“Chào dì, dì tìm ai?”
Tiểu Sở Lâm mở cửa, ngoài cửa là một dì duyên dáng yêu kiều đang đứng đợi, cậu bé nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ hồi lâu, không đợi Chương Tiểu Nhã mở miệng nói chuyện, lập tức nói: “Dì à, là dì đúng không?”
Trước mắt Chương Tiểu Nhã là một cậu bé dễ thương, trong lòng dấy lên một trận nghi hoặc, chính mình còn không nhớ rõ đã gặp qua cậu nhóc này khi nào nha, đồng thời trong lòng cô cũng suy sụp một phen, không nghĩ tới con của anh đã lớn tới như vậy rồi.
Tiểu Sở Lâm tiếp tục ngẩng đầu nói: “Dì à, buổi tối hai ngày trước con đã thấy dì, lúc đó thiếu chút nữa dì đã bị người xấu bắt đi, là cha đánh ngã mấy người xấu kia cứu dì. Dì à, dì là tới tìm cha sao?”
Trong lòng Chương Tiểu Nhã lập tức hiểu ra, cười gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, dì tới tìm cha của con, cha con có nhà không?”
“Không có ở nhà ạ! Hẹn gặp lại dì sau!” Tiểu Sở Lâm quyết đoán nói, nói xong trực tiếp đóng cửa biệt thự lại cái rầm.
Chương Tiểu Nhã đứng ở ngoài cửa ngây ra, đây là tình huống gì vậy, cậu bé kia lúc mới vừa mở cửa rõ ràng rất nhiệt tình với mình, tại sao thái độ bỗng nhiên liền quay ngược 180 độ thế này, giống như cực kỳ không muốn chào đón cô?
Mà thôi bỏ qua đi, nếu cậu bé nói cha của mình không có ở nhà, chính cô gõ cửa lại cũng thấy xấu hổ, nói như thế nào cô cũng là con gái của một gia tộc lớn, cô không phải loại người da mặt dày như vậy, Chương Tiểu Nhã trong lòng phẫn nộ nhưng cũng đành phải đi thôi.
Tiểu Sở Lâm lại lon ton chạy về phía nhà ăn, đến ghế ngồi, Sở Tĩnh Dao hỏi: “Lâm Lâm, vừa rồi là ai nhấn chuông cửa vậy?”
Cậu bé uống một hớp lớn sữa đậu nành, xoa cái bụng nhỏ ợ lên một tiếng no nê, nói: “Bán bảo hiểm.”
“Hửm?”
Sở Tĩnh Dao hơi hơi nhíu mi lại, ánh mắt dừng lại ở trên người cậu bé, trên mặt Sở Lâm lập tức có vẻ rất khẩn trương, xoay đầu sang chỗ khác, Sở Tĩnh Dao còn muốn muốn mở miệng hỏi, thì cậu bé đã từ trên ghế nhảy xuống đất, hướng Lâm Côn hô: “Cha, chúng ta đi tới trường nhanh lên, con sắp bị trễ rồi.”
Nhìn bóng lưng của con trai chạy lên lầu, Sở Tĩnh Dao trong lòng khẳng định, đứa nhỏ này chắc chắn là vừa mới nói dối, đồng thời đầu lông mày của cô cũng hiện lên một tia lo lắng, con còn nhỏ nói dối cũng không phải là thói quen tốt, nhất định phải bỏ.
Sở Tĩnh Dao càng không còn tâm tình ăn bữa sáng, đứng lên liền chuẩn bị đi lên lầu hỏi rốt cuộc là chuyện gì, Lâm Côn lúc này còn đang ăn bánh quẩy, hướng cô khoát tay, nói: “Đừng có gấp, dạy con nhỏ phải từ mới được.”
Sở Tĩnh Dao không để ý đến anh nói cái gì, liền chạy lên lầu rồi.
