Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh rốt cuộc là ai, tại sao đến đây, bị Tưởng Diệp Lệ đột nhiên hỏi như vậy, Lâm Côn cũng hơi ngẩn người ra, hơn nữa, nói ra thì anh chính là trẻ mồ côi, được ông nội thu nhận nuôi dạy mà lớn lên, sống trong thôn nhỏ của một vùng núi nghèo suốt mười tám năm. Mười tám tuổi đi lính, sau đó trưởng thành trong quân khu Mạc Bắc, nhanh chóng trở thành Vua Sói Mạc Bắc. Sau khi đi tới thành phố Trung Cảng, lại bị người Cục An ninh Quốc chủ động tìm tới, trở thành một thành viên của đội hành động đặc biệt...

Những thứ này đều là thân phận của anh, anh cũng có thề tùy tiện nói ra, nhưng chưa chắc Tưởng Diệp Lệ có khả năng tiếp nhận được. Có một số việc anh thấy đơn giản, ở trong mắt người khác xem ra lại không giống. Ví dụ như anh đã từng trải qua mưa bom bão đạn cứu Dư Chí Kiên, cùng bí thư tỉnh Dư Tông Hoa xưng cháu gọi chú, phó thị trưởng Khương Phong ở thành phố Trung Cảng rất có quyết đoán và nhiệt tình xưng hô anh em với anh... Những điều này ở trong mắt của người bình thường, thậm chí trong mắt một người lăn lộn lâu năm trong giới xã hội đen như Tưởng Diệp Lệ lại là chuyện không dám tưởng tượng.

Lâm Côn mỉm cười, nói: “Chị Tưởng, tôi nào có địa vị gì, chị ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ nhiều.”

Sau khi uống vài ly rượu, ngọn đèn nhuộm màu, quyến rũ trên mặt Tưởng Diệp Lệ càng đậm, bỗng nhiên cô liếc mắt nhìn Lâm Côn, trong giọng nói còn mang theo oán trách: “Lâm Côn, cậu nói như vậy là không xem tôi là chị rồi.”

Lâm Côn bày ra dáng vẻ oan uổng, nói: “Chị, chị đang nghĩ oan cho tôi, tôi nói với chị đều là sự thật, nếu có nửa câu nói dối, lại...” Không chờ anh nói xong, Tưởng Diệp Lệ lấn người qua, một tay bịt miệng của anh, trong ánh mắt mờ ám động tình nói không nên lời, giọng nói càng ôn nhu mà kiều diễm, nói: “Không! Tôi không cho phép cậu nói lời không may, tôi tình nguyện bị cậu gạt cũng muốn cậu được tốt nhất.”

Ngọn đèn mờ tối, ánh trăng ngoài cửa sổ tối đi mấy phần, vắng vẻ cô liêu, lại tô đậm bầu không khí mập mờ trong phòng, cô nam quả nữ vốn đã mờ ám, hơn nữa còn có men rượu âm thầm dung túng...

Lâm Côn chỉ cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn, Tưởng Diệp Lệ trước mắt cách mình càng lúc càng gần, huyền ảo giống như hoa trong gương, trăng trong nước, gương mặt quyến rũ thành thục càng mê người, đặc biệt là ánh mắt tràn ngập khát vọng.

Nóng, gương mặt lúc này nóng lên, dục hỏa hừng hực giống như đã lấp đầy lồng ngực, bất cứ lúc nào cũng phải bạo phát ra, thân thể Tưởng Diệp Lệ càng thêm gần, cảm xúc từ bộ ngực mềm mại chạm vào người làm anh hít thở không thông. lúc này Lâm Côn giống như đứng ở giữa đường phân cách, một bên là tình cảm mãnh liệt, mặt khác là cấm địa của lý trí. Lâm Côn không phải là kẻ giả tạo muốn làm ra vẻ đạo mạo, nhưng lúc này anh quả thật không muốn có quan hệ xác thịt với Tưởng Diệp Lệ. Không phải vì mị lực của Tưởng Diệp Lệ không đủ. Tưởng Diệp Lệ hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ yêu kiều của người phụ nữ thành thục cũng làm người ta say mê, trong lòng của anh rất kính phục người phụ nữ kiên cường này, trong lòng càng hy vọng xem cô như chị của mình, mà không phải tình nhân trên giường của mình.

“Chị, chị uống nhiều rồi.” Lâm Côn lui về phía sau một bước, bàn tay nhân cơ hội đoạt lấy ly rượu trong tay của Tưởng Diệp Lệ, cười nói: “Chị, còn lại tôi sẽ uống thay chị, không cho phép uống nữa, tôi có việc muốn nói với chị.”

Lâm Côn ngửa cổ lên uống cạn chỗ rượu còn lại, tuy rượu đỏ là rượu quý nhưng khi Lâm Côn uống lại không bằng rượu trắng anh thường uống, người nước ngoài đều thích mấy thứ quái lạ, rượu đỏ ở trong mắt chỉ huy Lâm cũng giống như vậy.

Tưởng Diệp Lệ lẳng lặng nhìn Lâm Côn, lửa nóng trong mắt rút đi, tiếp theo trong mắt cô cũng có mất mát không nói thành lời, trong lòng cô đang thầm đặt câu hỏi: “Vì sao... Vì sao cậu ấy không thích mình?” Sau khi Hà Quân Vũ gặp nạn, cô chưa bao giờ có suy nghĩ động tâm tư với bất cứ người đàn ông nào, mãi đến khi gặp được người đàn ông trước mắt này, cô có cảm giác không nói nên lời, cô không ngừng bị Lâm Côn thu hút.

Nhìn yết hầu Lâm Côn chuyển động, anh uống hết giọt rượu đỏ cuối cùng, khóe miệng Tưởng Diệp Lệ còn nở nụ cười, ít nhiều cũng có chút bi thương, nhưng lại rất thỏa mãn,. Đời này còn có thể gặp được một người đàn ông mình thật sự thích, đồng thời lại không có mưu đồ với mình, xem như một cuộc sống đặc sắc.

“Ngồi đi.”

Cô khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày, ngọn đèn mông lung chiếu vào gương mặt đỏ bừng, Tưởng Diệp Lệ mỉm cười, cô lúc này càng thêm thu hút, nói xong cô bước tới ghế salon, Lâm Côn cũng ngồi xuống đối diện.

“Chị Tưởng, trong lòng tôi có một ý nghĩ.” Lâm Côn cười nói, ánh mắt lại nhìn ngọn đèn ngoài cửa sổ, từ nơi này nhìn ra ngoài chỉ thấy một góc khu phía nam, nhưng cũng đủ thấy sự sầm uất hưng thịnh của nó. Khối thịt béo ở khu phía nam thành phố Trung Cảng luôn sống về đêm này, không biết ngày đêm tác động tới tâm tư của bao nhiêu người.

Tưởng Diệp Lệ nhìn vẻ mặt của Lâm Côn, trong ánh mắt đầu tiên là lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức lại biến thành bình tĩnh, cười nói: “Suy nghĩ của cậu... Sẽ không phải là nuốt trọn tất cả sản nghiệp của Phong Bưu đấy chứ?”

“Không phải.” Lâm Côn quay đầu lại cười nói.

“A?” Nụ cười buồn bã trên mặt Tưởng Diệp Lệ nhạt dần, vốn tưởng rằng Lâm Côn muốn nuốt trọn tất cả sản nghiệp của Phong Bưu, cho nên ánh mắt của cô mới hiện lên một ít kinh ngạc, hiện tại cũng có chút thất vọng, dù sao đàn ông có khí phách đặc biệt gợi cảm, đặc biệt dễ dàng làm người ta kính phục và sùng bái.

Lâm Côn nhận ra vẻ mặt của Tưởng Diệp Lệ có biến hóa, chỉ có điều không có lập tức nói cái gì, mà là nhìn ra ngoài, ánh mắt nhìn xa xăm, dường như nhìn ánh đèn ở nơi xa nhất, sau đó lại nở nụ cười lười biếng giống như gió thoảng mây bay: “Tôi muốn toàn bộ...”

