Lâm Cửu Phúc khôi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, trong ánh mắt mang theo bất đắc dĩ, ông ta hỏi hai con chó dữ của mình: “Hai người... Hai người bị cái gì thế?”
Hai người cùng nhau nói: “Báo cáo ông chủ, bị đánh.”
Lâm Cửu Phúc hít sâu một hơi, nói: “Bị ai đánh?”
Hai vệ sĩ đồng thời dõi ánh mắt sợ hãi nhìn sang Lâm Côn, giọng nói yếu ớt: “Bị... Bị anh ta đánh.”
Đồng tử của Lâm Cửu Phúc mở to, suýt nữa tròng mắt rớt ra ngoài, trái tim cũng co thắt dữ dội, vẻ mặt của ông ta biến thành khó coi. Cho dù thế nào, ông ta cũng không tin tưởng, hai con chó dữ mà ông ta đắc ý lại bị người cợt nhả như lưu manh trước mắt đánh thảm như thế. Không nói chuyện khác, nhìn từ trên xuống dưới, hai bên hoàn toàn kém xa nhau, hai con chó dữ của mình nhìn thế nào cũng cao lớn cường tráng, nhìn Lâm Côn lại có phần gầy gò.
Ở trong mắt Lâm Cửu Phúc, bao gồm cả trong mắt người bình thường, có thể đánh nhau hay không bình thường quyết định bởi thân hình, phần lớn mọi người cho rằng người thân thể cường tráng cao lớn thì có thể đánh thắng. Đây là nhận thức chung của phần lớn người, nhưng sự thực cũng không phải như vậy, người có thể đánh nhau giống nhau thường không để lộ tài năng, lại giống như đội trưởng Lâm của chúng ta, bình thường nhìn vô lại như lưu manh, thật ra anh lại là người lợi hại nhất.
Lâm Côn cười nói với hai vệ sĩ: “Hóa ra hai người là cùng phe với ông ta.”
Hai vệ sĩ lúc này giật mình một cái, Lâm Côn chỉ mỉm cười túy ý, ở trong mắt của bọn họ lại sắc bén như lưỡi đao, hai người lập tức mỉm cười làm lành với Lâm Côn, nói: “Đại ca, chúng tôi sai rồi.”
Lâm Côn cười hỏi: “Sai cái gì?”
Hai người cùng nhau nói: “Cái gì cũng sai.”
Lâm Côn xua tay một cái, nói: “Được, hai người nên đi đâu thì đi đi, nơi này xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới hai người, trừ khi hai người ngứa da còn muốn ăn đánh một trận.”
“Không không không, chúng tôi không bị ngứa da, đại ca vừa rồi đánh rồi, đánh chúng tôi không còn ngứa ngáy.” Hai vệ sĩ luôn miệng đáp lời, trên mặt còn mang theo nịnh nọt, vừa nói vừa đi ra ngoài cửa.
“Hai người quay lại cho tôi!” Lâm Cửu Phúc tức giận quát lớn, vốn còn muốn hai vệ sĩ có thể trợ giúp mình, không nghĩ tới hai người này lại sợ hãi như vậy, bị vài câu nói của Lâm Côn dọa đuổi ra ngoài.
“Ông chủ, chúng tôi đi trước, chúng tôi chưa thoa thuốc xong.” Hai vệ sĩ cùng nhau nói với Lâm Cửu Phúc.
Lâm Cửu Phúc giận dữ suýt nữa không thở nổi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nếp nhăn trên mặt cũng đổ mồ hôi.
Lâm Côn cười hỏi Lâm Cửu Phúc: “Tôi nói này, có cần tôi đóng cửa hay không?”
Vẻ mặt của Lâm Cửu Phúc hơi run rẩy, lập tức nói: “Không cần.” Ông ta cũng sợ Lâm Côn đóng cửa lại sẽ giết chết mình, suy nghĩ của ông có phần cực đoan, ngược lại cũng phù hợp với lẽ thường. Càng là người có tiền càng sợ chết, giữ cửa mở rộng trước mặt nhiều người như vậy, chí ít không có tai nạn chết người.
Lâm Côn cố ý đùa giỡn với ông già trước mặt, cười nói: “Không phải ông vừa nói muốn đóng cửa hay sao, tại sao hiện tại không cần, ông rốt cuộc là nói bằng miệng của ông hay là cái mông vậy?”
Sắc mặt của Lâm Cửu Phúc khó nhìn tới cực điểm, nhỏ giọng nói với Lâm Côn: “Người trẻ tuổi, tôi không biết cô Chu là bạn của anh, chỉ cần ngày hôm nay anh thả tôi một lần, anh ra giá bao nhiêu tiền, tôi đều cho...”
“A, ông thật sự đủ hào phóng nhỉ.” Lâm Côn cười nói đầy châm chọc: “Cho rằng có tiền là lợi hại hay sao? Ông cảm thấy rất lợi hại cũng có thể, nếu ông đều đã nói tùy tiện ra giá, tôi cũng ra giá vậy.”
Lâm Côn quay đầu cười hỏi Lâm Lâm, “Con trai, con cảm thấy bao nhiêu tiền thì thích hợp?”
