Thang Lệ đặt túi hồ sơ dưới giường, lại lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh, đi tới phòng vệ sinh dùng chung rửa mặt. Cô ta nhìn thấy dáng vẻ của mình hiện tại, khóc như con mèo mít ướt, nước mắt không nhịn được chảy xuống lần nữa. Nước trong vòi nước lạnh lẽo như chảy vào trong lòng, cảm giác đau thương bao phủ tinh thần của cô ta, cảm giác đó rất tuyệt vọng.
Trời dần dần sáng, Lâm Cửu Phúc tỉnh lại, liếc mắt nhìn Thang Lệ nằm bên cạnh, cố ý ho khan hai tiếng, Thang Lệ vội vàng ngồi dậy, cười nói: “Ông xã, anh tỉnh rồi.”
“Chuyện bảo em điều tra, thế nào rồi?” Lâm Cửu Phúc nói với giọng cay nghiệt.
“Đều ở đây.” Thang Lệ đưa túi hồ sơ ra, cười hỏi: “Ông xã, anh thích tự xem hay em đọc cho anh nghe.”
“Không cần, em nói tỉ mỉ thân phận và bối cảnh của tên đó là được rồi, gần đây tên đó có động tĩnh gì.” Lâm Cửu Phúc nửa dựa vào thành giường, tiện tay đốt điếu thuốc, vừa hút vừa sặc.
“Ông xã, anh bây giờ không thể hút thuốc.” Thang Lệ lập tức quan tâm thân thiết nói, cũng rót ly nước cho ông ta.
“Em nói mau.” Lâm Cửu Phúc uống một hớp nước, không nhịn được nói ra, trong lòng của ông ta, Thang Lệ chỉ là một món đồ chơi, thậm chí cũng không tính là một người, ông ta thích thì chơi một chút, không thích thì vứt sang một bên, ông ta là kẻ có tiền, cũng không quan tâm một năm ném cho cô ta một trăm tám mươi vạn.
Thang Lệ mở túi hồ sơ, móc ra hai tấm tư liệu ở bên trong: “Lâm Côn, năm nay hai mươi lăm tuổi, nhà ở...”
Lâm Cửu Phúc không nhịn được ngắt lời: “Nói điểm quan trọng.”
Thang Lệ ồ một tiếng, bỏ qua mấy hàng chữ và tiếp tục nói: “Trước đó có tham gia quân ngũ, không rõ là lính của quân khu nào, bây giờ là phó boss của Bách Phượng Môn, gần đây chuẩn bị tham gia một cuộc đua xe ngầm.”
“Dừng!” Lâm Cửu Phúc nói: “Bách Phượng Môn là chuyện gì, phó boss là chuyện gì?”
“Ông xã, anh chờ một chút.” Thang Lệ cẩn thận nói một câu, lại lấy ra một xấp hồ sơ bên trong, cũng lựa từ bên trong ra và nói: “Bách Phượng Môn là vũ trường ở phía nam thành phố Trung Cảng, quá khứ đã từng huy hoàng, hiện tại đã đến tình cảnh dầu cạn đèn tắt, Lâm Côn gia nhập Bách Phượng Môn vào một tháng trước, lần này anh ta tham gia cuộc đua xe ngầm là vì lợi ích của Bách Phượng Môn.”
“Lợi ích gì?” Lâm Cửu Phúc hiếu kỳ nói.
Thang Lệ cầm một xấp tư liệu ra xem, dựa theo tài liệu biểu hiện, trong đó có ghi kỹ càng bối cảnh cuộc đua xe ngầm mà Lâm Côn tham gia, sau khi Lâm Cửu Phúc nghe xong lại nhíu mày suy nghĩ, trong miệng thì thào: “Tham gia đua xe, tham gia đua xe... Thắng còn được một bang phái khác...”
Ánh mắt ông ta sáng lên, hỏi Thang Lệ: “Địa điểm đua xe ở nơi nào?”
Thang Lệ nói: “Là đường Nam Sơn tại thành phố Trung Cảng, địa thế đặc biệt nguy hiểm, có chín khúc cua nguy hiểm, được gọi là đường chặt đầu, hàng năm có rất nhiều người gặp chuyện không may tại chín khúc cua này, phần lớn đều là băng đảng đua xe.”
Lâm Cửu Phúc cười nói thâm trầm: “Được, em lập tức dùng tiền tìm một tay đua xe độc ác tới, nhất định phải là loại không muốn sống, đến lúc đó giải quyết tên khốn kia tại chín khúc cua!”
Thang Lệ cẩn thận hỏi một chút: “Ông xã, ý của anh là?”
Lâm Cửu Phúc âm độc nói: “Không phải chín khúc cua này gọi là đường chặt đầu hay sao, tìm người giải quyết tên khốn kia tại đó, hay nhất chính là trực tiếp ép hắn rơi xuống đường chặt đầu, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này!”
Thang Lệ gật đầu nói: “Được ông xã, em hiểu rõ.”
Ngày cuối tháng càng ngày càng gần, hai ngày gần đây, Lâm Côn ngoại trừ mỗi ngày đưa Lâm Lâm đi học ra, còn lại anh sẽ chạy trên con đường Nam Sơn một vòng. Hai ngày nay anh đem chiếc Jetta vừa cải tiến phát huy toàn bộ uy lực, cho tới bây giờ anh đã nắm chắc tám mươi phần trăm, hai mươi phần trăm còn lại cần chờ khai phá. Mỗi ngày anh sẽ đi một chuyến đến chỗ anh Long bên, cũng tiến kiểm tra hành bảo dưỡng chiếc xe một lần, mặt khác cũng thay đổi vài chi tiết nhỏ.
Tiếp xúc với anh Long càng nhiều, Lâm Côn càng hiểu trình độ sửa xe của anh ta rất cao, các thợ sửa chính ở trung tâm sửa xe cao cấp không cách nào so sánh với anh ta. Anh ta gần như hiểu rõ toàn bộ chiếc xe mà anh ta sửa chữa.
Anh Long đậy nắp capo lại, phủi phủi tay nói với Lâm Côn: “Xong, tính năng của xe này đã gần như phát huy một trăm phần trăm, nhưng nó có thể vận dụng bao nhiêu uy lực cần xem bản lĩnh của cậu, thắng thi đấu thì đừng quên mời tôi uống rượu.”
Lâm Côn cười nói: “Không thành vấn đề, đến lúc đó uống rượu gì, uống ở đâu, toàn bộ nghe anh Long sắp xếp.”
Anh Long tươi cười, nói: “Nói những việc này có tác dụng gì, cậu phải thắng cuộc đua lần này trước đã.”
Lâm Côn vỗ ngực nói: “Anh Long cứ yên tâm, em rất có lòng tin vào mình. Anh nên sớm chuẩn bị uống rượu mừng đi.”
Rời khỏi xưởng của anh Long, Lâm Côn lái chiếc Jetta cũ chậm rãi trên đường, hiện tại mỗi một chân ga, anh cần cẩn thận trải nghiệm và lưu ý, như vậy mới có thể điều khiển xe chính xác nhất, đạt tới cảnh giới người xe hợp nhất.
Lúc dừng đèn đỏ, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh đầu đường rất nhiều người vây quanh, chính giữa đám người là một chiếc xe oto con màu đỏ, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, nơi đó còn có tiếng ồn ào huyên náo, dường như có người kêu bồi thường tiền, ngày hôm nay không trả tiền thì đừng nghĩ rời đi.
Lâm Côn không có hứng thú với việc đứng xem náo nhiệt, vào lúc anh định lái xe rời đi, đột nhiên thấy có bóng người quen thuộc, bóng người này rất quen thuộc nhưng anh không nhớ tên, lúc trước đi cùng Chương Tiểu Nhã tới cửa hàng mua BMW 4S mới gặp, là giám đốc ở đó hình như là gọi là Chu gì đó...
Cô gái họ Chu kia đứng cạnh xe, hiển nhiên chiếc xe màu đỏ là xe của cô, đối là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang lên tiếng uy hiếp cô, thỉnh thoảng còn vung tay múa chân.
Lâm Côn nhíu mày, tuy rằng anh không quá quen thuộc cô gái kia, nhưng nói như thế nào cũng đã từng gặp mặt và nói chuyện, dù sao anh cũng không bận chuyện gì, anh định xuống xe xem xét thế nào, xem có thể giúp một tay hay không, the anh thấy tên thanh niên đang gào thét kia rất có vấn đề.
Lâm Côn lái xe tới gần, dừng ở bên ngoài đám người, anh bước xuống xe và chen qua đám người đứng chung quanh, lúc này mặt trời chói chang, sau khi chen qua khó tránh khỏi sẽ đổ mồ hôi đầy người.
“Đụng người thì phải bồi thường tiền, nếu ngày hôm nay cô không bồi thường thì đừng mong rời đi, cảnh sát tới cũng không ích gì đâu!” Tên thanh niên hơn hai mươi tuổi gào lên, anh ta mặc cái quần đùi, nửa người trên mặc áo thể thao, nhìn vẻ mặt của anh ta giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Phía sau tên thanh niên này cũng chính là phía trước chiếc BMW màu đỏ, nơi đó có một người trẻ tuổi đang nằm, người này nửa nằm trên mặt đất, anh ta không ngừng rên rỉ kêu đau. Liên tục nói câu đau chết mất, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta lại không có chút ‘đau chết mất’ nào cả, rõ ràng là đang diễn trò.
Lâm Côn lập tức hiểu rõ, cũng không phải xảy ra tai nạn xe cộ, là hai tên thanh niên này giả vờ bị đụng xe.
Chu Cẩn lộ ra vẻ mặt chán ghét, nhìn người trẻ tuổi kia nói: “Anh làm rõ vấn đề có được hay không, xe của tôi không có đụng vào các anh, là chính các anh xông tới, muốn giả vờ bị đụng cũng nên diễn chuyên nghiệp một chút được không?”
“Đồ đàn bà thối, cô nói ai giả vờ?” Tên thanh niên to miệng kia quát: “Nhìn cô ăn mặc sang trọng như thế, còn lái một chiếc BMWs, tại sao đụng người còn cãi cố, mạnh miệng không thừa nhận? Tôi cho cô biết, chuyện ngày hôm nay cô phải giải quyết cho tôi, đụng người thì đền tiền là chuyện đương nhiên, bằng không cô đừng mong rời đi!”
Chu Cẩn nhíu mày giơ tay nhìn đồng hồ, cô đang vội đến nhà hàng đi họp, nơi này có một đống người vây xem nhưng tại sao không có ai đứng ra giúp cô một tay, cô thật sự muốn thoát khỏi hai tên vô lại giả vờ bị đụng xe này.
“Được rồi, xem như xui rủi.” Chu Cẩn không nghĩ ra biện pháp khác, nếu như báo cảnh sát, cảnh sát tới cũng nói không rõ chuyện này, chủ yếu gần đây không có camera, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ bị cảnh sát kéo đi hỏi cung, đổi lại ngày bình thường cũng được, ngày hôm nay cô phải đi họp gấp. Chu Cẩn chán ghét nhìn tên thanh niên giả vờ bị đụng kia, nói: “Nói đi, anh cần bao nhiêu tiền?”
“Hừ, bà chị, sớm như vậy không phải tốt hơn sao.” Tên thanh niên kia đắc ý, anh ta lại dùng công phu sư tử ngoạm, há to miệng nói: “Người anh em tôi đang tuổi dậy thì, bị dụng như thế tôi sợ sẽ ảnh hưởng tới chân cẳng, lỡ như để lại di chứng thì không tốt, cho nên...”
“Anh nói thẳng bao nhiêu tiền là được rồi.” Chu Cẩn không kiên nhẫn nói.
“Hai vạn!” Người trẻ tuổi giả vờ bị đụng kia ra giá.
“Hai vạn?” Chu Cẩn trợn to hai mắt nhìn: “Đùa kiểu gì vậy, tôi còn không đụng trúng các người mà phải bồi thường hai vạn?”
“Không đụng trúng thì cô hỏi bồi thường tiền làm gì?” Tên thanh niên kia giảo hoạt nói: “Này bà chị nói chuyện mâu thuẫn quá rồi đấy!”
Chu Cẩn khẽ cắn môi, hai vạn không phải là con số nhỏ, cô tuy là giám đốc kinh doanh của cửa hàng BMW 4S, một tháng nhiều lắm cũng chỉ có tiền lương hai vạn, người này vừa mở miệng là đòi hai vạn, lòng tham cũng quá lớn rồi.
Hơn nữa Chu Cẩn đang vội trở về đi họp, nhưng cô cũng không muốn bỏ ra hai vạn, nếu như mấy trăm đồng thì được, quan trọng là hai vạn quá nhiều, cô không tình nguyện bị lừa gạt hai vạn như thế.
Vào lúc Chu Cẩn đang rầu rĩ, trong đám người có tiếng nói vang lên: “Người đẹp, cô cho tôi hai trăm tệ, tôi sẽ giải quyết giúp cô.”
Tất cả mọi người đều nhìn theo tiếng, chỉ thấy một người trẻ tuổi cao gầy đang đứng đầu đám người, cũng là người đứng gần hiện trường nhất. Dáng vẻ người này cà lơ phất phơ rất giống lưu manh, là anh vừa lên tiếng, người trẻ tuổi này không phải là ai khác, chính là chỉ huy Lâm của chúng ta.
Chu Cẩn cũng quay đầu lại, cô làm bên mảng kinh doanh, trí nhớ và ánh mắt rất nhạy cảm, chỉ cần tiếp xúc với khách quan trọng một lần, trong mấy năm sẽ không quên, Lâm Côn tuyệt đối là khách quan trọng trong trí nhớ của cô, lần trước Lâm Côn và Chương Tiểu Nhã đi tới cửa hàng của cô mua BMW X6.
“Ngài Lâm?” Chu Cẩn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nói: “Tại sao anh ở nơi này.”
Lâm Côn cười nói: “Đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy cô có phiền phức nên tới xem một chút.”
Chu Cẩn như nhìn thấy tia sáng giữa đêm khuya, cảm kích nói: “Cám ơn anh!”
Lâm Côn nói đùa: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, tôi đã ra điều kiện, vốn tôi muốn hai trăm tệ, nhìn cô hôm nay ăn mặc đẹp như thế, tôi thay đổi chủ ý, chỉ cần cô mời tôi uống một ly, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này.”
Chu Cẩn mỉm cười nói: “Ngài Lâm thật hài hước.”
Hai người vừa cười vừa nói, hoàn toàn quên đi tên thanh niên giả vờ bị đụng xe lúc nãy, tên này nhìn thấy có người đứng ra giúp, trên mặt anh ta lộ ra một tia thù hận, lập tức lên tiếng quát lớn: “Thằng khốn, mày chớ có xen vào việc của người khác, cẩn thận đến lúc đó hối hận mà khóc đấy!”