Mặt người này trở nên lạnh lùng hỏi: “Mày nói thế là có ý gì gì?”
Lâm Côn cố ý bày ra vẻ mặt hết lời khuyên bảo: “Không có ý gì khác, chỉ cảm thấy hiện tại nóng như thế, mặt đường nhựa càng nóng hơn, anh không thấy bạn đang nằm ở đó sao, anh xem anh ta nóng đến mức đổ mồ hôi cả người kìa, nếu cứ chịu nóng như vậy sẽ cảm nắng đấy.”
Tên này nhíu mày, nói: “Không phải chuyện mày nên quan tâm, bây giờ tao nhắc mày, đừng có xen vào việc của người khác!”
Lâm Côn cố ý lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Người anh em, tôi vốn không định quản việc này, nhưng vừa rồi anh đã nghe thấy đấy, cô Chu quen tôi, người quen gặp phiền toái, tôi có thể không quản hay sao?”
Tên trẻ tuổi kia sững sờ, anh ta lườm Lâm Côn, Lâm Côn hút một hơi thuốc lại nói: “Còn nữa, không phải Trung Quốc chúng ta có một câu châm ngôn hay sao, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, đây là phẩm chất tốt đẹp, cũng không thể để câu châm ngôn mà tổ tông truyền lại suốt mấy ngàn năm qua, đến thế hệ chúng ta lại mai một dần. Xã hội chúng ta bây giờ có chuyện gì cũng tới xem náo nhiệt, không có người nào đồng ý đứng ra giúp đỡ, cho nên mới sinh ra một đám người chuyên hãm hại, lừa đảo như các anh. Nếu như mỗi người đều có thể gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, đám người như các anh còn dám đắc ý hay sao?”
Tên thanh niên giả vờ bị xe đụng trúng kia cảm thấy xấu hổ, những người vây xem xung quanh cũng ngượng ngùng, bọn họ đúng là tới xem náo nhiệt, cũng không có ý giúp đỡ.
Sắc mặt người trẻ tuổi này lập tức thay đổi, anh ta liếc Lâm Côn lớn giọng quát: “Mày nói những lời này thì được cái quần gì, tao mới không quan tâm mày và cô ta có quan hệ thế nào. Cô ta đụng người anh em của tao bị thương, phải bồi thường tiền, nhanh giao tiền ra đây, bằng không...”
Lâm Côn cười ha hả ngắt lời, nói: “Anh muốn thế nào, là cắn tôi hay đánh tôi? Tôi đúng là rất sợ bị chó cắn, cho tới bây giờ chưa bị người cắn qua, nếu không anh lao tới cắn tôi thử xem? Lúc nhỏ tôi từng bị con chó của ông chủ Trương nhà hàng xóm cắn qua, anh cắn đi, để tôi biết anh cắn đau hơn con chó kia không.”
“Ha ha...” Đám người xung quanh cười vui vẻ, Lâm Côn nói rõ đang đùa chửi xéo người ta.
“Mày!!!” Tên trẻ tuổi ăn vạ kia lập tức quát to, ngày hôm nay cản cô gái xinh đẹp lái BMW, vốn cho rằng có thể làm một vố lớn, không ngờ lại nhảy ra một tên vô lại hơn bọn họ.
“Tôi thế nào?” Lâm Côn cười châm chọc nói: “Tôi là một tên lưu manh, còn biết võ.”
“Mẹ kiếp!” Tên đang đứng bị chọc tức nghẹn không nói được gì, tên trẻ tuổi nằm dưới đất đã sốt ruột, anh ta ngẩng đầu kêu lớn: “F*ck! Mày còn nói nhảm với nó làm gì, lẽ nào mày không nhìn ra nó cố ý không chịu giao tiền hay sao, chúng ta xông lên đánh chết thằng khốn này đi!”
Tên trẻ tuổi đang đứng lấy lại tinh thần, đột nhiên anh ta lộ ra vẻ mặt hung ác, cũng không nói thêm gì nữa, anh ta giơ nắm đấm tấn công ngực Lâm Côn. Lúc này tên trẻ tuổi nằm dưới đất cũng đứng lên, anh ta móc cao găm trong túi ra, dao găm sáng bóng dưới ánh mặt trời, sau đó lao tới đâm vào bụng Lâm Côn.
Nhìn thấy dao găm, mọi người xung quanh đều căng thẳng, trái tim như nằm trên cổ họng, nếu như đánh nhau bình thường cũng không tính là gì, nếu cầm dao thì kết quả sẽ khác. Dùng nắm đấm đánh nhau mới gọi là đánh nhau, sử dụng dao là có hung khí, nắm đấm đánh khó chết người, sử dụng dao đâm chết người thì quá dễ dàng.
Chu Cẩn cũng sợ hãi, mắt thấy dao găm sắp đâm vào bụng của Lâm Côn, đôi mắt của cô mở to, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc dao găm càng lúc càng gần, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó nhắm đôi mắt lại, trong lòng Chu Cẩn rất hồi hộp, trong lòng nói thầm: “Xong rồi, mình đã liên lụy ngài Lâm.”
Đồng thời, Chu Cẩn lại ân hận, sớm biết như vậy, lúc nãy hai vạn tệ ra cho xong, tiền tài là vật ngoài thân, nếu như vì hai vạn tệ mà làm ngài Lâm xảy ra chuyện gì, cô sẽ hối hận cả đời.
Tình hình thực tế lại không giống Chu Cẩn suy nghĩ, chỉ là hai tên lưu manh thích giả vờ bị tai nạn ăn vạ lừa tiền mà thôi, tiếng kêu thảm thiết kia cũng không phải đến từ chỉ huy Lâm của chúng ta. Không chờ nắm đấm của tên côn đồ kia đánh tới trước mặt Lâm Côn, anh ta đã bị Lâm Côn đạp một cái vào bụng dưới, trực tiếp đá anh ta nằm trên mặt đất, hai tay ôm bụng không ngồi dậy nổi. Tiếng kêu thảm thiết mà Chu Cẩn nghe thấy là do tên này phát ra.
Tên còn lại cầm dao đâm thẳng về phía Lâm Côn, trên mặt còn mang theo vẻ mặt dứt khoát, xem ra tên thanh niên này rất độc ác. Lâm Côn nhíu mày, trực tiếp vung tay đánh bật cây dao ra ngoài, sau đó lại chụp lấy cổ tay cầm dao của người kia, tốc độ của Lâm Côn có thể nói là nhanh đến mức tận cùng, mọi người xung quanh còn chưa nhìn rõ xảy ra chuyện gì, lại nghe âm thanh răng rắc thanh thúy vang lên.
Tên cầm dao găm kêu la thảm thiết, tiếng kêu như con lợn bị chọc tiết, cổ tay anh ta đau đớn giống như có ngàn vạn cây kim đâm vào, dao găm trong tay cũng rơi xuống đất, anh ta cầm cổ tay, sắc mặt vặn vẹo vì đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ra như mưa.
Một người dùng chút thủ đoạn độc ác trêu đùa thì cũng không có gì, vấn đề là nếu như sử dụng chút thủ đoạn độc ác này đi bắt nạt người khác nhằm kiếm lợi thì Lâm Côn nhìn không được rồi. Bởi vì trên đời này ai thích dùng thủ đoạn độc ác với ông, ông đây sẽ càng độc ác hơn kẻ đó.
Lâm Côn lướt tới quét chân một cái, cái quét chân này đá mạnh vào sườn của tên thanh niên, tên cầm dao bay một đoạn giống như bao vải bông, bị đá mạnh bay ra xa, sau khi ngã xuống đất phải lăn thêm hai vòng mới dừng lại, đôi mắt trợn trắng ngất xỉu tại chỗ.
Việc này còn chưa hết, Lâm Côn lại đi tới, anh nâng chân đạp mạnh vào cổ tay cầm dao của tên này, hơn nữa còn lạnh lùng mắng: “Mẹ kiếp, giám dở thủ đoạn độc ác đúng không, ông mày cho mày biết cái gì gọi là độc ác thật sự!”
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu như xé nát trời xanh...
Mọi người xung quanh vốn đều đổ mồ hôi lạnh thay Lâm Côn, nhưng lúc này họ lại ngạc nhiên khi nhìn thấy kết quả, trong lòng nói thầm: “Không trách người ta dám đứng ra xen vào chuyện của người khác, thì ra là thật sự biết võ!”
Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Côn với ánh mắt sùng bái cùng kinh ngạc, lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn hai tên thanh niên nằm trên mặt đất, đám cặn bã xã hội như thế, có chết cũng không có gì đáng tiếc.
Tên trẻ tuổi bị Lâm Côn đạp vào bụng lúc nãy đã bớt đau, anh ta vốn muốn đứng lên lao về phía Lâm Côn, nhưng vừa nhìn thấy thảm trạng của đồng bạn của mình, anh ta lập tức bỏ đi suy nghĩ này, tiếp tục thành thật nằm trên mặt đất giả chết.
Lâm Côn xoay người, Chu Cẩn vẫn tiếp tục nhắm mắt lại, hơn nữa còn nhắm thật chặt, có thể thấy được cô khiếp sợ cỡ nào, Lâm Côn đưa tay lắc lắc mặt cô, cười nói: “Cô Chu, cô có thể mở mắt ra.”
Nghe thấy giọng nói của Lâm Côn, trong lòng Chu Cẩn yên ổn lại, đồng sự lo lắng thấp thỏm cũng dần dần giảm đi, cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Côn không có chuyện gì, cô lập tức tươi cười, “Ngài Lâm, anh không có việc gì thì quá tốt!”
Lâm Côn nửa đùa nửa thật nói: “Không phải tôi nói rồi sao, tôi biết võ, hai tên khốn kiếp kia không tin, cô cũng không tin sao?”
Chu Cẩn cười nói: “Hiện tại tôi tin rồi.”
Lâm Côn cười nói: “Đi thôi, cô bận việc gì thì đi mau đi, ở đây do tôi xử lý.”
“Vậy... Tôi đi trước?”
“Đi đi, đi đi.”
“Vâng, hôm nào có thời gian mời anh uống một ly.”
“Ha ha, được.”
Chu Cẩn lái xe rời đi, Lâm Côn vẫy tay với đám người, “Đều tản ra đi, tản ra, không có gì xem đâu.”
Đám người dần dần tản ra, Lâm Côn lấy điện thoại cầm tay gọi 110, chờ cảnh sát đến thì cùng đi tới đồn cảnh sát ghi chép, hai tên thanh niên kia trước đây từng có tiền án, bản án cũng điều tra rất nhanh, Lâm Côn cũng tiết kiệm không ít chuyện phiền toái, chỉ ở đồn cảnh sát hơn một giờ liền rời đi.
Kim Khải đang uống cà phê trong phòng làm việc, đột nhiên thư ký gọi điện thoại tới, nói là có văn kiện đưa vào, anh ta nói một tiếng có thể rồi cúp điện thoại. Thư ký lập tức gõ cửa đi vào, cũng đặt tư liệu lên bàn, mỉm cười nói: “Kim tổng, đây là tư liệu của ngài, bên trong có tăng thêm một người.”
Trên bàn chính là tư liệu cuộc đua xe ngầm do Kim Khải bảo thư ký thống kê, sau khi xem xong, Kim Khải nhíu mày, nói: “Hả? Tại sao lại nhiều thế, không phải tính đến ngày kết thúc báo danh hay sao.”
Thư ký xinh đẹp cười nói: “Là sáng sớm hôm nay thêm vào, thanh toán tiền gấp đôi.”
Kim Khải ngẩng đầu nhìn thư ký, khóe miệng nở nụ cười, “Em đấy, lại không chịu nổi sự quyến rũ của đồng tiền, lần này anh không nói em cái gì, nhưng em nhất định phải nhớ kỹ, không được thêm người vào nữa, ngày đăng ký của chúng ta đã kết thúc, cho dù tăng tiền thêm gấp mười lần cũng không được.”
“Được, biết rõ, Kim tổng.” Nữ thư ký cười nói: “Kim tổng, nếu không có chuyện gì thì em ra ngoài trước đây.”
“Ừ.” Kim Khải đáp ứng một tiếng, sau đó lại xem tư liệu, anh ta xem những người vừa đưa thêm vào danh sách, trong hình là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ hết sức hung ác, trong tài liệu viết người Việt Nam, nghề nghiệp là tay đua chuyên nghiệp, đã từng tham gia quân ngũ.
Thư ký rời khỏi phòng làm việc của Kim Khải, sau khi nhìn trái phải không thấy ai khác, cô ta đẩy cửa ban công ra, lấy điện thoại di động gọi số lạ, giọng nói cẩn thận: “Tôi đã nộp tư liệu rồi, đến lúc đó các người phải làm thật đẹp, làm cho ông già Kim Nguyên Tông kia không còn con cháu thừa kế.”
Người trong điện thoại nói: “Có chuyện bất ngờ gì hay không?”
Thư ký nói: “Ngày hôm nay vừa thêm một người Việt Nam vào, tôi đã xem qua tài liệu của người đó, không có gì đặc biệt, có lẽ do ai đó thuê, cũng sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta, thậm chí có thể giúp kế hoạch của chúng ta.”
“Ừ, bản thân cô cẩn thận một chút, chờ kết thúc tháng này, hừ hừ, chúng ta sẽ cho ông già Kim Nguyên Tông kia không còn con cháu thừa kế, để cho ông già đó trơ mắt nhìn cơ nghiệp lớn như thế không có người thừa kế, ha ha!”