Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai câu, trực tiếp đuổi việc quản lý tiêu thụ, Lý Mục có chút bất đắc dĩ, Lâm Côn là muốn để loại người như Trần Hồng thích mắt chó coi thường người khác này một bài học. Thật ra phụ nữ như Trần Hồng cũng không sợ không có công việc, có có thể làm việc trong phòng tiêu thụ công ty nhà đất trực thuộc tập đoàn Thiên Sở, hơn nữa còn có thể làm lên quản lý tiêu thụ, không phải chỉ có may mắn là có thể làm được, bao nhiêu người muốn cũng không làm được.

Trần Hồng chắc chắn bị đuổi việc, nếu đã bị đuổi việc, cô ta cũng không cần kiêng kỵ cái gì nữa, trực tiếp liếc Lâm Côn và Lý Mục, không nói hai lời xoay người rời đi, Lý Mục cảm thấy mất mặt, tức giận nói: “Này... Này, đây là tố chất gì!”

Trần Hồng đi, nhưng còn có một vấn đề phải giải quyết, đó chính là người họ Giang kia đã đóng tiền đặt cọc. Chỉ có điều vấn đề này không cần Lâm Côn quan tâm, Lý Mục tự nhiên sẽ giải quyết được. Còn lại chính là thủ tục mua nhà, lãnh đạo cấp cao đã dặn dò trước Lý Mục, bán căn hộ này với giá 0 tệ cho Lâm Côn, nói trắng ra là đưa tặng.

Lúc ký hợp đồng, Lâm Côn để Trương Đại Tráng ký tên, Trương Đại Tráng kích động khẩn trương đến nỗi tay run run, ký tên xuống liền chứng minh anh lập tức có một căn nhà trị giá hơn bốn trăm vạn tệ!

Không chỉ một mình Trương Đại Tráng kích động khẩn trương, Hà Thúy Hoa và Trương Sở Sở đều rất khẩn trương, bọn họ thậm chí không thể tin được. Tất cả những việc xảy ra trước mắt đều là thật, ngày hôm qua còn ở trong tầng hầm ngầm chật hẹp ẩm ướt, hôm nay lại có thể vào ở trong khu nhà xa hoa, còn ở trong một căn hộ ba phòng cao cấp có gác lửng...

“Sở Sở, em nhanh nhéo chị dâu một cái.” Hà Thúy Hoa hơi thất thần nói, Trương Sở Sở nhéo cô một cái, Hà Thúy Hoa còn nói: “Mạnh hơn một chút, không có cảm giác.” Trương Sở Sở dùng lực nhéo mạnh, Hà Thúy Hoa kêu ‘a’ một tiếng, “Thật sự, là thật...”

Trương Sở Sở nói: “Chị dâu, chị cũng nhéo em một cái.”

Lâm Côn không muốn hai người nhéo qua nhéo lại, anh cười nói với Trương Sở Sở: “Em gái ngốc, anh Lâm Côn rất có trách nhiệm nghiêm túc nói cho em biết, tất cả những việc này đều là thật, căn nhà này đã thuộc về gia đình em!”

Trương Sở Sở kích động ôm cổ Lâm Côn, khuôn mặt nhỏ nhắn hôn mạnh lên mặt Lâm Côn, vui vẻ nói: “Anh Lâm Côn, anh thật sự quá tốt!” Sau đó lại hôn lên mặt Lâm Côn thêm một cái, nói: “Có thể làm em gái của anh thật sự hạnh phúc! Khi còn bé không bị bắt nạt, lớn lên còn có nhà lớn để ở, hì hì!”

“Ha ha, được rồi, đã là cô gái gắp lấy chồng đến nơi còn làm như trẻ con, nhanh buông anh ra, anh sắp bị em siết cổ không thở nổi rồi.”

Lúc này Trương Sở Sở mới ý thức được mình dùng sức quá mạnh, vội vàng buông Lâm Côn ra, hai người buông nhau ra và nhìn sang Trương Đại Tráng. Anh đã ký xong, nhưng chữ viết trong hợp đồng lại cong cong vẹo vẹo, rõ ràng khi anh ký tên thì tay luôn run rẩy.

