“Cha, cha và mẹ đang làm gì thế?”
Giọng nói non nớt của Lâm Lâm đột nhiên truyền đến, Lâm Côn lập tức tỉnh táo lại, anh chỉ thấy Lâm Lâm đang đứng ở cửa phòng ngủ đang dụi đôi mắt nhỏ nhìn anh, Lâm Côn cười có hơi lúng túng, nói: “Không có việc gì, mẹ uống say, cha đang đỡ mẹ.”
“À...” Lâm Lâm mơ màng à một tiếng, nói: “Cha, con muốn đi tiểu, cha đi với con đi.”
“Được, con chờ một lát, cha sẽ lập tức tới ngay.” Lâm Côn vội vàng đỡ Sở Tĩnh Dao trở về phòng, sau đó anh không dám liếc mắt nhìn Sở Tĩnh Dao thêm nữa, vội vàng xoay người đi ra khỏi trong phòng ngủ. Lâm Lâm đang chờ anh ở ngoài cửa, thật ra cậu nhóc đã sớm có thể đi tiểu một mình nhưng lại cố ý làm nũng ở trước mặt Lâm Côn.
Lâm Lâm đi tiểu xong lại nhất quyết đòi anh phải ngủ cùng, Lâm Côn thật lòng không muốn ngủ ở bên cạnh Sở Tĩnh Dao, bằng không đêm dài đằng đẵng anh có thể sẽ phạm sai lầm, hoặc là nghẹn chết mất.
Nhưng anh cũng không dám trái ý thằng bé, cuối cùng anh cũng dỗ được Lâm Lâm vào giấc ngủ, sau đó anh một mình ngồi trên ban công hút thuốc. Mới hút được nửa điếu thuốc chợt thấy trên tầng đột nhiên có một bóng đen hạ xuống, bóng đen kia có tốc độ rất nhanh, giống như là loại ám khí gì đó, theo phản ứng bản năng Lâm Côn vội vàng tránh qua một bên, kết quả lại là Hải Đông Thanh từ trên lầu lao xuống.
“Nhóc con này, mày thật đúng là nghịch ngợm, làm tao giật mình.” Lâm Côn cười xoa đầu của Hải Đông Thanh nhỏ nói, Hải Đông Thanh khẽ kêu một tiếng đáp lại. Lâm Côn vội vàng dựng thẳng một ngón tay về phía nó, ra hiệu đừng có lên tiếng, nó rất thông minh liền im lặng. Lâm Côn cầm lon bia lên uống một ngụm, sau đó cười thì thầm: “Hồng Diệp, mày có muốn uống một ngụm hay không?”
Đôi mắt của Hải Đông Thanh nhỏ xoay tròn nhìn Lâm Côn, trong đêm tối đôi mắt nhỏ của nó đầy vẻ hiếu kỳ. Lâm Côn đổ ít bia vào trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Hải Đông Thanh, nó tò mò nhìn, cẩn thận dùng mỏ uống một ít, sau đó cả người lắc mạnh, giống như không chịu nổi mùi vị kích thích của bia vậy. Lâm Côn vừa muốn đổ bia trong lòng bàn tay đi, lúc này Hải Đông Thanh nhỏ đã vươn cổ lại gần, há mỏ uống thêm một ngụm, lần này rõ ràng nó không còn phản ứng lớn như lần trước, cuối cùng còn say sưa uống thêm vài ngụm.
Lâm Côn cười ha ha, xoa đầu của Hải Đông Thanh nhỏ nói: “Không nhìn ra nha Hồng Diệp, mày còn giỏi uống như vậy.”
Lâm Côn vừa nói xong, Hải Đông Thanh nhỏ lại đột nhiên lắc lư một cái, ngã trên mặt đất rồi mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
“Ặc...” Lâm Côn lẩm bẩm: “Còn tưởng là mày có thể uống với tao, không ngờ lại say nhanh như vậy!”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Côn dậy rất sớm, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào khu biệt thự Hải Thần, mặt biển phía xa lấp lánh ánh bạc, Lâm Côn dọn dẹp vườn rau phía sau nhà để xe rồi đi vào phòng bếp làm bữa sáng. Đây là bữa sáng đầu tiên từ khi anh đi du lịch về nên làm có phần phong phú lại có dinh dưỡng hơn.
Ăn bữa sáng xong, anh vẫn giống như mọi ngày, đưa Lâm Lâm đi tới trường học, còn Sở Tĩnh Dao không cần anh đưa đi mà tự mình lái chiếc Corolla màu đỏ về công ty. Sau khi đưa Lâm Lâm tới trường học, Lâm Côn vừa lúc gặp được Lý Xuân Sinh đưa Tô Hữu Bằng đến trường. Người này vẫn lái chiếc xe Toyota Prado màu trắng, nhưng khác với mọi ngày chính là bên cạnh cậu có thêm một cô gái, người này không phải là ai khác mà chính là Jenny đã từng được cậu ta giúp đỡ khi còn ở Thẩm Dương, tên thật của cô ta là Vương Thiến, Jenny là tên trước đây cô ta dùng để đi lừa gạt.
Lý Xuân Sinh nhìn thấy Lâm Côn thì lập tức kinh ngạc, cậu ta còn tưởng rằng Lâm Côn ở lại Thẩm Dương, bây giờ vừa thấy mặt cậu ta lại lập tức bám riết lấy Lâm Côn, luôn miệng muốn mời Lâm Côn đi ăn.
Lâm Côn và Jenny không tính là thân quen nhưng quan hệ cũng không quá xấu, mấy ngày trước khi Lâm Côn ở Thẩm Dương đã giúp Jenny thoát khỏi lão đại vô lại của vũ trường Phi Tường, cũng giúp nhà cô ta thoát khỏi cảnh nợ nần, trong lòng Jenny vẫn luôn cảm kích Lâm Côn.
Trong lòng còn đang lo lắng về chuyện Tống Khánh Tông nên Lâm Côn thật sự không có tâm trạng để đi ăn cơm. Anh vội vàng từ chối Lý Xuân Sinh, cũng nói Lý Xuân Sinh mấy ngày tới không cần đi tìm anh, Lý Xuân Sinh háo hức hỏi vì sao, Jenny lại chạy tới trước mặt Lâm Côn, cười nói: “Sư phụ, ngài cứ đồng ý đi ăn bữa cơm này đi, thật ra là tôi muốn mời ngài bữa cơm này để cảm ơn ngài đã giúp gia đình thôi khi còn ở Thẩm Dương.”
Ấn tượng của Lâm Côn về Jenny không tốt lắm, bởi vì trước kia cô ta đã từng dựa vào lừa bịp để kiếm sống, nhưng nể tình cô ta có lòng hiếu thảo, hơn nữa Lý Xuân Sinh quả thật nhìn trúng người ta nên anh cũng đành phải chấp nhận người bạn gái của tên đồ đệ này.
Bạn gái của đồ đệ đã nói như vậy, nếu như Lâm Côn còn từ chối nữa lại có vẻ không hay, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Jenny mở miệng mời anh ăn cơm, nếu như từ chối sau này phải làm sao?
Lâm Côn đồng ý đi ăn bữa cơm này, Lý Xuân Sinh thu xếp ăn vào buổi trưa, thứ nhất là buổi trưa việc kinh doanh trong nhà hàng không quá bận rộn, anh ta có thể ngồi ăn một bữa thoải mái. Thứ hai là đến buổi tối anh ta còn có chuyện quan trọng muốn làm, sau khi trở về từ Thẩm Dương đến bây giờ, mỗi ngày cứ đến đêm khuya vắng người thì anh ta đều bận rộn ra sức, chỉ mới qua vài ngày ngắn ngủi, cô bé Vương Thiến xinh đẹp này đã bị cậu ta dày vò đến tiều tụy.
Ba người ăn thì có chút nhàm chán, Lý Xuân Sinh lại đặc biệt mời cả Cảnh Quân Địch và Tôn Chí tới. Hai người này không rảnh rỗi giống như Lâm Côn và Lý Xuân Sinh nên chỉ có thể tranh thủ lúc nghỉ trưa đi ra, ăn xong một bữa cơm lại phải vội vàng trở về. Cũng may Tôn Chí và Cảnh Quân Địch đều có xe, đi qua đi lại cũng có thể thuận tiện hơn.
Lúc ăn cơm Tôn Chí có ý định ngồi sát bên cạnh Lâm Côn, lúc uống rượu thuận tiện nói chút chuyện công việc. Lúc trước Lâm Côn đã hứa với Tôn Chí, chờ sau khi anh trở lại thành phố Trung Cảng sẽ nói chuyện với Hoàng Quyền, xem có thể điều Tôn Chí tới làm một công việc khác hay không. Tôn Chí cũng đang ngầm nhắc nhở Lâm Côn, sợ anh quên mất chuyện này.
Bốn người đàn ông này ngồi xuống, rõ ràng chính là bốn loại người khác nhau. Lý Xuân Sinh là điển hình đầu bị cửa kẹp, nhưng vào thời điểm mấu chốt tuyệt đối đáng tin cậy; Cảnh Quân Địch là loại tính cách thẳng thắn lại tùy tiện, nói một là một; Tôn Chí lại thuộc về điển hình của người đàn ông nhỏ bé, có khí phách của những người đàn ông phương nam, anh ta không phải là không tốt mà chỉ thường suy nghĩ chu đáo, có đôi khi vì suy nghĩ nhiều quá lại có vẻ không phóng khoáng, Tôn Chí là người phương bắc chính cống, dáng người anh ta cũng không thấp, sở dĩ anh ta có tính tình như vậy đều bởi vì anh được bồi dưỡng và học tập theo cách sống của người phương nam; Lâm Côn khác hẳn với ba người bọn họ, cho người ta ấn tượng sâu nhất chính là sâu không lường được.
Lâm Côn nghe ra được ý trong lời nói của Tôn Chí nên cười nói với Tôn Chí: “Anh Tôn, chờ chúng ta ăn xong bữa cơm này, em sẽ tự mình đi tìm gặp Hoàng Quyền, nói chuyện về việc công việc của anh. Nhưng có thể có hiệu quả hay không thì em không dám nói trước, làm anh em nên em chỉ có thể làm hết sức, nếu như kết quả không tốt anh cũng đừng trách em không có bản lĩnh.”
“Lâm Côn xem cậu nói kia, Tôn Chí anh là người vô ơn sao? Cậu có thể đi tìm Hoàng Quyền nói chuyện đã là giúp anh rồi. Không quan tâm kết quả thế nào, anh đều cảm ơn cậu!”
“Anh Tôn, anh nói quá nghiêm trọng rồi.” Lâm Côn cười cầm ly rượu lên, “Anh em chúng ta không nói chuyện khác nữa, tất cả chỉ nói tới về rượu thôi, cạn!” Lâm Côn nâng ly, Cảnh Quân Địch và Lý Xuân Sinh cũng uống cạn một ly, Vương Thiến ngồi bên cạnh lại không uống rượu.
Lâm Côn cười nói với Vương Thiến: “Bạn gái của Xuân Sinh, sao cô không uống rượu vậy? Dù thế nào cũng là người từng ra ngoài lăn lộn, không thể không uống rượu chứ? Nào, chúng ta cùng cạn một ly.”
Vương Thiến khó xử mỉm cười, nhìn về phía Lý Xuân Sinh với ánh mắt hỏi thăm, Lý Xuân Sinh là người hào phóng nói: “Thiến Nhi, nếu sư phụ đã nói vậy thì em cứ uống một ly đi, việc này không ở trong phạm vi giao hẹn của chúng ta.”
Vương Thiến đồng ý, lúc này mới cầm ly rượu lên, Cảnh Quân Địch lại ồn ào nói: “A, Xuân Sinh, không nhìn ra cậu quản nhà nghiêm như vậy, em gái Vương Thiến theo cậu thì thằng nhóc cậu nên thắp hương cảm tạ đi, lại còn quản cả chuyện người ta uống rượu.” Anh ta lại nói với Vương Thiến: “Nào em gái, chúng ta cạn trước ly này, lát nữa anh Cảnh lại tự mình mời em một ly.”
Cảnh Quân Địch là một người tính tình phóng khoáng, nhưng sau khi nói chuyện xong thì anh ta lại bắt đầu có chút hối hận. Anh ta cũng không biết trước kia Vương Thiến làm nghề gì, người từng làm kẻ ‘lừa đảo hại người’ (Nói thật thì, anh cũng không phải là có ý chê bai Vương Thiến, quá khứ như vậy không có nghĩa là hiện tại vẫn thế, hơn nữa cô gái này còn bạn gái của đồ đệ chỉ huy Lâm, nhất định sẽ không kém) tửu lượng làm sao có thể kém được, tửu lượng của Cảnh Quân Địch vốn rất tốt, kết quả sau khi bị Vương Thiến mời rượu hết lần này tới lần khác, đã sắp gục rồi.
Lý Xuân Sinh không cho Vương Thiến uống rượu, chủ yếu là muốn cho cô ta hoàn toàn từ bỏ quá khứ, nhưng hiện tại bọn họ không phải ngồi với người khác, tất cả đều coi như là bạn tốt. Sư phụ và anh Cảnh trước sau đã lên tiếng, cậu ta cũng không tiện xen vào chuyện Vương Thiến uống rượu, nhưng kết quả chính là vừa không quan tâm, Cảnh Quân Địch đã bị chuốc tới mơ mơ màng màng hoa cả mắt.
Cảnh Quân Địch được Lâm Côn đưa trở về cục cảnh sát, sau đó Lâm Côn lại tiện đường lái xe đi tới khu bắc thành gần đó, anh dừng xe ở trước cửa ngân hàng, lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Quyền.
“Alo, ai đấy?” Cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Hoàng Quyền truyền tới, bây giờ người này nói chuyện luôn kiêu ngạo, có thể hiện tại anh ta sống sung sướng, công việc hơn người, ngay cả giọng điệu cũng theo thay đổi.
“Bạn học cũ, là tôi.” Lâm Côn cười nói.
“Ha ha, vị nào vậy?” Cũng không biết là Hoàng Quyền cố ý hay thật sự không nghe ra giọng nói của Lâm Côn.
“Lâm Côn.” Lâm Côn cười nói, anh không nói nhảm nhiều: “Bây giờ tôi đang ở trước cửa ngân hàng của anh, anh đang ở trong ngân hàng sao? Tôi tiện đường vào trong tìm anh nói chuyện, có việc muốn thương lượng với anh một chút.”
“Tìm tôi nói chuyện sao?” Vừa nghe nói là Lâm Côn, giọng điệu của Hoàng Quyền lập tức trở nên lạ lùng, “Được rồi, anh trực tiếp bảo quản lý ở sảnh lớn dẫn anh tới phòng làm việc của tôi.”
Lâm Côn biết rõ Hoàng Quyền này sẽ ra vẻ ta đây như vậy, tuy nhiên anh tới vì việc điều động công việc của Tôn Chí cho nên tạm thời nhịn xuống, nếu như đổi lại thành trước đây khi còn ở nông thôn, nếu Hoàng Quyền dám nói chuyện với anh như thế, anh nhất định sẽ đánh cho anh ta một trận nên thân.
Nhắc tới người quản lý đại sảnh, thật đúng là trên không nghiêm thì dưới tất loạn, quản lý sảnh lớn là một người trẻ tuổi nhìn qua chỉ hai mươi mấy tuổi, ăn mặc rất gọn gàng, xem như có mấy phần đẹp trai. Lâm Côn đi tới chào hỏi anh ta, người này đầu tiên là nhanh chóng quan sát Lâm Côn, khi xác định người đứng ở trước mặt này là một người bình thường, trên mặt vốn tươi cười lập tức mất kiên nhẫn.
“Chuyện gì vậy?” Quản lý sảnh lớn có phần khinh thường nói, Lâm Côn cũng không tính toán với anh ta, mỉm cười và nói: “Anh dẫn tôi đi tới phòng làm việc của giám đốc ngân hàng các anh, tôi là bạn học cũ của anh ta, chúng tôi có hẹn trước.”
Vị quản lý sảnh lớn này vừa nghe nói là bạn học cũ của giám đốc ngân hàng thì lập tức thay đổi thái độ, rất cung kính nói: “Anh là bạn học cũ của giám đốc ngân hàng chúng tôi sao?” Trong giọng nói của anh ta rõ ràng có sự nghi ngờ.
Lâm Côn nói thẳng ra tên, tuổi của Hoàng Quyền, quê ở nơi nào, quản lý sảnh lớn này vừa nghe đã biết anh không phải giả, anh ta thật ra cũng không biết nhiều tin tức như vậy nên lập tức dẫn Lâm Côn đi tìm Hoàng Quyền...