Đại khái là hơn mười phút sau, hai mẹ con từ trên lầu đi xuống, Tiểu Sở Lâm trên lưng đeo cặp sách nhỏ đi ở phía trước, cái đầu nhỏ cúi xuống nức nở nghẹn ngào, Sở Tĩnh Dao theo sát ở phía sau, sắc mặt mười phần khó coi.
Lâm Côn vừa thấy liền biết, hai mẹ con khẳng định là không cùng tiếng nói rồi.
Lâm Côn buông bánh quẩy xuống, rút lấy tờ giấy ăn lau tay, hướng hai mẹ con đi tới, anh nhếch miệng cười nói: “A, hai mẹ con làm sao vậy, giận dỗi nhau rồi hả?” Vừa dứt lời, Tiểu Sở Lâm liền hướng anh nhào tới, nghẹn ngào hô: “Cha...”
Lâm Côn một tay bế Tiểu Sở Lâm lên, thay cậu bé lau nước mắt, cười nói: “Con trai, là đàn ông con trai, chảy máu không chảy nước mắt, mau nín khóc đi.” Nói xong, vẻ mặt của anh đột nhiên nghiêm lại.
Tiểu Sở Lâm mím chặt môi, cố nén không khóc, nhưng dù sao cũng chỉ là một cậu bé năm tuổi, không quá vài giây lại bắt đầu khóc lên, mà so với trước càng to hơn, nhưng không phát ra thành tiếng.
Nhìn con trai im lặng khóc như vậy, Sở Tĩnh Dao liền thấy đau lòng, đồng thời trong lòng nổi lên ác cảm với Lâm Côn, nói đến cùng Lâm Côn cũng chỉ là người ngoài được cô bỏ tiền ra mời đến, có tư cách gì mà muốn dạy con trai của cô, lại còn khiến cho thằng bé khóc thành bộ dạng này?
Sở Tĩnh Dao đang chuẩn bị mở miệng trách mắng Lâm Côn, thì Lâm Côn đưa ánh mắt tới cô, ý bảo cô an tâm một chút chớ vội nóng nảy. Sau đó liền thấy Lâm Côn nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Sở Lâm, cười nói: “Con trai à, nếu muốn khóc như vậy thì cứ khóc lớn tiếng lên đi, Lưu Đức Hoa không phải cũng khóc đó sao, đàn ông con trai khóc đâu có tội đâu nên cứ khóc đi.”
Tiểu Sở Lâm lập tức òa khóc lên, từng giọt nước mắt cực lớn chảy xuống từ hai hốc mắt, rơi lên ngực của Lâm Côn.
“Họ Lâm kia, anh...”
Sở Tĩnh Dao kìm chế không được, tức giận hướng Lâm Côn quát lớn, Lâm Côn lập tức giơ tay lên, hướng cô ra hiệu đừng có lên tiếng, Sở Tĩnh Dao còn muốn tiếp tục quát lớn, nhưng Lâm Côn dứt khoát vươn tay bịt kín miệng cô lại.
Tiểu Sở Lâm rất nhanh liền dừng khóc, nức nở một lúc lâu, quay đầu lại nhìn Lâm Côn cùng với khuôn mặt đỏ bừng của Sở Tĩnh Dao, nghẹn ngào nói: “Cha mẹ... Hai người ... Hai người đừng có cãi nhau, Lâm Lâm ... Lâm Lâm không khóc nữa.”
Thấy con trai ngừng khóc, cảm xúc của Sở Tĩnh Dao được bình tĩnh lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn như cũ căm phẫn liếc Lâm Côn.
Lâm Côn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Sở Tĩnh Dao, cô vươn tay muốn bé cậu bé nhưng Tiểu Sở Lâm lại cố ý né tránh khiến cho Sở Tĩnh Dao đau lòng không thôi. Anh vẻ mặt nghiêm túc nói với tiểu Sở Lâm: “Con trai à, nghe cha nói đây, con trai có thể chảy máu chứ không chảy nước mắt, cũng có thể không cần để ý gì khóc lớn tiếng như vậy, nhưng con là một cậu bé chỉ mới năm tuổi, cha mẹ muốn con ngoan ngoãn, không được nói dối cha mẹ! Nếu không cha mẹ sẽ rất tức giận, cha mẹ chăm con cũng không dễ dàng, hơn nữa mẹ con một mình nuôi con năm năm, con sao có thể để mẹ con tức giận khó chịu đúng không?”
Tiểu Sở Lâm cúi đầu cảm thấy hối hận.
Lâm Côn dừng một chút, nói tiếp: “Con trai à, con cũng không cần tự trách mình như vậy, thế giới này đâu phải ai từ lúc sinh ra đã không phạm sai lầm đâu, phạm sai lầm cũng không sao, quan trọng là con biết sai chịu sửa mới là đứa bé ngoan, là bảo dối ngoan của cha mẹ.”
Tiểu Sở Lâm ngẩng đầu lên nhìn Lâm Côn, Lâm Côn mỉm cười, “Con trai, mau tới bên mẹ con nhận lỗi đi, giải thích tại sao con lại nói dối.”
Tiểu Sở Lâm gật đầu, từ trong lòng Lâm Côn đứng xuống đất, đi đến bên Sở Tĩnh Dao, cầm lấy tay của Sở Tĩnh Dao lay lay nói: “Mẹ, thực xin lỗi, Lâm Lâm biết sai rồi, Lâm Lâm không nên nói dối, Lâm Lâm nói dối là vì vừa rồi có một dì rất xinh đẹp đến tìm cha, con lo lắng dì ấy sẽ cướp đi cha đi mất.”
Nhìn dáng vẻ nhận sai của con trai, tim Sở Tĩnh Dao lại đau lòng, khóe mắt ươn ướt, cô vội vã đưa tay lên lau, ôm lấy Tiểu Sở Lâm, nói: “Lâm Lâm, mẹ không trách con, vừa rồi cũng là mẹ không tốt, nói chuyện có chút nặng lời, nhưng cha của con sẽ không bị cướp đi đâu.”
Nói xong, Sở Tĩnh Dao hướng Lâm Côn nhìn thoáng qua, Lâm Côn rất nhanh liền phản ứng, nói: “Đúng đó, con trai à, con yên tâm đi cha của con không bị người khác cướp đi đâu, cha mãi mãi yêu con và mẹ con...” Đồng thời đi đến trước mặt Sở Tĩnh Dao, dang tay ôm cả hai mẹ con vào sâu trong lòng.
Sở Tĩnh Dao cũng không có phản kháng, vì con trai, cái gì cô cũng nguyện ý trả giá, nhìn về phía Lâm Côn ánh mắt của anh cũng chứa đầy một tia nhu tình, giống như bọn họ vốn đã là người một nhà, anh chính là người đàn ông của cô, cha của con cô, nhưng hình ảnh nhu tình này chỉ lướt qua, giống như pháo hoa nở rộ trong nháy mắt, tiếp đến là ánh mắt dao găm đoạt mạng, lạnh thấu xương hướng về phía Lâm Côn, bởi vì... Tên lưu manh này vậy mà nhân cơ hội này sờ soạng mông của cô!
Được rồi, Lâm Côn quả thật oan uổng, anh quả thật là không có ý đặt tay lên mông của nữ thần Sở Tĩnh Dao, nhưng nói ra ai tin? Nếu không một ai tin tưởng, anh liền mò mẫn hưởng phúc lợi triệt để...
Ánh mắt của Sở Tĩnh Dao càng ngày càng nóng lên, nếu có thể, cô hận không thể ngay lập tức bẻ gãy móng vuốt của tên lưu manh này!
Trong căn phòng to lớn xa hoa này ngập tràn hương vị hoan ái, Phong Bưu mặc quần đứng lên, phía sau hắn là Lý Quyên bụm mặt quỳ rạp trên mặt đất, Phong Bưu thiệt rất háo sắc, nhưng chưa từng có người phụ nữ nào mắng hắn, cho nên sau khi hắn đưa Lý Quyên lên gường xong liền thẳng tay quăng cho cô ta một cái tát.