Các loại thủ tục đều làm xong, chìa khoá nhà cũng lập tức giao cho Trương Đại Tráng, Lâm Côn trực tiếp lái xe tiến vào khu nhà ở. Khu nhà này vừa xây dựng không lâu, bên trong khắp nơi đều có dấu hiệu trang hoàng và thi công lắp đặt. Lý Mục vốn muốn đi theo tới kiểm tra phòng, Lâm Côn không muốn có người ngoài ở lại nên từ chối.

Đi thang máy tới tầng sáu, trong nháy mắt mở cửa phòng, Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa vui mừng rơi nước mắt đầy mặt. Ở trong tầng hầm ngầm chật hẹp, ẩm ướt nhiều năm như thế, ngày hôm nay bọn họ cũng có căn nhà thuộc về mình.

“Côn Tử, cám ơn cậu!”

“Côn Tử, cảm ơn!”

Hai vợ chồng quay đầu lại, trong lòng đầy cảm kích nhìn về phía Lâm Côn, Lâm Côn cười nói với hai vợ chồng: “Nếu hai người còn khách sáo với tôi như vậy, tôi sẽ lập tức lấy lại căn nhà này, tôi nói lời giữ lời đấy!”

Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa rất cảm kích, không khách khí nữa.

Bốn người đi thăm quan khắp nhà một lần, giống y như trên mô hình giới thiệu, phía trước nhìn xuống chính là công viên Sơn Thể, gần đó lại có cửa hàng và trường học, vị trí địa lý tuyệt đối là vị trí vàng của toàn bộ khu nhà.

Bốn người bước ra khỏi căn hộ đã là buổi trưa, lúc này Hứa Anh gọi điện thoại qua, bảo bọn họ về nhà ăn cơm. Chuyện phòng ở đã giải quyết xong, Lâm Côn lái xe mang theo đám người Trương Đại Tráng trở về tầng hầm ngầm. Biết được đã mua xong nhà ở, trên mặt Hứa Anh và Trương Thủ Nghĩa không giấu được sự vui mừng, mà khi Trương Sở Sở nói ra giá nhà, Hứa Anh suýt nữa té ra khỏi ghế, Trương Thủ Nghĩa cũng hoảng sợ, sau khi bọn họ lấy lại tinh thần, việc đầu tiên là hỏi Lâm Côn: “Côn Tử, con không làm chuyện xấu gì đúng không?”

Lâm Côn lúc đầu không hiểu rõ ý gì, nghi ngờ hỏi: “Chú, thím, con làm việc xấu gì chứ?”

Hứa Anh nghiêm trang nói: “Nếu con không làm việc xấu, làm sao lại có nhiều tiền như thế?”

Lâm Côn lúc này mới hiểu ra, thì ra bọn họ cho rằng anh ra ngoài làm ăn trái pháp luật, cho nên mới có tiền như vậy. Đối mặt với vợ chồng Trương Thủ Nghĩa và Trương Đại Tráng, Lâm Côn cũng không giấu giếm, vừa cười vừa nói: “Chủ tịch tập đoàn Thiên Sở chính là cha vợ của con, khu nhà ở kia là do ông ấy đứng ra đầu tư, con muốn một căn nhà trong đó đâu có khó gì.”

Lúc Lâm Côn nói ra lời này, Hứa Anh và Trương Thủ Nghĩa đều khó hiểu, gương mặt Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa lộ ra vẻ khiếp sợ thật sâu, Trương Sở Sở cũng ngạc nhiên. Hứa Anh và Trương Thủ Nghĩa cả đời đều ở nông thôn, không biết tập đoàn Thiên Sở làm gì, Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa đương nhiên biết, Trương Sở Sở ở trong trường học cũng nghe nói qua về tập đoàn Thiên Sở, mộng tưởng của cô chính là sau này được vào tập đoàn Thiên Sở làm việc, lý tưởng của cô chính là kế toán viên cao cấp, cô muốn làm trong tập đoàn Thiên Sở.

Sau khi im lặng ngắn ngủi, Trương Thủ Nghĩa phá tan im lặng, ông nghi ngờ hỏi: “Tập đoàn Thiên Sở làm gì, bán dầu thực vật sao?”

Hứa Anh nói: “Ông đừng có nói mò, bán dầu thực vật làm sao có thể xây khu nhà ở? Chắc là bán thịt heo!”

Hai người già nói chuyện với nhau, Trương Đại Tráng, Hà Thúy Hoa, Trương Sở Sở và bao gồm Lâm Côn, tất cả đều phì cười.

