"Hả?"
"Cuộc đua xe này do anh ta tổ chức, anh ta vốn muốn kiếm tiền, hiện tại lại kéo nhiều người cùng nhau tham gia như vậy, bề ngoài tỏ ra là cách giải quyết tranh chấp, trên thực tế không quan tâm ai thắng cuối cùng, anh ta sẽ kiếm được một khoản."
"Ha ha, đúng thật." Tưởng Diệp Lệ cười nói: "Cháu của Kim gia là kẻ có đầu óc cũng không có gì lạ. Kim Khải là người vô cùng tự tin, tự tin hơi quá cũng thành tự phụ, anh ta đề nghị dùng đua xe giải quyết tranh chấp, tôi nghĩ trong lòng anh ta vốn có nắm chắc, về phần nắm chắc lớn tới mức nào thì không biết."
Long Đại Tương ở bên cạnh chẹp miệng: "Chị cứ yên tâm, tên kia đua xe có lợi hại thế nào cũng không thể là đối thủ của anh Côn, từ xe việt dã đến xe bọc thép hay xe tăng, anh Côn đều lái qua rồi!"
Lâm Côn cười nói: "Đại Tương, cậu không cần nâng tôi lên, đua xe không giống lái xe bọc thép hay xe tăng."
Long Đại Tương nhếch miệng cười, một người to lớn như anh ta lại nở nụ cười ngây thơ, "Em không quan tâm những chuyện này, dù sao ở trong mắt em, anh Côn làm gì cũng lợi hại nhất, hô hô."
Tưởng Diệp Lệ mỉm cười nói: "Côn Tử, trong lòng cậu không cần có áp lực gì, cùng lắm thì chúng ta từ bỏ tập đoàn Phong Hoàng, chúng ta có thể chậm rãi phát triển như bây giờ, chỉ cần người khác không giẫm chết Bách Phượng Môn chúng ta, tôi tin tưởng chỉ cần có cậu ở đây, Bách Phượng Môn sớm hay muộn gì cũng có ngày nở mày nở mặt."
Đột nhiên trong ánh mắt Lâm Côn tỏa ra một tia tham lam, nói: "Chị, chị yên tâm đi, chỉ cần Lâm Côn tôi muốn, đồ trong tay tôi chưa bao giờ bị ai lấy đi, tập đoàn Phong Hoàng là của chúng ta!"
Sau khi rời khỏi Bách Phượng Môn, hiện tại đã qua ba giờ chiều, Lâm Côn không lập tức lái xe về nhà, mà là gọi điện thoại cho Tần Tuyết, bảo là mời người đẹp Tần đi uống nước, hai người hẹn nhau gặp mặt tại quán nước ở bờ biển.
Tần Tuyết lái một chiếc xe mới tinh màu đỏ chạy nhanh tới nơi hẹn, trong nháy mắt bước xuống xe, ngay lập tức đã thu hút vô số ánh mắt. Cô mang đôi giày cao gót cao 10cm, bắp đùi trắng noãn để lộ ra trong không khí, bờ mông hiện rõ sau lớp váy công sở màu đen, nửa người trên mặc áo thun Croptop vây ngực, để lộ cái bụng dưới bằng phẳng như ẩn như hiện ra ngoài, bộ ngực cũng vươn cao ngạo nghễ.
"Tôi nói này người đẹp Tần, cô có thể ăn mặc kín đáo một chút hay không? Cô vừa mới xuất hiện, tất cả đàn ông xung quanh đều hưng phấn như con sói tham lam, trời nóng bức như vậy sẽ dễ gây ra tai nạn chết người đấy. Đến lúc đó cô chính là hung thủ giết người, không chừng cô phải dùng tuổi thanh xuân ở sau song sắt đấy." Lâm Côn cười trêu ghẹo, ánh mắt lại đảo trên người Tần Tuyết một vòng.
Tần Tuyết cười mắng một câu: "Đàn ông các anh không ai là người tốt."
Lâm Côn uống một ngụm nước, cười nói: "Cô nói đúng, đàn ông đều là một đám tinh trùng lên não." Anh vừa nói ra lời này, xung quanh có vô số ánh mắt mang theo lửa giận nhìn anh.
Lâm Côn đón nhận ánh mắt mọi người và mắng: "Nhìn cái gì vậy, tôi nói có sai sao, lẽ nào các anh không phải? Tất cả nóng đầu như vậy làm gì?"
Có mấy người liếc Lâm Côn, hình như rất không vừa lòng, trong ánh mắt ngoại trừ không vừa lòng còn có cảm giác chán ghét không nói nên lời. Trời nóng bức như vậy có thể đi tới nơi này uống nước, phần lớn đều là thành phần tri thức và học sinh, ở trong mắt của những người này, toàn thân Lâm Côn đầy mùi vô lại, còn có chút nghèo hèn bủn xỉn vậy mà anh còn chiếm lấy người đẹp như nữ thần như thế, bọn họ rất đố kỵ.
Một tiếng động vang lên, đột nhiên Lâm Côn vỗ bàn đứng lên, lại quát mấy người đang liếc sang nơi này: "Nhìn cái gì mà nhìn, tiếp tục nhìn có tin ông đây đá vỡ trứng các người hay không!"
Nói xong, Lâm Côn lại liếc nhìn nhân viên phục vụ phía sau quầy bar, trực tiếp dọa nhân viên phục vụ này sợ hãi, mấy người này bị anh quát, cả đám đều cúi đầu xuống, cũng thu lại ánh mắt của mình.
"A, đúng là không nhận ra, anh rất thích hù dọa người khác?" Tần Tuyết cười nói châm chọc Lâm Côn.
Lâm Côn cười hắc hắc, nhỏ giọng nói với Tần Tuyết: "Có vài người cô phải hù dọa, không hù dọa thì người ta không thành thật."
Tần Tuyết gật đầu cười nói: "Tôi nhớ một câu nói, dân sợ cướp, cướp sợ quan, hình như thực sự có chuyện như vậy."
Mặt mày Lâm Côn xám xịt, xụ mặt nói: "Tôi nói này người đẹp Tần, lời này của cô đang mắng tôi là cướp sao? Cô xem đi, cả người tôi đầy khí chất thư sinh, tôi giống cướp hay sao?"
Tần Tuyết che miệng cười khẽ, nói: "Được rồi, anh cũng đừng tỏ vẻ nữa, nhanh rót cho tôi ly nước."
Lâm Côn lại gọi một ly nước đá, Tần Tuyết gọi một ly chanh đá, sau khi uống nước chanh, Tần Tuyết hỏi: "Nói đi, đột nhiên hẹn tôi ra đây là có chuyện gì, tôi nhớ chúng ta không quen thân như vậy."
Lâm Côn cười nói: "Người đẹp Tần, coi cô nói kìa, chúng ta rất quen nhau mà, nói như thế nào cũng gặp nhau vài lần, cũng liên lạc vài lần. Bây giờ gọi cô tới thật sự có việc."
"Nói."
"Cũng không phải chuyện gì lớn, hai ngày trước cô nói với tôi việc đua xe ngầm, sợ rằng tôi không tham gia được, cô xem..." Lâm Côn lộ ra vẻ mặt áy náy.
"Vì sao không tham gia được, tôi cũng đăng ký thay anh rồi, tại sao anh nói một đằng lại làm một nẻo." Tần Tuyết nhíu mày, dáng vẻ nhất định không bỏ qua.
"Không phải tôi muốn lỡ hẹn, thật sự còn có chuyện khác phải xử lý, cho nên lại..."
"Chuyện Lâm Lâm?"
"Không phải."
"Tôi không quan tâm, chỉ cần không phải chuyện của Lâm Lâm, anh nói gì cũng phải tham gia, nếu không tôi sẽ không tha cho anh!" Thái độ của Tần Tuyết rất kiên quyết, kiên quyết giống như tượng băng cứng rắn.
Lâm Côn không hiểu nhìn Tần Tuyết, dựa theo dự đoán của anh, sau khi mời người đẹp Tần ra uống nước, sau đó sẽ giải thích một chút, người đẹp Tần chắc hẳn sẽ không ép buộc anh, nhưng bây giờ...
Nhìn ra được nghi ngờ trong ánh mắt Lâm Côn, Tần Tuyết cũng không che giấu, đi thẳng vào vấn đề: "Nói thật với anh, tôi không chỉ đăng ký thay anh, còn cược mười vạn cho anh, nếu như anh không tham gia, mười vạn của tôi đổ xuống sông xuống biển rồi."
Lâm Côn ngây người, sau đó dở khóc dở cười nói: "Tôi nói này người đẹp Tần, cô có lòng tin với tôi như vậy sao, còn cược tới mười vạn, nếu chẳng may tôi thua, chẳng phải mười vạn của cô cũng đổ xuống sông xuống biển hay sao!"
"Không giống!" Tần Tuyết nói: "Cho nên tôi cược anh thắng, không phải bởi vì tôi có lòng tin với anh, mà là tỷ lệ cược của anh là cao nhất, nếu anh thắng, tôi sẽ có số tiền một trăm vạn, nếu anh tham gia thi đấu, tôi ít nhất cũng có khả năng thắng, nếu anh không tham gia thi đấu, tôi sẽ không có chút cơ hội nào!"
Lâm Côn lập tức mặc kệ, "F*ck, là tên khốn nào đưa ta tỉ lệ đặt cược, dựa vào cái gì mà cược tôi nhiều nhất!"
Tần Tuyết bình tĩnh nói: "Bởi vì anh là người mới, hơn nữa anh còn lái chiếc Jetta cũ kỹ, kẻ ngu si mới không cho anh tỷ lệ cược cao nhất!"
Mặt Lâm Côn hoàn toàn đã đen như dít nồi cháy, đều nói người sợ nổi danh heo sợ mập, xem ra không nổi danh cũng không được, dễ dàng bị người ta làm thịt, chỉ có điều bây giờ không phải nhìn làm thịt hay không nhìn làm thịt, mà là anh không có khả năng tham gia đua xe ngầm do Tần Tuyết đăng ký. Cuối tuần anh phải đua xe với Kim Khải và các đại ca của xã hội đen, việc này liên quan tới quyền nhận thầu tập đoàn Phong Hoàng, mười vạn của Tần Tuyết thật sự bé nhỏ không đáng kể.
"Như vậy đi, tôi trả cho cô phí báo danh và phí đặt cược, tôi thật sự không thể tham gia đua xe vào cuối tuần này, người đẹp Tần giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi lần này đi." Lâm Côn tội nghiệp nói.
Tần Tuyết nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lâm Côn, người này không giống diễn trò, thuận miệng nói: "Muốn tôi giơ cao đánh khẽ cũng được, dù sao anh cũng phải nói lý do cho tôi biết, nếu anh có lý do hợp lý, tôi sẽ giơ cao đánh khẽ, anh không cần trả lại cho tôi phí báo danh và mười vạn, tôi không có khả năng dễ giận như thế."
"Em nghe tôi nói, chuyện là..." Lâm Côn nói đơn giản sự việc, nói chuyện từ đầu tới đuôi một lần, sau khi Tần Tuyết nghe xong còn ngạc nhiên nhìn Lâm Côn: "Thật sự không nhìn ra, bây giờ anh là phó Boss của Bách Phượng Môn, Lâm đương gia, sau này tôi đến Bách Phượng Môn tiêu phí nên được chiết khấu đấy!"
Lâm Côn khoát tay một cái, nói: "Chiết khấu thì chiết khấu, cứ tính cho tôi là được, chỉ cần cô có thể giơ cao đánh khẽ."
"Anh nhớ kỹ lời anh vừa nói, sau này tôi đến Bách Phượng Môn hóa đơn sẽ tính cho anh đấy, không cho phép đổi ý."
"Yên tâm đi, Lâm Côn tôi nói chuyện luôn luôn giữ chữ tín."
"Được!" Tần Tuyết nở nụ cười giảo hoạt, Lâm Côn lập tức ý thức được có mùi vị của âm mưu, nhưng đã muộn, chỉ nghe Tần Tuyết cười khanh khách, nói: "Nói thật cho anh biết, cuộc đua xe mà tôi nói chính là Kim Khải làm chủ trì, anh phải tham gia và tôi đăng ký cho anh đều là một."
"..." Lâm Côn im lặng không nói gì, cúi đầu nhìn vào nước đá còn lại trong ly, người phục vụ rất biết điều tránh sang một bên, trong lòng Lâm Côn thở dài, anh tự lẩm bẩm: "Ai, Lâm Côn mình anh minh một đời, tại sao lại dễ dàng gục ngã trước mặt một người phụ nữ như thế, chỉ có điều cũng được, nể mặt người đẹp, mình nhận vậy."
Tần Tuyết uống một ngụm nước chanh, vừa cười nói: "Tôi cũng không muốn lợi dụng anh, nể tình anh đồng ý thanh toán hóa đơn giúp tôi, ngày mai tôi dẫn anh đi gặp một người, anh ta có thể biến chiếc xe của anh lợi hại hơn, anh không cần cảm kích tôi, tôi chỉ vì bản thân của mình mà thôi, nếu anh thắng, tôi sẽ có được một trăm vạn tiền thắng cược."
Lâm Côn cúi đầu xuống, được rồi, mình cũng không có gì để nói. Sau khi hẹn với Tần Tuyết xong, Lâm Côn mở lái chiếc Jetta cũ quay trở lại khu biệt thự, lúc này đã hơn sáu giờ, hoàng hôn phía chân trời đang dần dần tắt nắng, Lâm Lâm đang chơi với Hải Đông Thanh nhỏ trong sân, nhìn thấy Lâm Côn trở về, cả hai đều chạy tới, vừa lúc Sở Tĩnh Dao bước ra khỏi biệt thự, trên người còn mang một cái tạp dề, nhìn thấy Lâm Côn trở về, trên mặt cô không vui, trách anh cuối tuần không chơi với con.
Sở Tĩnh Dao nói với Lâm Lâm: "Lâm Lâm, mang theo Hồng Diệp ăn cơm."
Lâm Lâm vui vẻ cười nói: "Vâng ạ!" Sau đó Hải Đông Thanh ở bên cạnh cũng vui vẻ kêu lên một tiếng, tiếng kêu chim ưng không dễ nghe, chỉ có điều Hồng Diệp kêu lên nghe cũng không tệ cho lắm.
Thấy Sở Tĩnh Dao không có ý bảo anh ăn cơm, Lâm Côn lộ ra vẻ mặt tội nghiệp, cười nói: "Vợ à, anh sai rồi, cuối tuần không ở nhà chơi với hai mẹ con, anh tự kiểm điểm."
Sở Tĩnh Dao vừa mới xoay nửa người về phía sau cũng ngừng lại, lúc này nói với Lâm Côn: "Nhanh đi rửa tay ăn cơm."
Lâm Côn lập tức nhếch miệng cười nói: "Tuân lệnh!"