Lâm Lâm lập tức dùng ánh mắt xem thường nhìn Lâm Cửu Phúc, trẻ con không cố kỵ nói: “Ông chú này quá xấu, không nên lấy tiền của ông ta. Cha, nhà chúng ta có tiền, không cần tiền của ông ta, tiên của ông ta cũng xấu nhơ ông ta vậy!”
Vừa nói ra lời này, đám người chung quanh lập tức cười vang, đều nói đứa trẻ này thật sự hài hước.
Lâm Côn cười nói: “Con trai, như vậy không được, ông chú này đã nói chúng ta tùy tiện ra giá, nếu cha không ra giá sẽ có lỗi với người ta, con nhanh bàn giá với cha đi, đến lúc đó cha sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho con.”
“Như vậy sao...” Lâm Lâm lộ ra vẻ mặt không tình nguyện, nháy mắt suy nghĩ một chút nói: “Vậy thì lấy một ngàn vạn.”
Nói xong, vẻ mặt của cậu nhóc rất bình tĩnh, mọi người xung quanh lộ ra vẻ mặt rất ngạc nhiên, bọn họ cũng thừa nhận cách nói trẻ con ngây thơ, Lâm Côn buồn cười nhìn về phía Lâm Cửu Phúc, chỉ thấy sắc mặt Lâm Cửu Phúc đã từ màu xanh biến thành màu tím như gan heo.
“Ông chủ Lâm, con tôi đã ra giá, ông xem cái giá này thế nào?” Lâm Côn mỉm cười nhìn Lâm Cửu Phúc.
Khóe miệng của Lâm Cửu Phúc run rẩy, nói: “Anh đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của! Một ngàn vạn, anh nói đùa gì thế, một ngàn vạn đủ mua cái mạng của anh đấy!”
Lâm Côn lắc đầu, cười nói: “Một ngàn vạn không thể mua được cái mạng của tôi.” Anh đang ăn ngay nói thật, người nghe chung quanh lại cảm thấy anh đang nói khoác, chỉ có điều tất cả mọi người không quan tâm chuyện này.
Nói xong, Lâm Côn lại cười lớn, cúi đầu sờ mũi, nói: “Nói như vậy ông chủ Lâm muốn nói không giữ lời? Được rồi, tôi cũng không cần khách khí, ông nên nhịn một chút.”
Không đợi Lâm Cửu Phúc mở miệng lần nữa, Lâm Côn vung tay tát một cái, mọi người nghe thấy tiếng xé gió vang lên, trước mắt Lâm Cửu Phúc xuất hiện một cái bóng, ngay sau đó là tiếng vang lớn sinh ra, âm thanh không khác gì da thịt va vào tấm thép, tiếng vang thật sự rất chói tai.
Sau tiếng vang chính là tiếng kêu la thảm thiết, có thể nói tiếng kêu la thảm thiết này không khác gì tiếng lợn bị chọc huyết, sớm biết mình có thiên phú như thế, Lâm Cửu Phúc có thể đi làm diễn viên, chuyên môn bắt chước giết lợn.
Lâm Cửu Phúc xoay đầu về một phía, nửa bên mặt sưng lên rất to, hai cái răng bay ra khỏi miệng, hơn nữa còn có máu tươi văng ra ngoài, một cái răng rơi xuống đất chính là cái răng bằng vàng.
Lâm Cửu Phúc bị đánh choáng váng, ông ta vịn bàn đứng cho vững, ngay sau đó ông ta ngẩng đầu lên, lại có một cái tát khác đánh tới, Lâm Côn không phải trẻ con, nếu đã đánh thì cứ đánh tới cùng, nếu đã tát một bên mặt của Lâm Cửu Phúc, như vậy phải tát thêm bên kia cho cân xứng Gương mặt Lâm Cửu Phúc xoay về một phía, lại có hai cái răng bay ra, ông ta cũng lảo đảo ngã xuống mặt đất, lúc này đã choáng váng không đứng dậy nổi.
Lâm Côn nhấc chân đạp mạnh vào lưng của Lâm Cửu Phúc, lực một đạp này chẳng khác gì ngọn núi đè lên người của Lâm Cửu Phúc, Lâm Cửu Phúc cảm giác lưng của mình sắp gãy, dường như cột sống đang phát ra âm thanh răng rắc, ngay sau đó có tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp bốn phương tám hướng.
“A!!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu khàn cả giọng, Lâm Cửu Phúc cảm giác cổ họng của mình hơi mặn, sau đó ông ta há miệng phun ra một ngụm máu loãng.
Lâm Côn lại đá một cái vào mông của Lâm Cửu Phúc, cú đá này đá Lâm Cửu Phúc xoay tròn một vòng và va vào bức tường
Một loạt động tác diễn ra trong nháy mắt, tất cả mọi người nhìn thấy đều ngây người, đánh người có thể đánh đến trình độ như vậy, việc này có thể xem như trình độ cao, thậm chí có người không nhịn được vỗ tay.
Lâm Cửu Phúc nằm trên mặt đất như chó chết, hiện tại không quan tâm tới mặt mũi hay không mặt mũi, tất cả mọi việc với ông ta đều không còn quan trọng. Ông ta cảm giác có cái bóng của cái chết đang tới gần khiến ông ta sợ hãi đến mức khó có thể hình dung nổi, ông ta cũng không muốn chết. Ông ta có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay không dễ dàng, hiện tại mỗi ngày được sống là một ngày ông ta được hưởng thụ, ông ta không muốn mình mình trở thành người chết không cần dùng tiền.
“Đừng... Đừng đánh...” Lâm Cửu Phúc yếu ớt không có chút sức lực cầu khẩn, “Anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho, cầu xin anh buông tha cho tôi lần này, tôi thật sự không biết cô Chu là bạn của anh, thật sự không biết.”
Lâm Côn cười nhạt nói: “Tôi mới không thèm tiền của ông. Ông có biết Hiểu Nhã là bạn của tôi hay không cũng không quan trọng, quan trọng chính là ông không nên đánh cô ta, không nên ỷ có vài đồng tiền thì hò hét như thế.”
Lâm Côn nâng chân đạp vào người Lâm Cửu Phúc, đối với một người vừa già vừa xấu lại thích ra vẻ như Lâm Cửu Phúc, phải đánh một lần thật nặng, dạy cho ông ta một bài học khiến ông ta nhớ kỹ, như vậy ông ta mới nhớ kỹ một chút.
Đột nhiên Thang Lệ ngăn cản ở trước người Lâm Côn, vẻ mặt cô ta đầy kiên quyết quát Lâm Côn: “Không nên đánh nữa!”
Lâm Côn nhíu mày, không nhịn được mắng: “Thang Lệ, đầu của chị bị bệnh hay sao, vừa nãy ông già lưu manh này động tay động chân với em họ của chị, chị vẫn muốn che chở cho ông ta? Tôi thấy chị làm người tình của người ta đã làm tới đầu óc bị hỏng mất rồi?”
Thang Lệ mím môi, nói: “Không cho phép anh đánh chồng tôi!”
“À!”
Lâm Côn mỉm cười bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn thoáng qua bên cạnh, quay đầu lại lại đã thay đổi thành ánh mắt độc ác, nói: “Lâm Côn tôi muốn đánh ai thì đánh, còn chưa ai ngăn cản được tôi đâu, người tôi đánh đều là kẻ đáng đánh, chị nhanh tránh ra cho tôi, nếu không tôi đánh luôn cả chị!”
Thang Lệ nhìn thấy mình không thể ngăn cản Lâm Côn, cô ta vội vàng cầu xin Chu Hiểu Nhã, nói: “Hiểu Nhã, em nhanh năn nỉ cậu ta đi, đừng cho cậu ta đánh anh rể của em nữa, anh rể của em không chịu được đâu, nếu bị đánh tiếp, anh ấy sẽ bị đánh chết đấy!”
Chu Hiểu Nhã nhìn vẻ mặt của Thang Lệ, trên môi còn nở nụ cười lạnh nhạt, cũng không nói cái gì, cô ta cầm lấy túi và xoay người ra khỏi phòng.
Lâm Côn nhìn Thang Lệ, lắc đầu, chỉ nói một câu: “Thang Lệ, cô nên tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, anh xoay người dẫn Lâm Lâm rời khỏi phòng, đám người vây xem cũng tản ra, cũng nhường đường cho hai cha con rời đi.
Nhìn Chu Hiểu Nhã đã đi xuống lầu, Lâm Lâm ngẩng đầu nhỏ nhìn Lâm Côn, nói: “Cha, sao cha không đuổi theo?”
Lâm Côn cười nói: “Tại sao cha phải đuổi theo?”
Lâm Lâm nói: “Cha, cha cứ yên tâm, con sẽ không nói với mẹ.”
Lâm Côn mỉm cười sờ đầu cậu bé, nói: “Con trai, con không nên nói lung tung, cha và dì Hiểu Nhã là trong sạch.”
Lâm Lâm lộ ra vẻ mặt ông cụ non: “Lão Lâm này, cha không cần gạt con đâu, con cũng không phải là trẻ con, con có thể không nhìn ra một chút việc nhỏ như thế hay sao? Cha và dì Hiểu Nhã trước kia là bạn trai bạn gái với nhau đúng không?”
Lâm Côn nhíu mày, trẻ con hiện tại trưởng thành quá sớm, còn nhỏ tuổi đã như thế, lớn lên sẽ như thế nào?
Ban đầu Lâm Côn còn muốn đuổi theo Chu Hiểu Nhã, tâm tình của cô ta bây giờ nhất định không tốt, anh đuổi theo có thể an ủi cô ta vài câu, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lại bỏ qua, anh quyết định giữ khoảng cách với Chu Hiểu Nhã, như vậy mới tốt cho cả hai.
Mặt trời chiều bảo phủ xuống thành phố, Sở Tĩnh Dao ngồi trong phòng làm việc và gõ bàn phím, trong phòng làm việc đã sớm bật đèn sáng rực, cô nhìn ra cửa sổ bên ngoài, lúc này hoàng hôn đã tắt nắng…