Một tát này làm cho Lý Quyên hoàn toàn tỉnh táo, người đàn ông trên mặt có một vết sẹo lớn đang đứng bên cạnh này, vốn chỉ là lợi dụng cô ta để bức chết chồng mình. Sau đó lại cưỡng bức cô ta, hai đứa con gái sinh đôi của cô ta cũng không thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn. Cô ta hận người đàn ông này, hận hiện tại không thể lập tức giết hắn, nhưng hiện tại cô ta cũng không thể, không những không thể mà cuộc sống về sau còn phải dựa vào hắn bố thí.
Đây là hiện thực, một hiện thực trần trụi.
Phong Bưu sửa lại quần áo chỉnh tề, đi ra khỏi phòng, A Cẩu vẫn canh ở bên ngoài. Tên A Cẩu quả thật gọi không sai, thật sự là một chú chó trung thành.
Phong Bưu đốt điếu thuốc, đồng thời cũng đưa cho A Cẩu một cây, nói: “A Cẩu, đi xử tên kia đi.”
“Anh Bưu, hiện tại tình hình căng thẳng, em sợ...”
“Ha ha, sợ cái gì, mới chỉ một tên Hoàng Quang Minh bị đẩy xuống thôi, chuyện này làm lớn một chút, vốn định để cho hắn xử thằng nhóc kia trước, không nghĩ tới lão già này không thể dùng được nữa, còn không bằng vợ của hắn.”
Phong Bưu phun ra một hàng khói, nói: “Thằng nhóc kia nhất định phải xử lý, hiện tại ở thành phố Trung Cảng này dù là mấy tên ăn xin trên đường, mặc kệ là nhân vật lớn cỡ nào hay là nhân vật nhỏ, đều biết tao bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đè đầu cưỡi cỗ. Tao nếu còn không hung hăng giẫm đạp lại, những kẻ đó còn không cười chê tao đến rụng răng à!”
A Cẩu nói: “Anh Bưu, vậy sử dụng cách gì?”
Phong bưu âm trầm cười, nói: “Cách cũ.”
Lâm Côn lái chiếc xe Jetta cũ, cùng Sở Tĩnh Dao đưa tiểu Sở Lâm đi học, ở cửa trường học tạm biệt cậu bé xong, liền quay đầu đưa Sở Tĩnh Dao đi làm, lúc đi ngang qua một ngã tư đợi đèn xanh, Lâm Côn chợt phát hiện phía sau có một chiếc xe jeep đen cùng với một chiếc xe MiniBus theo sát anh.
Lâm Côn hơi nhíu mày, tạm thời không quan tâm chuyện đó, anh không muốn gây rắc rối cho Sở Tĩnh Dao, nhưng xem tình huống trước mắt, hai chiếc xe kia rất có khả năng không biết từ lúc nào đuổi theo xe bọn họ, cho nên đèn xanh sáng lên, anh liền nhấn mạnh chân ga, đẩy thắng tay về phía trước, chiếc Jetta cũ gầm lên một tiếng liền lao về phía trước.
Sở Tĩnh Dao bị lung lay một cách mạnh mẽ, thiếu chút nữa đụng đầu, tức giận trách mắng nói: “Họ Lâm kia, anh điên rồi!?”
Lâm Côn ngả ngớn cười, “Vợ à, ngồi yên, anh mang em đi hưởng thụ thế nào là cực phẩm xe đua chân chính!”
Nói xong, đạp mạnh lên chân ga, động cơ của chiếc Jetta cũ phát ra một tiếng lớn, phun ra làn khói, lấy tốc độ cực hạn nhằm phía trước mà lao đi. Sở Tĩnh Dao khẩn trương nắm chắc tay vịn...