Ở bên cạnh cô bé là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, cô ăn mặc quần áo công sở, dáng người rất nóng bỏng, điển hình ngực lớn chân dài, trên sống mũi còn đeo một cái kính râm lớn, cho dù không nhìn thấy rõ gương mặt của cô, nhưng từ đường nét của gương mặt trắng mịn kia thì cô tuyệt đối là một người rất xinh đẹp không hơn không kém.
Người mặc quần áo cảnh sát này không phải là ai khác, chính là Cảnh Quân Địch, người Lâm Côn đã hẹn trước. Nói là Lâm Côn hẹn, nhưng thật ra là Lâm Lâm và Cảnh Nhạc Nhạc hẹn cùng đi chơi, người lớn bọn họ chẳng qua chỉ làm nền thôi.
Phản ứng đầu tiên của những người vây xem ở đây chính là tiếp theo nhất định sẽ có trò hay để nhìn. Bên này vừa đánh xong thì cảnh sát đã tới, nhất định phải nghiêm túc xử lý, chẳng qua còn không biết "Côn Tử" trong miệng anh là ai.
"Nhạc Nhạc, bạn tới rồi!" Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng đều vui mừng đi tới đón, hai cậu bé đều rất tự hào nói: "Cha và cậu mình vừa đánh ngã ba người xấu, Nhạc Nhạc bạn xem đi." Hai cậu bé vừa nói vừa chỉ vào trên mặt đất.
"Hai người này là cha mình đánh ngã; người này là cậu mình đánh ngã."
Cảnh Nhạc Nhạc chớp đôi mắt to xinh đẹp, nhìn ba người đàn ông trung tuổi nằm trên mặt đất, cô bé không chút yếu thế nói: "Người xấu như vậy thì cha mình cũng có thể đánh ngã."
Nhìn ba đứa trẻ nói chuyện phiếm, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra người đàn ông mặc quần áo cảnh sát và Lâm Côn, Lý Xuân Sinh có quen biết. Trong lòng mọi người lập tức nhìn ba người trung niên nằm trên mặt đất thầm nói một tiếng đáng đời, quả nhiên ứng với câu nói xưa... Làm việc bao giờ cũng phải trả giá.
Ba người đàn ông trung niên này quanh năm ép người khác trả tiền đỗ xe ở khu vui chơi, chính vì nắm được tâm lý tất cả mọi người ra ngoài đi chơi vì muốn vui vẻ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Trên thực tế bãi đỗ xe này là do khu vui chơi người ta cung cấp cho các du khách đỗ xe miễn phí, bọn họ thì hay rồi, ỷ vào mình quanh năm sống ở nơi đây, lại định ra giá thu tiền đỗ xe.
Mọi người vây quanh xem náo nhiệt, trên thực tế sau khi hiểu rõ tình hình, bọn họ đều nghiêng về phía Lâm Côn và Lý Xuân Sinh. Là một trong những du khách, phần lớn người trong bọn họ đều từng bị đám người nằm trên mặt đất kia lừa tiền qua, tổn thất bao nhiêu tiền không nói, chủ yếu là tốn tiền nhưng trong lòng lại khó chịu.
Chỉ có điều cũng có rất nhiều người đang hâm mộ đố kỵ Lâm Côn, chủ yếu vẫn là tâm lý không phục và oán trời trách đất... Dựa vào cái gì người tầm thường kia lại có thể có vợ và con trai xinh đẹp đáng yêu như vậy, mình cũng không kém hơn anh ta mà, chẳng lẽ thật sự là ý trời sao?
Cảnh Quân Địch liếc nhìn ba người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất, một người trong đó ngất đi còn chưa tỉnh lại, hai người khác vừa nhìn thấy có cảnh sát tới, thì bất chấp tất cả lập tức kể khổ kêu oan, khóc lóc nói: "Đồng chí cảnh sát, cuối cùng anh cũng tới rồi, hai người kia không nói lý, ban ngày ban mặt lại đánh chúng tôi. Anh nhanh bắt bọn họ lại!" Cũng chỉ có đám vô lại như bọn họ mới không biết xấu hổ làm ra cái loại chuyện đổi trắng thay đen này.
Không đợi Cảnh Quân Địch mở miệng tỏ thái độ, mọi người vây xem đều hô lên: "Ba người này thu phí loạn ở bãi đỗ xe công cộng, còn ỷ thế hiếp người, đánh bọn họ cũng là nhẹ, đồng chí cảnh sát nhanh bắt bọn họ lại đi!"
Người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất vừa thấy tình hình như vậy, sắc mặt vốn không dễ nhìn lại càng thêm khó coi, một người trong đó tức giận la hét với mọi người: "Các người biết cái gì, chúng tôi là đang giữ gìn trật tự, còn nói ầm ĩ nữa, có tin tôi gọi người tới giết chết các người hay không?"
Nói ra thì người đàn ông này cũng là người nóng nảy, nói đơn giản một chút là kẻ không có đầu óc, cảnh sát người ta đứng ở đây, khốn kiếp, ông ta còn dám tức giận kêu gào cái gì? Hơn nữa còn không phải là kêu gào với một người, mà là kêu gào với một đám đông, ông ta đã từng nghĩ tới chưa? Nếu đám đông xung quanh mà xông lên, một người một đạp cũng đủ đưa ông ta về với ông bà.
Cảnh Quân Địch cười lạnh, nhìn người đàn ông trung niên ngu ngốc kia nói: "Anh tốt nhất câm miệng lại cho tôi, có tin tôi lại đánh anh một trận hay không?"
Người đàn ông kia không phục trả lời: "Đồng chí cảnh sát, sao đồng chí lại nói thế, tôi và hai người anh em của tôi là người bị hại, chúng tôi bây giờ là bên yếu thế, đồng chí làm cảnh sát phải bảo vệ chúng tôi mới đúng, tại sao lại bảo tôi im miệng, ồ, tôi đã nhìn ra, đồng chí và hai thằng nhãi này là cùng một phe!"
"Ha ha..." Cảnh Quân Địch cười lạnh, lúc này một người đàn ông khác nằm trên mặt đất mở miệng nói: "Đồng chí cảnh sát, anh tốt nhất là lấy lại công bằng cho chúng tôi, bác hai của người anh em tôi chính là cục trưởng Cục cảnh sát khu trực thuộc, nhìn tuổi của anh cũng không lớn, nếu như sau này muốn phát triển trong hệ thống thì phải học được cách đứng vào đúng đội ngũ."
"Ồ?" Cảnh Quân Địch cười như không cười nói: "Xem ra các người ở nơi đây ép người ta thu phí bảo vệ là có người làm chỗ dựa sao? Được rồi, bây giờ tôi lại gọi điện thoại về trong cục, để người ta tới xử lý chuyện này."
Nghe Cảnh Quân Địch nói lời này giống như có ý chịu thua, nhưng lại giống như còn chưa xong, đám người nằm trên mặt đất cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp tự mãn coi như lời của mình có tác dụng, trong đầu đầy đắc chí... Có một bác hai làm cục trưởng thật là tốt.
Bọn họ lại không biết người trẻ tuổi mặc trang phục cảnh sát đang đứng ở trước mặt mình có cấp bậc còn cao hơn bác hai cục trưởng của anh ta, vừa lúc khu vui chơi thuộc về khu phía bắc thành phố quản lý, Cảnh Quân Địch thân là Phó cục trưởng cục cảnh sát khu phía bắc thành phố, mà bác hai trong miệng của người đàn ông kia chỉ là một cục trưởng khu trực thuộc nho nhỏ, đẳng cấp của hai người chênh lệch thế nào, có thể tưởng tượng được.
