Sau khi nhìn thấy Lâm Côn, ông chủ Vương tỏ ra rất nhiệt tình, chủ động đi tới chào hỏi: “Người anh em, cậu đến đây lúc nào?”
Lâm Côn cười nói: “Tôi vừa tới vào sáng sớm.”
Ông chủ Vương muốn tới bắt tay với Lâm Côn, nhưng nhìn thấy được Lâm Côn không rảnh tay nên đành thôi, lại khách khí trò chuyện hai câu, sau đó mang theo cấp dưới đi ăn sáng.
Nhìn bóng lưng ông chủ Vương, thân thể to béo đi trên đường thì run lên một cái, Lâm Côn nhỏ giọng than thở: “Thân thể to béo như vậy mà còn đồng tính luyến ái, đàn ông đồng ý qua lại với ông ta cũng là người có khẩu vị nặng.”
Sở Tĩnh Dao không bỏ lỡ thời cơ nói một câu: “Dường như ông ấy có thiện cảm với anh, ngày hôm qua còn hỏi thăm tôi về anh.”
Sắc mặt Lâm Côn biến thành màu xanh: “Hỏi thăm anh làm cái gì?”
Khóe miệng Sở Tĩnh Dao còn nở nụ cười giảo hoạt, nghĩ nói như thế nào để công kích Lâm Côn, con trai bảo bối của cô cướp lời: “Bác Vương hỏi mẹ, trước kia cha đi bộ đội ở đâu, mẹ không biết cho nên Lâm Lâm nói với bác Vương.”
Lâm Côn lập tức nhìn ra được tâm tư của Sở Tĩnh Dao, anh đắc ý cười với cô, sau đó sờ đầu Lâm Lâm, nói: “Con trai, vậy con nói với bác Vương là cha đi bộ đội ở đâu?”
Lâm Lâm cười tự hào, nói: “Con nói với bác Vương, cha đi lính ở bộ đội siêu nhân đặc chiến!”
Lâm Côn có chút bối rối, ngây thơ nhìn về phía Sở Tĩnh Dao, Sở Tĩnh Dao nghiêng mặt nói: “Ngày hôm trước thằng bé vừa xem một bộ phim hoạt hình, bên trong có một bộ đội chuyên môn bảo vệ trái đất, gọi là bộ đội siêu nhân đặc chiến.”
Vốn tưởng rằng sau khi người này nghe xong sẽ thu bớt tính tình lại, ai biết cuối cùng anh lại còn nở nụ cười tự hào, nói với Lâm Lâm: “Con trai, con nói không sai, cha đi lính ở bộ đội siêu nhân đặc chiến, chuyên môn bảo vệ trái đất không bị người ngoài hành tinh xâm phạm, nếu không có cha, trái đất đã sớm bị tấn công rồi!”
“Oa, cha thật là giỏi!” Lâm Lâm hưng phấn kêu lên, Sở Tĩnh Dao xem thường nhìn Lâm Côn một cái, da mặt của người này đủ dày.
Về phòng, Sở Tĩnh Dao bắt đầu thu dọn hành lý, Lâm Côn đang ngồi xổm xuống đất chơi với Hải Đông Thanh nhỏ và Lâm Lâm, quay đầu lại kỳ quái hỏi: “Vợ à, em thu dọn hành lý làm gì vậy, phải đi về rồi sao?”
Sở Tĩnh Dao nói: “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ công tác lần này, còn lại là đám người ông chủ Vương ở lại xử lý, tôi muốn dẫn Lâm Lâm quay về thành phố Trung Cảng, đã mua vé xe lửa cao tốc, nhưng không mua vé cho anh.”
“Hả?”
Lâm Côn lộ ra vẻ mặt khổ sở, hỏi: “Vợ à, vậy làm sao anh trở về?”
Sở Tĩnh Dao cười, nói: “Chạy về đi, hoặc... Anh không phải là bộ đội siêu nhân đặc chiến sao, người của bộ đội siêu nhân đặc chiến không phải đều biết bay sao, anh có thể bay từ Thẩm Dương về Trung Cảng.”
Lâm Lâm ở bên cạnh ngây thơ nói vào một câu: “Đúng vậy cha, cha có thể bay trở về!”
Khóe miệng Lâm Côn hơi run rẩy, thực sự khóc không ra nước mắt...
Vừa lúc trong túi có điện thoại vang lên, lấy ra xem là Trương Đại Tráng gọi tới, cũng không có chuyện khác, chính là nói với Lâm Côn một tiếng, anh ta đã đón cha mẹ lên thành phố, chờ Lâm Côn quay về thành phố Trung Cảng sẽ cùng ăn một bữa cơm với bọn họ.
Xe lửa đường sắt cao tốc Thẩm Dương, Lâm Côn cùng Sở Tĩnh Dao, Lâm Lâm ngồi trong khu nhà chờ, bởi đường sắt không cho phép mang theo thú nuôi, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là bỏ Hải Đông Thanh nhỏ vào trong túi, xe lửa sắp bắt đầu soát vé, nhìn dáng vẻ Lâm Côn không hề sốt ruột, Sở Tĩnh Dao vẫn không nhịn được hỏi: “Anh thật sự dự định bay trở về?”
“À không.”
“Vậy sao anh không đi mua vé?”
Lâm Côn bắt chéo hai chân, cười nói: “Ngồi xe lửa cao tốc không cần tốn tiền!”
Sở Tĩnh Dao xem thường liếc mắt nhìn anh, trong lòng nói thầm da mặt của anh dày như vậy sao? Lúc này một người mặc đồ đồng phục của ga xe lửa đi tới, người này nhìn khoảng gần bốn mươi tuổi, đầu đội mũ, trước ngực mang theo bảng tên, phía trên viết một hàng chữ, sau khi nhìn mới biết anh ta là trưởng ga xe lửa.
Người đàn ông này đi tới trước mặt Lâm Côn, lấy điện thoại trong túi ra so sánh hình ảnh, sau đó lễ phép hỏi: “Chào ngài, ngài chính là ngài Lâm Côn?”
Lâm Côn lập tức bỏ chân bắt chéo xuống đứng lên, cười nói: “Đúng vậy.”
Người đàn ông này nói: “Tôi chính là Lưu Đào, trưởng ga của nhà ga, tôi vừa nhận được điện thoại của cậu Dư bảo tôi giúp anh thu xếp một vé, tôi tới đây là muốn hỏi ý kiến của anh, anh muốn ngồi ở vị trí nào?”
Lâm Côn khách khí cười nói: “Thực sự làm phiền trưởng ga Lưu. Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần có thể ngồi chung với vợ và con trai là được.”
Lưu Đào bảo đảm nói: “Được, không thành vấn đề!” Xoay người nhìn về phía Sở Tĩnh Dao muốn xem vé của cô, sau khi xác định số toa xe và số chỗ ngồi thì anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: “Alo, tôi là Lưu Đào, lập tức lấy vé số XX toa xe số XX cho tôi, sau đó đưa đến phòng chờ số 3!”
Bên này gần như Lưu Đào vừa cúp điện thoại, điện thoại di động của Sở Tĩnh Dao lại vang lên, Sở Tĩnh Dao liếc mắt nhìn dãy số, xoay người đi tới bên cạnh nghe điện thoại, ở trong điện thoại nhỏ giọng ‘Ừ’ vài tiếng lại cúp máy.
Rất nhanh lại có một nhân viên công tác nhà ga đưa vé xe tới, Lưu Đào liếc mắt nhìn thoáng qua và hỏi nhân viên công tác này: “Đã thông báo với hành khách lúc trước chưa?”
Nhân viên công tác này là một cô gái trẻ tuổi, nói: “Đã liên hệ rồi, đối phương đáp ứng rất thuận lợi.”
Lưu Đào giao vé xe cho Lâm Côn, cười nói: “Ngài Lâm, đây là vé xe, nếu như trên xe có vấn đề gì, ngài cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được, đây là danh thiếp của tôi, làm phiền ngài cất đi.”
Lâm Côn cầm vé xe và danh thiếp của Lưu Đào, vừa cười vừa nói: “Cám ơn trưởng ga Lưu, lần sau tôi trở về Thảm Dương, nhất định sẽ mời anh đi uống một chén.”
Lưu Đào cười nói: “Ngài Lâm quá khách sáo rồi, nếu lần sau ngài quay về Thẩm Dương, tôi làm chủ sẽ mời ngài uống rượu.”
“Được, chúng ta cứ quyết định như vậy đi.” Lâm Côn cười nói: “Trưởng ga Lưu, anh cứ đi làm việc của anh đi.”
“Được, có vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Lưu Đào cười cùng nhân viên công tác rời đi.
Lâm Côn cầm danh thiếp của Lưu Đào, cầm vé xe cố ý lắc lắc trước mặt Sở Tĩnh Dao một chút, nói: “Vợ à, anh đã nói rồi, anh ngồi xe không cần mua vé, đây không phải người ta đưa tới hay sao.”
Sở Tĩnh Dao cười nói: “Không nghĩ tới anh còn quan hệ rộng như vậy, lại có quan hệ với trạm xe lửa bên này.”
Lâm Côn lộ ra vẻ mặt đắc ý nói: “Đúng vậy, ai mà không có bạn bè có năng lực, lần sau em ngồi xe lửa cũng không cần mua vé, trực tiếp tìm trưởng ga Lưu là được.”
Sở Tĩnh Dao nói: “Thật ra, anh còn phải cảm ơn người chủ động nhường ghế cho anh, nếu người ta không nhường vé cho anh, cho dù là trưởng ga Lưu cũng không thể đưa vé cho anh.”
Lâm Côn nói: “Cũng đúng, anh thật sự nên cảm ơn người kia, đáng tiếc anh không biết đối phương là ai?”
Sở Tĩnh Dao mỉm cười không nói nữa.
Mặc dù có Lưu Đào làm chỗ dựa, nhưng Lâm Côn cũng không thể không biết xấu hổ làm trái quy định của ga xe lửa, vẫn ngoan ngoãn bỏ Hải Đông Thanh nhỏ vào trong túi. Nhưng chung quy vẫn làm Hải Đông Thanh khó chịu, túi quần của anh quá nhỏ, Hải Đông Thanh ở bên trong sớm muộn gì cũng ngạt thở, cuối cùng vẫn là Sở Tĩnh Dao suy nghĩ chu đáo, mua một va li xách tay nhỏ cho thú nuôi, cũng đặt Hải Đông Thanh vào bên trong.
Xe lửa chạy, tốc độ xe lửa cao tốc thật không phải nói quá, ngồi trong xe nhìn cảnh vật lùi nhanh về phía sau, Thẩm Dương đến thành phố Trung Cảng cần đi hơn tám giờ, xe lửa cao tốc chỉ đi hơn ba giờ là đến biên giới thành phố Trung Cảng. Xe lửa cao tốc sắp vào nhà ga, Sở Tĩnh Dao đứng dậy, vào phòng vệ sinh trên xe lửa, từ trong túi móc ra một vé xe mới tinh, trên đó vết ghế XX toa XX, trên mặt có tên của Lâm Côn, cô xé nát ném vào trong bồn cầu.
Xuống xe lửa, Sở Tướng Quốc đã đặc biệt cho xe chờ ở cửa nhà ga, đó là xe thương vụ cỡ lớn, trước khi Sở Tĩnh Dao quay về không gọi điện thoại báo cho Sở Tướng Quốc, là Lâm Lâm gọi điện thoại cho ông ngoại.
Sở Tướng Quốc mấy ngày không gặp cháu ngoại nên rất nhớ cháu, liền trực tiếp ôm lấy Lâm Lâm, Sở Tĩnh Dao nói cô hơi mệt nên về nhà sớm, buổi tối Lâm Côn sẽ đi thăm cha mẹ Trương Đại Tráng, cũng xuống xe khi đi được nửa đường. Lâm Côn còn muốn dẫn Sở Tĩnh Dao đi tới nhà Trương Đại Tráng, thấy Sở Tĩnh Dao thật sự hơi mệt nên không mở miệng.
Đang đứng ở ven đường đón xe taxi, bởi vì gần giờ tan tầm, xe taxi trên đường rất ít, đợi hơn mười phút cũng không gọi được xe, thời điểm Lâm Côn oán giận xe taxi thành phố Trung Cảng không đủ dùng, một chiếc BMW X6 mới tinh màu đỏ dừng ở trước mắt, Chương Tiểu Nhã hạ cửa kính xe xuống và thò đâu ra nói: “Hi, anh Côn!”
Lục Đình ngồi bên cạnh ghế lái cũng mỉm cười gật đầu với Lâm Côn, Lâm Côn nhếch miệng cười với hai người đẹp, nói: “Trùng hợp như vậy!”
Chương Tiểu Nhã hôm nay không đi học, ở nhà tới trưa quá buồn bực chán nản, lại lái xe đi hóng gió, chiếc BMW X6 vừa mua hơn một tháng, nhưng cô vẫn chưa lái thông thạo, nhân cơ hội này luyện tập, không ngờ lại gặp được Lâm Côn đang đứng đón taxi.
“Anh Côn, anh đi đâu, em đưa anh đi.” Chương Tiểu Nhã cười nói với Lâm Côn, nói ra, mấy ngày qua cô không gặp Lâm Côn, nhìn thoáng qua người đàn ông hoàn mỹ trong lòng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn còn lộ ra kích động.
Nói thật lòng, Lâm Côn thật sự không dự định đi cùng Chương Tiểu Nhã, anh cũng biết tâm tư của cô gái nhỏ này. Hiện tại cô gái này đang ở bên cạnh biệt thự của Sở Tĩnh Dao, anh lo lắng sẽ tự rước lấy họa, nhưng giờ này anh rất khó đón xe, hơn nữa cô bé nhiệt tình mời như vậy, anh cũng không tiện từ chối, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là gật đầu ngồi lên xe.
Hỏi Lâm Côn muốn đi đâu, Chương Tiểu Nhã lập tức vui mừng nói: “Anh Côn, hóa ra anh muốn đi tới nhà chị Thúy Hoa, vừa lúc em đã lâu không gặp được chị ấy, em đi cùng anh.”
Mặt Lâm Côn xám xịt, cô gái này thật sự không xem mình là người ngoài, đang muốn nói chút gì đó lấp liếm cho qua, Chương Tiểu Nhã lại vừa cười vừa nói: “Vừa lúc em và chị Lục Đình buổi tối chưa biết nên ăn gì, cứ đến nhà chị Thúy Hoa ăn cơm đi, hì hì, em sẽ gọi điện thoại cho chị ấy, bảo chị ấy nấu nhiều cơm một chút!”
Mặt Lâm Côn càng đen thêm, xong rồi, cái gì cũng không cần nói, người ta đã nói điện thoại với nhau.