“Côn Tử, cậu tới rồi.” Tưởng Diệp Lệ cười hiền hòa dịu dàng, gật đầu với Tần Tuyết sau đó quay sang vợ chồng Dư Tông Hoa, cười với Lâm Côn: “Hai vị này là? Á, không lẽ đây là bí thư Dư sao?”
Bình thường Tưởng Diệp Lệ thích xem tin tức báo chí, mặc dù số lần Dư Tông Hoa xuất hiện mặt báo trước ống kính không nhiều, nhưng cô lại có thể nhận ra, chính vì thế sự kinh ngạc lộ rõ trên khuôn mặt cô, vội chìa tay ra nói: “Xin chào ngài bí thư Dư!”
Nụ cười trên khuôn mặt Dư Tông Hoa rất hiền hòa điềm đạm, không có chút kiểu cách của kẻ làm quan, không phải vì ông nhìn ra được mối quan hệ không bình thường giữa Tưởng Diệp Lệ và Lâm Côn, mà là vì ngoài thời kỳ đầu trên chốn quan trường ông oai phong lẫm liệt làm việc nhanh chóng quyết đoán ra, thì sau đó về mặt chính trị cũng như về nhân cách của ông có sự trưởng thành lên rất nhiều. Mà là đối xử với ai, cho dù là kẻ địch trên chính trường đi nữa, vẫn giữ nguyên nụ cười hài hòa điềm đạm ấy.
Dư Tông Hoa đưa tay ra bắt tay Tưởng Diệp Lệ nói: “Xin chào.”
Tưởng Diệp Lệ có chút xúc động nói: “Bí thư Dư, thật không ngờ lại có thể gặp ngài ở đây, thật là niềm may mắn.”
Dư Tông Hoa cười nói: “Cô gái, cô quá lời rồi, tôi chẳng phải ngôi sao lớn gì cho cam.”
Tưởng Diệp Lệ nói: “Bí thư Dư, gặp được ngài còn khiến người ta kích động hơn là gặp được ngôi sao lớn ấy!”
Dư Tông Hoa cười ha ha: “Cô gái này, thật biết cách nói chuyện.”
Tưởng Diệp Lệ với dáng vẻ rất thành khẩn: “Bí thư Dư, những lời tôi nói đều là thật lòng cả.”
Lâm Côn xen vào: “Chú Dư, đây chính là Tưởng Diệp Lệ, là bà chủ của Bách Phượng Môn, cũng là chị đại của cháu. Chị Tưởng, chú Dư của tôi thì không cần phải giới thiệu nữa nhé, còn đây là bà xã của chú Dư, thím Dư.”
Tưởng Diệp Lệ vội vàng chào hỏi Vương Lan: “Thím Dư, chào thím, sau lưng một người đàn ông thành công đều có một người phụ nữ thành công, Bí thư Dư là một vị quan chức tốt, ở đây không thiếu công lao của thím, tôi kính phục thím!”
Những lời này, Tưởng Diệp Lệ nói ra hoàn toàn xuất phát từ trong trái tim của cô, có điều trong mắt người khác thì có hơi quá lố một tí rồi, Lâm Côn ho tượng trưng nhè nhẹ hai cái rồi đi về phía Tưởng Diệp Lệ, khẽ cất tiếng nói: “Diệp Lệ ạ, quá rồi đấy.”
Tưởng Diệp Lệ trừng mắt nhìn Lâm Côn rồi nhìn mọi người xung quanh, nói: “Sao mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, những gì tôi nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.” Cô vốn dĩ là sếp lớn ở Bách Phượng Môn, trong số những người có mặt ở đây, trừ vợ chồng Dư Tông Hoa, Tần Tuyết và Lâm Lâm ra, thậm chí là bao gồm cả Lâm Côn, thì tất cả đều là thuộc hạ của cô, cô nói như vậy, mọi người lập tức cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào cô.
Tưởng Diệp Lệ trước giờ luôn kính phục những quan chức cán bộ thực lực biết làm việc hành động thực tế, những sự tích hồi thời kỳ đầu của Dư Tông Hoa cô điều biết được không ít, nên sau khi tiếp đón nhiệt tình vợ chồng Dư Tông Hoa trong Bách Phượng Môn, cô lại đi cùng với mấy người Lâm Côn tới Hội sở cao cấp Phượng Hoàng cách đó hai con đường. Hội sở cao cấp Phượng Hoàng cho một tay Lâm Côn chống đỡ dậy, Lưu Cương được anh tuyển chọn thành người đứng thứ hai quản lý nơi này. Lưu Cương tận tâm tật lực phát huy ưu thế của anh ta khiến cho việc kinh doanh của Hội sở Phượng Hoàng càng lúc càng tốt hơn.
Vốn dĩ Hội sở cao cấp Phượng Hoàng có cơ sở vững chắc ngay từ đầu, sau khi Lâm Côn tiếp quản đã luôn khiêm tốn lắng nghe những kiến nghị của Lưu Cương. Qua một loạt những cải cách các nhân viên cũ đều ở lại, còn tuyển thêm cả một loạt những nhân viên mới có năng lực, trong vấn đề đối đãi với nhân viên, phương án mà Lưu Cương đưa ra chính là suy nghĩ hết sức cho nhân viên, tiền lương luôn cao hơn so với các nơi khác trong ngành, công việc sắp xếp hợp lý có trật tự, để mỗi nhân viên ở Hội sở có thể có được mức thu nhập tốt nhất đồng thời cũng vui vẻ hài lòng làm việc.
Lâm Côn không suy nghĩ nhiều về phương án mà Lưu Cương đưa ra, anh đã nhìn trúng, đã coi trọng năng lực của Lưu Cương, đã chấp nhận dùng người thì không được nghi ngờ, nên luôn cố hết sức có thể để cho Lưu Cương tiến hành, tạo ra được thành tích tốt nhất, không tạo ra được thành tích tốt nhất thì quay lại làm lại từ đầu.
Nếu xét theo tình hình kinh doanh hiện tại, việc kinh doanh của Hội sở lúc này đã được nâng cao rõ rệt so với trước đây, mặc dù còn chưa đạt được thu nhập mục tiêu được đề ra, chủ yếu là vì còn chịu ảnh hưởng của vài sự kiện trước đây nhưng lòng của các nhân viên trong Hội sở đều đã ổn định cả. Hiện tại diện mạo tinh thần của cả Hội sở cũng đã hoàn toàn không giống với trước kia, khuôn mặt mỗi người trong Hội sở đều luôn tràn ngập nụ cười, nếu tiếp tục phát triển với khí thế này, Hội sở chỉ có thể càng lúc càng mạnh hơn so với trước đây, không thể nào kém hơn trước đây được. Thậm chí Lâm Côn có một thứ cảm giác rằng, trong bản đồ sự nghiệp tương lai của anh, Hội sở Phượng Hoàng đóng một vai trò trụ cột vững vàng.
Sau khi thăm quan một vòng hội sở cao cấp Phượng Hoàng, cuối cùng Lâm Côn đưa vợ chồng Dư Tông Hoa tới văn phòng làm việc của anh, hiện thời tiết bên ngoài hơi nóng bức, nhưng điều hòa trong phòng rất mát mẻ, sau khi uống nước trong Hội sở, vợ chồng Dư Tông Hoa đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều tán thưởng Lâm Côn.
Đột nhiên tiếng gõ vang lên ở cửa văn phòng, Lưu Cương bước vào nói nhỏ vài câu với Lâm Côn, khuôn mặt Lâm Côn lập tức lộ vẻ vui mừng, nói: “Mau mời anh Tôn vào.”
Lưu Cương lui ra ngoài, lập tức dẫn theo Tôn Chí vào, Tôn Chí về mặt chính trị không được sắc bén cho lắm, nên khi thấy Dư Tông Hoa anh ta không nhận ra, nhìn thấy Lâm Côn có khách ở đó thì cười nói: “Côn tử, nếu không tiện ngày mai tôi quay lại.”
“Tiện.” Lâm Côn đứng lên cười nói: “Anh Tôn, để tôi giới thiệu với anh, đây là Bí thư đảng uy Dư ...”
Khi nghe là Bí thư Dư của tỉnh, gương mặt Tôn Chí lập tức cứng đờ, ngay sau đó kịp phản ứng lại, trên mặt tràn đầy kinh ngạc không thể miêu tả được, anh quay đầu nhìn Dư Tông Hoa, ánh mắt rõ ràng hơi ngẩn ngơ.
“Anh Tôn, anh Tôn?” Lâm Côn gọi.
Lúc này Tôn Chí mới lấy lại tinh thần, cuống quít đưa tay ra về phía Dư Tông Hoa nói: “Bí thư Dư, chào ngài!”
Dư Tông Hoa cười hiền hòa khẽ nắm tay Tôn Chí một cái, nói: “Xin chào.”
Lần đầu gặp Dư Tông Hoa, mà Tôn Chí vốn dĩ là người mồm miệng vụng về nên cũng chẳng biết phải nói gì tiếp, Dư Tông Hoa cười gật đầu, Tôn Chí cũng cười rồi đứng nép sang một bên, Lâm Côn kêu Tôn Chí ngồi xuống bên cạnh mình, cười hỏi: “Anh Tôn, anh tới đây có việc gì?”
Tôn Chí cười ngây ngô, nói: “Cũng không có việc gì khác, chỉ là chị dâu của cậu đã đồng ý cho tôi tới đây làm với cậu.”
“Ồ?”
Tôn Chí cười nói: “Vốn dĩ cô ấy cứ mãi không đồng ý, tối hôm qua bố vợ anh tới nhà làm công tác tư tưởng cho cô ấy, thì cô ấy mới đồng ý đó.”
Lâm Côn cười nói: “Vậy lúc này tôi cần phải cảm ơn chú Phó rồi, nếu không có chú ấy tôi cũng không thể nào chiêu mộ được anh.” Rồi quay đầu nói vói Lưu Cương: “Anh Lưu, lần này anh có trợ thủ rồi, anh Tôn là cao thủ trong mảng kế toán, trước giờ chẳng phải anh luôn rầu rĩ vì mảng này rất lộn xộn sao, giờ thì vấn đề được giải quyết rồi nhé.”
“Ha ha, tốt lắm!” Lưu Cương cười sảng khoái, bắt tay với Tôn Chí nói: “Người anh em Tôn Chí, sau này chúng ta cùng nhau nỗ lực, ra sức để phát triển Hội sở Phượng Hoàng của chúng ta thành hội sở cao cấp lợi hại số một ở thành phố Trung Cảng này.”
Khuôn mặt Tôn Chí tràn đầy cảm xúc kích động, dòng nhiệt huyết bị ngủ vùi quá lâu trong người lại một lần nữa sôi sục, ra sức bắt tay Lưu Cương, nói: “Được, chúng ta hãy cùng nhau ra sức phát triển Hội sở Phượng Hoàng thật lớn mạnh, thành số một, thành nơi ngầu nhất!”
Lâm Côn vốn dĩ định đưa vợ chồng Dư Tông Hoa đi ăn đặc sản thành phố Trung Cảng rồi tiện thể ngắm nhìn cảnh sắc phồn hoa về đêm, gió đêm mát lạnh, rồi sau đó đưa hai người đi ngắm nhìn khắp nơi. Dù gì thì lần trước khi hai người họ tới đây cũng đã là hai năm trước rồi, thời gian hai năm tuy không dài, nhưng với tốc độ phát triển của xã hội hiện tại, hai năm thật sự đã có nhiều thay đổi ở thành phố Trung Cảng này, những tòa nhà, những khách sạn, những điểm đến du ngoạn đều được xây dựng rất nhiều.
Trước đây, Dư Tông Hoa luôn có một suy nghĩ, đó là mua một căn nhà nhỏ trong thành phố Trung Cảng, làm cán bộ quan chức bao nhiêu năm nay rồi, chủ yếu là vì trước kia Vương Lan từng đầu tư kinh doanh một thời gian. Chủ yếu do cũng nể mặt Dư Tông Hoa nên công việc làm ăn càng lúc càng thuận buồm xuôi gió, cũng tích lũy được một số tài sản không ít, nếu thật sự muốn mua một căn nhà ở thành phố Trung Cảng thì chẳng phải chuyện khó khăn gì, chỉ là sau này Dư Tông Hoa từ bỏ tranh đấu chốn quan trường, nên ông đã hoàn toàn mất đi động lực trên con đường sự nghiệp, đột nhiên giật mình hiểu ra được một đạo lý -- Chỉ cần mình và người mình yêu ở bên nhau, dù là ở đâu đều như nhau cả thôi, bởi thế đã từ bỏ suy nghĩ mua một căn nhà ở thành phố Trung Cảng.
Vốn dự định ban đầu là thế, nhưng làm sao có thể chống lại được sự thay đổi tức thời diễn ra, Hàn Tâm đột nhiên gọi điện thoại tới nói rằng buổi chiều cha mẹ cô đã hạ cánh xuống sân bay, buổi tối đã hẹn xong với Tưởng Đào và cả vợ chồng Tưởng Thiên Đức, gặp mặt ở Vạn Quốc Thực Phủ tại trung tâm thành phố. Trước khi cúp máy Hàn Tâm còn đặc biệt dặn dò Lâm Côn, tối nay chỉ được phép thành công, không được phép thất bại, thất bại rồi cũng không sao, cùng lắm thì bọn họ cùng nhau bỏ trốn.
Nếu như khi còn độc thân, Lâm Côn thật sự đúng là không sợ bỏ trốn hay không bỏ trốn, vốn dĩ anh có một trái tim của kẻ lãng tử, trời đất rộng lớn như vậy, chạy tới đâu chẳng phải là nhà, huống hồ chi lại bỏ trốn với một người đẹp.
Chỉ có điều hiện giờ anh đã không còn một mình nữa, anh có Sở Tĩnh Dao, người vợ trên danh nghĩa, anh có Lâm Lâm, đứa con trai trên danh nghĩa, nhưng còn giống hơn cả con trai ruột của mình, thì bất luận thế nào anh cũng không bỏ trốn được, dẫn tới nguyên nhân trực tiếp chính là, hành động tối nay chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Tần Tuyết ở lại nhà chăm sóc cho Lâm Lâm, vốn dĩ cậu nhóc cứ nhất định đòi đi theo bằng được, nhưng đến cuối cùng khó khăn lắm Lâm Côn mới thuyết phục được cậu nhóc ở nhà. Đương nhiên anh cũng phải trả một cái giá cho điều đó, đó là đồng ý đi chơi với cậu nhóc ở khu giải trí vào một ngày cuối tuần, hơn nữa còn phải đi ăn lẩu ở tòa nhà Tân Thiên Địa.
Vì lý do an toàn, Lâm Côn và vợ chồng Dư Tông Hoa đến rất sớm, đầu tiên bao một phòng ở bên cạnh với phòng đặt trước kia, vợ chồng Dư Tông Hoa ở đây ăn cơm, Lâm Côn đợi mấy người ở phòng bên cạnh tới đầy đủ cả rồi sẽ qua sau.
Rất nhanh, những người phòng bên cạnh đã tới, Lâm Côn dựng thẳng lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe, trước tiên nhất là Tưởng Đào, gã này tranh thủ trong phòng không có ai, không biết còn gọi điện thoại cho mụ đàn bà nào để đong đưa tình tứ, đợt thứ hai tới là vợ chồng Tưởng Thiên Đức, khi vợ chồng Tưởng Thiên Đức tới, Tưởng Đào vẫn còn tiếp tục gọi điện thoại tình tứ này kia, khiến Tưởng Thiên Đức tức tới độ gào ầm lên, lao vào mắng nhiếc: “Thằng nhóc này mày có triển vọng một chút được không, cả ngày chỉ nghĩ tới việc cưỡi lên người của đàn bà thôi, không thể có tí tinh thần làm việc nghiêm chỉnh được hay sao. Tao nói cho mà biết, Hàn Tâm không phải đứa con gái bình thường, tối hôm nay mày mà làm hỏng việc của tao, thì trở về xem tao rút gân mày, lột da mày.”
Tưởng Đào hình như hoàn toàn không có chút gì là sợ Tưởng Thiên Đức, giọng nói lười biếng cất lên: “Cha, đừng có dọa con, con thế này có phải là chuyện ngày một ngày hai đâu, cha cũng suốt ngày nói sẽ rút gân của con, lột da của con, hiện giờ chẳng phải con vẫn đang yên lành đứng trước mặt cha sao, con thấy sau này đừng tiếp tục nói thế để uy hiếp con nữa, không có tác dụng, hì hì.”
“Mày!!!” Tưởng Thiên Đức bị làm cho tức mà không biết nói gì đối đáp lại, vợ của Tưởng Thiên Đức là Vu Thục Hoa lên tiếng, giọng lãnh đạm không cảm xúc gì: “Tiểu Đào, con nói chuyện kiểu gì với cha vậy, tháng sau giảm nửa tiền sinh hoạt cho con.”
“Đừng đừng đừng, mẹ, con biết sai rồi không được sao, vốn dĩ tiền kia cho con đã chẳng nhiều nhặn gì rồi, lại còn giảm một nửa...”
“Nếu thế thì con đàng hoàng nghiêm túc nghe lời cha, Hàn Duy Chính rất quan trọng đối với cha con, Hàn Tâm cũng là một cô gái rất tốt, chỉ cần con cưới được nó về nhà, rồi sinh một đứa con, sau đó con muốn chơi thế nào thì chơi, mẹ sẽ không quản lý con.”
“Đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác mẹ cũng không quản?”
“Không quản.”
“Khà, vụ tình cảm này ngon đó, tán một đứa con gái thì còn gì đơn giản hơn, cha mẹ, hai người đợi mà xem con thành công đi!”