Trên đỉnh núi đang tụ tập rất nhiều người, không chỉ có đoàn người Lâm Côn, còn có rất nhiều du khách khác, cũng may đỉnh của ngọn núi này rất lớn, nhưng nhiều người tập trung ở nơi này cũng chật chội.
Tất cả mọi người đều lấy ra máy ảnh hoặc điện thoại chụp ảnh, khiến đỉnh núi có rất nhiều âm thanh ‘tách tách’ vang lên, Lâm Côn cầm máy ảnh chụp ảnh ‘ổ Phượng Hoàng’ hai cái, lúc này Tôn Chí dẫn Tôn Dương đi sang, Cảnh Quân Địch cũng vui vẻ đi tới, ba người lớn và bốn đứa bé đứng chung với nhau, bọn họ cũng chụp ảnh cho nhau.
Hàn Tâm đã đi tới, cười nói với Lâm Côn: “Anh Lâm, làm phiền anh chụp cho tôi một tấm được không?”
“Được!” Lâm Côn mỉm cười đồng ý, đột nhiên anh có cảm giác sau lưng lạnh lẽo, theo bản năng quay đầu quay đầu nhìn lại nhưng không phát hiện ra cái gì, ánh mắt nhìn xuống phía dưới mới phát hiện nguyên nhân.
Lâm Lâm đang dùng ánh mắt oán giận nhìn anh và Hàn Tâm, trên gương mặt nhỏ nhắn của nó đầy vẻ ghen ghét, cậu bé là đang ghen thay mẹ nó.
Lâm Côn nhận lấy máy ảnh do Hàn Tâm đưa tới, nhìn rất chuyên nghiệp, anh quay đầu lại nhìn Lâm Lâm hỏi: “Con trai, làm sao thế?”
Cậu bé nói: “Cha, con muốn đi tiểu!” Nói xong trên mặt còn mang theo vẻ gấp gáp, nhưng Lâm Côn liếc mắt nhìn ra được cậu bé này đang cố ý giả vờ, cậu bé không muốn anh chụp ảnh cho Hàn Tâm.
Lâm Côn cười nói: “Con trai, con nên nhịn một chút, chờ cha chụp ảnh cho dì Hàn Tâm xong, sau đó lại dẫn con đi...”
Đột nhiên Lâm Lâm lộ ra vẻ mặt tội nghiệp: “Cha ơi, con rất gấp, con sắp không nhịn nổi.”
Trong lòng Lâm Côn mỉm cười bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xoay người nói với Hàn Tâm: “Hướng dẫn viên Hàn, thật xin lỗi.”
Hàn Tâm cười nói: “Không sao, anh mau dẫn Lâm Lâm đi đi.”
Lâm Côn không thể làm gì khác hơn ngoài việc trả máy ảnh cho Hàn Tâm, dẫn Lâm Lâm đi tìm nhà vệ sinh công cộng, Hàn Tâm nhìn theo bóng lưng Lâm Côn, khóe miệng còn nở nụ cười, vừa lúc Phùng Giai Tuệ đi tới, cười hỏi: “Tiểu Hàn, cười gì vậy?”
“Không, không có gì.” Hàn Tâm đỏ mặt, giống như bị người ta nhìn thấu tâm sự của mình.
“A?” Phùng Giai Tuệ cười nghi ngờ một tiếng, theo ánh mắt của Hàn Tâm, cô nói đùa: “Hóa ra là...” Không đợi cô nói xong, Hàn Tâm vội vàng cắt lời: “Giai Tuệ, chị không được nói lung tung.”
Phùng Giai Tuệ dừng cười, đột nhiên lại cười nói: “Thật ra, cha của Lâm Lâm đúng là người đàn ông tốt, lớn lên đẹp trai, có tinh thần trọng nghĩa, còn có khí phách khó nói thành lời, chỉ tiếc...”
“Đáng tiếc cái gì?” Phùng Giai Tuệ cố ý dừng lại, Hàn Tâm không nhịn được lập tức truy hỏi, Phùng Giai Tuệ mỉm cười nói: “Đáng tiếc con của anh ấy đã lớn như thế, hơn nữa mẹ của Lâm Lâm chính là một người cực kỳ xinh đẹp.”
“Em biết...” Hàn Tâm nhỏ giọng nói.
“Vậy em còn muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa?” Phùng Giai Tuệ cười hỏi.
“Cũng không phải thiêu thân lao đầu vào lửa, nói như thế nào nhỉ, đây chính là thích, cho nên luôn muốn tới gần anh ấy, không suy nghĩ quá nhiều.” Hàn Tâm trả lời xuất phát từ nội tâm, sau khi ở chung mấy ngày, cô ta đã xem Phùng Giai Tuệ thành chị em tốt.
Đột nhiên Hàn Tâm lại nhìn về phía Phùng Giai Tuệ, trên môi còn nở nụ cười xấu xa, hỏi: “Giai Tuệ, lẽ nào chị không thích cha của Lâm Lâm sao?”
Phùng Giai Tuệ nhìn xung quanh một chút, thấy không ai chú ý bên này, mới nhỏ giọng nói: “Không thể nói là không thích, cũng không thể nói là thích, chị không nghĩ tới chuyện đó, nhưng chung quy ấn tượng không tệ, nếu như anh ấy độc thân...” Phùng Giai Tuệ đỏ mặt.
Hàn Tâm cười khanh khách, vỗ nhẹ vào vai của Phùng Giai Tuệ: “Xem đi, ánh mắt hai chúng ta rất giống nhau, nhưng trên thế giới này không có nếu như, cho nên em chuẩn bị lập tức hành động!”
“Em muốn hành động thế nào?” Phùng Giai Tuệ hoảng sợ nhìn Hàn Tâm.
“Đương nhiên là chủ động tấn công rồi, chị chưa từng nghe người xưa có câu ‘nam theo đuổi nữ giống như vượt một ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách một lớp giấy mỏng’.” Hàn Tâm cười nói.
“Nhưng...”
“Giai Tuệ, trên thế giới này không có nhưng, thích thì theo đuổi.” Bỗng nhiên Hàn Tâm chuyển đề tài câu chuyện: “Dĩ nhiên, em cũng không phải loại con gái tùy tiện không biết rụt rè như vậy, đây tuyệt đối là lần đầu tiên của em.”
“Lần đầu tiên cái gì?” Phùng Giai Tuệ mỉm cười đầy tà ý, trong ánh mắt còn mang theo hàm ý rất sâu.
Hàn Tâm ưỡn ngực lên, trên mặt còn nở nụ cười không nghiêm túc: “Chị nói thử đi?” Nói xong che miệng cười khanh khách.
Lâm Côn dẫn theo Lâm Lâm đi tìm nhà vệ sinh trên đỉnh núi, kết quả không tìm được, trên đỉnh núi này không có nhà vệ sinh, Lâm Côn mệt tới đổ mồ hôi, Lâm Lâm không nhanh không chậm đi theo bên cạnh anh.
“Cha ơi, cha đổ mồ hôi.” Lâm Lâm ngẩng đầu nhỏ nói.
“Đúng vậy.”
“Cha, con không muốn đi nhà vệ sinh.”
“...”
Lâm Côn quay đầu lại, cố ý trợn mắt nhìn cậu bé, cậu bé cũng rất thành thật, còn nở nụ cười đắc ý, nói: “Con không thích dì Hàn Tâm tìm đến cha, dì là hồ ly tinh...”
“Trời ơi!”
Lâm Côn vội vàng che miệng Lâm Lâm, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Lâm Lâm, ai dạy con nói như vậy? Con có thể không thích dì Hàn Tâm, nhưng con không thể nói cô ấy là hồ ly tinh, đây không phải lời con nít nên nói.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm ngước nhìn anh, không hiểu nói: “Vì sao con không thể gọi dì ấy là hồ ly tinh, trên tivi toàn gọi cô gái khác là hồ ly tinh.”
“Đó là trên ti vi, con là con nít nên không thể nói, có nghe hay không?” Lâm Côn nghiêm túc nói.
“Vì sao vậy cha?” Lâm Lâm không hiểu.
“Không có vì sao, con nít không thể nói như vậy, nếu con nói như vậy, cha sẽ không quan tâm tới con nữa.”
“Cha, không muốn...” Vừa nghe cha không quan tâm tới mình, nước mắt của Lâm Lâm rơi đầy mặt, cầu xin nói: “Cha, con sẽ không nói dì Hàn Tâm như vậy nữa, cha đừng không quan tâm tới con, không cần bỏ con lại.”
Nói xong, cậu bé khóc lóc rất thảm thiết, Lâm Côn nhìn mà đau lòng, cũng bế Lâm Lâm lên: “Con trai, đừng khóc nữa, chỉ cần con biết sai mà sửa, cha sẽ luôn quan tâm tới con.”
“Vâng, con sửa...” Lâm Lâm nằm lên đầu vai Lâm Côn, nước mắt nước mũi chảy dài.
“Con trai, cha còn phải mặc bộ quần áo này, nước mũi của con đang chảy lên áo cha đấy...”
“Ha ha...” Lâm Lâm cười vui vẻ, chợt nói: “Cha ơi, con muốn đi nhà vệ sinh.”
“Lại đùa giỡn với cha sao?” Thời tiết quá nóng, vừa ôm Lâm Lâm một lúc, mồ hôi trên người chảy ra càng nhiều, Lâm Côn buông Lâm Lâm ra, nói với con: “Nếu như con còn nói dối, cha sẽ không quan tâm tới con.”
“Cha ơi, lần này con thật sự muốn đi tiểu.” Đôi mắt trong veo của Lâm Lâm chớp chớp, rất nghiêm túc nói một câu.
“Được rồi...” Lâm Côn dõi mắt nhìn ra xa, trên đỉnh núi hiện tại đầy người, cũng không thấy có nhà vệ sinh, dựa theo tính nết của chỉ huy Lâm, nếu như không tìm được nhà vệ sinh thì dứt khoát giải quyết ngay tại chỗ, đàn ông mà, kéo quần xuống là có thể giải quyết, nhưng anh ta không muốn dạy con mình như thế.
Vào lúc Lâm Côn hết đường xoay xở, đột nhiên Lâm Lâm kéo Lâm Côn một chút: “Cha ơi, cha xem nơi này!”
Mấy cô gái váy ngắn trẻ tuổi đang đi xuống bậc thang, ánh mắt Lâm Côn nhìn xuống, đã nhìn thấy nhà vệ sinh công cộng nằm ở nơi ẩn khuất. Hình dáng nhà vệ sinh công cộng này có vẻ ngoài là tượng đá Phượng Hoàng, ở hai bên cánh có hai dòng chữ, phía trên sử dụng một kiểu chữ rất bí ẩn... Nam, nữ.
Lâm Côn thấp giọng mắng một câu, chỉ là một nhà vệ sinh công cộng lại làm không rõ ràng như thế, rảnh rỗi sinh nông nổi đây mà!
Hai người đi tới nhà vệ sinh, Lâm Côn cũng đi vào trong xả nước một chút, vào lúc định kéo quần lên rời đi, đột nhiên lại nghe trong nhà vệ sinh công cộng sát bên cạnh có hai người nói: “Thằng kia thật sự có tiền?”
“Ừ, Jenny nghe tên kia nói, chị của tên đó mở một nhà hàng ở bãi biển tại thành phố Trung Cảng, tên đó còn là giám đốc ở nơi đó. Thành phố Trung Cảng là nơi tấc đất tấc vàng, có thể mở nhà hàng bên bờ biển thì tuyệt đối không phải là gia đình bình thường.”
“Có thể... Chỉ có chị của tên đó có tiền?”
“Ha ha, đều giống nhau, chị có tiền có thể đối xử tệ với em trai mình hay sao? Hơn nữa, tốt xấu gì tên đó cũng là giám đốc nhà hàng, tiền lương cũng không thấp, cậu cứ yên tâm đi, lần này nhất định sẽ thu được khối tiền.”
“Ừ, có tiền là được, con bé đó rất biết cách kiếm tiền, thẻ tín dụng của tôi sắp quét nổ tung rồi.”
...
Lâm Côn vừa nghe hai người kia nói chuyện, trong lòng đã hiểu ra, bọn họ muốn Jenny lừa tiền của Lý Xuân Sinh. Lâm Côn không có dự định lập tức nói thật việc này với Lý Xuân Sinh, lúc này cậu ta đang dính vào Jenny yêu đương cuồng nhiệt. Đúng như hai người này nói, Lý Xuân Sinh đã bị tình yêu làm mê muội đầu óc, chắc hẳn sẽ không tin tưởng, cần phải chuẩn bị cho cậu ta bài học thật tốt, khi đó cậu ta mới có thể nhớ lâu.
Hai cha con rời khỏi nhà vệ sinh công cộng, ánh mặt trời tùy ý chiếu lên dòng người đang đi lại trên đỉnh núi. Lâm Côn tìm một tán cây ngồi xuống, nói với Lâm Lâm: “Con trai, chúng ta ngồi nghỉ tại nơi này, trên đỉnh núi quá nóng.”
Lâm Lâm gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Lâm Côn, sau đó cầm lấy một quạt nhỏ cầm tay quạt cho Lâm Côn, nói: “Cha ơi, con quạt gió cho cha.” Cây quạt nhỏ vẫy nhẹ bên tai Lâm Côn, từng cơn gió nhẹ thổi qua.
Lâm Côn cười nói: “Cảm ơn con trai, cha không cần con quạt.”
Lâm Lâm lập tức nói: “Cha ơi, vậy cha quạt cho con.” Sau đó đôi mắt trong veo của đứa bé chớp chớp nhìn Lâm Côn.
Mặt Lâm Côn đen lại, thì ra thằng nhóc này đã vạch ra âm mưu từ trước, được rồi, ai bảo anh thương con trai đau lòng con trai nhất. Lâm Côn cầm lấy cây quạt của Lâm Lâm, quạt gió cho thằng bé. Vẻ mặt cậu bé rất hưởng thụ, lúc này hài lòng cười nói: “Hì hì, con có cha thật hạnh phúc, con yêu cha nhất.”
Lâm Côn nhéo cái mũi của đứa bé, “Con nói thật ngọt.”
Hai cha con đang hóng mát, Lâm Côn lơ đãng nhìn sang, anh lại nhìn vào rừng cây cách chân núi không xa có mấy người đang mặc đồng phục an ninh vây quanh một gốc cây lớn, trong tay cầm tấm lưới lớn đang bắt cái gì đó, khi tấm lưới lớn bao phủ thân cây, từng tiếng chim kêu vang lên…