Khu vực trong thành phố Trung Cảng được phân chia rất rõ ràng, cuộc sống về đêm ở khu phía Nam là sầm uất nhất, trường học nhiều nhất là ở khu phía Bắc, khu phía Đông thì thành phần tri thức với văn phòng làm việc là nhiều nhất, những nhà xưởng và người nước ngoài thì ở khu phía Tây, về phần vùng trung tâm thành phố nằm giữa bốn khu lớn này, đây là nơi tập trung những quan chức lớn và những nhân vật nổi tiếng.
Chương Tiểu Nhã uống rượu liên tiếp một tuần trong quán bar, tối hôm nay cũng không xuất hiện ở khu Nam Thành nữa, chuyện tối ngày hôm qua đã làm cô sợ hãi, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ sợ hãi như vậy, năm nay cô mười chín tuổi, là cô gái thế hệ 9x, nhưng cô không phóng khoáng cởi mở giống những cô gái 9x bây giờ, thích thể hiện bản thân mình trắng trợn, sống mười chín năm, bản thân cô đều rất khiêm tốn.
Cái này tuyệt đối có liên quan tới giáo dục của gia đình, ông nội từ nhỏ đã dạy cô, trên thế giới này cái chết nhanh nhất, dễ dàng mất mặt nhất đều là những người thích khoe khoang bản thân mình, hơn nữa những người thường hay khoe khoang bản thân, thật ra trong lòng họ rất là tự ti, cho nên làm người thì nên khiêm tốn một chút.
Có thể do quá mức khiêm tốn, nên Chương Tiểu Nhã và ba cô bạn cùng phòng ở chung không hòa hợp lắm, Hoàng Lị Lị, Tưởng Hiểu San, Lưu Thiến đều đến từ các gia đình danh giá ở thành phố lớn, bình thường luôn coi thường cô, cho rằng cô là con gái nhà quê, căn bản không phải một loại người với bọn họ, ví dụ như Hoàng Lị Lị thích mua hàng hiệu, luôn nói ra những nhãn hiệu Chương Tiểu Nhã chưa từng nghe qua, vậy còn chơi chung như thế nào được?
Tưởng Hiểu San với Lưu Thiến cũng giống như vậy, gia đình của bọn họ mặc dù không bằng Hoàng Lị Lị, nhưng điều kiện cũng không tệ, do Hoàng Lị Lị ra tay hào phóng nên bình thường họ luôn a dua nịnh hót, cam nguyện làm “em gái” của cô ta.
Kỳ thật Chương Tiểu Nhã rất coi thường bọn họ, nhất là Hoàng Lị Lị, mặc dù miệng mở nói toàn hàng hiệu, nhưng đồ mặc gần như đều là đồ dỏm hay hang nhái, thật sự là Chương Tiểu Nhã không phải không biết những đồ hàng hiệu kia, trong nhà cô ở Yên Kinh, đủ loại quần áo xinh đẹp thời thượng treo đầy trong tủ quần áo to, dù là quần áo hàng năm cô quyên cho vùng sâu vùng xa, cũng đều đắt hơn nhiều so với vài món hàng hiệu của Hoàng Lị Lị.
Thời gian qua Chương Tiểu Nhã rụt rè khiêm tốn, không chỉ là lừa gạt ba người bạn cùng phòng và tất cả bạn học xung quanh, thầy cô, thậm chí còn lừa cả bạn trai quen nhau đã ba năm của mình, đến cuối cùng anh ta vì một cô gái nhà giàu mà chia tay cô, cũng không biết Chương Tiểu Nhã ‘Gia đại nghiệp đại’ hơn cô gái nhà giàu kia, cô ta xách giày cho cô cũng không xứng.
Chia tay luôn làm người ta đau lòng, nhất là bị đá, còn bị đá bởi người thứ căn bản không bằng mình, giận hơn chính là, người kia là mối tình đầu của cô, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi…
Bây giờ nhớ lại, cũng hơi may mắn, may mắn khi bị anh ta áp dưới thân đã đẩy anh ta đúng lúc, bằng không, lần đầu của cô cũng đưa cho tên khốn kiếp mặt người dạ thú đó.
Uống rượu trong quán bar một tuần, Chương Tiểu Nhã đã từng nghẹn ngào khóc, đã từng say rượu nửa đêm một mình lang thang trên đường, tổn thương và đau lòng như là một gông xiềng có gai, đâm chặt vào lòng cô. Nhưng sau đêm qua mọi chuyện đã thay đổi, u buồn bay đi, gông xiềng nứt vỡ, chỉ vì gặp anh.
Khi anh đánh ngã mấy tên lưu manh kia, vươn tay sửa sang quần áo xốc xếch của cô, ánh mắt anh ôn nhu và kiên định nhìn cô, ánh mắt anh sạch sẽ như vậy khiến trái tim của Chương Tiểu Nhã như vỡ thành từng mảnh, đột nhiên khôi phục nhịp điệu một lần nữa cũng bởi vì gặp anh!
Tình yêu, có thể làm người ta đau khổ đến chết đi, cũng có thể kiến bạn hạnh phúc như lên thiên đường…
Sáng nay, Chương Tiểu Nhã gọi điện cho ông nội cô ở Yên Kinh, cô vốn như ‘hoa lê đái vũ’ khóc một hồi, kể toàn bộ những việc thê thảm gần đây cô phải trải qua một lần, sau đó giọng điệu kiên định nói với người ông nội luôn sống khiêm tốn nhất ở Yên Kinh kia nói: “Ông nội, con quyết định rồi, về sau con không muốn khiêm tốn nữa!”
Giờ phút này, ngoài cửa sổ trời đã khuya, cuộc sống về đêm càng thêm sầm uất, trong nhà hàng đắt đỏ ở trung tâm thành phố, rất nhiều người ăn mặc thời thượng, ngồi ở bên trong lịch sự dùng bữa tối, Chương Tiểu Nhã cũng ở trong đó, cô chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, trước mặt là một đĩa mì Ý với một phần salad trái cây, nhưng đừng coi thường hai món này, giá cả của nó thì cao hơn giá trị bản thân mấy chục lần.
Chương Tiểu Nhã vừa lật xem tạp chí thời trang vừa ăn salad, ghế sô pha đối diện bày đầy những cái túi hàng tinh xảo, cô cũng đổi một bộ váy liền thân mẫu mới nhất mùa này, giá tiền cụ thể bao nhiêu thì cô không để ý lắm, dù sao cũng là con số rất lớn, thử quần áo mới là việc cô cần làm, đi đến trước gương thử đồ xem có phù hợp hay không, sau đó đưa thẻ tín dụng cho nhân viên.
Cô ngồi ở chỗ này không phải là vì hưởng thụ phong cách ưu nhã của nhà hàng, mà là đi dạo phố mệt mỏi, đột nhiên đeo đôi giày cao gót 10cm, đôi chân có thói quen mang giày thể thao thật đúng là không chịu nổi, hơn nữa cô còn đang đợi một cú điện thoại quan trọng.
Điện thoại trên bàn rè rè vang lên, là IP6 mới mua, cái điện thoại cũ không đến một ngàn tệ bị cô bán cho người bán hàng rong với giá 50 tệ. Là điện thoại của người khiêm tốn nhất Yên Kinh gọi đến, Chương Tiểu Nhã lập tức lên tinh thần.
“Alo, ông nội, điều tra được rồi ạ? … Dạ … Dạ…, ngày mai con sẽ chuyển qua đó, ông nội lại giúp đỡ chút nhé… Hì hì, cám ơn ông nội!”
Cúp điện thoại, trên mặt Chương Tiểu Nhã hưng phấn không lời nào có thể diễn tả được, khóe miệng chứa đựng nụ cười hạnh phúc như ánh mặt trời, nỉ non nói: “Hì, em tìm được anh rồi!”
Mọi người trong văn phòng đã tan tầm hết, ngay cả dì quét dọn vẫn luôn về cuối cùng cũng tan làm rồi, trong văn phòng to như vậy một mảng tối om, chỉ còn ánh đèn sáng ở văn phòng quản lý tiêu thụ.
Sở Tĩnh Dao đang lập một cái phương án tiêu thụ, nếu như phương án tiêu thụ này làm tốt, cô có thể thăng chức trở thành giám đốc tiêu thụ của công ty, dựa theo gia thế của cô vốn là không cần liều mạng như vậy, thân là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thiên Sở, dù đời này cô không làm gì cả, thì tiền xài đến kiếp sau cũng xài không hết, nhưng cô chính là muốn chứng minh bản thân, không cần tiền mà là dựa vào năng lực của mình.
Cơm chiều còn không ăn, thật sự là không muốn ăn, đây cũng là một thói quen không tốt của cô, một khi bắt đầu dốc sức liều mạng làm việc sẽ không thèm ăn thứ gì, khi đói bụng hay bụng kêu ùng ục, đói đến dạ dày đau thì cô chỉ uống chút nước ấm chống cự.
Sở Tĩnh Dao đấm đấm lưng có chút mỏi, nhìn ra cảnh ban đêm mông lung ngoài cửa sổ, uống một ngụm nước ấm, nghĩ đến lúc này nếu ăn được há cảo tôm hùm với bánh thịt của Cảng Ký thì tốt quá, tốt nhất là có thêm một phần cháo chà bông.
Trong đầu cô vừa mới nghĩ vậy, cửa văn phòng thủy tinh bị đẩy ra, có người mở đèn trong đại sảnh lên, cô tưởng rằng có đồng nghiệp nào đó để quên đồ, kết quả lại nghe thấy tiếng của con trai.
“Mẹ!” Tiểu Sở Lâm ngựa quen đường cũ dễ dàng chạy tới phòng làm việc của cô, trước hết là hôn một cái lên trên mặt cô, sau đó nói: “Mẹ, mẹ nhất định đói bụng đúng không, con và cha đem bữa tối cho mẹ này.”
Lâm Côn mang thức ăn đi vào, Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu nhìn anh một cái, trong ánh mắt không có cảm xúc gì, xem như là đã chào hỏi rồi.
Sở Tĩnh Dao hôn một cái trêm mặt Tiểu Sở Lâm, hôn cực kỳ kêu, nói: “Lâm Lâm, hôm nay ở trường học có ngoan không?”
Cậu bé nghịch ngợm nói: “Đương nhiên ngoan rồi, Lâm Lâm vẫn luôn là bé ngoan mà, hì hì.”
Sở Tĩnh Dao cười nói: “Vậy con mang cho mẹ món gì ngon đây?”
Tiểu Sở Lâm nói: “Là món há cảo tôm hùm và bánh thịt mà mẹ thích nhất, còn có cháo chà bông, salad trái cây.”
Vừa nghe có nhiều món ngon như vậy, hơn nữa còn là món mình vừa suy nghĩ đến, bụng Sở Tĩnh Dao lập tức không chịu thua kêu ọt ọt một tiếng, nếu bình thường ở cùng một chỗ với Tiểu Sở Lâm, cô không cảm thấy có gì, nhưng hiện tại còn có ‘Người ngoài’ là Lâm Côn ở đây, đôi má cô lập tức có chút nóng lên, lén lút nhìn thoáng qua Lâm Côn, Lâm Côn đang bày bữa tối trên bàn trà, hình như là không nghe thấy.
Sở Tĩnh Dao ngầm thở phào một hơi, tiếp tục thân mật với Tiểu Sở Lâm, lại không nhìn thấy khóe miệng Lâm Côn lén cười thầm.
Đây là bữa tối đầu tiên mà một nhà ba người cùng ăn chung, vui vẻ nhất là Tiểu Sở Lâm, Lâm Côn ăn vô tư, Sở Tĩnh Dao lại cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng nhìn Tiểu Sở Lâm vui vẻ như vậy, không được tự nhiên cũng không sao cả.
Ăn xong bữa tối, Lâm Côn chủ động dọn dẹp, Tiểu Sở Lâm cũng phụ giúp dọn dẹp, bình thường cậu bé luôn giúp Sở Tĩnh Dao làm việc, làm việc cũng coi là ra hình ra dáng, Sở Tĩnh Dao một lần nữa ngồi lại bàn làm việc, bắt đầu tập trung không dứt với cái máy tính.
Sợ ảnh hưởng Sở Tĩnh Dao làm việc, Lâm Côn dẫn Tiểu Sở Lâm đi ra ngoài chơi, cậu bé ngồi trong lòng Lâm Côn, lấy ra một quyển cổ tích muốn Lâm Côn đọc cho mình, nghe một lúc lâu cậu bé liền ngủ thiếp đi, Lâm Côn ôm Tiểu Sở Lâm, nhìn dáng vẻ cậu bé ngủ say, từ trong lòng rất thích cậu bé này, có khả năng là bởi vì Tiểu Sở Lâm vốn rất đáng yêu hơn nữa rất hiểu chuyện, hoặc là trong lòng anh vốn ẩn giấu tình thương mạnh mẽ của cha.
Lâm Côn bắt chước trên TV, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Sở Lâm, trong lòng không khỏi nghĩ: “Nếu mình có đứa con trai lớn như vậy cũng rất tốt, thực rất tốt!”
Sở Tĩnh Dao làm xong phương án tiêu thụ thì đã sắp mười một giờ, Lâm Côn vẫn còn ngồi ôm Tiểu Sở Lâm đang say ngủ ở bên ngoài, Sở Tĩnh Dao mang theo túi xách từ trong văn phòng đi ra, thấy một màn như vậy, từ tận đáy lòng hơi rung động một chút, nói với Lâm Côn: “Cảm ơn anh đã chăm sóc cho con trai tôi.”
Lâm Côn nhếch miệng cười cười, cố ý trêu chọc, nhỏ giọng nói: “Vợ à, khách sáo với anh làm gì, chúng ta là người một nhà mà.”
Sở Tĩnh Dao lập tức nổi giận, lông mày nhíu lại, muốn giành lại cậu bé từ trong tay Lâm Côn.
“Đừng, đừng đánh thức thằng bé.” Lâm Côn né sang bên cạnh một chút.
Sở Tĩnh Dao không nói thêm gì nữa, mang theo túi xách đi trước, Lâm Côn ôm Tiểu Sở Lâm đứng lên đi theo sau.
Buổi sáng Sở Tĩnh Dao lái chiếc Carola đi làm, vừa rồi. Lâm Côn cũng lái chiếc Jetta đời cũ của mình đến, trên đường trở về, hai người tự lái xe của mình, Sở Tĩnh Dao cương quyết yêu cầu đặt Tiểu Sở Lâm ở xe cô, cái này Lâm Côn cũng không tranh với cô, thỏa mãn ý cô.
Về đến nhà, Lâm Côn ôm Sở Lâm vào trong phòng, Sở Tĩnh Dao đắp chăn cho cậu bé xong, sau đó tắt đèn, hai người cùng từ trong phòng Sở Lâm đi ra, Lâm Côn cố ý đùa giỡn nói: “Vợ à, chúng ta đi ngủ đi.” Liền muốn tới phòng Sở Tĩnh Dao.
Sở Tĩnh Dao lập tức lấy thân ngăn lại, nhướng chân mày, cảnh cáo Lâm Côn nói: “Họ Lâm kia, anh đừng quá đáng!”
Lâm Côn bình tĩnh cười nói: “Vợ à, nhìn em hồi hộp vậy, anh chỉ đùa một chút, ngủ ngon nha.” Khoát khoát tay, đi về phòng ngủ bên cạnh.
Sở Tĩnh Dao tức giận hừ một tiếng, chuẩn bị trở về phòng thay áo ngủ rửa mặt nghỉ ngơi, lúc này cửa phòng Tiểu Sở Lâm đột nhiên K-Í-T..T… một tiếng mở ra, cậu bé mơ mơ màng màng thò đầu ra, hỏi hai người lớn: “Cha mẹ, sao hai người đi ngủ sao?”
Sở Tĩnh Dao dỗ con nói: “Đúng vậy, Lâm Lâm cũng nhanh đi ngủ đi.”
“Không.”
Tiểu Sở Lâm lắc đầu, “Con muốn ngủ chung với cha mẹ.” Nói xong, liền chạy tới phòng Sở Tĩnh Dao.
Mặt Sở Tĩnh Dao không chút cảm xúc, Lâm Côn nhếch miệng cười trộm…