Lâm Lâm nghe thấy tiếng kêu này cũng nhìn theo tiếng phát ra, Lâm Lâm đứng lên nói với Lâm Côn: “Cha ơi, bọn họ đang bắt nạt chim nhỏ!”
Lâm Côn đứng lên, nói: “Đi, con trai, chúng ta đi sang đó xem thử.”
Hai cha con đi tới dưới cây lớn, mấy nhân viên an ninh lập tức ngăn bọn họ lại: “Này! Hai người đứng tới đây, thứ trên cây rất nguy hiểm!” Nói xong, anh ta chỉ vào một bãi máu trên tảng đá. “Một đồng nghiệp của tôi suýt nữa bị nó cào rách da đầu, máu còn chảy không ngừng!”
Lâm Côn vừa nghe thế, ánh mắt lập tức sáng lên, cố ý nhìn lên ngọn cây, đó là con chim ưng chỉ lớn bằng hai nắm đấm, lông chim trên thân có màu đỏ sẫm trơn bóng, ánh mặt trời xuyên qua khe lá chiếu vào trên người của nó, trên lông vũ còn tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp, trong đôi mắt ưng tối tăm còn mang theo sự hung ác và đầy linh tính, cái mỏ dài hình móc câu, trên cổ còn có một nhúm lông màu đen...
Hải Đông Thanh!
Trong mắt Lâm Côn còn mang theo niềm vui bất ngờ, hơn nữa đây là một con Hải Đông Thanh cực phẩm màu đỏ, loại chim ưng này chính là bảo bối hiếm có, Hải Đông Thanh được gọi là chim ưng thần, có lời đồn đại mười vạn con chim ưng thần mới có khả năng sinh ra một con Hải Đông Thanh, Hải Đông Thanh lại chia ra làm vài loại, chủ yếu thông qua màu sắc của lông chim mà phân chia, Hải Đông Thanh bình thường là màu xám, cao hơn một cấp là màu đen, Hải Đông Thanh màu đỏ sậm chính là cực phẩm, không có nói quá lời như trong truyền thuyết, mười vạn con chim ưng thần mới sinh ra một con Hải Đông Thanh, nhưng Hải Đông Thanh màu đỏ sậm thật sự là trăm năm khó có gặp được một con.
Trước kia ở quân khu Mạc Bắc, khi Lâm Côn còn là một lính mới, anh đã từng lĩnh giáo qua sự lợi hại của Hải Đông Thanh, lúc đó anh nhận lệnh cùng bộ đội đi làm nhiệm vụ trên một đỉnh núi. Mục tiêu là tiêu diệt một nhóm tội phạm buôn lậu ma túy, thủ hạ của tên thủ lĩnh buôn lậu có nuôi một con Hải Đông Thanh. Lúc đó trong đội ngũ bọn họ có bảy đồng đội bị con Hải Đông Thanh mổ đến trọng thương, có hai lính mới tham gia bị móng vuốt sắc bén của Hải Đông Thanh xé rách cổ họng mất mạng tại chỗ, cuối cùng, sau khi đánh sập toàn bộ hang ổ tội phạm, bọn họ vẫn không làm gì được con Hải Đông Thanh kia.
Hơn nữa, đó chỉ là một con Hải Đông Thanh màu xám bình thường...
May mắn gặp được một con Hải Đông Thanh màu đỏ sậm cực phẩm tại nơi này, trong lòng Lâm Côn vui mừng bất ngờ, điều anh nghĩ tới đầu tiên chính là thuần phục Hải Đông Thanh, sau này chỉ huy Lâm sẽ vô cùng uy vũ. Chỉ có điều khi nhìn thấy hai móng vuốt sắc bén và đôi mắt hung ác quật cường của con Hải Đông Thanh còn nhỏ kia, anh lập tức bỏ qua suy nghĩ này. Hải Đông Thanh màu xám bình thường đã rất khó thuần phục, thông thường một trăm con Hải Đông Thanh màu xám chỉ cần thuần phục được một con là tốt lắm rồi, càng không cần nói tới một con Hải Đông Thanh cực phẩm màu đỏ sậm.
Hải Đông Thanh là loài chim ưng rất có linh tính, nó có tính công kích đặc biệt mạnh mẽ, nhưng bản thân nó sẽ không tùy tiện tấn công loài người. Bọn chúng biết rõ con người lợi hại cho nên sẽ không dễ dàng đối địch với con người, trừ khi con người làm tổn thương tới bọn chúng trước, khi đó nó sẽ dốc toàn lực đáp trả, không chết không dừng, trả thù điên cuồng.
Toàn thân con Hải Đông Thanh nhỏ ở trên cây đã bị thương, trên móng vuốt có vết máu loang lổ, cũng không biết là máu của nhân viên an ninh bị thương hay là máu của chính nó, hoặc là cả hai. Lông chim trên cánh bị rơi mấy nhúm, mặc cho các nhân viên an ninh phía dưới dùng lưới lớn và gậy tấn công nó, nó vẫn liều chết bám chặt vào thân cây, hiển nhiên nó còn chưa tới tuổi bay. Đôi mắt của nó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào các nhân viên an ninh, rõ ràng chuẩn bị tấn công lần nữa, ý chí chiến đấu bất khuất và kiên cường của nó cũng làm Lâm Côn bội phục.
“Không cho phép các chú ăn hiếp con chim nhỏ!” Đột nhiên Lâm Lâm gào lên.
Mấy nhân viên an ninh đứng dưới tán cây quay đầu nhìn sang, trên mặt những người này còn có vết cào, không cần phải nói cũng biết là Hải Đông Thanh nhỏ kia làm ra. Những người này đang tức giận, bọn họ không cần biết cái gì là Hải Đông Thanh hay không Hải Đông Thanh, chỉ biết con chim ưng nhỏ này đã làm bọn họ bị thương. Nhiều người lớn bị một con chim nhỏ làm bị thương, bọn họ không thể không giận, cho nên sau khi nghe Lâm Lâm nói như thế, tất cả lửa giận của bọn họ đều trút xuống Lâm Lâm.
“Con cái nhà ai lại dám ở đây hô to gọi nhỏ hả? Người lớn không trông nom, nếu một lúc nữa bị thương thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu!”
“Nhanh dẫn trẻ con đi đi!”
“Hai người đi nhanh lên!”
...
Các nhân viên an ninh tạm thời ngừng động tác, tất cả đều chỉ ngón tay vào Lâm Côn và Lâm Lâm.
Lâm Côn mỉm cười với bọn họ, rất khách khí nói: “Các vị đừng tức giận, trẻ con không hiểu chuyện tùy tiện hét lên mà thôi, các vị đừng để ở trong lòng.” Nói xong, anh móc một bao thuốc Ngọc Khê đưa sang.
Các nhân viên an ninh nhìn thấy Lâm Côn rất lễ độ, lửa giận của bọn họ cũng giảm đi một nửa, Lâm Lâm còn muốn nói cái gì nữa lại bị một ánh mắt của Lâm Côn chặn lại. Đừng nhìn Lâm Lâm còn nhỏ, những lúc quan trọng lại có thể đọc hiểu lời từ trong ánh mắt Lâm Côn.
Tố chất của những nhân viên an ninh này không tồi, bọn họ cũng không nổi giận nữa mà nhận lấy điếu thuốc và châm lên hút, còn có một người cố ý giữ điếu thuốc lại, Lâm Côn cũng không suy nghĩ nhiều, anh tươi cười móc bật lửa châm thuốc cho anh ta.
Hiển nhiên người này là đội trưởng đội an ninh, tên Tống Đại Xuyên, mọi người hay gọi là anh Tống, thân thể cao lớn thô kệch, khi nói chuyện rất nhỏ mà còn nói lắp, cũng không bởi vì anh ta là đội trưởng mà con Hải Đông Thanh trên cây lưu tình, trên mặt anh ta còn lưu lại hai vết cào rất sâu, trên mặt vẫn còn máu tươi chưa khô.
Lâm Côn cười hỏi: “Anh Tống, tình huống của con chim ưng này là thế nào?”
Anh Tống này trực tiếp phun một bãi nước bọt xuống đất: “Mẹ kiếp, nhắc tới thứ quỷ này thì tôi lại tức giận, mấy ngày qua, nó luôn bất ngờ tấn công người của chúng tôi, ngày hôm trước làm hai người bị thương phải đưa tới bệnh viện, ngày hôm qua làm bị thương ba người, ngày hôm nay có một người bị thương nặng phải đi viện.”
Lâm Côn cười nói: “Con vật nhỏ này lợi hại như vậy sao? Nó chẳng khác gì con chim khách nho nhỏ, có thể có uy lực như vậy sao?”
Tống Đại Xuyên chỉ vào vết sẹo trên mặt: “Người anh em, anh nhìn tổn thương trên mặt của tôi thì biết, còn có mấy cấp dưới của tôi nữa, vết thương trên người của bọn họ đều là con súc sinh kia gây ra, tôi không bắt nó ăn thịt thì không bớt được lửa giận trong lòng!”
Lâm Côn cố ý giả vờ sợ hãi, phụ họa nói: “Vậy... Con chim ưng này thật lợi hại!” Mỉm cười, lại nói tiếp: “Anh Tống, tôi là người từ nhỏ sống ở nông thôn, thứ cho tôi nói thẳng, các anh không nên đắc tội với chim ưng, lúc bình thường, mặc dù chim ưng là loài chim rất hung dữ, nhưng nó sẽ không vô cớ tấn công người.”
Tống Đại Xuyên cảnh giác nhìn Lâm Côn, giọng nói trở nên lạnh lẽo, nói: “Người anh em, anh đang làm nghề gì vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của đội trưởng đội an ninh, Lâm Côn đã đoán được mọi chuyện. Tám chín phần là đám người này đã giết chim ưng cha mẹ, cho nên Hải Đông Thanh nhỏ mới báo thù không chết không dừng, Hải Đông Thanh là loài kiệt xuất trong chim ưng, nhưng cha mẹ của nó chỉ là chim ưng bình thường.
“Anh Tống, tôi chỉ cùng con nhỏ đi du lịch mà thôi.” Lâm Côn chỉ vào cờ hiệu trường mầm non trung tâm thành phố Trung Cảng đang treo trên núi, nói: “Là trường mầm non của con tôi tổ chức du lịch, tôi cũng đi cùng.”
Tống Đại Xuyên cảnh giác hỏi một câu: “Chẳng lẽ anh làm việc cho hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã, hoặc là cảnh sát.” Những nhân viên an ninh khác cũng cảnh giác, ánh mắt mang theo nghi ngờ nhìn Lâm Côn.
Lâm Côn cười nói: “Anh Tống, anh quá để mắt tới tôi rồi, tôi chỉ là người cha toàn thời gian mà thôi.” Nói xong, lời nói của anh thoáng thay đổi, nói thẳng vào vấn đề chính: “Anh Tống, không phải ăn một con chim ưng sao, không có gì đáng lo, cho dù là hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã quốc gia, chỉ cần chúng ta không nói...”
Tống Đại Xuyên và mấy nhân viên an ninh rùng mình, vội vàng nói: “Người anh em, anh không nên nói lung tung, chúng tôi không ăn thịt chim ưng.”
Lâm Côn lại cười nói: “Anh Tống, mấy vị anh em, mọi người không nên căng thẳng như vậy, tôi thật sự không là người của hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã, cũng không phải cảnh sát.”
Tống Đại Xuyên và những người kia vẫn cảnh giác nhìn Lâm Côn, không nói lời nào.
Lâm Côn cười nói: “Tôi bàn việc buôn bán với các anh được chứ?”
Tống Đại Xuyên nói: “Buôn bán gì?”
Lâm Côn chỉ vào Hải Đông Thanh trên ngọn cây, nói: “Con chim ưng này thuộc về tôi, các anh bán nó cho tôi đi.”
Khóe miệng Tống Đại Xuyên nở nụ cười lạnh: “Người anh em, anh dự định ra giá bao nhiêu?” Nói xong, không đợi Lâm Côn nói, anh ta đã nói tiếp: “Tuy tôi không biết con chim ưng này là gì, nhưng con chim non này có lông vũ màu sắc thuần khiết, hơn nữa cực kỳ hung hãn, nếu bán ở chợ đêm, chắc chắn sẽ có giá cao!”
Lâm Côn cười nói: “Anh Tống, anh muốn bao nhiêu tiền? Chỉ cần tôi có thể chấp nhận được, chúng ta liền mua bán.”
Lúc này Tống Đại Xuyên vui vẻ, cái gì mà lông vũ màu sắc thuần khiết, đó là do anh ta nghĩ ra, anh ta cũng không biết chợ đêm hay không chợ đêm, đột nhiên nghe có người chào giá, anh ta cứ nói đại, không ngờ lại thành công.
Tống Đại Xuyên làm ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, lại nhìn mấy cấp dưới của mình, cố ý bày ra vẻ mặt khổ sở, nói: “Chúng ta nên dân chủ với nhau, xem con chim ưng này đáng giá bao nhiêu tiền.”
Các nhân viên an ninh liếc nhìn nhau, sau đó rối rít phát biểu cái giá của mình, trong mắt của những nhân viên an ninh này, con chim ưng kia chỉ là một món ăn, nhưng nó lại gây thương tích cho bọn họ, bọn họ từ trước tới nay chưa từng nghĩ sẽ bán nó, cho nên bọn họ chào giá đều không cao, một lúc sau, tối đa chỉ mới ra giá hai ngàn tệ.
Thật ra Tống Đại Xuyên cũng không yên lòng, anh ta cảm thấy con chim này đáng giá ít nhất tám ngàn tới một vạn, nhưng cuối cùng anh ta vẫn hít sâu một hơi hô lên cái giá một vạn hai ngàn tệ, vì lo lắng Lâm Côn trả giá, anh ta vẫn tăng thêm hai ngàn tệ.
Lâm Côn bật cười, nụ cười này làm Tống Đại Xuyên và những người khác sửng sốt, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ hô giá cao quá làm người ta không mua? Trong lúc Tống Đại Xuyên đang buồn phiền, đột nhiên Lâm Côn cười nói: “Anh Tống, tôi cho anh ba vạn, các anh cho tôi mượn tấm lưới dùng một chút.”
Tống Đại Xuyên và những nhân viên an ninh kia giật mình, ngây người nói: “Bao nhiêu?” Ánh mắt của mấy nhân viên an ninh đầy vẻ kinh ngạc.
“Ba vạn, tiền mặt.” Lâm Côn cười nói: “Thế nào, có được không?”
“Được, được!” Tống Đại Xuyên nói liên tục, tốc độ nói rất nhanh, chỉ sợ Lâm Côn đổi ý.
“OK!” Lâm Côn vừa cười vừa nói, sau đó móc trong ba lô ra ba xấp tiền một trăm tệ mới tinh, đưa cho Tống Đại Xuyên, nói: “Anh Tống, đây là ba vạn tệ, anh kiểm tra đi, các anh cho tôi mượn lưới dùng một chút.”
Nhìn thấy Lâm Côn quả quyết lấy ra ba vạn tệ tiền mặt, mọi người có mặt ở đây đều giật mình, không phải bọn họ chưa thấy qua ba vạn tệ, mà bọn họ cho rằng Lâm Côn ăn mặt bình thường như vậy không giống người có tiền, không nghĩ tới Lâm Côn lại mang theo nhiều tiền mặt trên người như vậy, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài!