Nhưng từ lúc con đường làm quan của Vu Đại Xuyên thuận lợi, làm quan chức càng lớn, tính khí của ông ta cũng càng ngày càng lớn, đặc biệt sau khi làm tới chức đứng đầu của trấn, tính tình của ông ta đã thay đổi hoàn toàn. Ông ta biến thành vua của trấn Ma Bàn, chỉ cần một lời không hợp sẽ tay đấm chân đá.
Phùng Viễn Chí bị đánh co quắp trên mặt đất, thân hình của Vu Đại Xuyên rất mập mạp, quyền cước đều hết sức nặng, đánh thân thể ông như vỡ ra, đừng thấy vừa rồi ông to gan kêu gào trước mặt Vu Đại Xuyên, nếu thật sự bảo ông đánh nhau với Vu Đại Xuyên, ông tuyệt đối không dám. Một phần là do xương cốt và thân thể của ông yếu ớt, nhưng quan trọng chính là vì ông lo lắng tới gia đình của mình. Nếu ông đánh nhau với Vu Đại Xuyên, như vậy gia đình của ông không thể tiếp tục ở lại trấn Ma Bàn, cửa hàng bánh bao cũng phải đóng cửa, con trai không thể đi học, đến lúc đó ông có muốn dọn nhà ra khỏi trấn Ma Bàn, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Vu Đại Xuyên đang đánh hăng say, đột nhiên điện thoại của ông ta đổ chuông, ông ta tạm thời ngừng lại, ngồi bắt chéo hai chân lên ghế và nghe điện thoại, thuận tiện cầm điếu thuốc đưa lên miệng, người tình của ông ta lập tức đi tới đốt thuốc. Ông ta hít sâu một hơi và phun ra làn khói, sau đó ông ta nói vào điện thoại: “Alo, tôi là Vu Đại Xuyên...” Tay kia của ông ta thuận tiện xoa nắn ngực của người tình ngồi bên cạnh, người tình của ông ta cũng rất lẳng lơ, trực tiếp dùng tay mò đũng quần ông ta, hai người lại làm chuyện dâm đãng ngang nhiên như vậy, hoàn toàn không quan tâm Phùng Viễn Chí đang nằm dưới đất.
Nhìn một đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ làm trò trước mặt, trong lòng Phùng Viễn Chí âm thầm thề, cho dù mình có phải chết cũng tuyệt đối không đồng ý gả con gái của mình cho con trai của kẻ khốn kiếp trước mặt này!
Đột nhiên sắc mặt của Vu Đại Xuyên cứng ngắc, chân mày ông ta nhíu chặt, chờ nghe xong điện thoại, vẻ mặt của ông ta cứng đờ giống như vừa mới bước ra khỏi tủ đông, nói với điện thoại: “Được, tôi biết rồi...”
Sau khi Vu Đại Xuyên cúp điện thoại lại lập tức gọi điện thoại cho thư ký của mình, giọng nói trang nghiêm nói: “Tiểu Khương, lập tức thông báo tất cả mọi người đi tới chính quyền trấn, mười phút sau tôi đến, nếu như ai dám vắng mặt, tôi sẽ làm cho người đó biến mất khỏi danh sách của chính quyền trấn! Lập tức làm đi!”
Vu Đại Xuyên cúp điện thoại xong thì cầm lấy cặp của mình và đi ra ngoài, bởi thời gian cấp bách nên ông ta không thể bảo thư ký lái xe tới đón, vừa lúc xe điện của Phùng Viễn Chí dựng ở cửa chính, vừa rồi Phùng Viễn Chí sốt ruột vào nhà cũng quên rút chìa khóa xe, ông ta trực tiếp lái xe điện chạy tới chính quyền trấn.
Phùng Viễn Chí từ từ bò dậy, trong lòng còn lo lắng cho Lâm Côn bị giam trong đồn cảnh sát của trấn, ông vội vàng chạy tới chính quyền trấn. Xe điện bị Vu Đại Xuyên mang đi, ông không thể làm gì khác hơn là chạy bộ tới đó.
Người tình của Vu Đại Xuyên cảm thấy khó hiểu, Vu Đại Xuyên và Phùng Viễn Chí trước sau rời đi, sau khi cô ta khôi phục tinh thần thì gắt lên một tiếng: “Phi! Đàn ông chẳng có người nào tốt, ngủ với tôi xong lại phủi đít rời đi ngay!”
Vào lúc Phùng Viễn Chí đi ngang qua cửa trường học, vừa vặn nhìn thấy được Trương Cử ở trong trường đi ra, Trương Cử vừa thấy Phùng Viễn Chí đầu đầy mồ hôi thì vội vàng hỏi thăm: “Lão Phùng, ông đi đâu đó?”
Phùng Viễn Chí mệt thở hồng hộc, dừng lại một lúc và nói: “Bà con xa của tôi đã xảy ra chuyện.”
Trương Cử nhíu mày suy nghĩ, trên mặt ông ta còn mang theo nghi ngờ, nhìn Phùng Viễn Chí hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Phùng Viễn Chí cũng nói đơn giản việc xảy ra một lần, sau khi Trương Cử nghe xong lại kỳ quái hỏi Phùng Viễn Chí: “Lão Phùng, người họ Lâm kia thật sự là bà con xa của ông? Theo tôi biết thì...”
Trương Cử nói về chuyện Lâm Côn bảo ông ta làm lúc trước, sau khi Phùng Viễn Chí nghe xong không hiểu ra sao, nghi ngờ hỏi: “Hiệu trưởng Trương, những lời ông nói... Đều là thật sao?”
Trương Cử khẳng định nói: “Thật trăm phần trăm!”
Phùng Viễn Chí: “...”
Vu Đại Xuyên đến trước cửa chính quyền trấn, chuyện thứ nhất ông ta làm chính là đi tới đồn cảnh sát tìm con của mình, Ủy ban kiểm tra kỷ luật trong tỉnh xuống kiểm tra bất ngờ, dù thế nào cũng không thể xảy ra sai lầm trong lúc này. Ông ta tìm Vu Lượng là muốn Vu Lượng nhanh chóng thả Lâm Côn ra, bởi vậy mới vội vàng chạy vào đồn cảnh sát của trấn, đồn trưởng đồn công an Tần Lão Hổ đang hút thuốc nói chuyện phiếm với mấy cấp dưới, sau khi nhìn thấy ông ta đến, mấy người này lập tức đứng lên hô: “Bí thư Vu...”
Vu Đại Xuyên không có thời gian khách sáo với bọn họ, lại trực tiếp hỏi: “Vu Lượng đâu?”
Tần Lão Hổ vội vàng trả lời: “Cậu Vu đang ở trong phòng thẩm vấn giúp chúng tôi thẩm vấn phạm nhân.”
Vu Đại Xuyên nghiêm khắc răn dạy một câu: “Chuyện ở đồn cảnh sát các người, bảo nó hỗ trợ cái rắm, còn không gọi nó ra đây gặp tôi!”
Trong lòng Tần Lão Hổ đầy uất ức, tại sao cha con các người cứ mang tôi ra làm nơi trút giận, trên mặt ông ta lại rất cung kính nghe theo, tự mình đi tới cửa phòng thẩm vấn và gõ cửa: “Cậu Vu...”
Trong phòng thẩm vấn không có tiếng đáp lại, đột nhiên sắc mặt Tần Lão Hổ thay đổi, trong lòng sinh ra cảm giác không tốt, ông ta lại gõ cửa: “Cậu Vu? Bí thư Vu tới đây, bảo cậu đi ra gặp.”
Trong phòng thẩm vấn vẫn không có âm thanh trả lời, lần này không chỉ Tần Lão Hổ cảm giác không ổn, cho dù mấy cảnh sát trong đồn, kể cả Vu Đại Xuyên đang đổ mồ hôi cũng cảm thấy không đúng. Tần Lão Hổ quay đầu nhìn về phía Vu Đại Xuyên, sắc mặt tái xanh rất khó coi, trực giác nói cho ông ta biết Vu Lượng nhất định đã xảy ra chuyện, nhưng nguyên nhân gặp chuyện không may là gì, ông ta nghĩ mãi cũng không rõ, chẳng lẽ là tên bị còng chân kia...
Trong lòng Vu Đại Xuyên cảm giác không đúng, ông ta chỉ có một đứa con trai bảo bối, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì đó, như vậy nhà họ Vu sẽ tuyệt hậu, ông ta đã hơn năm mươi tuổi cũng không thể lại sinh một đứa con khác.
Vu Đại Xuyên đi tới, ánh mắt lạnh lùng lườm Tần Lão Hổ, ánh mắt này rõ ràng còn ẩn chứa ý uy hiếp, giống như đang nói chuyện: Nếu như con trai của tôi xảy ra chuyện, đời ông cũng xong rồi!
Tần Lão Hổ nơm nớp lo sợ, bình thường ông ta là đồn trưởng đồn cảnh sát uy phong khắp chốn, chưa từng chột dạ giống như bây giờ, đột nhiên Vu Đại Xuyên quát ông ta một câu: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mở cửa ra!”
Tần Lão Hổ bừng tỉnh lấy lại tinh thần, đưa tay mở cửa, nhưng cửa này đã bị Vu Lượng khóa trái từ bên trong, cho nên không mở ra được, ông ta vội vàng quát đám thuộc cấp: “Mau tới hỗ trợ đi!”
Vu Đại Xuyên quát ông ta, ông ta lại quát đám thuộc cấp, đây chính là quan lớn một cấp đè chết người.
Mấy cảnh sát kia vội vàng chạy tới, kể cả Tần Lão Hổ cũng tới đạp cửa, khi từng tiếng đạp mạnh vang lên, cửa phòng thẩm vấn vốn không chắc chắn lại long ra, sau đó Tần Lão Hổ tức giận quát lớn: “Khốn kiếp!” Một tiếng này giống như đang mắng Vu Đại Xuyên, lại trực tiếp đạp cánh cửa bung ra.
Trong nháy mắt cánh cửa bị đá văng, những ánh mắt ngoài cửa đổ dồn vào trong phòng, ngay sau đó trên mặt những người này đều lộ ra vẻ khiếp sợ và khó coi. Vu Đại Xuyên có vẻ mặt sinh động nhất, ông ta cực kỳ khiếp sợ nhìn thấy Vu Lượng đang nằm dưới đất, lúc này ông ta vội vàng đi tới.
“Con của cha!” Vu Đại Xuyên kêu lên một tiếng đầy đau lòng, lao nhanh vào phòng thẩm vấn, sau khi đi tới bên cạnh Vu Lượng, ông ta lắc Vu Lượng: “Tiểu Lượng, con không sao chứ...”
Tần Lão Hổ và mấy người bên cạnh cũng khiếp sợ không nhỏ, ông ta nhìn thấy tình cảnh không cách nào tưởng tượng được. Lúc này trong phòng Lâm Côn đang ngồi trên ghế, trong tay còn có nửa điếu thuốc đang cháy dở, trên miệng nở nụ cười thản nhiên, trong ánh mắt đầy vẻ xem thường giống như không xảy ra chuyện gì nhìn về phía bọn họ.
Tần Lão Hổ âm thầm cắn răng, tình huống trước mắt quá bất lợi với ông ta, một khi Vu Lượng xảy ra chuyện gì, Vu Đại Xuyên nhất định sẽ đá ông ra khỏi cái ghế đồn trưởng đồn cảnh sát này của ông ta, ngay cả ba cấp dưới cũng bị liên lụy. Ông ta thật sự không nghĩ ra, tại sao người trẻ tuổi trước mặt có thể thoát ra khỏi còng tay, tại sao có thể một mình đánh ngã ba người. Nhìn ba người nằm dưới đất rõ ràng đã bị thương không nhẹ, ngoại trừ Vu Lượng ra, những người khác đã ngất đi.
Tần Lão Hổ nhỏ giọng hỏi cấp dưới bên cạnh: “Không phải các anh đã còng rồi sao, tại sao anh ta...”
Ba cấp dưới cảm thấy khó hiểu, một người trong đó nói: “Đội trưởng Tần, chúng tôi tuyệt đối đã còng anh ta lại.”
Một người khác nói: “Đúng vậy, chúng tôi đã còng anh ta rất cẩn thận, không có khả năng thoát ra được.”
Tần Lão Hổ lại khẽ nói: “Vậy các người nói xem hiện tại là thế nào, tại sao anh ta thoát ra được hả?”
Ba người đều im lặng, nếu không phải tự mình làm, bọn họ cũng không tin một người bị còng hai chân, hai tay lại có thể tránh thoát.
Lâm Côn bình tĩnh ngồi trên ghế, ánh mắt quan sát đám người Tần Lão Hổ, lại nhìn Vu Đại Xuyên nửa quỳ bên cạnh Vu Lượng. Sau khi Vu Đại Xuyên vừa la lên, cuối cùng Vu Lượng cũng tỉnh lại trong trạng thái chết ngất, vừa rồi Lâm Côn đá vỡ trứng của anh ta, anh ta đau quá nên ngất đi.
Vu Lượng cố gắng mở mắt ra, khi thấy Vu Đại Xuyên đang ở bên cạnh, nước mắt của anh ta chảy dài, anh ta ủy khuất nói: “Cha...” Lúc vừa nói ra lời này, anh ta lại khủng hoảng ngậm miệng.
Lúc đầu Vu Đại Xuyên còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, chỉ có điều bất chợt lại nghi ngờ hỏi: “Tiểu Lượng, tại sao giọng nói của con biến đổi rồi?” Vừa rồi giọng nói của Vu Lượng biến thành lanh lảnh, giống như công công trên ti vi.
Nước mắt của Vu Lượng không ngừng chảy ra ngoài, bi thương, tuyệt vọng, khủng hoảng nhấn chìm tinh thần của anh ta, như một kẻ ngu si ngồi tại đó. Vu Đại Xuyên lắc vai anh ta hai cái, anh ta vẫn không có phản ứng, Vu Đại Xuyên ngẩng đầu hung ác nhìn Lâm Côn: “Thằng khốn, mày đã làm gì con của tao?”
Lâm Côn khẽ cười, nói: “Ông chính là bí thư Vu, vua của trấn Ma Bàn sao? Tôi không làm gì con ông cả, chẳng qua chỉ làm vài chuyện trừ hại cho dân, cũng đòi lại công bằng cho những cô gái và phụ nữ bị con ông hại thôi.”
Sắc mặt của Vu Đại Xuyên nhất thời thâm trầm tới cực điểm, trong lòng của ông ta cũng lo lắng, đặc biệt khi nghe tới câu đòi công bằng cho những cô gái và phụ nữ, ánh mắt của ông ta lập tức nhìn vào đũng quần của Vu Lượng...