Đêm đã khuya, cả khu biệt tự chìm trong yên tĩnh, Lâm Côn châm điếu thuốc ngậm lên môi, anh ngồi vào trong chiếc Jetta cũ, mở đài, nghe chương trình FM về đêm của thành phố, một bài hát cũ vang lên du dương, trong hoàn cảnh như vậy nghe bài hát này hình như rất có cảm giác, bản thân anh cũng cảm thấy say say.
Lái chiếc Jetta cũ về lại khu biệt thự Hải Thần, vợ chồng Dư Tông Hoa đã về từ lâu, lúc này Lâm Lâm đã say giấc, Tần Tuyết đang ngồi nói chuyện với Vương Lan, Dư Tông Hoa còn đang ngồi xem tivi.
Vốn là thư ký thân thiết của Sở Tướng Quốc, Tần Tuyết thường xuyên phải thức đêm, bởi thế thức đêm đối với cô không là gì cả, Vương Lan lại có thói quen ngủ sớm, chỉ có điều đột nhiên tới thành phố Trung Cảng, đổi sang ngủ ở một nơi khác thế này khiến bà bị mất ngủ. Còn Dư Tông Hoa trước giờ luôn có thói quen ngủ muộn, ông quen với việc xem tin tức nước ngoài buổi tối, chú tâm tới động thái phát triển của nước ngoài, ở nước ngoài có rất nhiều nơi dẫn trước trong nước, ông muốn học tập đưa những quan niệm phát triển tiên tiến mới mẻ này từ nước ngoài vào tỉnh Liêu Cương, để cho tỉnh Liêu Cương càng phát triển nhanh chóng thần tốc hơn.
Tuy rằng ông ở tuyến hai, nhưng tâm tư của Dư Tông Hoa luôn hướng tới sự phát triển của Liêu Cương, đây là một thói quen chính trị, không chỉ đối với ông, mà cả một số cán bộ già đã nghỉ hưu cũng sẽ có thói quen này. Những vị cán bộ thuộc phái thực lực cống hiến đời trước đó, cho dù có nghỉ hưu rồi vẫn luôn lo lắng cho sự phát triển của quốc gia.
Lâm Côn trở về, Dư Tông Hoa, Vương Lan và Tần Tuyết đều hướng ánh mắt nhìn về phía anh, không đợi ba người hỏi, anh chủ động cười nói: “Vừa rồi cháu gặp phải chút chuyện bên ngoài nên về muộn chút.”
Vương Lan cười gật đầu với Lâm Côn, rồi tiếp tục nói chuyện với Tần Tuyết, Dư Tông Hoa thì đứng dậy đi cùng với Lâm Côn vào phòng sách, khi nói chuyện Dư Tông Hoa thích nói chuyện trong phòng sách, Lâm Côn biết Dư Tông Hoa thích uống trà, nên đã đặc biệt kêu Tần Tuyết pha một ấm trà ngon lên, cuối hè trời hơi oi ả, ngồi trong phòng sách mở điều hòa uống trà cũng rất tuyệt.
Dư Tông Hoa nói với Lâm Côn: “Côn Tử, cháu và con gái của Hàn Duy Chính rốt cuộc có chuyện gì, nói cho chú nghe.”
Lâm Côn cười nói: “Bọn cháu chỉ là bạn quen biết bình thường thôi, cô ấy gặp phiền phức nên cháu giúp đỡ một chút.”
Dư Tông Hoa cười với cái cười của kẻ dày dặn kinh nghiệm, nói: “Thằng nhóc này cháu không thành thật, cả đời này của chú Dư cháu đã gặp rất nhiều người rồi, cái việc giữa cháu và cô gái nhà họ Hàn đó liệu giấu được khỏi mắt chú sao?”
Lâm Côn cười hì hì, vẫn không thừa nhận nói: “Chú Dư, thật sự là chú nghĩ nhiều quá, cháu và Hàn Tâm thật sự không có chuyện gì hết.”
Dư Tông Hoa nói: “Hừ hừ, thằng nhóc cháu vẫn chưa chịu thừa nhận phải không, Chí Kiên nếu dám nói dối chú, chú nhất định không nương tay đâu. Có phải thằng nhóc cháu da thịt ngứa ngáy rồi, không tin chú Dư dám đánh cháu phải không?”
Dư Tông Hoa nói với vẻ mặt rất nghiêm trang, không giống như đang nói đùa, Lâm Côn thấy tình hình như vậy, vội thành thật khai báo, cười hì hì vui vẻ nói: “Chú Dư, đúng là cháu và Hàn Tâm có chút quan hệ với nhau, nhưng không giống như chú nghĩ đâu.”
Dư Tông Hoa cười đầy am hiểu hỏi ngược lại: “Chú nghĩ cái gì chứ? Đừng cho rằng chú không biết mấy đứa trẻ tuổi như tụi cháu hiện nay, tư tưởng không bảo thủ như bọn chú trước đây, muốn cầm tay cũng phải rất lâu mới cầm được, các cháu vừa gặp lần đầu đã dám vào khách sạn rồi, chẳng có chuyện gì là các cháu không làm ra được cả.”
Đương nhiên người mắt sáng chẳng bao giờ nói dối, chú Dư đã nói tới mức này rồi, đương nhiên là thật sự nhìn ra được mối quan hệ giữa anh và Hàn Tâm, Lâm Côn cũng chỉ còn cách cười hì hì, cũng không phủ nhận, coi như là âm thầm thừa nhận đi.
Dư Tông Hoa móc ra một điếu thuốc, Lâm Côn chủ động đưa bật lửa tới, Dư Tông Hoa rít một hơi, vẻ mặt nghiêm trang nói: “Con người Hàn Duy Chính này chú rất rõ, là người chính trực, tràn đầy nhiệt huyết nóng bỏng trên mặt chính trị, lần này ông ta để cho con gái và cái thằng khốn nạn nhà Tưởng Thiên Đức xem mặt, thật sự đúng là xuất phát từ mục đích cá nhân trong cuộc sinh tồn trên khía cạnh chính trị, có điều không có nghĩa là ông ta không yêu thương con gái mình. Giờ cháu là người có gia đình rồi, sau này nếu cháu và Hàn Tâm thật lòng thật tâm phát triển tiếp, thì cái cửa của Tưởng Thiên Đức đó cháu phải nghĩ cho kỹ đấy, hơn nữa luật pháp nước ta quy định rất rõ ràng, một củ cải một cái lỗ, tự trong lòng cháu phải hiểu rõ đó.”
Lâm Côn không ngờ Dư Tông Hoa sẽ nói ra những lời như thế, nên anh chẳng biết phải khóc hay cười, “Chú Dư, chú yên tâm đi, cháu và Hàn Tâm sẽ không chơi ra lửa đâu, cháu cũng nhất định sẽ tuân thủ pháp luật của quốc gia chúng ta, chứ không có chuyện một củ cải nhiều cái lỗ đâu, còn như phía Bí thư Hàn, nếu cháu không giải quyết được thì cháu sẽ tới kiếm chú nhờ trợ giúp.”
Dư Tông Hoa cũng bị Lâm Côn làm cho tức tới độ dở khóc dở cười, trợn mắt lên với Lâm Côn nói: “Thằng nhóc nhà cháu...”
Dừng lại một chút, Dư Tông Hoa lại nghiêm trang nói: “Dù thế nào đi nữa, chú nhận lời giúp Hàn Duy Chính, tức là đã trở thành đồng minh chính trị với ông ấy, người được lợi lớn nhất trong mối quan hệ đồng mình giữa hai chúng ta không phải là Hàn Duy Chính, mà là người dân trăm họ của cả tỉnh Liêu Cương, chú tin rằng Hàn Duy Chính có đủ năng lực để đưa đời sống của người dân tỉnh Liêu Cương lên một tầm cao mới. Chủ tịch tỉnh Vu Khánh Nguyên không phải không tốt, chỉ có điều quá bảo thủ quá kín kẽ sợ chuyện trong chính trị rồi, tỉnh Liêu Cương chúng ta cần một nhà lãnh đạo có năng lực để dẫn dắt mọi người cùng tạo lập cái mới cái thịnh vượng giàu có, còn như một người khác được hưởng lợi ích nữa, thì đó chính là cháu.”
“Cháu?”
“Đúng, chú và Hàn Duy Chính liên minh với nhau, cháu lại là đối tượng xem mắt của con gái ông ta trên danh nghĩa, vuốt mặt thì cũng phải nể mũi, ông ta vốn là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Cương, sau này nhất định sẽ đứng sau lưng ủng hộ cháu, nên cháu ngàn vạn lần tuyệt đối đừng phụ tấm lòng tốt của người ta. Không cần biết là làm gì, đều phải xứng đáng với lương tâm của mình, phải xứng đáng với xã hội, những sự việc vi phạm kỷ cương rồi loạn phép nước là chúng ta nhất định không được làm, nếu không đến chú cũng không thể tha cho cháu được.”
Khuôn mặt Lâm Côn rất nghiêm trang, đảm bảo nói: “Chú Dư chú yên tâm đi ạ, nếu cháu dám bôi đen lên mặt chú thế thì chú muốn xử lý cháu thế nào cũng được, đánh vào mông cũng được nữa.
Dư Tông Hoa bị Lâm Côn trêu đùa nên vui vẻ nói: “Côn Tử, chú Dư nói thật với cháu, lần này chú và thím tới đây, một là đến giúp đỡ cháu, hai là muốn xem cháu phát triển ở thành phố Trung Cảng này thế nào, Chí Kiên là con trai duy nhất của vợ chồng chú, cái thằng nhóc đó đã quyết tâm là sau khi xuất ngũ sẽ đi theo cháu, chính vì thế sau khi chú và thím tới thăm đây là cũng để biết được mà chuẩn bị tinh thần. Những việc làm của cháu ở thành phố Trung Cảng này thật sự khiến chú thím rất ngạc nhiên, sau này khi Chí Kiên tới chỗ cháu, chú Dư hy vọng cháu có thể dẫn dắt nó thật tốt.”
Lâm Côn cười nói: “Chú Dư chú cứ yên tâm ạ, tình cảm của cháu và Chí Kiên không khác gì anh em ruột thịt, hơn nữa Chí Kiên cũng là một người nổi bật hơn người, tiền đồ tương lai rất rộng mở, nên điều này chú thím không cần phải lo lắng bận tâm đâu.
Dư Tông Hoa nói: “Đối với năng lực của Chí Kiên thì trong lòng chú rõ cả, chỉ có điều tính khí của thằng nhóc đó cộng thêm cách nó xử lý công việc khiến chú rất đau đầu, đợi sau khi nó tới thành phố Trung Cảng, cháu nhất định phải quản lý nó cho thật tốt giúp chú, đừng có để nó gây ra chuyện lớn gì đấy.”
Lâm Côn cười nói: “Chú Dư, chú yên tâm đi, cháu đảm bảo sẽ giúp chú để ý tới cậu ấy, không để cậu ấy gây ra họa gì đâu.”
Tiếp sau đó, vợ chồng Dư Tông Hoa chỉ ở lại thành phố Trung Cảng một ngày, ngày hôm đó họ đi chơi cùng với vợ chồng Hàn Duy Chính, Lâm Côn và Hàn Tâm đi cùng bọn họ, đi chơi ở mấy nơi phồn hoa náo nhiệt trong thành phố Trung Cảng. Sáng sớm ngày hôm sau thì đi tàu cao tốc về Thẩm Dương, Dư Tông Hoa và Hàn Duy Chính đều là những người còn tại chức, đi khỏi tỉnh quá lâu thì thứ nhất sẽ có ảnh hưởng không tốt, thứ hai sẽ có một đống công việc đợi bọn họ về xử lý.
Sau khi tiễn vợ chồng Dư Tông Hoa và vợ chồng Hàn Duy Chính, nhìn theo bóng tàu cao tốc biến mất dần, Lâm Côn duỗi người một cái, quay người nở nụ cười đểu giả, nói với Hàn Tâm: “Vở kịch này anh diễn đâu có dễ dàng gì đâu, sao nào, cũng phải có tí gì hay hay cho anh chứ?”
Hàn Tâm quay qua nhìn anh, nghiêm trang nói: “Anh muốn cái gì hay ho nào?”
Lâm Côn cười khì khì vui vẻ, cố ý tỏ ra rất đểu rất gian manh, nói: “Cô nam quả nữ, có cái gì hay ho thật sự thì hay ho thôi.”
“Phải có lợi ích thực tế đúng không?” Hàn Tâm đột nhiên cười rất xấu xa, nói: “Không vấn đề gì, đi theo em.”
Lâm Côn lái xe, Hàn Tâm chỉ đường, khi đi tới vùng đất náo nhiệt phồn hoa ở trung tâm thành phố, chiếc Jetta cũ dừng lại ở cổng của một khách sạn, Lâm Côn làm ra bộ ngại ngùng nói: “Cô gái à, thế này không tốt lắm đâu, ban ngày ban mặt thế này, chúng ta cô nam quả nữ mà tới khách sạn thế này có hơi cái đó quá thì phải.”
“Cái gì cơ?” Hàn Tâm nhếch miệng cười hỏi ngược lại.
“Cái này...”
“Đừng lề mề nữa, xuống xe đi.” Hàn Tâm nói.
“Sao vội vàng vậy?”
Hàn Tâm cười rất xấu xa không nói gì, Lâm Côn đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, hình như phía sau nụ cười của người phụ nữ này, ẩn chứa một cái... Một cái âm mưu nào đó?
Hàn Tâm bước xuống khỏi xe, Lâm Côn theo sát ngay sau, Hàn Tâm không đi về hướng cửa khách sạn trước, mà cười nói với Lâm Côn: “Mời anh, lẽ nào anh muốn để một cô gái đi trước dẫn đường?”
Lâm Côn e dè cẩn trọng nhìn Hàn Tâm, cũng không thấy có gì sơ hở, trong tình huống này, có thế nào cũng không được để mất khí thế đàn ông phải không nhỉ, nói thế nào thì ta cũng là đàn ông đường đường, liền đó anh ngửa cổ lên, tiến về phía trước, khi chuẩn bị tới cửa khách sạn, Hàn Tâm đột nhiên đứng sau lưng kêu lên với anh: “Đợi đã!”
Lâm Côn quay đầu lại, Hàn Tâm lại nở nụ cười xấu xa đó: “Ai kêu anh đi về bên đó, là bên kia mà...”
Theo hướng tay Hàn Tâm chỉ, Lâm Côn nhìn về phía biển hiệu màu hồng ở sát ngay cổng khách sạn, trên tấm biển màu hồng đó có mấy chữ lớn viết rất to rõ... Phòng thẩm mỹ kiểu Hàn...
Bỗng nhiên một luồng khí lạnh nổi lên từ phía sau lưng anh, Lâm Côn cảnh giác, nghi ngờ nhìn Hàn Tâm, nụ cười xấu xa đắc ý nở trên môi cô, “Chẳng phải anh muốn có chút lợi ích thực tế sao, em thấy hai ngày này anh phơi nắng bị đen đi nhiều rồi đó, em đưa anh tới đây cho anh làm đẹp trắng lên, sao nào, đủ lợi ích thực tế chưa?”
Lâm Côn: “...”
Hàn Tâm đi về phía cửa của phòng thẩm mỹ, quay lưng về phía Lâm Côn vẫy vẫy tay: “Tiểu Lâm tử, mau đi theo.”
Lâm Côn không nhịn được phải ‘Đù’ một tiếng, “Ai sợ ai chứ, chẳng qua chỉ là làm đẹp làm trắng sao! Chảy máu anh còn chẳng sợ, không lẽ sợ cái trò này!?”
Một tiếng sau, Lâm Côn nằm thư giãn thoải mái ngáy khò khò trên chiếc giường của phòng thẩm mỹ, Hàn Tâm nằm ở giường bên cạnh đưa mắt ra hiệu với chuyên viên thẩm mỹ, chuyên viên thẩm mỹ khẽ đẩy đẩy Lâm Côn. “Anh ơi, tỉnh dậy đi.”
Lâm Côn lập tức tỉnh lại nhanh nhạy nhìn ngó xung quanh như thể chưa hiểu tình hình, chiếc gương trong tay chuyên viên thẩm mỹ được đưa tớii, anh nhìn bản thân trong gương, bên cạnh, chuyên viên thẩm mỹ hiền dịu dịu dàng hỏi: “Anh à, anh có hài lòng không?”
... Khuôn mặt không dầu không bóng, không còn thấy mụn đầu đen nữa, da dẻ cũng trở nên mịn màng bóng sáng, so với khi mới bước chân vào đây rõ ràng là trắng hơn vài phần... Khuôn mặt với da thịt non mềm, thoạt nhìn như một thư sinh mặt trắng.
Đôi mắt Lâm Côn trợn tròn, kinh ngạc không ít đâu, vội vàng ngồi bật dậy khỏi giường, nhìn bộ dạng lo lắng khẩn trương của anh, Hàn Tâm ở bên cạnh liền gỡ mặt nạ trên mặt xuống, khinh bạc cười nói: “Tiểu Lâm tử, anh gấp gáp gì chứ, như bây giờ không tốt hay sao?”
Lâm Côn lẩy bẩy nói: “Tốt gì mà tốt chứ, đường đường một gã đàn ông, bị làm cho thành ra ẻo lả thế này!”