Hai người già nhìn sang, hỏi: “Vậy rốt cuộc là làm gì, các con nói đi!”

Nói thật, tập đoàn Thiên Sở đang làm gì thì Lâm Côn cũng không biết, cũng không biết nhiều giống như Trương Đại Tráng. Trương Đại Tráng giải thích với hai người già, hai người nghe cái hiểu cái không, nhưng một câu cuối cùng lại nghe hiểu... Tập đoàn Thiên Sở là xí nghiệp nổi danh nhất, giàu có nhất thành phố Trung Cảng thậm chí giàu nhất ba tỉnh vùng Đông Bắc, là trụ cột kinh tế của thành phố Trung Cảng!

“Côn Tử, con đã lập gia đình rồi sao?” Hứa Anh và Trương Thủ Nghĩa cùng hỏi, trên mặt hai người còn lộ ra niềm vui bất ngờ, chủ yếu do Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa còn chưa nói tin tức Lâm Côn đã kết hôn, Trương Sở Sở cũng không biết!

“Anh Lâm Côn, anh kết hôn rồi sao?” Trương Sở Sở cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Ừ, chờ có thời gian, con sẽ dẫn vợ con tới gặp chú, thím, gần đây công việc của cô ấy rất bận.” Lâm Côn cười nói, anh có lòng dẫn Sở Tĩnh Dao tới gặp hai người già, chỉ là không biết người ta có muốn đi không thôi.

“Được được được, cũng không cần vội, công việc quan trọng hơn.” Trương Thủ Nghĩa nói.

“Côn Tử, có con chưa?” Hứa Anh hỏi.

“Có ạ...” Lâm Côn cười nói: “Thằng bé đang ở với ông ngoại, chờ con đón về sẽ dẫn cho mọi người gặp.”

“Được! Đến lúc đó chú muốn biết cháu trai có dáng vẻ gì!” Trương Thủ Nghĩa vui mừng cười nói, sau đó lại nói với Trương Đại Tráng: “Đại Tráng, con và Thúy Hoa nên sinh một đứa được rồi, Thúy Hoa đã không nhỏ.”

Trương Đại Tráng cười gật đầu, thật ra anh không phải không muốn có con, bởi vì cuộc sống lúc trước quá khổ, tiền kiếm được không đủ chi phí sinh hoạt trong nhà, đâu còn tinh lực mà nuôi con, cho nên mới kéo dài đến bây giờ.

Mọi người bên này đang trò chuyện với nhau, đột nhiên điện thoại di động trong túi Lâm Côn vang lên, lấy ra xem là Sở Tĩnh Dao gọi tới. Anh đứng dậy đến một bên nghe điện thoại, trong điện thoại Sở Tĩnh Dao nói: “Tôi đã liên hệ được với bác sĩ, là giáo sư Tống chuyên gia bệnh thận nổi danh nhất thành phố Trung Cảng, chỉ có điều người này ngoan cố không dễ nói chuyện lắm, dù Sở Tướng Quốc đứng ra nói chuyện thì ông ta cũng không cho mặt mũi, anh nên tự mình đi gặp một chút.”

“Được, không thành vấn đề, buổi chiều anh sẽ đi qua, em gửi địa chỉ cho anh là được.” Nói xong, Lâm Côn lại cười nói: “Cám ơn em.”

“Tôi tắt đây.” Sở Tĩnh Dao cúp điện thoại.

Lâm Côn trước khi rời đi vẫn đưa cho Trương Đại Tráng một tấm chi phiếu, Lâm Côn bảo Trương Đại Tráng sử dụng tiền này mua sắm các thiết bị cần thiết trong nhà. Buổi chiều anh muốn đi gặp giáo sư Tống, cho nên sẽ không ở lại nhà Trương Đại Tráng lâu, ăn cơm xong thì đến thẳng bệnh viện trung tâm thành phố.

Giáo sư Tống là người có quyền uy tuyệt đối trong việc điều trị bệnh thận, trước đây Lâm Côn chưa tiếp xúc qua không biết rõ, trên đường đi tùy tiện lên mạng tìm hiểu một chút, kết quả lại bị danh tiếng của người ta hù sợ. Ông giáo sư này đã đến về hưu đã lâu, bây giờ được mời ở lại bệnh viện trung tâm thành phố Trung Cảng, đã nghỉ hưu, bình thường chỉ phụ trách viết một ít luận văn, dẫn dắt các bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện nghiên cứu khoa học.

Lâm Côn dừng xe ở bãi đỗ xe, lúc đi vào cửa chính bệnh viện thì gặp được Sở Tĩnh Dao, lập tức đi tới chào hỏi: “Vợ à, sao em lại tới đây rồi?”

Sở Tĩnh Dao thật sự không thích bị Lâm Côn gọi là vợ, nhưng nhiều lần cấm không có kết quả, cho nên cũng mặc anh gọi, “Tôi đang chờ anh.”

Lâm Côn nghi ngờ nói: “Chờ anh sao?”

Sở Tĩnh Dao nói: “Giáo sư Tống này rất ngoan cố, tôi sợ một mình anh không giải quyết được.”

Lâm Côn nhất thời cảm kích trong lòng, nắm chặt hai tay Sở Tĩnh Dao, nói: “Vợ à, cám ơn em!”

Sở Tĩnh Dao vội vàng rút tay trở về: “Anh lại giở trò lưu manh, tôi không giúp anh!”

Vẻ mặt Lâm Côn oan ức nói: “Vợ à, anh thực sự không nhịn được, tuyệt đối không muốn đùa giỡn lưu manh.”

Sở Tĩnh Dao không để ý tới anh, cô xoay người đi vào trong thang máy, Lâm Côn cười gượng đuổi theo sát bên cô.

Phòng làm việc của giáo sư Tống nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện, là phó viện trưởng của bệnh viện, nhưng ông già này bình thường ngoại trừ đọc báo thì chỉ làm nghiên cứu, chuyện lớn nhỏ trong bệnh viện ông không hề tham dự, hoàn toàn là ở nơi này hưởng thanh phúc.

Sở Tĩnh Dao gõ cửa, trong phòng có tiếng nói từ trong phòng vọng ra, nghe tuyệt đối không giống một người đã tám mươi tuổi, ngược lại càng giống đàn ông trung niên mới ngoài năm mươi. “Ai thế?”

“Giáo sư Tống, là cháu.” Sở Tĩnh Dao trả lời.

“Tiểu Sở à?”

“Đúng, là cháu.”

“Vào đi, cửa không khóa đâu.”

Sở Tĩnh Dao đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, Lâm Côn theo sát phía sau. Tống Gia Thành đang ngồi trên ghế sofa thưởng thức trà, trên bàn đang bày khay pha trà, đây là sở thích gần đây của ông, buổi chiều không có chuyện gì làm lại uống một ly trà, thuận tiện đọc các loại tài liệu lịch sử.

“Giáo sư Tống.” Sở Tĩnh Dao tươi cười chào hỏi, Tống Gia Thành nói: “Ngồi tự nhiên đi.” Cảm xúc trên mặt rất nghiêm túc.

Sở Tĩnh Dao ngồi xuống, Lâm Côn cũng ngồi xuống theo, Tống Gia Thành quan sát Lâm Côn từ trên xuống dưới một lần rồi nói: “Tiểu Sở, đây là bạn trai của cháu?”

Không đợi Sở Tĩnh Dao trả lời, Lâm Côn trực tiếp nhếch miệng nói: “Là chồng ạ.” Sở Tĩnh Dao giận đỏ mặt.

Tống Gia Thành lạnh lùng nói: “A, đáng tiếc cho Tiểu Sở.”

Lâm Côn lập tức đổ mồ hôi lạnh, ông già này nói rõ mình không xứng với Sở Tĩnh Dao, chỉ có điều anh không tranh luận với ông ta, dù sao anh cũng có việc cần nhờ người, lại cười ha ha nói: “Giáo sư Tống nói rất đúng, Tĩnh Dao giống như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, tôi chính là phân trâu.”

Tống Gia Thành lạnh lùng nói một chữ: “Ngốc!”

Lâm Côn tức giận suýt không thở nổi, ông già này vừa cứng đầu vừa cố chấp, chỉ có điều cũng không có cách nào, ai bảo mình có việc cầu người ta, ông ta nói bóng gió như vậy thì mình cứ giả vờ ‘ngốc nghếch’, nhếch miệng cười nói: “Tôi quả thật không quá thông minh.”

Tống Gia Thành lại lạnh lùng nói: “Quá ngu ngốc!”

Lâm Côn suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK