Lâm Côn trở tay tát một cái vào mặt của Vu Lượng, bàn tay phát ra âm thanh rất lớn, trực tiếp đánh cho đứa con vua thích nghênh ngang hống hách ra vẻ ta đây ở trấn Ma Bàn bay mất hàm răng! Anh ta lại kêu la thảm thiết một tiếng, Vu Lượng xoay tròn nửa vòng trên không trung và ngã xuống đất, khóe miệng còn chảy máu tươi như suối.
Ở trấn Ma Bàn, không biết có bao nhiêu người căm hận Vu Lượng chuyên ra vẻ ta đây, ngang ngược, hống hách không chuyện ác nào không làm. Lâm Côn tát một cái như thế, tuyệt đối làm thỏa mãn tâm nguyện của rất nhiều người, nếu như bị những người khác nhìn thấy được, những người dân này nhất định sẽ sung sướng tới khoa chân múa tay.
Vu Lượng nằm trên mặt đất, trước mắt chỉ đầy những ngôi sao màu vàng nhỏ đang xoay tròn, trên mặt, trong miệng đau đớn tạm thời mất đi tri giác, trong lòng anh ta luôn luôn cao ngạo ương ngạnh, lúc này lại đầy khủng hoảng. Anh ta muốn bò dậy và đứng lên, muốn lao về phía trước, trong lòng vẫn chỉ nghĩ tới chuyện chạy đi, anh ta vừa muốn đứng lên từng chút một, đột nhiên cảm giác sau lưng có một sức lực khổng lồ đè xuống, trực tiếp đạp cho anh ta nằm im dưới đất, sức mạnh kia nặng nề giống như một ngọn núi, ép cho lưng anh ta thẳng ra như tấm ván.
“Tần...”
Vu Lượng khủng hoảng đến cực hạn, trong lúc giật mình anh ta hình như nhìn thấy tử thần đang vẫy tay với mình, anh ta há hốc mồm, còn muốn xông ngoài cửa cầu cứu Tần Lão Hổ, nhưng giọng nói lạnh lùng của Lâm Côn lại vang lên, giống như tử thần đang cầm lưỡi hái đặt lên cổ anh ta. “Không muốn chết thì câm miệng cho tao.”
Vu Lượng nuốt một ngụm nước bọt pha lẫn máu loãng, chỉ trong nháy mắt sắc mặt của anh ta cực kỳ khó coi, cũng không dám nói thêm một lời nào. Lúc này trong lòng của anh ta trừ khủng hoảng rất lớn ra, còn lại chính là hối hận, tại sao mình chọc ai không chọc, lại đi trêu chọc một nhân vật hung ác như thế. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm, trên đời này không bán thuốc hối hận, gần đây anh ta liên tục gặp vận rủi.
Vừa nghĩ tới mình sắp chết, một cảm giác áp lực nặng nề ập vào đầu anh ta, Vu Lượng cắn răng xen lẫn máu tươi, run lẩy bẩy cầu khẩn: “Đại ca, cầu xin... Cầu xin anh... Buông tha cho em... Em thực sự... Thực sự có mắt như mù, xúc phạm đại ca, em biết sai rồi...”
Lúc này Lâm Côn cười lạnh, nhấc chân đá mạnh vào người Vu Lượng đang nằm trên mặt đất, trực tiếp đá cho Vu Lượng quay vòng, Vu Lượng phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, sau đó đã im lặng. Anh ta đường đường là con vua của trấn Ma Bàn, chưa bao giờ bị chà đạp giống như bây giờ.
Lâm Côn dùng giọng điệu mỉa mai mắng: “Với đức hạnh của mày, bình thường cũng chỉ dựa vào tấm da hổ của cha mày nên mới hống hách như thế, thật sự gặp chuyện thì cụp đuôi như con chó, còn có mặt mũi nào lăn lộn ở trấn Ma Bàn?”
Vu Lượng ôm bụng ho kịch liệt, không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Côn, hiện tại anh ta cũng không chú ý Lâm Côn nói cái gì, trong lòng không ngừng cầu nguyện... Ngàn vạn lần đừng giết tôi, không nên giết tôi...
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Tần Lão Hổ và cấp dưới của anh ta đang hút thuốc lá, bọn họ cũng nghe được động tĩnh trong phòng thẩm vấn, Tần Lão Hổ không chút để ý, cấp dưới nhíu mày nói với ông ta: “Tần Sở... Hình như không đúng?”
Tần Lão Hổ nói: “Có gì không đúng?”
Tên cấp dưới nói: “Tại sao tôi nghe âm thanh vừa rồi giống giọng của cậu Vu, có phải bên trong...”
Không chờ người cảnh sát này lên tiếng, bên cạnh lập tức lại có cảnh sát ngắt lời nói: “Lão Trương, anh nói đùa kiểu gì vậy, làm sao có thể như vậy được, vừa rồi ba người chúng ta đã còng tên kia lại, tên kia có thể thoát khỏi còng tay hay sao? Anh cũng đừng đoán mò, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi nhất định là tên kia kêu đấy!”
Sau khi nghe Lão Trương nhắc nhở, Tần Lão Hổ vốn cảm thấy có chút nghi ngờ, nhưng sau khi nghe người cảnh sát còn lại nói như vậy, ông ta lập tức yên lòng. Bọn họ đã từng làm việc này nhiều lần, nếu nói một người hai chân bị còng còn có thể trốn thoát như trong phim, hơn nữa việc này phải dựa trên điều kiện là hai tay không bị còng lại, cho nên việc thoát ra là không có khả năng.
Đám người Tần Lão Hổ tiếp tục hút thuốc nói chuyện phiếm, lúc này trong phòng thẩm vấn lại có tiếng hét vang lên vô cùng thê thảm, cho nên mặc dù Tần Lão Hổ rất quen thuộc Vu Lượng cũng không nghe ra.
Sắc mặt Tần Lão Hổ và vài tên cấp dưới khẽ run rẩy, người cảnh sát được gọi là Lão Trương lập tức lo lắng nói: “Tần Sở... Nếu cậu Vu hành hạ như thế, sẽ không... Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
Tần Lão Hổ nhíu mày, ông ta quả thật lo lắng sẽ gặp chuyện không may, chuyện khác không đáng sợ, nếu như xảy ra án mạng, vậy thì ông ta cũng phải chịu trách nhiệm. Ông ta vừa muốn nói Lão Trương đi vào phòng thẩm vấn xem xét, người cảnh sát bên cạnh nói: “Tần Sở, không cần lo lắng, cậu Vu sẽ không để xảy ra án mạng đâu, cho dù có xảy ra án mạng, Bí thư Vu cũng gánh hết, sẽ không rơi xuống đầu của chúng ta đâu.”
Nghe người cảnh sát này nhắc nhở, Tần Lão Hổ cảm thấy càng có đạo lý, hơn nữa ông ta suy nghĩ cẩn thận một chút, loại chuyện như vậy trước giờ Vu Lượng đã làm không dưới hai mươi lần. Nghiêm trọng nhất cũng chỉ đánh tàn phế, Vu Lượng kiêu ngạo hống hách không sai, nhưng anh ta không phải người ngu, nếu xảy ra án mạng thì phiền toái to lắm.
Trong phòng thẩm vấn, thân thể Vu Lượng còng xuống nằm trên mặt đất, cả người anh ta không kiềm chế được co quắp lại, hai tay che đũng quần, gương mặt tái nhợt như người chết, hàm răng cắn chặt không phát ra âm thanh.
Lúc này, đối với người tự xưng mình là con vua của trấn Ma Bàn chuyên lên mặt ra vẻ ta đây, ngang ngược, hống hách chuyện xấu gì cũng từng làm, thân thể đau đớn còn không bằng tuyệt vọng trong lòng. Từ nay về sau bất kể là có bao nhiêu cô gái xinh đẹp hay thiếu phụ phong tình, tất cả đều không còn quan hệ gì với anh ta nữa, vừa rồi Lâm Côn đá một đá vào chỗ yếu nhất giữ hai chân của anh ta, vào thời khắc trứng vỡ, anh ta đã không còn là đàn ông.
Lâm Côn không có ý định rời khỏi phòng thẩm vấn, anh dời ghế tới cửa sổ, lại móc thuốc trong túi ra hút, sau đó rít một hơi thật dài, lẳng lặng nhìn Vu Lượng nằm trên mặt đất, khóe miệng còn nở nụ cười thân thiện, anh móc điện thoại ra và nói với người nào đó: “Chuẩn bị thế nào?”
Phùng Viễn Chí đứng ở cửa chính gọi hai tiếng, rèm cửa sổ trong phòng kéo ra một góc, một cô gái tóc tai rối bù nhìn ra bên ngoài, nói vọng ra: “Ông tìm ai?”
Phùng Viễn Chí cẩn thận nói: “Bí thư Vu...”
Cô gái kia lại hỏi: “Ông là ai?”
Phùng Viễn Chí nói: “Lão Phùng bán bánh bao trên trấn.”
Cô gái kia rụt đầu về, giống như đang thương lượng gì đó với người bên trong, sau đó lại thò đầu ra nói: “Ông tìm nhầm chỗ rồi, tôi không biết bí thư Vu là ai cả!”
Hiển nhiên Vu Đại Xuyên không muốn gặp ông, Phùng Viễn Chí lòng như lửa đốt, cũng không để ý quá nhiều, lại trực tiếp xông vào trong phòng, cô gái kia lập tức kêu to: “Ông đang làm cái gì thế, dám tự tiện xông vào nhà dân!”
Phùng Viễn Chí nói vọng vào trong phòng: “Bí thư Vu, tôi tới tìm ông có việc gấp, bà con xa của tôi bị con trai ông bắt đi, hiện tại đang bị nhốt tại đồn cảnh sát, ông nhanh giúp một tay, bảo con trai ông thả bà con xa của tôi ra!”
Lúc này Vu Đại Xuyên thò mặt từ sau rèm cửa sổ ra, ông ta vốn không muốn gặp Phùng Viễn Chí, nhưng Phùng Viễn Chí vừa hô to như thế, ông ta lo lắng sẽ ảnh hưởng không tốt tới mình, vì vậy nhanh chóng bảo người tình mặc quần áo đi mở cửa, bản thân ông ta cũng tranh thủ mặc quần áo vào.
Phùng Viễn Chí đi vào trong nhà, trên mặt đất có một đống vỏ hạt dưa và tàn thuốc, còn có mấy cái áo mưa đã dùng qua, ông cũng không quan tâm những thứ này, sốt ruột nói với Vu Đại Xuyên: “Bí thư Vu, mong ngài hãy giúp một tay!”
Vu Đại Xuyên trời sinh là một tên khốn kiếp, chỉ có điều thái độ đối với Phùng Viễn Chí vẫn tính là tốt, dù sao hai người cũng có quen biết, ông ta mỉm cười nói với Phùng Viễn Chí: “Lão Phùng, ông đừng vội, có chuyện gì từ từ nói.”
Phùng Viễn Chí thầm mắng trong lòng, còn từ từ nói, mày cho rằng ông đang báo cáo công tác với mày sao, nếu không phải thằng khốn như mày có con trai mất dạy, ông cũng không sốt ruột tới tìm mày, cầu xin mày!
Trong lòng Phùng Viễn Chí phẫn nộ không chịu nổi nhưng ngoài miệng vẫn phải tương đối khách khí, cầu xin: “Bí thư Vu, con trai ông bắt họ hàng của tôi, bây giờ còn đang ở trong đồn cảnh sát, ông mau giúp tôi một tay, bảo con trai ông thả người bà con xa của tôi ra!”
Vu Đại Xuyên vẻ mặt bình tĩnh cười nói: “Lão Phùng, có lẽ việc này có hiểu lầm gì đó, tôi biết rõ con mình, nó chắc chắn sẽ không tùy tiện bắt người... A, đúng rồi, tôi nghe nói có hai người tới nhà của ông, chỉ có điều lại không phải bà con xa, nghe nói người đàn ông đó là bạn trai của Giai Tuệ. Giai Tuệ nhà ông hứa gả cho Tiểu Lượng nhà tôi, đây chính là hôn sự do chúng ta quyết định năm đó, hiện tại người đàn ông kia giữa đường chạy đến cướp vợ, pháp luật cũng không có quy định gì rõ ràng, nhưng ở trong trấn Ma Bàn lại không cho phép, tôi nghĩ Tiểu Lượng bắt người bà con xa của ông đi nói chuyện, sẽ không có chuyện gì.”
Phùng Viễn Chí cố nén kích động mắng chửi người, tiếp tục cầu khẩn: “Bí thư Vu, bà con xa của tôi thật không có quan hệ gì với Giai Tuệ, người bà con xa này đã kết hôn, con trai đã năm tuổi, trong này có hiểu lầm gì đó, ông nhanh chóng bảo con trai mình thả người bà con này của tôi ra đi, bí thư Vu, tôi cầu xin ông.”
Vu Đại Xuyên cười nói: “Lão Phùng à, ông xem những lời ông nói này, nếu bà con xa của ông không có quan hệ với Giai Tuệ, Tiểu Lượng cũng không làm gì cậu ta cả, cho nên ông cứ yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
“...”
Sau một lúc nói không nên lời, Phùng Viễn Chí hoàn toàn không nhịn được, ông quát lớn với Vu Đại Xuyên: “Vu Đại Xuyên, bản thân ông nuôi ra đứa con trai thế nào còn không biết sao? Người bị con ông và Tần Lão Hổ bắt vào đồn cảnh sát có thể lành lặn được sao? Trước đây tôi hứa hôn cho hai đứa nhỏ với ông, điều này không sai, nhưng con trai ông bình thường ngang ngược, mạnh mẽ cưỡng ép con gái người cũng không ít đi? Con gái của tôi không thể gả cho đứa con trai mất dạy của ông!”
Sắc mặt Vu Đại Xuyên sa sầm lại, Phùng Viễn Chí vẫn chưa có ý dừng lại, tiếp tục mắng: “Ông cũng là đồ khốn nạn, bản thân là một bí thư đảng ủy trấn không chỉ không dạy dỗ, quản lý tốt đứa con khốn kiếp của mình, còn ngầm dung túng cho con trai làm bậy, nếu không có ông dung túng, con trai ông còn dám ngang ngược như vậy sao?”
Phùng Viễn Chí quay Lâm Côn bị Tần Lão Hổ dẫn đi, trong lòng Phùng Viễn Chí thật sự lo lắng không yên. Nói cho cùng Lâm Côn có thể gặp chuyện như ngày hôm nay, hoàn toàn đều là vì nhà bọn họ, Phùng Viễn Chí không thể trơ mắt nhìn Lâm Côn rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Lên lầu thay quần áo xong, Phùng Viễn Chí đi xe máy điện chạy về phía chính phủ trấn, Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm vốn muốn đi theo, nhưng đều bị ông từ chối.
Trấn Ma Bàn không lớn, Phùng Viễn Chí ở trên trấn coi như là người có danh tiếng, làm bánh bao rất ngon, trên trấn người già trẻ nhỏ gần như đều thích ăn bánh bao nhà ông. Lão Tôn bảo vệ ở văn phòng chính phủ trấn nhìn thấy Phùng Viễn Chí liền cười lên tiếng chào hỏi, lại trực tiếp mở cửa lớn cho ông.
Phùng Viễn Chí nói cảm ơn Lão Tôn, dựng xe điện ở sát bên cạnh cửa phòng bảo vệ, sau đó vội vàng lại đi về phía tòa nhà của chính phủ trấn, lúc này Lão Tôn ở phía sau mới gọi ông: “Lão Phùng, lãnh đạo còn chưa tới làm đâu, đêm qua bọn họ tụ tập, tất cả đều uống nhiều.”
Phùng Viễn Chí quay đầu lại hỏi. “Bí thư Vu cũng không ở đây sao?”
Lão Tôn cười ha ha nói: “Bí thư Vu uống nhiều nhất, uống cạn hơn một chai Mao Đài, mười hai chai bia.”
Phùng Viễn Chí vô cùng sốt ruột, hỏi: “Vậy chủ tịch trấn thì sao?”
Lão Tôn nói: “Ông ấy cũng không ở đây, đêm qua ngay cả cha con chủ nhiệm Tiểu Thôi cũng uống nhiều. Sao vậy, Lão Phùng ông có việc gì gấp sao?”
Phùng Viễn Chí thở dài, nói: “Rất gấp.”
Lão Tôn an ủi ông nói: “Vậy cũng không có cách, đêm qua hình như là sinh nhật của bí thư Vu, tất cả mọi người đều vui vẻ, hôm nay sợ là chính quyền trấn chắc hẳn sẽ nghỉ, có chuyện gì ông chờ ngày mai trở lại đi.”
“Lão Tôn à, tôi thật sự rất gấp!” Phùng Viễn Chí lo lắng nói, ông nhìn về phía một góc của khu văn phòng chính phủ trấn, cũng chính là chỗ đồn cảnh sát trấn. “Lão Tôn, đồn trưởng Tần có ở đây đúng không?”
“Ừ, sáng sớm ông ta đã tới, xe còn đang đỗ ở cửa kìa, hình như là bắt một tội phạm nào đó, con trai bí thư Vu cũng ở đây.” Lão Tôn ghé sát lại gần, khẽ nói: “Không biết người nào không có mắt lại đi đắc tội kẻ vô lại đứng đầu trấn Ma Bàn chúng ta, người này sợ rằng sẽ bị lột một lớp da mất!”
Trong lòng Phùng Viễn Chí càng lo lắng không yên, vội vội vàng vàng lại muốn đi tới đồn cảnh sát, nếu chuyện này có liên quan đến Vu Lượng, vậy khẳng định chính là Vu Lượng sai Tần Lão Hổ đi bắt Lâm Côn. Suy nghĩ một chút tới mâu thuẫn giữa Lâm Côn và Vu Lượng trong hai ngày qua, lần này rơi vào trên tay Vu Lượng, nhất định là không chết cũng sẽ bị lột da.
Lão Tôn lập tức gọi Phùng Viễn Chí lại: “Lão Phùng, ông làm gì thế?”
Phùng Viễn Chí cũng không để ý tới chuyện giải thích cùng Lão Tôn, Lão Tôn cũng là một người hiểu chuyện, biết chuyện này sợ rằng có liên quan đến Phùng Viễn Chí, người trẻ tuổi sáng sớm đã bị bắt tới trong đồn cảnh sát, rất có khả năng là người quen của Phùng Viễn Chí. Đừng thấy lão Tôn suốt ngày ở cửa chính của chính phủ trấn làm bảo vệ, ông vẫn nghe được không ít tin tức đâu, chủ yếu là bởi vì trấn Ma Bàn không lớn, có chút gió thổi cỏ lay gì tất cả mọi người đều biết được. Lão Tôn vội vàng từ trong phòng bảo vệ chạy ra, một tay ngăn cản Phùng Viễn Chí đang lo lắng nói:
“Lão Phùng, thằng nhóc bị bắt vào kia chính là con rể của ông sao?” Lão Tôn nhỏ giọng hỏi, ông rất sợ một khi mình nói quá lớn, không cẩn thận bị tên khốn Vu Lượng kia nghe được, vậy bát cơm của ông sợ rằng khó có thể giữ lại được.
“Không phải là con rể gì cả, chỉ là một người bà con xa của tôi thôi.” Phùng Viễn Chí giải thích.
“Cho dù là con rể ông hay là bà con xa, cậu ta đã đắc tội tên khốn kiếp Vu Lượng này, ông đi cầu xin cậu ta có thể thả người sao?” Lão Tôn nói một câu: “Thật sự muốn người được thả, ông phải tìm tới Vu Đại Xuyên.”
“Nhưng không phải ông ta không tới làm sao?” Thấy Phùng Viễn Chí hoàn toàn gấp đến hồ đồ, Lão Tôn trừng mắt nhìn ông nói: “Ông ta không tới làm, ông lại không biết đi tới nhà ông ta tìm sao? Ông đúng là gấp đến hồ đồ rồi!”
Phùng Viễn Chí vỗ đầu mình một cái: “Cám ơn ông, Lão Tôn!”
Lão Tôn lại nói: “Ông chờ một chút, tạm thời đừng đi vội...” Ông cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, thấy không ai chú ý tới bên đây, mới nhỏ giọng khẽ nói: “Ông đi tới nhà bí thư Vu cũng không chắc có thể tìm được ông ta đâu, gần đây ông ta đang qua lại với một người đàn bà ở thôn tây, chắc là giờ ở nhà người đàn bà kia.”
Phùng Viễn Chí: “...”
Dựa theo địa chỉ Lão Tôn cho, Phùng Viễn Chí thuận lợi tìm tới thôn tây, đến cuối thôn ông mới tìm được nhà của người đàn bà kia. Trước cửa của nhà người này trống trơn, không nhìn thấy chiếc xe Mercedes riêng của Vu Đại Xuyên ở trên thôn này, xem ra bí thư Vu vẫn còn chú ý tới ảnh hưởng.
Phùng Viễn Chí dựng xe điện ở cửa chính nhìn về phía bên trong, giọng cẩn thận hướng về phía bên trong kêu: “Đây là... Là nhà của Lý Mỹ Cúc đúng không?”
Cùng lúc đó, trong đồn cảnh sát ở trấn Ma Bàn, hai chân của Lâm Côn lần lượt bị còng sát vào hệ thống sưởi sau lưng, hai tay cũng bị còng khóa lại. Toàn bộ bên trong phòng thẩm vấn đơn sơ tạm thời chỉ có một mình anh nhưng trên mặt anh hoàn toàn không có vẻ gì là hoảng hốt, còn rất bình tĩnh ngồi lên trên hệ thống sưởi, lại chờ đợi cửa phòng thẩm vấn mở ra, Vu Lượng từ bên ngoài đi tới.
Ầm!
Một tiếng động vang lên, Vu Lượng dẫn theo hai tên đàn em dáng vẻ cường tráng, gương mặt dữ tợn đi đến. Nếu nói hai tên đàn em này của anh ta cường tráng thì không giả, nhưng gương mặt dữ tợn thì tuyệt đối là giả vờ, nhìn qua rất buồn cười.
Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, Vu Lượng kéo một cái ghế tới ngồi ở đối diện Lâm Côn, tên đàn em bên cạnh lập tức móc ra điếu thuốc đốt cho anh ta, tư thế và dáng vẻ này hoàn toàn là học được từ các đại ca xã hội đen trong phim ảnh.
Vu Lượng rít một hơi thuốc, phun ra một làn khói lượn lờ, cằm hơi hất lên, vẻ mặt đắc ý nhìn Lâm Côn nói: “Thế nào, mày vẫn rơi vào trong tay tao, ở trấn Ma Bàn này, cha tao là vua ở đây, tao ở đây chính là con vua ở đất này, đấu với tao, mày hoàn toàn là tìm chết!”
Lâm Côn căn bản không sợ hãi chút nào, trên mặt bình tĩnh, khóe miệng anh cong lên tươi cười, có phần ngả ngớn nói. “Thế nào, cậu Vu đây muốn xử trí tôi như thế nào? Nếu trực tiếp từ bỏ hoặc là không làm thì thôi, một khi đã làm thì làm tới cùng, trực tiếp giết chết tôi, sau đó sẽ ném xác ở nơi hoang dã.”
“A...”
Vu Lượng càn rỡ cười, lạnh lùng nói: “Mày bớt khích tướng tao đi, mày thật sự cho rằng tao không dám giết chết mày sao? Chỉ có điều giết chết mày như vậy lại đơn giản mà cũng có lợi cho mày quá, má nó nếu mày dám cướp người phụ nữ của tao, tao lại phải khiến mày sống không bằng chết, khiến cho mày sau này cũng không dám động vào phụ nữ nữa!”
Lâm Côn nhíu mày lại: “Ý của cậu là?”
Vu Lượng thâm trầm cười lạnh: “Phế mày, để cho mày làm thái giám, ha ha!”
Lâm Côn lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: “Cậu đúng đã nhắc nhở tôi, đối phó với loại súc sinh thích cưỡng ép phụ nữ gây họa cho con gái nhà người ta như cậu, giết cậu cũng đáng tiếc rồi, báo ứng tốt nhất chính là thiến súc sinh như cậu, làm cho cậu sau này không quan tâm có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, chỉ có thể nhìn không thể đụng vào.”
Trên mặt Vu Lượng đột nhiên trầm xuống, mắt khẽ híp lại, hai ánh sáng lạnh như muốn róc xương lột da lướt qua trên mặt Lâm Côn, trong lời nói để lộ ra một sự buồn bực: “Mày bị sợ tới choáng váng rồi à? Mày dựa vào cái gì mà thiến tao! Bây giờ là mày bị tao còng tay ở nơi đây, mẹ kiếp, giờ mày giống như cá nằm trên thớt rồi, tao muốn thiến mày thế nào thì thiến như thế!”
“A...” Lâm Côn cười ngả ngớn, bộ dạng tức chết người không đền mạng, hai tay bị còng lại giơ lên, dựng một ngón út cho Vu Lượng, mỉa mai nói: “Đừng nói mồm nữa, có giỏi thì thử một chút đi.”
Vu Lượng tức giận đứng bật dậy, má nó thật đúng là đã thấy kẻ không sợ chết, chưa từng thấy kẻ nào chết đến nơi rồi còn càn rỡ như thế, trong lòng anh ta không khỏi mắng to: “Đ*ch mẹ, đầu thằng này có vấn đề rồi!” Anh ta nhìn hai tên đàn em đứng bên cạnh, vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh một tiếng: “Đánh thằng này một trận cho tao!”
Hai tên đàn em dáng người cường tráng sớm đã xoa tay, sau khi nhận lệnh một người giơ nắm đấm, một người giơ tay lên nhào về phía Lâm Côn, hai người này bình thường đều là rất giỏi đánh nhau, sức lực trên tay vẫn thật sự không tệ. Mắt thấy một quyền và một cái tát của bọn họ sắp đánh ở trên mặt Lâm Côn, lúc này nếu như thật sự bị đánh trúng, viền mắt của Lâm Côn sẽ thành mắt gấu mèo, gương mặt được in lại năm ngón tay.
Chẳng qua, mặt chỉ huy trưởng Lâm của chúng ta đâu phải ai nói đánh là có thể đánh được. Mắt nhìn nắm đấm và cái tát đều sắp rơi vào trên mặt và mắt của mình, bàn chân anh đột nhiên dùng sức, lại nghe răng rắc một tiếng, còng tay còng cổ chân anh với thiết bị sưởi bị đánh gãy. Bàn chân to size 44 của anh lại trực tiếp lấy thế nhanh như tia chớp, nhanh chóng và mãnh liệt đạp trúng điểm yếu giữa hai chân của tên đàn em trước mặt...
Trong không khí dường như vang lên tiếng trứng vỡ rất nhỏ, sau đó chính là tiếng hét thảm của tên đàn em bị đạp trúng phía dưới, mức độ thảm thiết của tiếng kêu này giống như bị cắt nhỏ nội tạng trong người, nói chung là muốn đau bao nhiêu có đau bấy nhiêu... Loại cảm giác bị vỡ trứng này vốn đã rất đau.
Một tên đàn em khác hoàn toàn bối rối, bàn tay lớn của anh ta đang vung lên không khỏi dừng lại, chỉ trong nháy mắt, cái chân còn lại của Lâm Côn cũng mạnh mẽ thoát khỏi còng tay, lại lấy tốc độ nhanh như chớp đá vào háng tên đàn em còn lại, khiến anh ta không thể tránh né được... Vẫn là âm thanh vỡ trứng rất nhỏ gần như mơ hồ vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm thiết tê tim liệt phổi còn hơn vừa nãy...
A!!!
Cửa kính của phòng thẩm vấn đơn sơ này cũng bị chấn động rung lên, âm thanh này trực tiếp vọng ra ngoài, truyền đi rất xa, vang vọng ở trong sân lớn của chính phủ trấn.
Trong phòng bảo vệ, Lão Tôn nghe được một tiếng hét thảm này thì lập tức rùng mình, trong lòng thầm nói: “Không hay rồi, sợ là con rể của Lão Phùng bị lột da rồi.” Ông có lòng muốn đi giúp đỡ, chỉ tiếc rằng ông cũng biết mình căn bản không giúp được gì, trên trấn có ai không biết tới tiếng xấu của Vu Lượng, có ai có thể chọc vào được.
Trong phòng thẩm vấn, hai tên đàn em bị đạp vỡ trứng, một giây trước bọn họ còn là đàn ông, một giây sau không ngờ đã là nửa công công, hai tên đàn em này ôm lấy đũng quần đau đớn giống như dao cắt, nằm trên mặt đất giãy giụa, một người trong đó giãy giụa qua lại vài cái, con mắt trợn trắng trực tiếp ngất đi.
Vu Lượng bị hù dọa tới ngây người, kinh ngạc trong lòng nháy mắt chôn vùi anh ta, nhưng lúc này quả thật không phải là thời điểm để anh ta kinh ngạc nữa, sau khi anh ta lấy lại tinh thần phản ứng đầu tiên chính là chạy vội. Mà khi anh ta thật sự xoay người muốn chạy ra khỏi phòng thẩm vấn, Lâm Côn đã thoát khỏi còng tay, giữ lấy vai của anh ta.
“Cậu Vu, gấp gáp như vậy làm gì, chúng ta còn chưa có nói chuyện xong đâu, tiếp theo nên nói chuyện một chút chứ?” Lâm Côn ngả ngớn cười nói, lời nói này nghe vào trong tai của Vu Lượng, tuyệt đối giống như vạn kim đâm vào tai.
“Không... Không có chuyện gì để nói.” Vu Lượng vẫn không nhúc nhích được nên lúng túng cười, xin khoan dung nói: “Đại ca, lần này tôi lại sai rồi, tôi không nên tới trêu chọc anh, anh lại thả tôi một lần đi.”
“Không được.” Lâm Côn ngả ngớn cười nói: “Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi muốn thiến tai họa nhà cậu.”
Vu Lượng nuốt nước miếng ừng ực, mồ hôi lạnh đã theo trán của anh ta chảy xuống, trong lúc đó cái khó ló cái khôn anh ta đột nhiên nhìn về phía bên ngoài phòng thẩm vấn hét lớn: “Tần...”
***đầu nhìn Vu Đại Xuyên đứng đó, còn châm chọc mắng: “Ông còn thừa dịp chồng người ta ra ngoài làm ăn xa, dụ dỗ người ta, đều nói người làm quan là cha mẹ của dân chúng, ông mẹ nó lại không bằng cầm thú! Nếu ngày hôm nay ông không bảo con trai ông thả người ra, tôi sẽ đến ủy ban kỷ luật tố cáo ông!”
Phùng Viễn Chí xúc động đứng tại chỗ mắng chửi không ngừng, trực tiếp chửi cho Vu Đại Xuyên tối tăm mặt mày. Vu Đại Xuyên giận dữ, trực tiếp nâng chân đá Phùng Viễn Chí một cái: “Đồ khốn kiếp, hôm nay mày ăn gan hùm mật gấu đúng không, có gan chạy tới đây dám mắng chửi ông!”
Phùng Viễn Chí bị đá ngã xuống đất, Vu Đại Xuyên cũng lao tới phía trước, giơ chân đá vào lưng của Phùng Viễn Chí lần nữa, miệng còn mắng chửi không dứt: “Ở trấn Ma Bàn này mà còn dám đấu với ông, mày muốn tìm chết à, còn muốn đến ủy ban kỷ luật tố giác ông mày sao, có bản lĩnh thì mày đi đi!”
Vừa mắng Vu Đại Xuyên lại đá thêm Phùng Viễn Chí hai đá...