Chuyện đã qua gần mười năm, là anh em từ nhỏ lớn lên cùng Lâm Côn, Trương Đại Tráng cũng không biết được nguyên nhân cụ thể, nhưng trải qua nhiều năm nghe ngóng như vậy, cùng với những gì bản thân hiểu rõ, Trương Đại Tráng mơ hồ đoán được vài nguyên nhân. Năm đó rất nhiều bạn học đều nói nguyên nhân hai người chia tay là bởi vì Lâm Côn không thi lên cấp ba, thành tích học tập của Chu Hiểu Nhã xuất sắc như vậy, đã thi đậu trường cấp ba trọng điểm của huyện, chênh lệch trình độ giữa hai người lập tức lại kéo dài, cho nên Chu Hiểu Nhã quyết đoán đá Lâm Côn đi.
Vào mùa hè Lâm Côn chia tay, Trương Đại Tráng không ít lần trộm rượu trong nhà đi uống với Lâm Côn, hai người trốn ở trong rừng cây Bạch Dương cách đầu thôn một con sông, uống say mèm nói luyên thuyên. Trương Đại Tráng nhớ rõ, có một lần sau khi Lâm Côn uống say, dựa vào phía dưới một gốc cây Bạch Dương hơn ba mươi năm tuổi, đau thương tới mức nước mắt chảy không ngừng. Hai người từ khi mặc tã đã lớn lên cùng nhau, cho dù đánh nhau vỡ đầu Trương Đại Tráng cũng chưa từng thấy Lâm Côn khóc, sau ngày đó, anh ta mới biết được tình yêu của Lâm Côn đối với Chu Hiểu Nhã sâu đậm tới mức nào.
Chiếc xe Jetta bắt đầu tăng tốc, Lâm Côn lái xe rất vững vàng, giống như một tài xế có kinh nghiệm hơn ba mươi năm vậy, Trương Đại Tráng rời khỏi mạch suy nghĩ, ngại bầu không khí trong xe quá mức năng nề, anh ta mở CD. Lập tức một bài hát nổi tiếng cách đây gần mười năm của Trần Dịch Tấn vang lên, tiếng hát có phần bi thương cùng bất đắc dĩ, cộng thêm hoàn cảnh lúc này, lập tức lại để cho người ta không khỏi nhớ về quá khứ...
Mười năm, một khoảng thời gian không dài không ngắn, cả đời người có thể có mấy lần mười năm... Từ lúc tốt nghiệp trung học đến bây giờ lại mười năm, Trương Đại Tráng không nhịn được nhớ xem trong mười năm qua mình đã làm được gì, lại có được cái gì. Kết quả, trong trí nhớ của anh ta ngoại trừ cuộc sống buồn khổ áp lực, vẫn là buồn khổ áp lực, từ khi mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, anh ta ở trong thành phố lớn đầy màu sắc này phải chật vật kiếm sống. Nhắc tới thu hoạch trong mười năm của anh ta, đó chính là giúp em gái lên đại học, khiến cho cha duy trì sinh mạng sống tiếp, còn nữa chính là cưới được Hà Thúy Hoa, người vợ khiến anh ta cả đời xúc động.
Quay đầu lại nhìn Lâm Côn, lúc này anh cũng là đang chìm trong hồi ức, trong đôi mắt của anh, con đường đầy xe cộ đi lại phía trước chính là một hành lang ký ức tối tăm sâu không thấy.
Lúc này, Lâm Côn đúng là đang nhớ lại quá khứ. Anh nhớ tới người con gái với mái tóc dài tung bay ngày xưa, nhớ tới dáng vẻ của cô khi dựa ở trên vai của mình mỉm cười. Bầu trời xanh thẳm mênh mông như vậy, mây trắng điên cuồng thay đổi trong nháy mắt, ba năm trung học ngắn ngủi, bởi vì trong cuộc sống của mình xuất hiện cô ấy, nó trở nên tuyệt vời lại muôn màu muôn vẻ. Anh từng đơn thuần cho rằng bọn họ có thể ở cùng một chỗ, có thể vẫn hạnh phúc mãi, trong lòng anh không chỉ một lần vẽ lên cuộc sống hạnh phúc sau này. Chỉ tiếc rằng tất cả đều bị một câu chia tay của cô đánh nát.
Vào mùa hè năm đó, một ngày mưa dầm, trong lòng anh đầy bi thương, dọc theo phía chân trời vọng tới từng đợt sấm chớp rền vang, bức tranh tuyệt đẹp về cuộc sống hạnh phúc của anh và cô bị đánh nát, đồng thời tim anh cũng vỡ ra.
Đã qua lâu như vậy, trải qua tám năm rèn luyện ở Mạc Bắc, anh vốn tưởng rằng mình đã quên đi người con gái đã từng khiến cho anh vui vẻ hạnh phúc, lại làm cho anh đau thương tuyệt vọng kia. Nhưng hiện tại sắp được gặp lại cô, khiến nhịp tim của anh vẫn không chịu ngoan ngoãn mà trở nên hoảng loạn, những lời thì thầm dỗ ngon dỗ ngọt của cô ngày xưa, cùng tiếng ca không ngừng vọng lên ở bên tai, nhưng cuối cùng đều bị những lời nói đầy cay nghiệt, cứng nhắc, lạnh lùng, kiên quyết của cô chôn vùi...
“Chúng ta chia tay đi.”
“Chúng ta không thích hợp.”
“Chúng ta căn bản không phải là người trong cùng một thế giới, anh không thể cho em cuộc sống em muốn, em sẽ không chôn vùi cả đời mình ở trong hốc núi nghèo này, em sẽ tới nhà chị họ ở Thẩm Quyến, tìm cuộc sống hạnh phúc thật sự...”
“Đừng có nói đùa, chúng ta đều đã lớn, đừng tiếp tục ngây thơ nữa, trước kia chúng ta chẳng qua chỉ là trẻ con, sau này chúng ta phải lớn lên, phải đối mặt với cuộc sống thực tế, dựa vào anh có thể mua cho em nhà lớn, mua được xe cho em sao? Anh thậm chí còn không thi đậu nổi vào trường cấp ba, tương lai cho dù anh đi ra khỏi cái khe suối nghèo nàn này, đi vào trong thành phố, cũng chỉ có thể làm những công việc cấp thấp, rất cực khổ lại không kiếm được tiền, anh lấy cái gì tới nuôi sống em?”
“Yêu? Đừng có nói đùa, tình yêu có thể thay cho cơm ăn sao? Loại tình yêu hoàn mỹ không chút chân thực này, chẳng qua chỉ sử dụng để lừa gạt những đứa trẻ ngây thơ không biết gì thôi, em đã lớn rồi, đã không phải là đứa trẻ nữa. Nếu như anh thật sự yêu em thì buông tay đi, chúng ta vui vẻ chia tay, sau này gặp lại vẫn là bạn bè.”
...
Những lời này, từng chữ đều rất rõ rang như thế, giống như là sử dụng đao khắc vào trong trí nhớ của anh, mỗi lần nhớ tới, mỗi một chữ mỗi một câu này giống như từng cái đinh ghim sâu vào đầu anh, giống như con dao sắc nhọn cắm chặt vào trong lòng anh.
Chiếc Jetta màu đen dừng lại ở trước cửa của khách sạn lớn Bắc Quốc Viên, khách sạn lớn Bắc Quốc Viên nằm vào giữa khu vực đông và nam của thành phố, thuộc về khu đông thành phố nhưng chỉ cách khu nam thành phố có một con đường, đây là một khách sạn lớn năm sao.
Tại cửa của khách sạn lớn năm sao, đương nhiên xe hơi sang trọng nhiều như rừng, chiếc Jetta của Lâm Côn dừng lại, lập tức thua kém quá xa, tuy thua kém chẳng qua là bề ngoài, giá trị thực tế của chiếc Jetta này có thể so sánh với BMWs bình thường, nếu chạy còn nhanh hơn nhiều, chẳng qua phải là người chuyên nghiệp mới nhìn thấy được điều này, người bình thường sẽ không nhìn ra.
Phục vụ trong khách sạn lớn năm sao không tầm thường, mặc dù trước mắt chính là một chiếc Jetta màu đen, bảo vệ cũng hoàn toàn không lộ ra vẻ khinh bỉ, lễ phép chuyên nghiệp hướng dẫn Lâm Côn dừng xe ở cửa.
Trong lòng Lâm Côn thoả mãn, xuống xe trực tiếp móc ra một tờ tiền đỏ kín đáo đưa cho bảo vệ, khiến cho người bảo vệ này trực tiếp vui mừng, trong lòng nở hoa, vợ chồng Trương Đại Tráng ở bên cạnh lại thầm mắng Lâm Côn phá của. Đây chính là một trăm đồng đấy!
Chân của Trương Đại Tráng đi lại vẫn có chút khó khăn, Lâm Côn và Hà Thúy Hoa mỗi người một bên đỡ một cánh tay của anh ta, ba người vừa muốn đi trong cửa chính của khách sạn thì một chiếc Mercedes dừng lại sau lưng, lại nghe có người thò đầu ra khỏi cửa sổ xe kêu lên: “Trương Hắc Tử!” Trong giọng nói có một phần cười nhạo, kiêu căng, vênh váo hung hăng.
Lâm Côn rất quen với giọng nói này, khi còn bé giọng nói này không ít lần ở trước mặt anh khóc lóc cầu xin tha thứ, đó là Hoàng Quyền.
Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa quay đầu lại, trên mặt đều không tình nguyện nở nụ cười, Hoàng Quyền là một trong những người bạn học có tiền đồ nhất, vợ của anh ta làm ở chi cục thuế quốc gia tại phía bắc thành phố, chính anh ta lại là giám đốc của một chi nhánh ngân hàng, anh ta có thể có thành tựu như ngày hôm nay, ngoại trừ di truyền cái đầu biết xoay chuyển và bản lĩnh nịnh nọt của người cha kế toán của anh ta ra, còn hoàn toàn phụ thuộc vào sự can đảm của anh ta, can đảm này tạm thời không nói tới.
“Quyền Tử, anh tới rồi.” Trương Đại Tráng thật thà cười nói.
“Trương Hắc Tử, cậu có biết nói chuyện hay không!” Mặt Hoàng Quyền lập tức đen lại: “Cậu mới là chó con!” Trương Đại Tráng gọi vậy thật ra cũng không đáng trách. Mọi người cùng nhau lớn lên, khi còn bé đều gọi là Quyền Tử, Quyền Tử. Chỉ có điều bây giờ Hoàng Quyền trở nên giàu có, tất nhiên càng chú ý hơn trước đây.
“Phì phì phì, tôi sẽ không nói nữa.” Trương Đại Tráng vẫn thật thà cười nói: “Phải gọi là giám đốc Hoàng, như vậy đúng không?”
“Đúng, phải gọi như vậy, lần sau cậu còn dám kêu loạn, tôi trực tiếp vặn cái đầu của cậu xuống làm ghế ngồi!” Hoàng Quyền thoả mãn cười, cố làm ra vẻ kêu to, đột nhiên anh ta chú ý tới Lâm Côn đứng ở bên cạnh Trương Đại Tráng đang đưa lưng về phía anh ta, liền nói: “Trương Hắc Tử, người anh em này là ai vậy, cũng là bạn học trong lớp chúng ta sao?”
Sở dĩ Lâm Côn nghe được giọng nói của Hoàng Quyền nhưng không xoay người lại là bởi vì anh không muốn nhìn thấy bộ dạng cố làm ra vẻ của Hoàng Quyền bây giờ. Mọi người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh ta trở nên giàu có, nên giúp mọi người một chút mới phải, nhưng anh không có nghe Trương Đại Tráng nói Hoàng Quyền từng giúp qua người bạn học nào, ngược lại nghe không ít chuyện thích thể hiện của thằng oắt này.
Còn có một nguyên nhân khác, Lâm Côn coi như là suy nghĩ thay cho Hoàng Quyền, anh sợ mình xoay người lại sẽ khiến người này sợ tới tiểu ra quần mất. Khi còn bé Hoàng Quyền là người bị Lâm Côn đánh nhiều nhất, tên này miệng luôn không thành thật, rất thích giở trò khôn vặt, không ít lần ở trước mặt thầy tố cáo Lâm Côn. Có đôi khi người cha kế toán của anh ta tham tiền trợ cấp cho người trong thôn, Lâm Côn cũng sẽ giận chó đánh mèo đến trên người của Hoàng Quyền.
Nói chung, Hoàng Quyền tuyệt đối bị Lâm Côn đánh tới sợ, quyền cước của Lâm Côn lúc nhỏ gần như bị anh ta chiếm một phần ba.
Sở dĩ Hoàng Quyền không nhận ra Lâm Côn, bởi vì Lâm Côn cao hơn trước rất nhiều, khi học cấp hai anh cũng chỉ cao một mét bảy mươi lăm, năm anh nhập ngũ cũng chỉ mới gần một mét bảy tám, sau đó anh ở Mạc Bắc tám năm, chiều cao thoáng cái nhảy vọt lên đến một mét tám năm, thành một người đàn ông cao lớn phương bắc chính cống.
“Ông chủ Hoàng, trở nên giàu có rồi sao?”
Lâm Côn cười quay đầu lại, ánh mắt ngả ngớn nhìn về phía Hoàng Quyền. Hoàng Quyền lập tức ngẩn người ra, đồng tử co lại kịch liệt, tim không khỏi đập thịch một cái, sống lưng ớn lạnh... Dù đã qua nhiều năm, loại cảm giác khủng hoảng này vẫn không thay đổi.
“Lâm... Lâm Côn.” Giọng nói của Hoàng Quyền đã rõ ràng không phối hợp, khóe miệng đang tươi cười cũng trở nên trắng bệch.
“Ông chủ Hoàng, đã lâu không gặp nhỉ!” Lâm Côn cười đi về phía Hoàng Quyền, trong ánh mắt lóe ra một tia âm trầm. “Thế nào, sau khi có tiền sở thích cũng thay đổi, thích kéo đầu người ta xuống làm ghế ngồi sao?”
“Tôi... Tôi chỉ nói đùa thôi.” Trong lòng Hoàng Quyền ngạc nhiên tới cực điểm, anh ta không nhịn được nhớ lại tình cảnh mỗi lần mình bị đánh tàn bạo khi còn bé, đây tuyệt đối là bóng ma của anh ta khi còn nhỏ, không là cả đời này.
“Thật không?”
Lâm Côn đứng ở bên cạnh chiếc xe Mercedes, đưa tay sờ lên cái đầu bóng loáng của Hoàng Quyền, anh ta mới hai mươi bảy tuổi lại bắt đầu hói đầu. “Gần đây tôi cũng đang muốn thử lấy đầu người làn ghế ngồi, nếu không cậu cho tôi mượn tạm đầu này vài ngày?”
“Anh Côn, anh đừng lấy tôi ra đùa nữa...”
Bỗng nhiên có hai ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Lâm Côn, Lâm Côn cúi đầu nhìn vào trong xe, chỉ thấy trong xe là một gương mặt lạnh lùng dữ tợn, giống như hung thần trừng mắt nhìn anh. Lâm Côn thoáng nhíu mày lại, nhìn Hoàng Quyền hỏi: “Ông chủ Hoàng, anh tìm tài xế này ở đâu vậy, dáng vẻ cũng quá dọa người đi!”
Mặt Hoàng Quyền lập tức tái xanh, trên đầu có mồ hôi lạnh rịn ra, đồng thời lại nghe trong xe vang lên tiếng kêu đầy hung hăng: “Anh nói ai dọa người!”
Đây là giọng của một người phụ nữ. Lâm Côn lập tức cảm thấy kinh hãi, cẩn thận nhìn lại về phía gương mặt dữ tợn này, lúc trước anh cho rằng đó là một người đàn ông, cho dù từ trên tướng mạo không nhìn ra nam hay nữ, nhưng ánh mắt rơi vào trên ngực, có thể nhìn thấy được rõ ràng có nhô ra, hơn nữa trang phục trên người và mái tóc dài búi lên, đều cho thấy người này là một người phụ nữ...