Lâm Lâm đã ngủ say, cậu bé vẫn ngủ từ công ty của Sở Tĩnh Dao về đến trên giường ở nhà, Hải Đông Thanh nhỏ cũng ngủ, nhóc con này đứng trên lan can ở ban công lầu hai, nó nhắm mắt im lặng đứng đó. Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao vẫn chưa ngủ, hai người lúc này đang ngồi trên ghế dài ở ban công lầu hai, trên ban công có ngọn đèn tối màu đang tỏa sáng, ngọn đèn thưa thớt chiếu vào mặt của hai người, hiện ra cảnh tượng yên bình.
Sở Tĩnh Dao cầm một lon nước trái cây trong tay, nước trái cây trong suốt, không có đóng gói dư thừa, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nữa, nhưng giá của nó lại rất đắt,. Một lon nước trái cây chưa đủ 200ml lại có giá hơn hai trăm tệ, trái cây làm nguyên liệu đều là trái cây trồng hữu cơ nhập khẩu từ New Zealand.
Ở Trung Quốc, kẻ vừa có tiền đều thích thịt cá hải sâm bao ngư các loại, có người thích xe việt dã cỡ lớn, xe thể thao phong cách, nếu dùng sản phẩm nước ngoài thì đều dùng sản phẩm đắt giá.
Còn kẻ có tiền thật sự, ví dụ như Sở Tĩnh Dao trước mặt, cô chú ý tới chất lượng cuộc sống, đó là tư chất hàm dưỡng cao. Ăn uống đều chú ý chất dinh dưỡng, mặc không xa hoa nhưng nhất định phải toát lên khí chất của mình, mặc dù thỉnh thoảng mua hàng xa xỉ nhưng tuyệt đối sẽ không mua đắt nhất, chỉ mua thứ thích hợp với mình nhất. Thậm chí hàng xa xỉ cũng phải là hàng sản xuất riêng, lái xe không cần quá đắt, tốt nhất là giấu mình không ai nhận ra, khi có tiền tới một mức độ nhất định, thật sự không cần khoe khoang để mọi người biết, như vậy sẽ làm mình trở nên nông cạn mà thôi.
Sở Tĩnh Dao ở trong mắt Lâm Côn chính là người khác biệt, đầu tiên nói từ vẻ bề ngoài, cô khác với những người phụ nữ mà Lâm Côn biết, là một cô gái cực kỳ xinh đẹp nhưng mỗi khi cô gái khác đứng chung với cô, bọn họ cuối cùng sẽ thiếu cái gì đó, đó là một loại cảm giác thật kỳ diệu, kiều diễm lại mơ hồ.
Buổi tối mất ngủ, Lâm Côn cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân trong đó, cuối cùng đưa ra kết luận rất đơn giản, Sở Tĩnh Dao đẹp hơn người khác, chính là khí chất của cô cũng khác họ. Cô không giống cây hoa lan yên lặng cao nhã, cũng không duyên dáng yêu kiều giống như hoa sen, càng không giống hoa hồng nóng bỏng lẳng lơ diêm dúa. Cô chẳng khác gì một gốc linh chi đang tỏa sáng, ngưng tụ tinh hoa của trời đất vào trong người, bởi vì cô là tiên trên trời bay xuống nhân gian, đáng tiếc hết lần này tới lần khác lại rơi vào trong tay người như anh.
Nghĩ như vậy, tâm tình của Lâm Côn càng vui vẻ, anh có phần kích động vì số phận chiếu cố mình.
Nói đi thì nói lại, thật ra điều kiện của chỉ huy Lâm chúng ta cũng không kém, đầu tiên nói tới tiền, thật ra chỉ huy Lâm của chúng ta không tính là nghèo, nghèo có thể ở căn nhà cao cấp hay sao, khí chất lưu manh thì làm có thể làm bảo mẫu cho Sở Tĩnh Dao hay sao, anh là người sống rất uy phong, người ở Mạc Bắc gọi anh là vua sói đấy...
Chỉ có điều khí chất của anh có phần lưu manh, lại thích mặc quần áo vỉa hè rẻ tiền, cả ngày lông bông như côn đồ, không có chuyện gì cũng nhếch miệng cười, dáng vẻ rất bỉ ổi.
Chỉ huy Lâm của chúng ta điều kiện phần cứng cũng không kém, hoặc là nói tương đương tăng lực, một người cao 1m85, dáng người thon dài đều có thể đương người mẫu, nhưng tuyệt đối so với những người mẫu nam đẳng cấp thế giới có khí chất của đàn ông hơn, điểm này là việc không thể hình dung, dù gì cũng là người từng lăn lộn tại quân khu Mạc Bắc, tốt xấu gì cũng là vua sói.
Lại nói về vẻ ngoài, tuyệt đối mày kiếm mắt sáng anh khí ép người, hơn nữa còn có làn da lúa mạch khỏe mạnh, chỉ có hai chữ để hình dung... Gợi cảm.
Nói nhiều như vậy cũng có chút lạc đề, chủ yếu là muốn cho thấy một điểm, chỉ huy Lâm của chúng ta ở chung với người đẹp họ Sở, chỉ cần chỉ huy Lâm không lộ ra dáng vẻ như côn đồ, có thể nói hai người là tuyệt phối của trời đất.
Sở Tĩnh Dao lắc lắc nước chanh trong tay, cũng uống một ngụm, vị chua ngọt hữu cơ của chanh rót vào trong miệng, từ cổ họng chảy vào bụng, cảm giác đó vẫn hòa quyện trong miệng của cô.
Lâm Côn cầm một lon bia trong tay, đó chỉ là bia bình thường nhất, hai tệ một lon, từ cách uống của nhau, khí chất hai người lập tức thể hiện khác biệt rõ ràng. Sở Tĩnh Dao là người giàu có điển hình, Lâm Côn là người nghèo điển hình, vừa uống bia vừa hút thuốc.
“Nghe nói anh phải tham gia đua xe?” Sở Tĩnh Dao thản nhiên nói, ánh mắt nhìn vào mặt biển tối tăm phía xa.
“Tại sao em biết?” Lâm Côn cười nói, quay đầu nhìn về phía Sở Tĩnh Dao.
Sở Tĩnh Dao tiếp tục nhìn về phía xa, nói: “Chuyện về anh, muốn biết cũng không có gì khó.”
Lâm Côn cười nói: “Thật không? Chắc là cha em nói cho em biết, cha em nhất định đã thông qua Tần Tuyết biết.”
Sở Tĩnh Dao quay đầu nhìn Lâm Côn, nói: “Anh đoán không sai. Em không muốn anh tham gia đua xe.”
Lâm Côn cười ha ha hỏi: “Vì sao? Quan tâm anh sao?”
Sở Tĩnh Dao thừa nhận: “Đúng, là quan tâm anh, chỉ có điều không phải như anh nghĩ, em sợ anh chân dài chân ngắn, đến lúc đó Lâm Lâm sẽ đau lòng.”
Lâm Côn cười nói: “Anh nói này, em vẫn không tin tài lái xe của anh?”
Sở Tĩnh Dao nói rất thẳng thắn: “Không tin, mặc dù có tin tưởng, em cũng không muốn anh tham gia thi đấu, lỡ như xảy ra chút chuyện, em không thể ăn nói với Lâm Lâm, anh bây giờ là cha của Lâm Lâm, anh phải chịu trách nhiệm vì con.”
Lâm Côn lắc đầu nói: “Chuyện khác anh có thể nghe theo em, nhưng duy nhất chỉ có chuyện này không được, anh nhất định phải tham gia đua xe lần này.”
Trên mặt Sở Tĩnh Dao xuất hiện một tia bi thương, nhưng rất nhanh lại biến mất, giọng nói của cô càng không có cảm xúc, hỏi: “Vì sao, bởi vì lời hứa với Tần Tuyết sao?”
Lâm Côn lắc đầu, cười nói: “Không phải, bởi vì Bách Phượng Môn và một lời hứa của đàn ông, cuộc đua xe lần này có quan hệ tới tương lai của Bách Phượng Môn, anh nhất định phải tham gia vào cuộc đua.”
Sở Tĩnh Dao hỏi ngược lại: “Anh có tự tin như vậy?”
Lâm Côn cười nói: “Dĩ nhiên, một người đàn ông không nên thiếu hụt tự tin, anh từ nhỏ đến lớn thiếu rất nhiều thứ, nhưng anh chưa bao giờ thiếu tự tin.”
Sở Tĩnh Dao hơi bình tĩnh một lúc, ngẩng đầu lên, cô rất nghiêm túc nhìn Lâm Côn: “Anh muốn đi thi đấu thì em không ngăn cản anh, nhưng em có một điều kiện, anh phải hứa với em, bằng không em sẽ sa thải anh.”
Lâm Côn bình tĩnh cười nói: “Nói đi, điều kiện gì?”
Sở Tĩnh Dao nói: “Rất đơn giản, lúc anh đua xe phải dẫn em theo.”
“Này...” Lâm Côn cảm giác hơi khó khăn, bởi vì anh đã nói rõ với Tần Tuyết, thời gian đua xe, Tần Tuyết cũng muốn ở trên xe, đua xe chỉ có thể dẫn theo một người phụ nữ, chưa từng dẫn hai người, điểm chính của vấn đề là, chỉ có một ghế phụ, nếu như dẫn Tần Tuyết và Sở Tĩnh Dao đi theo, đến lúc đó anh ta nên cho ai ngồi trước ai ngồi sau, không cần nói, người ngồi sau sẽ không vui.
“Thế nào, làm khó?” Sở Tĩnh Dao hỏi.
“Anh đã đồng ý với Tần Tuyết, sẽ cho cô ấy làm ngồi ghế phụ.” Lâm Côn nói thật.
“Ai quy định chỉ có một phụ nữ trên?” Sở Tĩnh Dao hỏi ngược.
“Nhưng... Chỉ có một ghế phụ, đến lúc đó hai người các em ai ngồi sau, người đó khẳng định không muốn.”
“Chuyện này không cần anh quan tâm, em sẽ để mắt tới anh, đến lúc đó ngồi trước ngồi sau cũng không quan trọng.”
“Như vậy thì được.” Lâm Côn nở nụ cười, hỏi: “Tại sao em muốn theo anh đua xe, chẳng phải em không tin tài nghệ của anh sao, đến lúc đó lỡ như xuất hiện tình huống gì, Lâm Lâm phải làm sao bây đây?”
Sở Tĩnh Dao rất ung dung đáp lại: “Em không tin tài nghệ của anh, nhưng em tin tưởng nếu lỡ có tình huống gì, anh nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho em.”
Lâm Côn nở nụ cười, nói: “Vì sao em tin tưởng anh như vậy?”
Sở Tĩnh Dao mỉm cười rất thông minh, nói: “Tin tưởng một người cần lý do sao?” Nói xong, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, đưa lưng về phía Lâm Côn nói câu: “Ngủ ngon, bữa sáng của em phải có bánh kem.”
Lâm Côn quay đầu lại liếc mắt nhìn dáng người thướt tha của Sở Tĩnh Dao, không nhịn được lắc đầu cười cười, tâm tư của phụ nữ thật khó nắm bắt, có lúc nói không tin, có lúc nói tin tưởng, anh thật sự rất bối rối.
Lâm Côn bên này đang uống bia tại ban công, tại một hướng khác của thành phố Trung Cảng... Trên đường em núi Nam Sơn, hơn mười chiếc xe đua đang thi đấu thử với nhau, những đua xe này đang chuẩn bị cho cuộc đua xe dân nghèo. Hơn mười đua xe này không có hẹn nhau, mà là đến nơi đây luyện tập thì gặp mặt, cho nên tất cả mọi người tranh tài thử với nhau.
Nhất thời, trên con đường eo núi Nam Sơn nguy hiểm lại có bóng đèn xe lướt qua liên tục, từng chiếc xe đua lao đi như gió trên đường, săm lốp xe mài lên mặt đường và phát ra âm thanh bén nhọn, từng tiếng động cơ mạnh mẽ vang rền.
Những chiếc xe này có phân khối khác nhau, đó là chưa kể chiếc xe Bugatti màu xanh của Kim Khải, chiếc xe màu lam này được anh ta cải tiến một lần, gọi là -- Tia chớp màu xanh, ý tứ chính là tốc độ nhanh như tia chớp.
Chỉ có điều, ngày hôm nay Kim Khải chạy Bugatti không tốt, lần này anh ta có ý định của mình nên cố ý chạy ở sau cùng quan sát trình độ các tay đua khác, tất cả vì cuộc đua vào cuối tháng này.
Người đầu tiên về đích là một tay đua xe chuyên nghiệp, vừa nhìn là biết có bang phái bỏ số tiền lớn mời về. Một tay đua xe lại thêm một xe tốt, phí thuê cũng cao tới mười vạn, nếu thật sự giành được tập đoàn Phong Hoàng, giá trị sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần, cũng chính bởi vì nhiều người có loại ý nghĩ này, cho nên các tay đua xe chuyên nghiệp tới đây rất đông. Những tay đua xe chuyên nghiệp cũng không phải đi một mình, bọn họ có đoàn đội của mình, cũng có xe đua của chính mình. Những tay đua xe chuyên nghiệp đều dùng xe cao cấp, tất cả đều là loại có phân khối rất cao.
Thời điểm đua thử, Kim Khải hoàn toàn không thất vọng, ngược lại có phần hưng phấn và chờ đợi, anh ta là người si mê đua xe, anh ta chưa từng có đối thủ tại thành phố Trung Cảng, ngày hôm nay gặp nhiều xe đua và tay đua xe tốt như thế, trong lòng anh ta chỉ có một ý nghĩ, đó chính là phải tìm một đối thủ thật sự so tài, cơ hội như thế rất khó có được.
Thời gian hai giờ đêm, tại cửa chính bệnh viện trung tâm thành phố có một chiếc xe taxi ngừng lại, Thang Lệ dáng vẻ chật vật bước ra khỏi xe, sau khi xuống xe đã không dám dừng lại nghỉ chút nào, cô ta trực tiếp chạy vào khu nội trú, trong ngực của cô mang theo một số văn kiện, bên trong chứa tư liệu về Lâm Côn, trong tư liệu liệt kê Lâm Côn đến thành phố Trung Cảng vào thời gian nào, trải qua chuyện gì, cũng từng làm chuyện quan trọng ra sao...