Mọi người nghe vậy, cũng đều thấy rõ tình hình trước mắt, vô cùng có khả năng lập tức sẽ có một trận chém giết giữa xã hội đen, bọn họ ở lại nói không chừng sẽ gặp họa, nếu bà chủ người ta đã lên tiếng, miễn hóa đơn hôm nay lần sau tới lại còn đưa bia, chẳng có gì để nói thêm, tất cả mọi người nhanh chóng rời đi.
Vũ trường Bách Phượng Môn to như vậy đã trống không, chỉ còn lại người hai phe đứng hai bên, người A Hổ mang theo không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người, lại nhìn người bên Bách Phượng Môn cũng không nhiều, gần 20 người, không khí trong lúc này âm u nói không nên lời, giống như tùy thời đều có khả năng xảy ra một trận chém giết đẫm máu.
Sau khi nhìn thấy Tưởng Diệp Lệ, hai mắt A Hổ rõ ràng phát sáng, trong đôi mắt màu xanh thẫm chứa đầy ham muốn, khoé môi anh ta nhếch lên mang theo ý cười nham hiểm, giọng điệu ngả ngớn nói: "A, chị Lệ tự mình tới uống rượu với tôi, đây chính là vinh hạnh của A Hổ tôi, hôm nay A Hổ tôi nhất định phải uống cho đã!"
"Ha ha, được." Tưởng Diệp Lệ cười nhạt nói, ngồi xuống, quay đầu lại nói với A Đông: "A Đông, đi lấy rượu tôi cất ra."
A Đông gật đầu, coi như trả lời, xoay người đi lấy rượu, trước lúc xoay người ánh mắt u tối lườm A Hổ một cái.
"A!" A Hổ cười lạnh một tiếng, nói với Tưởng Diệp Lệ: "Thằng nhóc A Đông này, càng ngày càng không hiểu chuyện, chị Lệ có thời gian thì dạy dỗ lại thằng nhóc này, nếu chị Lệ không có tinh lực, tôi làm thay, khà khà!"
"Người anh em A Hổ, người của tôi cũng không nhọc đến cậu quan tâm, lúc nên dạy dỗ, tự nhiên tôi sẽ không nương tay." Tưởng Diệp Lệ cười nhạt nói: "Trái lại A Hổ cậu, hôm nay đột nhiên dẫn theo nhiều người tới như vậy, là có ý gì?"
A Hổ cười ha ha, nói: "Có ý gì? Không có ý gì đâu, tôi còn không phải đến cổ vũ cho chị Lệ sao?"
"Ha ha." Tưởng Diệp Lệ cười nhạt, nói: "Vậy tôi cảm ơn A Hổ cậu nhé?"
"Chị Lệ, chị nói gì thế, còn khách khí với A Hổ tôi làm gì, chúng ta sớm muộn gì không phải đều là người một nhà sao?" Khóe miệng A Hổ cười dâm tà nói, những lời này một câu hai nghĩa, người một nhà có thể là kinh doanh, cũng có thể là riêng tư, trên kinh doanh cực kỳ rõ ràng, nói chính là Bách Phượng Môn bị Phong Bưu chiếm đoạt, riêng tư là A Hổ anh ta vẫn tha thiết ước mơ chiếm người đẹp Tưởng Diệp Lệ làm của riêng.
"Ha ha..."
Tưởng Diệp Lệ cười lạnh, lúc này A Đông đã lấy rượu ra, A Đông mở ra nắp chai, thay cô rót một ly, lại thay A Hổ rót một ly, Tưởng Diệp Lệ lấy ly rượu đến trước mắt, nâng lên trước mặt A Hổ, nói: "Người anh em A Hổ, mặc kệ cậu có nghe lọt tai lời vừa rồi không, ly này là tôi kính cậu."
A Hổ đắc ý cười lạnh một tiếng, nâng ly rượu, mới vừa làm ra tư thế muốn chạm ly với Tưởng Diệp Lệ, đột nhiên rào một cái, toàn bộ ly rượu trong tay Tưởng Diệp Lệ đều hắt trên mặt anh ta, A Hổ ngẩn cả người, lập tức trong cơn giận dữ, vừa muốn vỗ bàn đứng lên, đột nhiên một họng súng lục lạnh lẽo dí trên trán anh ta, cạch một tiếng vang lên, súng lục mở chốt an toàn…
A Hổ lập tức hít sâu một hơi, lòng tràn đầy lửa giận không thể không nén xuống, A Đông trước mặt cầm súng lục trong tay, vẻ mặt đáng sợ, khiến đáy lòng anh ta một mảnh lạnh lẽo, chỉ cần tiếng súng vừa vang, anh ta liền đi đứt.
Không ai không sợ chết, càng là người sống thoải mái, lại càng sợ chết, khóe miệng A Hổ run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn Tưởng Diệp Lệ nói: "Chị Lệ, chị có ý gì, hình như không ổn lắm."
Đứng ở hai bên A Hổ, tất cả các đàn em phía sau đều có biểu cảm như gặp phải địch mạnh, không biết làm sao.
Tưởng Diệp Lệ khẽ cười, nói: "A Hổ, chút tâm tư của Phong Bưu, lòng tôi đã sớm biết rõ, ngày hôm qua cậu mang theo một đám người đến vũ trường của tôi diễu võ dương oai, phá hoại việc kinh doanh của tôi, hôm nay lại tới, rõ ràng đang khiêu khích tôi, hôm nay chúng ta nói thẳng, cậu trở về nói cho Phong Bưu, đừng tưởng rằng Tưởng Diệp Lệ tôi dễ bắt nạt, cũng không cần coi Bách Phượng Môn chúng tôi trở thành miếng thịt trên thớt của anh ta, muốn nuốt Bách Phượng Môn tôi được thôi, chúng ta cứ dựa theo quy tắc cũ, đấu võ đài!"
"Được được, cái này đều dễ thương lượng, trở về tôi sẽ nói với anh Bưu. Chị Lệ bảo A Đông bỏ súng xuống trước, chúng ta đều là người quen, như vậy không hay." A Hổ run rẩy nói, kể từ khi anh ta đi theo Phong Bưu, bản lĩnh khác thì không tăng, trái lại lá gan càng ngày càng nhỏ.
Tưởng Diệp Lệ liếc mắt ta hiệu cho A Đông, A Đông bỏ súng xuống, lúc này A Hổ đột nhiên bật dậy, miệng mắng một câu: "Mẹ nó!" Liền chuẩn bị ra tay với A Đông, kết quả súng lục trong tay A Đông lại giơ lên, lạnh lùng dí trên mũi A Hổ, A Hổ lập tức giống như là con hổ già bị nhốt trong lồng sắt, lại héo rũ xuống.
Tưởng Diệp Lệ lạnh lùng cười nói với A Hổ: "Nếu hôm nay cậu muốn sống mà ra khỏi Bách Phượng Môn, tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không trên đầu cậu khẳng định sẽ có một lỗ thủng..."
Sắc mặt A Hổ vì run sợ mà trắng bệch, thở ra trong mũi đều là khí lạnh, anh ta vội vãnh trưng vẻ mặt nịnh nọt nói với Tưởng Diệp Lệ: "Chị Lệ, em sai rồi, em sai thật rồi, chị mau bảo A Đông bỏ súng xuống đi."
Khóe miệng Tưởng Diệp Lệ cười lạnh lùng, không phản ứng đến anh ta, xoay người đi lên trên lầu, giày cao gót màu đen giẫm lên nền đá cẩm thạch phát ra những tiếng lộc cộc, bóng dáng thướt tha như là một bức tranh phong cảnh.
Sắc mặt A Hổ càng trắng, anh ta gần như van xin nhìn về phía Đông, "Người anh em A Đông, tất cả mọi người là anh em, cậu mau bỏ súng xuống đi..."
A Đông cười lạnh lùng, chỉ nói một chữ: "Cút!" Nói xong bỏ khẩu súng trên mũi A Hổ xuống.
A Hổ không dám làm càn lần nữa, vội vã dẫn một đám đàn em theo đuôi xám xịt rời đi, lúc đi đến cửa lớn Bách Phượng Môn, còn muốn quay đầu lại bỏ lại mấy lời ngoan độc, kết quả vừa thấy súng lục trong tay A Đông, lập tức ủ rũ.
Trong văn phòng ở tầng ba Bách Phượng Môn, Tưởng Diệp Lệ đứng trước cửa sổ, nhìn A Hổ dưới lầu dẫn theo một đám người lên xe, A Đông từ bên ngoài gõ cửa đi vào, đứng sau lưng cô ta hỏi: "Chị Lệ, chị định đấu võ đài thật sao?"
Tưởng Diệp Lệ xoay người, chỉ vào một cái vali xách tay bên cạnh, nói: "A Đông, cậu theo tôi cũng bảy tám năm rồi, trong vali kia có một trăm vạn, cậu cầm nó rời thành phố Trung Cảng, đi nơi khác đi."
"Chị Lệ, chị muốn em đi?!" A Đông kích động hỏi.
"Bách Phượng Môn chúng ta không phải đối thủ của Phong Bưu, tôi đề nghị đấu võ đài, ở bên ngoài là hợp theo quy tắc, thật ra là không muốn Phong Bưu nuốt trọn chúng ta dễ dàng như vậy, mấy bang khác ở khu Nam Thành cũng vẫn âm thầm nhìn chằm chằm Bách Phượng Môn chúng ta, bọn họ đã sớm coi chúng ta là một miếng thịt lớn béo bở, dù sao Bách Phượng Môn không giữ nổi, chẳng bằng cuối cùng làm cho bọn họ chém giết một trận trên võ đài, coi như như khiến họ phải trả giá lớn."
Ánh mắt Tưởng Diệp Lệ kiên định nhìn A Đông, nói: "Nghe tôi, mau chóng mang tiền rời đi, tôi không muốn tấm bảng hiệu Bách Phượng Môn này sụp đổ rồi, còn liên lụy đến chỗ cậu."
"Chị, em không đi! Chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, chúng ta sẽ mua một số lớn súng ống đạn được, đến lúc đó giết chết mấy tên khốn nạn mơ ước Bách Phượng Môn chúng ta!" A Đông kích động nói.
"Đừng ngu ngốc, Đông Tử, đầu năm nay đối nghịch với ai cũng được, chứ đừng đối nghịch với quốc gia, nếu thật sự chúng ta nổ súng trên quy mô lớn, cuối cùng vẫn không thoát khỏi trừng trị của pháp luật, không có ý nghĩa." Tưởng Diệp Lệ mỉm cười thở dài nói một hơi: "Toàn bộ mặc cho số phận đi, cậu vẫn xem tôi là chị, thì nghe lời chị nói, cầm tiền rời đi đi!"
"Chị, em không đi, nếu em đi rồi, Bách Phượng Môn chúng ta ai sẽ lên võ đài!" A Đông kiên định nói.
"Cậu không đi thì đừng gọi tôi là chị, dù cậu ở lại, Bách Phượng Môn cũng không cho cậu lên võ đài!" Giọng của Tưởng Diệp Lệ càng kiên định hơn nói.
…
Tin tức Bách Phượng Môn muốn mở võ đài, lập tức lan truyền trong thế giới ngầm ở khu Nam Thành, ở thế giới ngầm khu Nam Thành, vẫn luôn có một quy tắc, một khi xuất hiện hai hoặc nhiều bên muốn tranh giành địa bàn, vì tránh sự kiện đổ máu trên diện rộng, có thể dùng phương thức lập võ đài để giải quyết, quy tắc rất đơn giản, thắng làm vua thua làm giặc, bên thắng có địa bàn, bên thua phải rời khỏi không điều kiện.
Thế lực ngầm ở khu Nam Thành nhiều vô số, lúc trước có năm bang phái lớn, từ sau khi anh cả Bách Phượng Môn - Hà Quân Vũ chết, thế lực bang phái này càng ngày càng nhỏ, đến nỗi rơi vào tình trạng hôm nay, đã dần rời khỏi năm bang phái lớn, cho nên hiện tại băng phái lớn ở khu Nam Thành chỉ còn lại bốn. Ngoài tập đoàn Phong Hoàng của Phong Bưu, thì còn Mã Bang, Quang Đầu Đảng, cùng Phủ Đầu Bang, sức mạnh bốn bang phái này trước mắt thế lực ngang nhau, sau khi nhận được tin tức Bách Phượng Môn muốn mở võ đài, tất cả đều bắt đầu chuẩn bị.
Ngày mở võ đài được định vào ba ngày sau, địa điểm ở ngay trong sân quyền anh dưới vũ trường Bách Phượng Môn một tầng, sân quyền anh này là nơi Hà Quân Vũ chuẩn bị mở, vốn tính toán muốn làm một nơi cá cược các trận đấu quyền anh, đáng tiếc cảnh sát thành phố Trung Cảng chèn ép quá nhiều, sân quyền anh cũng không công khai đưa vào hoạt động, vẫn bị gác lại.
Vì không để cảnh sát chú ý tới trận đấu võ đài lần này, hôm đó vũ trường của Bách Phượng Môn vẫn kinh doanh bình thường, dù sao sân quyền anh dưới một tầng và vũ trường bên trên gần như hoàn toàn ngăn cách, cũng không có ảnh hưởng gì.
Đêm dài tĩnh mịch, cuối cùng cũng bắt đầu tan biến trong nháy mắt khi mặt trời ló dạng, ánh mặt trời tươi đẹp tô điểm sắc vàng cho thành phố, bầu trời xanh thẳm, không khí tươi mát, gió biển mát mẻ dễ chịu… Giữa vô số thành phố lớn phương bắc, những thứ này đều là điều kiện tự nhiên chỉ thành phố Trung Cảnh có.
Sáng sớm Lâm Côn thức dậy làm bữa sáng, sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, đứng ở đầu cầu thang gọi hai mẹ con xuống ăn cơm, Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm từ trên lầu đi xuống, thừa dịp thằng bé đi rửa tay, đôi má trắng nõn của Sở Tĩnh Dao hồng hồng, nhỏ giọng nói với Lâm Côn: "Cái kia… Chuyện đêm qua…”
"Đêm qua?"
Lâm Côn giả vờ như không hề biết cái gì, nói: "Đêm qua chuyện gì cũng không có mà."
Dưới đáy lòng Sở Tĩnh Dao nhẹ nhàng thở ra, tự nhủ may mà cái tên lưu manh này không nhắc lại chuyện đó, cô khó được nở nụ cười dịu dàng với Lâm Côn, nói: "Uhm, chuyện gì cũng chưa xảy ra, là em nghĩ nhiều rồi."
Nói xong, hai người hiểu trong lòng mà không nói nhìn nhau cười, lúc này Lâm Lâm đột nhiên chạy tới, lỗ tai thằng bé không biết vì sao lại thính như thế, kháng nghị hô: "Đã xảy ra! Đêm qua mẹ cưỡi trên người cha, đánh cha rồi!"
Nếu nói, những lời này của thằng bé như một chậu nước lạnh tạt lên đầu Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao, khiến cho sắc mặt của họ tái đi, thì một câu kế tiếp của thằng nhóc, không thể nghi ngờ là đưa đầu bọn họ vào trong hố băng ngàn năm… Thằng bé có vẻ đăm chiêu nói: "Uhm, con phải nói việc này cho ông ngoại!"
…