Anh còn chưa dứt lời, vẻ mặt Tưởng Diệp Lệ đã thoáng thay đổi, Lâm Côn lại quay đầu, lần này trong ánh mắt của anh mang theo sự tham lam, Lâm Côn còn nở nụ cười đầy tà ý như quỷ Satan.

“... Khu Nam Thành!”

Ba chữ vừa ra hỏi miệng, sắc mặt của Tưởng Diệp Lệ đã biến thành kinh hoàng, cô đã sớm nhận định người đàn ông trước mắt chính là rồng mạnh ẩn mình dưới sông, nhưng không ngờ con rồng lớn này lại có hùng tâm như vậy.

Đêm về khuya càng làm say lòng người, ánh đèn hiu hắt trong đêm khuya, từng âm thanh vang vọng như bài ca đưa tiễn linh hồn, tối muộn như vậy sẽ làm người ta cảm thấy cô độc, đặc biệt là một người lái xe đi trên đường vắng.

Lâm Côn luôn cho rằng mình là người dễ thỏa mãn, từ nhỏ đến lớn, từ lúc đi bộ đội đến bây giờ, anh giành lấy thành tựu chỉ vì không ngừng vượt qua giới hạn của chính mình. Về phần xã hội kim tiền bên ngoài, xã hội coi trọng vật chất, thật ra anh chưa từng nghĩ tới nhiều như vậy. Vào thời khắc quyết định xuất ngũ anh vẫn muốn có cuộc sống yên tĩnh và an nhàn, muốn một căn nhà nhỏ ở góc nào đó trên thế giới, sống cuộc sống an nhàn.

Nhưng trải qua một loạt chuyện xảy ra, tâm tính của anh dần dần thay đổi, làm một người sống an nhàn cũng được, nhưng đối với một người đàn ông, cuộc sống như vậy khó tránh khỏi quá cô độc, cần phải quan tâm tới cuộc sống của phụ nữ và con cái mới được coi là đầy đủ. Là đàn ông, nếu không thể nằm trong phòng sinh kêu gào thảm thiết đau tim xé phổi, vậy thì phải làm ra sự nghiệp thuộc về chính mình, mặc dù không phải oanh oanh liệt liệt nhưng đến già cũng không để lại hối tiếc.

Sáng sớm, ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, bầu trời thành phố Trung Cảng xanh thẳm như được nhuộm màu, từng đám mây lượn lờ, bên trong còn ẩn hiện đường nét màu vàng. Bầu trời ấm áp bao phủ thành phố, phố lớn ngõ nhỏ của thành phố Trung Cảng gần đây truyền ra một tin tức, những lời đồn đại vô căn cứ xuất hiện khắp nơi.

Ông chủ Phong Bưu của hội sở cao cấp Phong Hoàng đã bị bắt, trải qua cảnh sát toàn lực điều tra, Phong Bưu kinh doanh hội sở cao cấp Phong Hoàng phạm pháp nghiêm trọng, kinh doanh chất thuốc phiện, mại dâm, đánh cược... Hơn thế, ủy ban kiểm tra kỷ luật của thành phố Trung Cảng cũng tiến hành tìm hiểu người tiếp tay cho Phong Bưu, kết quả tra ra rất nhiều quan chức liên quan, đã nhận không ít lợi lộc từ người này.

Trong xã hội hiện tại, chỉ cần liên quan đến tham ô và xã hội đen sẽ gây ra làn sóng căm phẫn trong quần chúng nhân dân, người dân đều lên tiếng mắng chửi những quan chức thối nát bao che cho xã hội đen ức hiếp dân chúng, hơn nữa cũng ca ngợi công đức của chính quyền thành phố, hi vọng chính quyền có thể tăng cường dẹp trừ những thành phần mục nát, hoàn toàn tinh lọc bầu không khí Xã hội chủ nghĩa hiện tại.

Ai ai cũng đều bàn luận đám quan chức mục nát cấu kết với xã hội đen. Lâm Côn vừa đưa Lâm Lâm đến trường, cửa trường học có rất nhiều phụ huynh bàn tán tin tức sốt dẻo trong thành phố Trung Cảng, Lâm Côn không có hứng thú với việc này, anh còn biết được nhiều hơn những tin tức này, nói đi thì phải nói lại, anh xem như một người có liên quan.

Hiện tại Lâm Côn quan tâm nhất chính là nhận thầu của tập đoàn Phong Hoàng, tuy rằng Khương Phong đã hứa đưa nó cho anh, nhưng không ai nói trước được giữa đường có xảy ra chuyện sơ suất gì không. Bất kỳ một sản nghiệp nào tại khu phía nam đều có lợi nhuận cao, đám đại ca âm thầm mơ ước đến nó xếp thành một hàng dài. Lâm Côn có quan hệ với Khương Phong, người khác cũng có thể có quan hệ với lãnh đạo thành phố, đây cũng chính là điểm làm Lâm Côn lo lắng.

Nếu là trước đây, Lâm Côn mới không quan tâm tài sản đó nằm trong tay của người nào, nhưng bây giờ lại khác, sự hưng hái mạnh mẽ trong xương cốt của anh đã bị đốt lên, anh quyết định cần phải tạo dựng sự nghiệp lớn, tập đoàn Phong Hoàng chính là điểm đột phá. Địa bàn và sản nghiệp Bách Phượng Môn đã gần như mất hết, hiện tại chỉ có hợp nhất với tập đoàn Phong Hoàng, đối với Bách Phượng Môn mà nói, không thể nghi ngờ là một việc có lợi nhất. Từ đó có thể giúp Bách Phượng Môn bước chân vào hàng ngũ bốn băng đảng lớn nhất của khu phía nam, có được địa vị ngang hàng với ba bang phái khác. Đầu tiên không cần nói tới lợi ích, chí ít người ba bang phái kia còn muốn dòm ngó Bách Phượng Môn cũng phải suy nghĩ một chút.

Liên quan tới vấn đề nhận thầu tập đoàn Phong Hoàng, trong buổi họp sáng tại chính quyền thành phố đã được Khương Phong tuyên bố. Vấn đề phát triển du lịch của thành phố Trung Cảng, trước giờ vẫn luôn qua tay của Khương Phong, đối với ý kiến cải cách và chỉnh đốn do Khương Phong nói ra, các lãnh đạo khác của chính quyền thành phố từ trước đến nay không có phản đối. Mà khi Khương Phong đem chuyện tập đoàn Phong Hoàng ra đấu thầu, thị trưởng kiêm bí thư thị ủy Trần Định, phó thị trưởng Dương Thành cùng với bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Triệu Nam đều có ý kiến khác nhau. Nội dung phản đối rất đơn giản, không phải không đồng ý sự sắp xếp của Khương Phong, mà là không muốn khối thịt béo như tập đoàn Phong Hoàng rơi vào trong tay người của Khương Phong, đây được xem như tranh đấu trong tòa thị chính.

Lúc trước, bởi vì không có chỗ dựa trong tỉnh, thái độ xử sự làm người của Khương Phong cứng rắn nhưng có lúc cũng không thể không nhận thua. Làm một lãnh đạo, Khương Phong có cái nhìn và khả năng quan sát tốt mọi chuyện, chỉ cần một việc hoặc là vài chuyện dù lớn hay nhỏ, anh ta có thể phân tích ra lợi và hại, cuối cùng đưa ra quyết định có lợi cho mình, có lợi cho thành phố phát triển. Nhưng bây giờ đã khác, trong tỉnh có bí thư Dư Tông Hoa làm chỗ dựa cho mình, Khương Phong rõ ràng đã cường thế, sau khi tìm từ ngữ khéo léo đưa đẩy trong buổi hợp, đầu tiên sử dụng lời nói ổn định hai phe thế lực trong thành phố, cuối cùng lại vòng vấn đề trở về, cuối cùng dùng khí thế mạnh mẽ quyết định nắm quyền chủ động đấu thầu của tập đoàn Phong Hoàng trong tay.

Ngày tiếp theo, Khương Phong lập tức triệu tập đại hội đấu thầu…

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK