cụ ông, thoạt nhìn ít nhất cũng đã hơn bảy mươi tuổi, năm cụ già đang nhìn Lâm Côn từ trên xe bước xuống, trong ánh mắt ngập tràn vẻ tò mò.
Lâm Côn xem xét tình hình xung quanh, cũng chẳng thấy khác thường gì, dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, chỗ mà Cố Vi gửi tin nhắn cần phải tiếp tục đi về phía trước hơn hai mươi mét, nhưng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có tình huống gì.
Lâm Côn mỉm cười hỏi năm cụ già: “Xin chào các cụ, các cụ có nhìn thấy người lạ nào đến đây không?”
Năm cụ già liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng chỉ về phía Lâm Côn nói: “Có.” Nói xong năm cụ già nhìn nhau cười.
Lâm Côn bất đắc dĩ, năm cụ già này cũng quá xảo trá, nói: “Các cụ à, chuyện này có liên quan đến mạng người, các cụ đừng nói đùa với cháu nữa. Các cụ có nhìn thấy người lạ nào đến đây không? Có một cô gái, người rất trắng, cũng rất đẹp, tóc dài như thế này, đôi mắt to như thế này…”
Lâm Côn cố gắng miêu tả hết sức sinh động, mấy cụ già nghe rất nhập tâm, sau khi chờ anh nói xong, một cụ bà mái tóc bạc trắng, răng cũng đã rụng hết nói: “Tôi thấy đó, chính là ở trong sân nhà của Lý Lão Đầu, ba người đàn ông dẫn theo một cô gái, cô gái kia rất đẹp, tay hình như bị trói, Lý Lão Đầu hỏi bọn họ làm gì, bọn họ nói là đang quay phim truyền hình, trước tiên mượn nhà Lý Lão Đầu, còn đưa cho Lý Lão Đầu hai trăm tệ nữa đấy.” Bà nói xong lại quay đầu hỏi một cụ già gầy đét ở bên cạnh: “Đúng không, Lý Lão Đầu?”
Người được gọi là Lý Lão Đầu móc từ trong túi ra hai trăm tệ, khuôn mặt đầy nếp nhăn mỉm cười với Lâm Côn nói: “Đây chính là hai trăm tệ mà bọn họ cho tôi, không nghĩ tới đời này nhà của tôi còn có thể dùng để quay phim truyền hình.”
Lâm Côn lập tức hỏi: “Ông ơi, nhà ông ở đâu, mau dẫn cháu đi qua đó, bọn họ không phải là đang quay phim truyền hình mà là muốn làm chuyện phạm pháp.”
“Chuyện phạm pháp?” Sau khi Lý Lão Đầu nghe xong thì bị dọa đến run rẩy nói: “Không được, nhà của tôi cũng không thể làm chuyện phạm pháp, cả đời này tôi đều làm người tốt, sắp chết rồi tuyệt đối không thể để cho nhà của tôi xảy ra chuyện xấu. Thằng nhóc này cậu theo tôi đến đây, nhà tôi chính là phía sau con đường kia…”