Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Côn nhíu mày lại, anh tức giận, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt người trung niên da đen kia, đúng là cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, ông đây ra ngoài chơi tìm vui nên không muốn gây sự, mày lại không biết điều, dám lên mặt với ông mày như thế!

Lâm Côn nở nụ cười rất lạnh lẽo, cười nói với trung niên da đen trước mặt: "Đại ca, anh đang cố tình lên giá, anh không muốn cho tôi và đồ đệ của tôi mặt mũi đúng không?"

"Mặt mũi?" Người da đen mỉm cười đắc ý, nói: "Mặt mũi đáng giá mấy đồng tiền, hơn nữa mày có mặt mũi sao? Tao thấy mày và đệ tử chỉ có mặt, nào có mặt mũi gì, ha ha!"

"Mẹ kiếp..." Lý Xuân Sinh không nhịn được liền mắng, bị Lâm Côn giơ tay lên ngăn cản, Lâm Côn ra hiệu Lý Xuân Sinh không nên hành động, quay đầu mỉm cười nhìn người trung niên da đen, lại nhìn hai người đứng sau lưng người da đen kia, trên môi vẫn giữ nụ cười bình thản: "Anh bạn, anh nói lời này không sợ rơi mất răng cửa hay sao? Ở trước mặt nhiều người như thế, cẩn thận không xuống đài được."

"Rơi mất răng cửa?" Người đàn ông trung niên da đen nhìn đám người xung quanh, lại quay đầu nhìn hai người trung niên sau lưng vài lần, "Ha ha, thằng nhóc này nói tao rơi mất răng cửa, chẳng lẽ nó muốn đánh tao rơi răng cửa sao?"

Người trung niên da đen kia cười nói, giống như nhìn thấy chuyện cười lớn nhất thiên hạ, xem thường lườm Lâm Côn, giễu cợt nói: "Chỉ dựa vào hai cái mặt trắng như tụi mày lại muốn đánh tao rơi răng cửa? Mau về nhà với mẹ đi! Dáng vẻ ẻo lả như thế, đã nghèo còn thích thể hiện!"

Một người trung niên khác đi tới, đầu tiên là nhìn chằm chằm vào Vương Thiến từ trên xuống dưới một lần, trên miệng còn chảy nước dãi, cười dâm đãng nói: "Nếu không thì để con nhỏ này lại đây, lớn lên xinh đẹp như thế, tao muốn chơi con nhỏ này..."

Người trung niên kia chưa nói xong, một quyền đã đấm thẳng vào ông ta, nắm đấm này vừa nhanh vừa chuẩn, lại nghe âm thanh xé gió vang lên, sức lực mạnh mẽ sinh ra gió lốc. Người trung niên kia cảm thấy trước mặt có một cái bóng đen chớp lóe, sau đó là tiếng động lớn vang lên, giống như bóng cao su đập mạnh vào mặt của ông ta, ngay sau đó là tiếng kêu la thảm thiết, người đàn ông trung niên trực tiếp ngã sấp về phía sau, cùng lúc đó trong mũi bắn ra hai hàng máu tươi nóng hổi.

Người trung niên kia ‘rầm’ một tiếng nặng nề ngã xuống mặt đất, tiếng cười nói náo nhiệt xung quanh cũng dừng lại, bầu không khí như đông cứng trong nháy mắt, trên mặt mọi người còn mang theo ngạc nhiên.

Một quyền này không phải Lâm Côn đấm tới, mà là Lý Xuân Sinh tức giận đấm một cái, nếu bản thân bị nhục nhã thì anh ta còn nhịn được, nhưng nếu như liên quan đến Vương Thiến... Người phụ nữ của mình, anh ta không bao giờ nhịn được.

Trong nháy mắt Lý Xuân Sinh vung quyền, Lâm Côn đã sớm phát hiện, nhưng anh không ngăn cản, không có gì thần thánh bằng việc người đàn ông vung nắm đấm bảo vệ người phụ nữ của mình, huống chi anh cũng không muốn dây dưa với ba tên trung niên kia. Mà ba tên lưu manh này còn không có mắt, anh đã không muốn chấp nhặt với họ, mà đám người này còn lên mặt với chỉ huy Lâm anh, bọn họ không khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết.

Sau khi im lặng trong ngắn ngủi, tất cả mọi người dần dần lấy lại tinh thần, hai tên trung kia khôi phục tinh thần, người cầm đầu tức giận, vẻ mặt hung ác mắng chửi Lý Xuân Sinh: "Khốn kiếp, mày dám đánh lén ông, ông nhất định phải giết mày!" Nói xong, ông ta vung nắm đấm lên cao, cũng vận đủ sức lực tấn công Lý Xuân Sinh.

Một người trung niên khác cũng lộ ra vẻ mặt hung ác, trực tiếp lao lên phía trước, cũng vung nắm đấm tấn công Lý Xuân Sinh. Hai người này bình thường cũng là người giỏi đánh nhau, vung nắm đấm lên đều có lực, hơn nữa vừa nhanh vừa chuẩn không kém gì Lý Xuân Sinh.

Tuy Lý Xuân Sinh bái Lâm Côn làm thầy, nhưng gần đây luôn bận việc yêu đương, căn bản không có thời gian luyện tập gì, lại nói Lâm Côn bình thường cũng đủ bận, cũng không thời gian rảnh huấn luyện cho anh ta. Cho nên sau mấy ngày huấn luyện lúc ban đầu thì sau đó không luyện nữa, nhưng nói đi thì phải nói lại, Lý Xuân Sinh đã làm cậu ấm nhà giàu hơn hai mươi năm qua, da non thịt mềm bình thường cũng chưa từng làm việc nặng nhọc, bảo dưỡng thân thể chẳng khác gì ông lão hoặc phụ nữ mới sinh.

Nhìn thấy hai người trung niên vung quyền tấn công mình, người ta vừa nhìn đã biết là người da cứng thịt chắc, không nói có tập võ hay không, thân thể của người ta cũng đã rất rắn chắc, ưu thế của bọn họ đã vượt qua Lý Xuân Sinh rất nhiều. Nếu không phải Lý Xuân Sinh taan công bất ngờ, anh ta cũng không có khả năng đánh người trung niên kia nằm dưới đất.

Mắt thấy hai nắm đấm sắp đánh vào hàm và mặt của Lý Xuân Sinh, tuy rằng Lý Xuân Sinh quay đầu tránh né nhưng thân thể cứng ngắc tại chỗ, thấy hai quyền sắp đánh trúng người, mọi người xung quanh đều đổ mồ hôi lạnh thay anh ta, Vương Thiến phía sau càng khẩn trương muốn nhào tới.

Đúng lúc này...

Đột nhiên một bóng người xông tới, cũng vung tay tát mạnh vào một trung niên, tất cả động tác hoàn thành nhanh chóng trong nháy mắt, còn không chờ mọi người kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, người trung niên bị đánh trúng đã rên rỉ, thân thể ngã quỵ, nắm đấm sắp đánh vào mặt của Lý Xuân Sinh cũng lệch quỹ đạo ban đầu. Thân thể người này nặng nề ngã xuống đất, bởi vì dùng sức quá mạnh, hơn nữa sức nặng cả người dè xuống, cùi chỏ va chạm mạnh với mặt đất rắc mọit tiếng gãy làm hai. Người này lập tức kêu la thảm thiết, âm thanh thê thảm giống như con lợn bị chọc tiết.

Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng thét, khi ánh mắt mọi người nhìn vào người trung niên da đen nằm trên mặt đất, lại nhìn thấy Lâm Côn đang lui về phía sau, người trung niên đang tấn công Lý Xuân Sinh cũng dừng lại, nắm đấm của người này dừng lại giữa không trung, ánh mắt kinh hãi và tức giận nhìn Lâm Côn.

Lâm Côn mỉm cười, trực tiếp mắng: "Nhìn ông đây làm gì, không phục thì tới cắn ông đi!"

Người trung niên kia tức giận suýt nữa hôn mê, ông ta không thể tiếp nhận sự thật rằng ba người bên ông ta thì hai người đã bị đánh ngã, ở trong mắt của ông ta, hai người trẻ tuổi trước mặt này chỉ là mấy tên trai bao mặt mũi trắng trẻo, yếu ớt ẻo lả, hơn nữa sẽ không chịu nổi một đấm của mình. Ông ta nhe răng cười cười lộ ra hàm răng ố vàng, cũng lên tiếng mắng chửi Lâm Côn: "Khốn kiếp, tao phế mày!"

Nói xong, ông ta vung nắm đấm lao về phía Lâm Côn, tất cả thù hận đều dồn vào người Lâm Côn.

Lâm Côn mỉm cười thản nhiên, tay anh không có bất kỳ động tác dư thừa nào, trực tiếp xuất quyền nhanh, chuẩn, độc, đánh vào mặt người trung niên... Một tiếng thét thảm thiết vang lên, hai hàng máu đỏ từ mũi ông ta dưới ánh mặt trời bắn mạnh ra ngoài, rất chói mắt...

Ầm, người trung niên da đen trợn mắt, trong mắt đầy tơ máu, đồng thời còn không cam lòng, nặng nề ngã xuống đất, đôi mắt trắng dã và ngất xỉu.

Vào lúc này, mọi người xung quanh đều nhìn sang, ánh mắt gần như tập trung lên người Lâm Côn, ở trong mắt mọi người, đây là người ăn mặc quần áo rẻ tiền, khí chất bình thường, hơn nữa khi cười còn mang theo dáng vẻ lưu manh vô lại, cho dù bọn họ nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng tới hai chữ ‘cao thủ’, nhưng một người nhìn yếu ớt lại có thực lực như vậy, trời ơi, chẳng lẽ đây chính là... giả heo ăn thịt hổ trong truyền thuyết?

"Cha!"

Một âm thanh trẻ con non nớt vang lên, mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy một đứa bé trai dễ thương như búp bê sứ chạy tới, cũng kéo tay người trẻ tuổi ăn mặc rẻ tiền kia, vô cùng thân thiết kêu lên: "Cha, cha giỏi quá!" Đứa bé quay đầu nhìn sang ba người trung niên nằm trên mặt đất, một người trong đó đã ngất đi, hai người còn lại đều chảy máu mũi, sau khi đứa bé nhìn sang, lập tức lắc đầu thở dài như người lớn, giọng nói non nhưng khí thế hơn người nói: "Ai, ba chú kia, làm việc xấu sẽ có quả báo, không phải là không báo, mà là cha cháu chưa tới."

Mọi người xung quanh kinh ngạc há hốc miệng, nếu không dính với da mặt, cằm của nhiều người sẽ rơi xuống đất, không ngờ đứa bé tuổi còn nhỏ lại nói ra những lời kinh người như vậy.

Mọi người tiếp tục nhìn về phía Lâm Côn, ánh mắt ngoại trừ kinh ngạc ra, bọn họ lại cực kỳ hâm mộ, chủ yếu là vì Lâm Lâm xuất hiện, đứa bé này dễ thương như búp bê sứ lại không tầm thường, bọn họ thật sự rất hâm mộ.

Lâm Côn sờ sờ đầu Lâm Lâm, yêu thương cười nói: "Con trai, tại sao con chạy tới đây, mẹ đâu?"

Lâm Lâm quay đầu, chỉ vào đám người phía sau nói: "Mẹ ở phía sau, ôi... Mẹ đâu rồi?"

Chỉ thấy người phía sau vây quanh như một bức tường, tất cả mọi người đứng đó không dời bước, trên mặt những người này đều lộ ra vẻ mặt dâm đãng, dường như bị thứ gì đó thu hút cho nên quên dời bước, thậm chí không muốn dời bước, cố ý đứng ở đó thưởng thức cảnh đẹp.

Ánh mắt Lâm Côn rất lợi hại, cũng nhìn thấy Sở Tĩnh Dao bị đám người vây quanh, nhìn thấy đám đàn ông này lộ ra vẻ mặt dâm đãng nhìn Sở Tĩnh Dao, trong lòng anh sinh ra lửa giận ngập trời, lập tức lên tiếng quát lớn với đám người xung quanh: "Khốn kiếp, không muốn chết thì tránh ra cho ông, người phụ nữ của ông mà bọn mày dám cản đường, ngứa da rồi đúng không!"

Những người đàn ông chung quanh nghe xong lại nhíu mày, ánh mắt chán ghét nhìn sang hướng phát ra tiếng nói, đồng thời còn mang theo ý khiêu khích không nói thành lời, kết quả khi ánh mắt bọn họ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lâm Côn, tất cả mọi người lập tức rùng mình một cái, bàn chân cũng dịch chuyển sang một bên. Một ‘cao thủ’ tùy hứng có thể đánh gục hai tên đàn ông trung niên vạm vỡ, không có ai ngứa da đối nghịch với Lâm Côn.

Sở Tĩnh Dao đi tới chỗ Lâm Côn, khí chất ưu nhã như một đóa hoa sen trắng băng thanh ngọc khiết được ánh mặt trời ngày hè chói chang chiếu vào, càng tôn lên nét đẹp của cô, cô giống như tiên nữ từ trên trời bay xuống.

Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Côn trừ mang theo hâm mộ ra, bọn họ còn mang theo đố kỵ rất sâu, có một số người đàn ông tự hỏi lương tâm, khí chất và dáng vẻ của mình tốt hơn tên ăn mặc quần áo rẻ tiền này rất nhiều, tại sao mình lại không có người vợ xinh đẹp như thế, chẳng lẽ thời đại thay đổi nên kẻ nghèo trỗi dậy?

Lâm Côn rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ và đố kỵ này, chủ động kéo tay Sở Tĩnh Dao, tuy rằng Sở Tĩnh Dao bình thường phân rõ giới tuyến với anh, nhưng ở trước mặt người ngoài, cô vẫn phối hợp, trên mặt còn nở nụ cười giữ hình tượng ngọt ngào và hạnh phúc.

"Côn Tử, cậu ở đây sao?" Đột nhiên bên ngoài đám người có tiếng nói khí thế mạnh mẽ vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK