Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cha, vì sao cha không giúp bác Tôn?” Xế chiều khi trở về khách sạn, Lâm Côn đang lấy đồ trong vali ra, Lâm Lâm đứng sau lưng anh đột nhiên hỏi, vừa rồi khi ở trên đường, Lâm Côn không trả lời thắc mắc này của cậu nhóc, làm cậu nhóc cứ nhớ mãi trong lòng suốt cả chặng đường.

Lâm Côn đặt đồ trong tay xuống, ngồi lên mép giường, nhìn Lâm Lâm cười nói: “Con trai, qua đây ngồi nào.”

Lâm Lâm ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lâm Côn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu chờ đợi câu trả lời của anh.

“Con trai, con cảm thấy bác Tôn là người thế nào?” Lâm Côn cười hỏi, anh hỏi như vậy không phải là vì muốn có được một câu trả lời mang tính thực chất từ miệng của Lâm Lâm, mà là có ý muốn bồi dưỡng cho Lâm Lâm thói quen suy nghĩ nhìn nhận về người khác.

“Ừm…” Lâm Lâm nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Bác Tôn là một người tốt.”

“Đúng, Lâm Lâm nói đúng rồi.” Lâm Côn cười nói: “Vì sao con biết bác Tôn là người tốt?”

Lâm Lâm lại nghĩ ngợi, nói: “Bởi vì bác Tôn là cha của Tôn Dương, bởi thế bác ấy là người tốt.”

Lâm Côn cười cười, lần này anh không khẳng định cũng chẳng phủ định, dù sao Lâm Lâm cũng mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, thằng bé nghĩ như vậy cũng phù hợp với logic ‘Người thế nào bạn thế đó’ thôi, Lâm Côn cười nói: “Lâm Lâm, cha không phải là không giúp bác Tôn, mà ngược lại cha đã giúp bác Tôn một việc lớn, chỉ là cái việc lớn đó còn chưa giúp xong thôi.”

“Dạ?” Cậu nhóc khó hiểu.

Lâm Côn lại cười hỏi: “Vậy con cảm thấy bác Tôn và cha có chỗ nào khác nhau?”

Cậu nhóc vừa suy tư vừa nói: “Bác Tôn lớn tuổi hơn cha… Bác Tôn không phong độ can đảm như cha… Bác Tôn không cao bằng cha, bác Tôn Đại Đại không phải là siêu nhân lớn…”

“Bác Tôn vì sao không phải là siêu nhân lớn?

“Bởi vì… Bởi vì bác Tôn không đủ dũng cảm.”

“Đúng rồi.” Lâm Côn cười khen ngợi nói: “Lâm Lâm giỏi quá, nói đúng rồi, cha đã giúp bác Tôn một việc lớn, đó là để cho bác Tôn thay đổi trở nên dũng cảm.”

“Thay đổi thế nào ạ?” Lâm Lâm không hiểu hỏi lại.

“Con còn quá nhỏ, cha nói rồi con cũng không hiểu đâu, đợi con lớn rồi tự nhiên sẽ hiểu thôi.”

Cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa, ở bên ngoài, giọng nói của Tô Hữu Bằng và Tôn Dương vang lên: “Sở Lâm, chúng ta ra ngoài chơi đi!”

“Cha, con muốn ra ngoài chơi.” Lâm Lâm nói.

“Ừ, không được phép đi quá xa, chỉ chơi trong sân của khách sạn, có nghe rõ chưa?” Lâm Côn dặn dò.

Lâm Lâm liên tục gật đầu, rồi chạy ra ngoài chơi với Tôn Hữu Bằng và Tôn Dương.

Sau khi lấy hết đồ dùng hàng ngày từ vali ra, Lâm Côn đi qua phòng bên cạnh, gõ cửa phòng nói: “Anh Tôn, có trong phòng không?”

Cửa mở ra, Tôn Chí đang mỉm cười: “Có chuyện gì thế, Lâm Côn?” Tuy rằng anh ta đang cười, nhưng không có nghĩa là trong lòng anh ta không còn vướng mắc. Anh ta là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đương nhiên hiểu phải làm thế nào để che giấu tâm trạng của bản thân, hơn nữa trong lòng anh ta còn hiểu rõ, mình và Lâm Côn chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, trong lòng có vướng mắc thì vướng mắc, nhưng cũng thật sự không thể trách người ta không giúp mình.

“Không có chuyện gì, qua ngồi chơi một chút, có tiện cho anh Tôn không?” Lâm Côn cười nói.

“À, có gì mà tiện với không tiện, mau vào đi.” Tôn Chí nghiêng người để cho Lâm Côn bước vào.

“Đây, hút điếu thuốc đi.” Tôn Chí móc ra gói thuốc đưa cho Lâm Côn.

Lâm Côn nhận điếu thuốc, Tôn Chí giúp anh đốt thuốc, Lâm Côn ngồi xuống hít một hơi, cười nói: “Anh Tôn, vừa rồi chắc là anh rất giận tôi đúng không?”

“Không đâu!” Tôn Chí ngồi ở bên cạnh, cũng đốt thuốc, cười nói: “Việc đó thì có gì mà đáng tức giận chứ!”

Lâm Côn cười nhìn chằm chằm vào mắt Tôn Chí không nói gì, nhìn thế khoảng hai giây, Tôn Chí thành thật khai nhận, anh ta cười ngượng ngùng, nói: “Vừa rồi đúng thật là có giận, nhưng giờ thì thật sự không giận nữa.”

“Anh Tôn, không phải tôi cố ý không giúp anh, ba người chúng ta cùng nhau đi chơi, dù là ai có chuyện gì, thì hai người còn lại đều không thể chỉ đứng nhìn, Xuân Sinh vừa rồi muốn giúp anh, nhưng bị tôi ngăn lại.” Lâm Côn cười nói.

“Ồ…” Tôn Chí cười, nụ cười không được tự nhiên cho lắm.

“Anh Tôn, sở dĩ tôi không giúp anh, cũng không để cho Xuân Sinh giúp anh, là muốn anh hiểu một chuyện.” Lâm Côn dừng lại một lúc, hút thêm một hơi thuốc lá rồi tiếp tục nói: “Một người đàn ông muốn làm ra được gì đó, thì tính cách là điều quan trọng nhất. Giống như anh bây giờ, bó tay bó chân, tròng lòng yếu ớt đến tận xương cốt rồi, thì làm sao anh có thể bảo vệ con trai và người phụ nữ của mình? Hôm nay, gã mập đó ức hiếp Tôn Dương, ngày mai ức hiếp chị dâu thì sao?”

“Nếu tên khốn đó dám ức hiếp người phụ nữ của tôi, tôi phải liều mạng với tốn khốn đó!” Tôn Chí dõng dạc ngẩng cao đầu nói.

Lâm Côn gạt gạt tàn thuốc, cười nói: “Anh Tôn, giờ anh nói như thế, nhưng đợi tới khi gặp chuyện như vậy, anh cũng sẽ giống ngày hôm nay thôi. Chị dâu là người thân của anh, con trai cũng là người thân của anh, bọn họ có địa vị giống nhau trong lòng anh, thậm chí có thể nói, ý muốn bảo vệ con trai mình của anh còn mạnh mẽ hơn một chút. Hôm nay Tôn Dương bị người ta bắt nạt ngay trên đường phố, anh còn không thể lao ra liều mạng với gã mập đó, nếu đổi lại là chị nhà bị người ta ức hiếp, anh cũng sẽ không xông ra đâu.”

Tôn Chí im lặng không nói, lời Lâm Côn nói hoàn toàn có lý, sắc mặt anh ta hết từ đen sang trắng nhợt, hết sức khó coi.

“Đương nhiên, tôi đến đây không phải để trách mắng anh Tôn đâu.” Lâm Côn cười nói: “Đàn ông con trai chúng ta nhất định phải có dũng khí có can đảm, tôi tin rằng ban đầu anh cũng là người khí khái đầy dũng khí, chẳng qua anh bị xã hội mài mòn quá lâu rồi. Nhất là bao nhiêu năm làm việc công không được như ý của mình mong muốn, nên những nhuệ khí trên người anh sớm đã bị mài mòn hết rồi, một người đàn ông nên trưởng thành chín chắn, nhưng nếu mất đi nhuệ khí thì là điều không tốt, anh nói đúng không?”

Tôn Chí cuối đầu buồn bực không nói gì, mãi một lúc sau mới gật đầu: “Đúng.”

“Việc ngày hôm nay cũng qua rồi, anh cũng không nên tự trách bản thân mình, tôi tới đây tìm anh để nói những lời này, là vì tôi hy vọng sau này anh hãy thay đổi, tìm lại chính mình, dù lúc nào, cũng phải luôn thể hiện khí khái và dũng khí của mình.”

“Ừm…” Tôn Chí gật đầu, nhưng lại thở dài rất bất đắc dĩ: “Haizz, nói thì dễ, nhưng làm gì có dễ dàng như thế, tôi trước giờ vẫn luôn sống trong nhẫn nhịn, chịu đựng tức giận, cho dù muốn có dũng khí, muốn có can đảm cũng…”

Lâm Côn mỉm cười cắt ngang: “Anh Tôn, công việc dù gì cũng chỉ là một phần trong cuộc sống của anh, anh còn có gia đình, còn có vợ và con trai, một mình anh sống kìm nén chịu đựng bức tức thì không sao, nhưng anh nhẫn tâm nhìn bọn họ cũng nhẫn nhạn chịu đựng theo anh sao?”

“Không muốn!” Tôn Chí mạnh mẽ nói, có điều lập tức lại ủ rũ: “Không muốn thì cũng có thể làm sao đây?”

“Anh Tôn, anh cảm thấy mình có năng lực không?” Lâm Côn cười hỏi.

“Có!” Tôn Chí khẳng định rất nhanh.

“Giờ anh đang là nhân tài không được trọng dụng sao?”

“Không được trọng dụng!”

“Như vậy đi, tôi và Hoàng Quyền là bạn học, đợi chuyến này chúng ta đi du lịch về, tôi nói với anh ta, kêu anh ta điều động anh tới một vị trí khác, để phát huy năng lực của anh.” Lâm Côn kẹp điếu thuốc trong tay và cười nói.

“Cái này…” Cảm xúc Tôn Chí không quá vui vẻ háo hức, mà ngược lại cảm thấy cay đắng.

“Sao vậy?” Lâm Côn hỏi.

“Lâm Côn, cậu có chút không biết, ban đầu tôi làm quản lý của bộ phận tín dụng, lúc đó Hoàng Quyền là cấp dưới của tôi, bình thường Hoàng Quyền luôn thích làm mấy trò khôn vặt, nên tôi hay răn đe anh ta không ít. Sau này, khi anh ta lên làm giám đốc ngân hàng, thì đã ép tôi khỏi vị trí quản lý tín dụng.” Tôn Chí rầu rĩ thở dài, nói: “Anh ta rõ ràng là lấy việc công trả thù tư, cậu đi tìm anh ta e là cũng vô dụng thôi.”

“Ồ, hóa ra là như vậy sao?” Lâm Côn cười cười, nói: “Có điều không sao, không đi thử làm sao biết là không được?”

“Vậy cám ơn cậu, Lâm Côn!” Tôn Chí cảm kích nói.

“Anh Tôn, cho dù tôi có giúp được anh việc này hay không, tôi đều hy vọng anh nhớ những lời tôi vừa nói, một người đàn ông dù bị cuộc sống bào mòn thế nào đi nữa, cũng đừng buông bỏ sự dẻo dai và dũng khí trong chính con người mình.”

“Ừ.” Tôn Chí gật đầu khẳng định, những lời này của Lâm Côn có tác dụng rất lớn đối với anh ta, bản thân anh ta cũng không biết, chỉ dựa vào những lời vừa rồi mà có thể giúp anh ta có dũng khí có can đảm hơn là điều hoàn toàn không thể, mọi việc còn phải dựa vào chính anh ta.

Sau khi đi ra khỏi phòng Tôn Chí, Lâm Côn đi xuống sân của khách sạn, anh cũng không yên tâm khi để Lâm Lâm chơi ở ngoài một mình. Mặc dù có hai đứa trẻ là Tô Hữu Bằng và Tôn Dương chơi cùng, nhưng dù gì đó cũng chỉ là hai đứa bé, không gặp phải chuyện gì là tốt nhất, một khi gặp chuyện, ba đứa nhỏ làm sao giải quyết nổi.

Lâm Côn vừa đi tới cửa lớn của khách sạn, di động trong túi vang lên, Sở Tĩnh Dao gọi, giọng của cô trong điện thoại rõ ràng là không vui: “Mấy người tới rồi mà sao không gọi được cho em một cuộc điện thoại?”

Miệng Lâm Côn nhếch lên mỉm cười với cái điện thoại, bày ra dáng vẻ vô lại thường ngày của mình: “Vợ à, phong cảnh bên này tuyệt quá, quên mất không gọi điện báo cáo em rồi, hơn nữa, anh cũng sợ làm phiền tới em.”

“Anh…” Sở Tĩnh Dao rõ ràng có phần tức giận.

“Vợ à, em yên tâm, con trai ở cùng anh đảm bảo mọi thứ đều ok, ngược lại là em đấy, ở nhà nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.” Lâm Côn cười nói, vốn dĩ là những lời dặn dò quan tâm, nhưng qua miệng của anh nó lại bị biến chất đi rồi.

“Được, em cúp điện thoại đây, nếu anh không chăm sóc cho con em thật tốt, đợi anh trở về, em nhất định tính sổ với anh!” Nói xong rồi, Sở Tĩnh Dao cúp điện thoại.

Lâm Côn tươi cười nhét điện thoại vào túi, lúc này nhìn thấy Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm đang đi nhanh tới, trong tay xách túi lớn túi nhỏ, trong lòng Lâm Côn không khỏi cảm thán, phụ nữ quả thật là những người cuồng mua sắm trời sinh, mới có bao lâu đâu, mà đã mua bao nhiêu thứ đồ rồi, mà đồ ở nhưng nơi làm dịch vụ thế này chắc chắn không hề rẻ, lại còn mua nhiều như vậy!

Lâm Côn thì vẫn còn được tính là tương đối hiểu biết về Phùng Giai Tuệ, kể cả gia đình của cô. Phùng Giai Tuệ khỗng phải là con trong một gia đình có tiền, cha mẹ cô ở quê mở cửa hàng bán bánh bao trong một thị trấn nhỏ, còn có một đứa em trai đang học cấp ba, bình thường cô rất tiết kiệm, nhìn thương hiệu nhãn mác của những bộ quần áo cô mặc trên người là biết.

Bởi thế, Lâm Côn dám khẳng định, những túi đồ lớn nhỏ mà cô xách trong tay kia, mười phần có tới tám chín phần là xách giúp Hàn Tâm. Xem ra điều kiện gia đình của cô gái hướng dẫn viên này rất tốt, đồng thời trong lòng anh cũng âm thầm suy tính, tối nay khi ăn cơm liệu có nên chém đẹp cô gái này một bữa hay không?

Hai bên gặp nhau, Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm cũng thấy Lâm Côn, Phùng Giai Tuệ mở miệng nói trước: “Cha của Lâm Côn, anh định đi đâu thế?”

Lâm Côn chỉ chỉ vào ba đứa trẻ Lâm Lâm đang chơi với nhau, cười nói: “Tôi ra đây trông bọn nhóc.”

Hàn Tâm nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo trên tay mình, cười nói: “Anh Lâm, cũng không còn sớm nữa, tôi và cô Phùng lên lầu cất đồ, rồi chúng ta đi kiếm quán ăn nào đó ăn tối đi.”

Hoàng hôn đã hạ xuống phía trời tây, Lâm Côn gật gật đầu: “Được, có điều…” Nhìn về phía Lâm Lâm, nói: “Ba đứa nhỏ đang chơi rất hăng say với nhau, tôi sợ con trai tôi không đi đâu.”

Hàn Tâm cười nói: “Chuyên này dễ mà, đưa hai nhóc kia cùng đi luôn.”

“Được, để tôi hỏi phụ huynh của hai đứa trẻ đã.” Lâm Côn cười nói.

“Cứ gọi luôn cả phụ huynh của hai bé luôn, chúng ta ăn chung với nhau càng đông càng náo nhiệt.” Hàn Tâm cười nói.

Lâm Côn cười ha ha nói: “Được.” Rồi giơ ngón cái làm hiệu về phía Hàn Tâm: “Cô hướng dẫn viên Hàn Tâm, cô thật sự rất rộng rãi đấy.”

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK