Bác sĩ ôn hoà nói với ông ta: “Yên tâm, tôi nói hậu sự không phải là con trai anh sẽ mất mạng, mà là...”
Không đợi bác sĩ nói xong, Trương Tất Quý lập tức kích động đứng lên, cầm hay tay của bác sĩ hỏi tới: “Bác sĩ, anh mới vừa nói con trai của tôi sẽ không mất mạng có đúng không? Quá tốt, con trai của tôi sẽ không mất mạng!”
“Đúng, sẽ không mất mạng, tuy nhiên của quý lại không còn.” Bác sĩ mỉa mai cười, hất tay của Trương Tất Quý đi vào phòng cấp cứu.
Trương Tất Quý đứng ngây ra tại chỗ, trong miệng thì thào nói: “Của quý không còn, của quý không còn... Ôi! Con của tôi không còn của quý sao được, nó là người hương hỏa duy nhất của nhà họ Trương chúng tôi!”
Trương Trung và hai người trẻ tuổi khác được đẩy từ trong phòng cấp cứu đi ra, Trương Tất Quý xông tới khóc hỏi: “Con ơi, con không sao chứ?”
Trên mặt Trương Trung đầy nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cha, sau này con không làm đàn ông được nữa, con bị phế rồi, hu hu...”
Trương Tất Quý vốn còn ôm một tia ảo tưởng, nhưng vừa nghe thấy Trương Trung nói vậy, chút ảo tưởng đáng thương trong lòng ông ta cũng rào rào sụp đổ. Giọng nói của Trương Trung rõ ràng biến thành the thé, không khác gì công công trong các bộ phim cổ trang.
Trương Tất Quý cảm giác mình giống như bị số phận cho một phát búa nặng nề, con trai duy nhất, kẻ duy nhất trông cậy kế thừa nhang khói cho nhà họ Trương, bây giờ lại không có cách nào duy trì nòi giống cho nhà họ Trương nữa, sớm biết như vậy trước đây còn không bằng sinh một đứa con gái, con gái ít nhất có thể sinh con, con trai bây giờ lại hoàn toàn không làm được gì.
“Là ai?” Trương Tất Quý nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Trung hỏi: “Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào làm con thành như vậy, con nói cho cha biết, cha lập tức sẽ phái người đi giết cả nhà nó, bắt nó phải nợ máu trả bằng máu!”
Trương Trung nghẹn ngào nói ra tên và số điện thoại của Lâm Côn, anh ta cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cha, cha nhất định phải giết chết tên khốn kiếp này, tất cả nửa đời sau này của con đều bị nó hủy mất, cha...”
Trương Tất Quý đau lòng vỗ vào vai của con trai, nói: “Con trai, con yên tâm, cha nhất định sẽ thay con lấy lại công bằng!”
Sau khi đưa Trương Trung đến trong phòng bệnh, Trương Tất Quý đi tới trong hành lang, gọi vào số điện thoại của Lâm Côn.
Lúc này Lâm Côn đang ngồi ở trên ghế sofa trong văn phòng tại hội sở cao cấp Phượng Hoàng xem phim, anh bận rộn cho tới trưa, lúc này mới chạy đến đây nghỉ ngơi, thuận tiện giải quyết bữa cơm trưa ở đây luôn. Anh gọi Long Đại Tương và Tưởng Diệp Lệ qua uống vài ly, nếu như mỗi ngày đều có thể sống vui vẻ tự tại như vậy thì tốt rồi.
Chợt có một số lạ gọi tới, Lâm Côn suy nghĩ lại biết được người này nhất định có liên quan với Trương Trung, anh vừa đặt điện thoại ở bên tai, lại nghe được trong điện thoại truyền ra một tiếng rít gào: “Mẹ nó, chính là mày đánh nát trứng của con trai tao sao?”
Lâm Côn thản nhiên cười: “Là tôi.”
Trong điện thoại Trương Tất Quý phát điên, nổi giận mắng: “Mẹ kiếp, mày có biết tao là ai không mà dám phế con trai của tao, có tin tao giết cả nhà mày hay không!”
Lâm Côn rất hờ hững nói: “Đầu tiên, tôi không quen biết ông, thứ hai tôi phải nói cho ông biết, nếu như ông dám đến uy hiếp tôi, tôi không ngại đá nát cả trứng của ông, như vậy hai cha con các người lại có cùng đề tài để nói chuyện đấy.”
“Mày... Mày mày!” Trương Tất Quý tức tới mức môi cũng tím bầm, khớp hàm cắn chặt nói không ra lời.
“Tôi thế nào có liên quan tới ông sao?” Giọng điệu Lâm Côn ngả ngớn nói: “Tôi nói lại một lần nữa cho ông biết, muốn tìm tôi báo thù cứ tới, nói cũng không có tác dụng khác, nếu như ông dám đến uy hiếp tôi, tôi đá vỡ trứng cả nhà ông.”
Lâm Côn nói xong lại rất quyết đoán cúp điện thoại, anh lười dây dưa với người này, thời gian nên dùng để làm những chuyện có ý nghĩa mà không phải là tán gẫu với một nhà giàu mới nổi, hạ thấp nhân phẩm của mình.
Con trai bị đá vỡ trứng, đối phương lại rất kiêu ngạo cúp điện thoại, lửa giận của Trương Tất Quý bốc lên cao, không có chỗ nào phát tiết, ông ta lập tức gọi điện thoại cho một người anh em của ông ta ở cục cảnh sát trung tâm thành phố. Đầu tiên ông ta kêu cha gọi mẹ kể về sự bất hạnh của con trai cho người bạn thân kia nghe, người này an ủi ông ta một hồi, sau đó vỗ ngực nói với Trương Tất Quý: “Người anh em, con trai anh chính là cháu tôi, tên khốn kiếp nào hủy hạnh phúc cả đời của cháu tôi, tôi nhất định sẽ cho kẻ đó phải ngồi tù cả đời!”
Trương Tất Quý cảm động đến rơi nước mắt, nếu như lúc này hai người mặt đối mặt, ông ta nhất định sẽ hoàn toàn không do dự nhào tới ôm lấy người anh em này, ông ta cảm động lau nước mắt, đọc tên họ và số điện thoại ra. “Tên khốn kiếp kia tên là Lâm Côn, điện thoại là 13...”
“Đợi đã, tên gọi là gì?” Người bạn thân của Trương Tất Quý ngắt lời nói.
“Tên khốn kiếp kia tên là Lâm Côn!” Trương Tất Quý nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nhất định phải khiến cho nó ngồi tù chung thân!”
Trong điện thoại, người kia đột nhiên thay đổi giọng điệu, cẩn thận nói: “Tất Quý à, chỉ sợ tôi là không giúp được anh chuyện này đâu, Lâm Côn mà anh nói có quan hệ cục trưởng chúng tôi, tôi không động được vào người này.”
Sắc mặt Trương Tất Quý tối sầm. “Anh đùa kiểu gì vậy hả? Tên khốn đó làm sao có thể có quan hệ với trưởng cục các anh được chứ?”
Người kia càng thêm thận trọng, nói: “Tất Quý à, không chỉ tôi không giúp được anh, tôi khuyên anh cũng không nên nghĩ tới chuyện báo thù, người anh nói tới không chỉ có liên quan đến cục trưởng chúng tôi, hơn nữa còn... Còn có quan hệ với thị trưởng Khương, chúng ta căn bản không thể chọc vào được đâu.”
Trương Tất Quý cúp điện thoại, không còn sức lực ngồi ở trên ghế dài trong hành lang, ông ta móc ra điếu thuốc ngậm ở trong miệng, trên mặt rất thất vọng, rất đáng thương, bình thường ông ta chỉ quen bắt nạt người khác, hiện tại chịu thiệt như vậy lại chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng, trong lòng ông ta thật sự rất khó chịu.
Tuy nhiên khó chịu thì cũng không có cách nào, ai bảo người ta có hậu thuẫn cứng rắn, nói cách khác, ai bảo con trai của mình hết lần này tới lần khác chọc tới một khúc xương cứng như thế, lúc này Trương Tất Quý nghĩ đến nhiều nhất chính là một câu châm ngôn... Đi ra ngoài lăn lộn, sớm muộn vẫn bị báo ứng. con trai của ông bình thường cũng quen ra ngoài bắt nạt người khác, bây giờ cũng xem như là gặp báo ứng rồi.
Buổi trưa, ba người Lâm Côn, Tưởng Diệp Lệ, Long Đại Tương gặp mặt ở hội sở cao cấp Phượng Hoàng, ngoài ra còn có một người cũng đi qua, đó chính là bạn gái mới của Long Đại Tương, DJ Nguyễn Thiến, Long Đại Tương mỗi ngày đều dính một chỗ với Nguyễn Thiến, gần đây đều có vẻ mệt mỏi, mọi người đều nói tửu sắc hại thân, điều này thật sự không giả.
Bữa cơm trưa rất phong phú, rượu cũng không tệ, trước kia khi Phong Bưu còn ở đây, ở trong hội sở có chứa rất nhiều rượu ngon, kết quả đều để cho Lâm Côn hưởng lợi. Ăn xong bữa trưa, Long Đại Tương rất thức thời lôi kéo Nguyễn Thiến rời đi, để lại Tưởng Diệp Lệ và Lâm Côn ở trong phòng.
Tưởng Diệp Lệ đứng lên, đi tới đi lui nhìn văn phòng một lượt, mỉm cười khen ngợi: “Phòng làm việc này thật sự không tệ, cậu cho sửa lại một lần rồi sao? Nếu có thể ở nơi đây...”
Tưởng Diệp Lệ nói tới đây thì quay đầu lại, ánh mắt quyến rũ nhìn Lâm Côn, gương mặt ửng đỏ khẽ nói: “Nếu có thể ở nơi đây làm chút gì đó, vậy khẳng định sẽ có cảm giác khác hẳn, Lâm Côn cậu nói xem?”
Lâm Côn tất nhiên biết Tưởng Diệp Lệ muốn nói cái gì, tuy nhiên anh lại cố ý giả ngu nói: “Làm chút gì vậy, chị Tưởng.”
Tưởng Diệp Lệ trừng mắt nhìn anh, nói: “Làm cái gì cậu không biết sao, chẳng lẽ còn cần tôi dạy cho cậu sao?” Nói xong, cô đi về phía Lâm Côn, đôi giày cao gót giẫm lên thảm gần như không có tiếng động, chiếc váy ôm lấy bắp chân mê người của cô, áo phông trước ngực căng lên, trên mặt đều là vẻ quyến rũ giống như gió xuân về.
Lâm Côn nhếch miệng cười, trên mặt lộ vẻ dâm tà, chộp về phía mông của Tưởng Diệp Lệ...
Cả buổi chiều Tưởng Diệp Lệ cũng không có đi ra, hai người cá nước giao hòa ba lần, kết quả sau cùng là Lâm Côn toàn thắng, hoàn toàn chinh phục được Tưởng Diệp Lệ. Đợi đến khi Lâm Côn sắp phải tới trường học đón Lâm Lâm, Tưởng Diệp Lệ mới lưu luyến rời đi, trước khi rời đi cô hôn Lâm Côn nói: “Côn, có cậu thật là tốt.”
Buổi tối về đến nhà, ăn xong lại dỗ cho con trai ngủ, Lâm Côn vốn muốn giao lưu tình cảm cùng Sở Tĩnh Dao một chút, nhưng Sở Tĩnh Dao bận công việc của công ty căn bản không có thời gian để ý tới anh, anh không thể làm gì khác hơn là một mình đi lên trên lầu, chơi với Hải Đông Thanh nhỏ. Chơi một lúc, nhóc con này cũng cúi đầu ngủ mất, Lâm Côn chỉ đành một mình cầm theo chai bia ngồi ở trên giường xem tivi. Tới khoảng hơn mười một giờ, điện thoại di động của anh đột nhiên rung lên, anh cầm lên xem thì thấy tin nhắn cho Hàn Tâm gửi tới cho anh, nói muốn lập tức gặp anh.
Nhớ tới Hàn Tâm, Lâm Côn tự nhiên nghĩ đến chuyến du lịch hai tháng trước, khi đó hai người ở trong khách sạn đã từng điên cuồng một hồi, lúc đó anh chỉ coi như một đêm kích tình, lại không nghĩ tới bây giờ cô lại có thể liên lạc với mình.
“Có đi hay là không?” Lâm Côn ngồi ở trên giường suy nghĩ, thậm chí anh lấy một đồng xu ra tung lên, kết quả đồng xu lại đứng thẳng, điều này làm cho chỉ huy Lâm của chúng ta cảm thấy rất tổn thương, ông trời cũng không giúp mình sao?
Lúc này điện thoại di động lại rung lên, vẫn là tin nhắn Hàn Tâm gửi tới nói cô có việc cần nhờ anh tới giúp đỡ.
Trên mặt Lâm Côn mỉm cười, như vậy thì lại khác rồi, nếu như Hàn Tâm không nói cần mình tới giúp mà chỉ bảo đi gặp mặt cô ta thì đó chính là hẹn hò, nhưng có chuyện gì cần phải hỗ trợ mà đi gặp cô ta thì lại là giúp người làm niềm vui, hai cái này có ý nghĩa tuyệt đối không giống nhau.
Lâm Côn lập tức mặc quần áo đi xuống lầu, Sở Tĩnh Dao còn đang trong phòng khách lầu hai, nghe được tiếng Lâm Côn xuống lầu thì cô ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hai người gặp nhau, trong lòng Lâm Côn lập tức căng thẳng, giống như mình muốn len lén đi làm chuyện xấu lại bị phát hiện, anh không được tự nhiên cười nói: “Anh ra ngoài có chút việc.”
Sở Tĩnh Dao ồ một tiếng rồi không hỏi nhiều, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Hàn Tâm hẹn Lâm Côn ở một quán cà phê 24 giờ tại trung tâm thành phố. Khi Lâm Côn đến, Hàn Tâm đã ngồi ở bên cạnh tủ kính, trong tay đang cầm một tờ tạp chí, trước mặt cô đặt một ly cà phê và mấy thứ đồ ăn vặt, cô phối hợp với cảnh tượng lúc này lại đẹp giống như một bức tranh vậy, tinh xảo mà cao nhã.
Lâm Côn ngồi xuống đối diện với Hàn Tâm, hôm nay Hàn Tâm ăn mặc rất thời trang trẻ trung, mái tóc dài không để xõa hoặc buộc thành đuôi ngựa như lúc trước, trên mặt cô ta được trang điểm sơ qua, trên môi có bôi một lớp son hồng, khi ngồi đối diện với cô nhìn cô ta, khiến người ta có một cảm giác không thể hít thở được.
“Chào em.” Lâm Côn mỉm cười chào hỏi.
“Anh uống chút gì không?” Hàn Tâm mỉm cười nói, gọi nhân viên phục vụ: “Nhân viên phục vụ, phiền cô tới đây một chút.”
Lâm Côn không có nghiên cứu gì về cà phê, anh cười nói: “Em uống gì anh uống cái đấy.”
Hàn Tâm mỉm cười nói: “Được.” Cô ngẩng đầu nói với nhân viên phục vụ: “Một cốc cà phê đen Venice, thêm đường và sữa.”
“Vâng, xin hỏi cô còn cần gì nữa không?” Nhân viên phục vụ lễ phép nói.
“Không có, cảm ơn.”
Hàn Tâm giơ đồng hồ của mình lên xem giờ, mỉm cười nói với Lâm Côn: “Từ lúc gửi tin nhắn cho anh đến giờ là 15 phút, tốc độ của anh vẫn rất nhanh, không nghĩ tới em vẫn có chút chỗ đứng trong lòng anh như vậy.”
Lâm Côn cười nói: “Nói đi, có gì cần anh giúp vậy.”
Hàn Tâm nói: “Làm bạn trai em.”
Lâm Côn lập tức sa sầm mặt lại, khổ sở nói: “Chuyện này... Chuyện này sợ rằng không được, em cũng biết, anh có vợ có con rồi.”
Hàn Tâm cười khúc khích, nói: “Nhìn anh căng thẳng chưa kìa, em nói anh làm bạn trai của em, là giả vờ thôi.”
Lâm Côn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tại sao lại là anh?”
Hàn Tâm cười nói: “Bởi vì anh đẹp trai, phù hợp với thẩm mỹ của em, còn có...” Cô ngả người về phía trước, khẽ nói: “Lần đầu tiên của người ta cho anh là quá lợi cho anh rồi, dù sao anh cũng phải có chút biểu hiện chứ?”
Lâm Côn cười ha ha, nói: “Được!”