Cảnh Quân Địch móc điện thoại ra, trực tiếp gọi cho tổng cục của khu phía bắc thành phố, giọng nói ổn định nói lời ít mà ý nhiều: "Tôi là Cảnh Quân Địch, bây giờ tôi đang ở khu vui chơi trong khu vực thành phố chúng ta, ở đây xảy ra đánh nhau, lập tức cho người qua xử lý, còn nữa, phái một xe cảnh sát đến Cục cảnh sát khu trực thuộc bắt cục trưởng ở đó bắt lại cho tôi. Vị cục trưởng này bị tình nghi là bắt tay với kẻ xấu, nhất định phải nghiêm túc xử trí!"
Cảnh Quân Địch lưu loát cúp điện thoại, cười lạnh nói với người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất: "Được rồi, tôi đã xử lý xong, các người cứ nằm ở đây là được, đợi lát nữa sẽ có xe tới đón các người đi gặp bác hai của anh."
Hai người đàn ông trung niên còn tỉnh táo cho dù có ngốc cũng có thể nghe được ý trong cuộc điện thoại của Cảnh Quân Địch, ở trong điện thoại người ta đã nói rõ ràng, muốn xử lý bác hai cục trưởng của ông ta, trong giây lát mặt hai người xám như tro tàn bọn họ cũng không lên tiếng nữa, người khác đều hãm hại cha, bọn họ đây là hãm hại bác hai.
Người đàn ông trung niên tự xưng là có bác hai làm Cục trưởng Cục cảnh sát lập tức sửa lời nói: "Đồng chí cảnh sát, sếp, đại ca... Tôi vừa rồi chỉ nói bậy thôi, bác hai của tôi không phải cục trưởng gì cả, chuyện ngày hôm nay là chúng tôi không đúng, chúng tôi cũng không cần công bằng nữa, bản thân chúng tôi tự về nhà là được."
Không đợi Cảnh Quân Địch mở miệng, đám người xung quanh đã thay anh lên tiếng, tất cả đều kêu lên: "Không được!"
Cảnh Quân Địch cười lạnh, nói: "Các người tạm thời cứ nằm ở đây đi, đợi lát nữa sẽ có xe đưa các người đi gặp bác hai."
Xe cảnh sát rất nhanh đã tới đây, trước khi bị áp giải lên xe cảnh sát, hai người đàn ông trung niên vẫn lớn tiếng kêu lên: "Bác hai tôi thật sự không phải là cục trưởng, bác hai của tôi chính là một người nông dân trồng trọt, các người đừng bắt bác hai của tôi..."
Xe cảnh sát rời đi, Cảnh Quân Địch nhìn đám người phất tay một cái, đám người đều tự mình tản ra, tuy nhiên có không ít ánh mắt lưu luyến ở trên người Sở Tĩnh Dao, Vương Thiến, Từ Tình, Từ Tình là bà xã của Cảnh Quân Địch.
Sở Tĩnh Dao đã sớm mua xong vé, đoàn người ở cửa khu vui chơi đợi một lúc thì cả nhà Tôn Chí mới ngồi xe taxi đến. Vừa xuống xe Tôn Chí lại xin lỗi: "Mọi người thật sự ngại quá, ngày hôm nay cuối tuần không dễ gọi xe. Tôi giới thiệu với mọi người, đây là bà xã của tôi, tên là Phó Lệ."
Lâm Côn cười nói: "Không sao đâu anh Tôn, chúng ta cũng không phải tổ chức cuộc họp khẩn cấp gì, sớm hay muộn một chút cũng không sao." Anh mỉm cười nói với Phó Lệ: "Chào chị dâu, tôi là Lâm Côn, là cha của Lâm Lâm."
"Chào anh." Phó Lệ cười nói: "Bình thường nghe anh Tôn và Dương Dương nhắc tới amh, ngày hôm nay cuối cùng cũng được gặp."
Lâm Côn mỉm cười nói lời khiêm tốn đáp lại, sau đó lập tức gánh vai trò người chủ trì, giới thiệu Sở Tĩnh Dao cùng với nhà Cảnh Quân Địch, Lý Xuân Sinh cho Phó Lệ làm quen, sau đó mọi người lập tức quen thuộc hơn. Phụ nữ tập trung lại một chỗ, trọng tâm câu chuyện chủ yếu xoay quanh đám trẻ, đám trẻ tập trung một chỗ, chủ yếu là nói về chơi. Đám đàn ông tập trung một chỗ lại nói đủ thứ chuyện.
Mục đích chủ yếu trong lần đi chơi này là để cho mấy đứa trẻ chơi vui vẻ, đám người lớn bọn họ chẳng qua chỉ làm nền, khi chơi sẽ do các cô dẫn theo bọn trẻ chơi, bốn người đàn ông chính là đóng vai vệ sĩ kiêm tay sai, lúc thì đi mua một ít nước, lúc thì đi mua một ít thức ăn, khi thì xếp hàng chờ tới lượt chơi, thấy có kẻ định chen ngang Cảnh Quân Địch mặc trang phục cảnh sát lại tiến lên giữ gìn trật tự, trong lòng Lâm Côn vốn vẫn không hiểu vì sao Cảnh Quân Địch lại mặc trang phục cảnh sát tới đây, bây giờ mới biết.
Lâm Côn hỏi Tôn Chí về tình hình công việc, lần trước sau khi Lâm Côn tìm gặp Hoàng Quyền, lấy nhược điểm Hoàng Quyền lén lúc có quan hệ mờ ám với nữ cấp dưới, bảo Hoàng Quyền điều động công tác của Tôn Chí tới vị trí anh ta am hiểu. Vừa nhắc tới công việc, Tôn Chí lại không hài lòng giống như trong dự đoán của Lâm Côn, mà hơi thở dài, cho dù Hoàng Quyền điều động công việc cho anh ta, nhưng trong lúc làm việc Hoàng Quyền vẫn luôn gây khó dễ cho anh ta, anh ta thậm chí đã bắt đầu sinh ra ý nghĩ không muốn tiếp tục làm ở trong ngân hàng nữa, chỉ có điều gánh nặng gia đình đè ở trên người khiến anh ta không thể không nhẫn nhịn.
Ở đây cũng không có người ngoài, cho dù Tôn Chí và Cảnh Quân Địch cũng không quá quen thuộc, có Lâm Côn ở giữa dĩ nhiên cũng thân thiết hơn ba phần. Sau khi Tôn Chí kể sơ qua xong, tính tình Cảnh Quân Địch ngay thẳng là người đầu tiên tỏ thái độ ủng hộ Tôn Chí rời khỏi ngân hàng, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vẫn không có phát triển gì thì nên suy nghĩ đổi một công viêc khác, về phần tình trạng trước mắt và gánh nặng của Tôn Chí, Cảnh Quân Địch biểu thị anh bằng lòng giúp một tay, dù sao anh quan hệ rộng, quen biết đủ loại ông chủ xí nghiệp, nếu muốn giới thiệu cho Tôn Chí một công việc tốt thì không khó lắm.
Chuyện này thì Lý Xuân Sinh không giúp được gì, chính bản thân anh ta còn là một người không có việc làm, điều anh ta có thể nghĩ tới chính là bảo Tôn Chí đến trong nhà hàng chị mình để làm việc, nhưng trong nhà hàng của chị anh ta bây giờ lại không có công việc nào thích hợp cho Tôn Chí.
Lâm Côn vẫn không nói lời nào, chờ sau khi Cảnh Quân Địch nói xong, anh mới tỏ thái độ nói: "Anh Tôn, bây giờ công ty bạn tôi đang cần dùng người, có hứng thú thì anh có thể đi qua xem thử, đãi ngộ khẳng định không kém hơn ngân hàng của anh bây giờ."
Sau khi Tôn Chí nghe xong lại cảm động, khó có được người chịu giúp mình như thế…