Nơi du lịch tiếp theo cũng được sắp xếp tốt, chủ yếu vì suy nghĩ cho đám trẻ, cho nên hoạt động đều rất chậm rãi, các phụ huynh cũng không ý kiến gì, dù sao cùng con cái ra ngoài đi chơi, chỉ cần con trẻ vui vẻ là được.
Trong vài ngày sau đó, Lâm Lâm cùng Nhạc Nhạc vui vẻ chơi đùa như như hình với bóng. Mỗi khi chơi cùng Tôn Dương và Tô Hữu Bằng, Lâm Lâm cũng dẫn theo Nhạc Nhạc, lúc này bốn đứa trẻ tạo thành một đoàn đội nhỏ.
Lý Xuân Sinh giơ ngón tay cái với Lâm Côn, tán thưởng nói: “Sư phụ, người đúng là quá giỏi, đi chơi một chuyến đã tìm được con dâu, cô bé kia chính là người đẹp trời sinh, gia thế cũng không tệ nữa.”
Lâm Côn liếc Lý Xuân Sinh: “Cậu nói nhảm cái gì thế, trẻ con chơi trò gia đình với nhau, cậu còn tưởng là thật?”
Lý Xuân Sinh nhếch miệng cười, gương mặt rất đáng đánh: “Không quan tâm bọn nhỏ có làm thật hay không, dù sao tôi cũng tin là thật.”
Lâm Côn không tiếp tục vấn đề này với Lý Xuân Sinh mà nói sang chủ đề khác: “Cậu nói chuyện với em gái kia thế nào rồi?”
“Không được tốt lắm.” Lý Xuân Sinh đắc ý cười xấu xa.
“Cậu bớt giả vờ đi, có tin tôi trừng trị cậu hay không?” Lâm Côn cười nói.
“Hắc hắc...” Đột nhiên Lý Xuân Sinh nhìn về phía trước, vẫy tay, hô to: “Jenny, ở đây!”
Lâm Côn nhìn theo hướng ánh mắt của Lý Xuân Sinh, lại nhìn thấy một cô gái dáng người cao ráo, trang phục gợi cảm nóng bỏng, đôi chân dài thẳng tắp đang đứng ở cửa ra vào của khu du lịch. Cô gái này đeo kính râm nên tạm thời không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ trang phục và dáng người của cô ấy, chỉ cần không quá xấu, nhìn thế nào cũng không tệ.
Người đẹp kia nghe thấy tiếng Lý Xuân Sinh gọi, cô ta bước trên đôi giày cao gót tới, Lý Xuân Sinh cũng không kiềm chế được mà đi tới, cô gái tới gần nũng nịu gọi: “Xuân Sinh...”
Trên người Lâm Côn nổi một tầng da gà, hiện tại hơn ba mươi độ nhưng anh có cảm giác như âm tám mươi độ... Bởi vì giọng nói của cô gái quá nhão nhoét, nũng nịu đến mức nhiệt độ cũng giảm xuống.
Lý Xuân Sinh lại lộ vẻ mặt hưởng thụ, trong ánh mắt, trên mặt còn mang theo vẻ yêu thương, giống như nam sinh mới bước vào tình trường, còn thanh thuần vô tri, hơn nữa còn không mất đi nét ngây thơ, trên môi nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
Lý Xuân Sinh giang hai tay ra, Jenny cũng không chút rụt rè nhanh chóng nhào tới, hai người bọn họ ôm nhau thật chặt, giống như cặp đôi yêu nhau xa cách đã lâu... Thật ra hai người này mới quen nhau chưa tới một tuần, hơn nữa chỉ giới hạn ở trò chuyện với nhau.
Trong lòng Lâm Côn cũng phải khen ngợi, cô gái lấy tên tiếng Anh này thật không giống người thường, quả nhiên cởi mở giống như người phương tây.
Lý Xuân Sinh dẫn Jenny đến trước mặt Lâm Côn, giới thiệu: “Sư phụ, đây là Jenny, bạn gái của tôi!”
Lâm Côn vẫn mỉm cười, trong lòng âm thầm thán phục hai người này xác định quan hệ quá nhanh, ngoài miệng nói: “Jenny, chào cô...”
Jenny tháo kính râm xuống, giọng nói rất nhão nhoẹt, chỉ có điều đã ít hơn vừa rồi rất nhiều, Lâm Côn không đến mức lại nổi da gà toàn thân: “A, hóa ra anh chính là sư phụ của Xuân Sinh, tôi nghe anh ấy nói rất nhiều về anh!”
Jenny tươi cười, trên mặt còn mang theo vẻ sùng bái.
Lâm Côn cười hỏi: “Cậu ta nói thế nào về tôi?”
Lý Xuân Sinh vội vàng nháy mắt với Jenny, đáng tiếc đã không kịp, Jenny đã nói ra khỏi miệng, “Xuân Sinh nói... Anh ấy nói với tôi nếu chưa thật sự nhìn thấy qua người giản dị đến mức như ăn mày, nhìn thấy anh là biết rồi.”
Nụ cười trên mặt Lâm Côn cứng ngắc, anh còn tưởng rằng Lý Xuân Sinh sẽ nói tốt về mình, không nghĩ tới... Trong mắt Lâm Côn bắn ra một tia sáng sắc lạnh nhìn về phía Lý Xuân Sinh, Lý Xuân Sinh lập tức ngẩng đầu giả vờ như không thấy, còn chu môi huýt sáo.
“Thằng nhóc này cũng biết chọc tức người lắm.” Lâm Côn cười nói với Jenny, sau đó lại cúi đầu nói nhỏ bên tai Lý Xuân Sinh, giọng nói đầy thâm trầm: “Nhóc con, vi sự là người cực kỳ có trách nhiệm nên nói cho cậu biết, cậu gặp xui xẻo rồi.”
“Sư phụ đã nói gì với anh vậy?” Lâm Côn đi rồi, Jenny lại gần cười hỏi Lý Xuân Sinh.
“Sư phụ nói...” Trên mặt Lý Xuân Sinh còn lộ ra vẻ hoảng sợ, lúc này cười nói: “Anh ấy rất thích cách xưng hô ăn mày này.”
“Thật sào?” Jenny mỉm cười, cố ý bày ra tư thế khiêu gợi: “Không nói gì khác sao?”
“Nói...” Lý Xuân Sinh vội vàng nói, cười nói: “Sư phụ khen em xinh đẹp, nói anh thật tinh mắt.”
Jenny thoả mãn cười khanh khách: “Như vậy mới đúng. Chỉ có điều, sư phụ của anh đâu có giống ăn mày như anh nói lắm đâu, ngược lại còn nhìn rất đẹp trai phóng khoáng nữa...” Nói xong, trên mặt cô ta còn lộ ra vẻ mê trai.
Lý Xuân Sinh lập tức rùng mình nói: “Tình yêu của anh, Jenny bảo bối, em thật thích sư phụ của anh sao?”
“Ừ...” Jenny giả vờ suy nghĩ: “Hình như có một chút cảm giác, Xuân Sinh, làm sao bây giờ?”
Đôi mắt Lý Xuân Sinh trợn trắng, tuyệt vọng nói: “Vậy anh chết đi cho xong.”
Jenny ôm cổ Lý Xuân Sinh hôn lên mặt anh ta một cái, “Xuân Sinh, anh chết thì em làm sao bây giờ, trêu anh thôi.”
Cách đó không xa, Phùng Giai Tuệ dẫn theo bốn đứa trẻ Lâm Lâm, Tô Hữu Bằng, Tôn Dương, Cảnh Nhạc Nhạc đi tới, từ xa nhìn thấy Lý Xuân Sinh và Jenny, Phùng Giai Tuệ cười hỏi Lâm Côn: “Đó là bạn gái của anh Lý sao?”
“Ừ.” Lâm Côn gật đầu nói.
“Bọn họ rất ân ái.” Phùng Giai Tuệ cười nói, trong mắt còn mang theo hâm mộ.
“Ân ái gì chứ, đầu óc đệ tử của tôi không tốt, có thể nói tinh thần không bình thường, hai người này đến với nhau...” Lâm Côn vừa cười vừa nói, không đợi anh ta nói xong, Tô Hữu Bằng đứng bên cạnh thở dài: “Hồng nhan họa thủy...”
Lâm Côn và Phùng Giai Tuệ đồng thời ngẩn ra, sau đó cùng nhau nở nụ cười, đúng là vật hợp theo loài, Lâm Lâm bình thường đã trưởng thành sớm, Tô Hữu Bằng cũng không kém chút nào, hiện tại còn thiếu mỗi mình Tôn Dương.
Quả nhiên Tôn Dương không phụ sự mong đợi của mọi người, Tô Hữu Bằng vừa thở dài, cậu bé cũng than thở: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân...”
Lần này Lâm Lâm biểu hiện rất biết điều, không nhân cơ hội lên tiếng, Cảnh Nhạc Nhạc lại lên tiếng, cô bé dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Lâm Lâm: “Sở Lâm, bạn có nghĩ là hồng nhan họa thủy, anh hùng khó qua ải mỹ nhân hay không?”
Lâm Lâm dứt khoát nói: “Sẽ không đâu!” Đôi mắt trong veo của cậu bé nhìn Cảnh Nhạc Nhạc, lúc này nói rất nghiêm túc: “Nhạc Nhạc, trong mắt của mình chỉ có bạn, bạn mới là hồng nhan, là ải mỹ nhân của mình.”
Nụ cười trên môi Lâm Côn và Phùng Giai Tuệ đều hóa đá, nếu như những lời này do học sinh tiểu học lớp năm, lớp sáu nói ra, bọn họ sẽ không có cảm giác kinh ngạc chút nào, nhưng từ trong miệng đứa trẻ năm tuổi nói ra, vậy thì khác biệt rất lớn…
Địa điểm du lịch hôm nay là núi Phượng Hoàng, là điểm du lịch cuối cùng, tiếp theo sẽ đi tới thành phố Thẩm Dương của tỉnh Liêu Cương, đi Thẩm Dương không phải du lịch, mà là theo yêu cầu của phần lớn phụ huynh, những phụ huynh yêu cầu đi thành phố Thẩm Dương là muốn thăm hỏi và móc nối quan hệ với người ở Thẩm Dương, thành phố Trung Cảng chịu sự quản lý ở tỉnh Liêu Cương, mà Thẩm Dương là nơi tập trung phần lớn trung tâm quyền lực của toàn bộ tỉnh Liêu Cương. Cha mẹ của những đứa trẻ ở trường mầm non trung tâm thành phố Trung Cảng không giàu thì sang, bọn họ muốn phát triển móc nối quan hệ tại thành phố Thẩm Dương này cũng là việc hợp tình hợp lý.
Núi Phượng Hoàng có kết cấu không khác gì trấn Hắc Sơn, dưới chân ngọn núi lớn có một thị trấn, thị trấn lấy tên theo tên của ngọn núi, gọi là trấn Phượng Hoàng, cũng là một thị trấn giàu hiếm có trong tỉnh Liêu Cương.
Sở dĩ Hắc Sơn nổi tiếng là dựa vào độ cao của ngọn núi so với mực nước biển, khí thế rộng rãi, núi Phượng Hoàng nổi danh nhờ vào truyền thuyết và cảnh sắc nguy nga lộng lẫy của nó. Có lời đồn nói vào thời triều Tống, có một con chim thần Phượng Hoàng từ trên trời bay xuống, đáp xuống núi Phượng Hoàng hiện tại, sau đó sinh ra một quả trứng Phượng Hoàng màu vàng, ấp trứng đúng bảy bảy bốn mươi chín ngày, Phượng Hoàng nhỏ mới phá trứng ra đời, lúc này mới quay trở lại Thiên giới.
Lời đồn đại khó phân biệt là thật hay giả, nhưng trên núi Phượng Hoàng thật sự có tảng đá hình “ổ chim”, tạo hình ổ chim hết sức đặc biệt, tuyệt đối không phải do con người tạo thành, tảng đá nằm ở đỉnh cao nhất của núi Phượng Hoàng.
Những năm trước, trấn Hắc Sơn phát triển du lịch nên giàu có và đông đúc, trấn Phượng Hoàng cũng đỏ mắt dõi theo. Thông qua các hạng mục xin chính phủ cho vay phát triển khu du lịch đến hiện tại, tổng thể xây dựng của khu du lịch núi Phượng Hoàng không bằng trấn Hắc Sơn, nhưng thắng ở chỗ có phong vị khác, Hắc Sơn chỉ có một ngọn núi lớn, núi Phượng Hoàng lại có một đoạn truyền thuyết thần thoại.
Khu danh lam thắng cảnh núi Phượng Hoàng không có gì đặc biệt, từ lối vào khu phong cảnh cho đến hang ổ thần điểu Phượng Hoàng ở đỉnh cao nhất, dọc đường đi đều là thềm đá đơn điệu, hai bên còn có hoa cỏ cây cối xanh um. Thực vật trên núi Phượng Hoàng rất phong phú, bên phía chính phủ giải thích là do chim thần Phượng Hoàng ảnh hưởng, thật ra chỉ là cái cớ vô nghĩa.
Sau khi nói chuyện và vài ngày trên mạng cùng Jenny, giờ lại được gặp mặt, Lý Xuân Sinh và Jenny đã cuồng nhiệt quấn lấy nhau. Anh ta giao cháu trai của mình cho Lâm Côn, trên đường đi đều dính vào Jenny anh anh em em.
Lâm Côn cười hỏi Tô Hữu Bằng: “Cậu của cháu ném cháu cho chú, cháu không giận sao?”
Tô Hữu Bằng lắc đầu: “Cháu đã quen rồi.”
Lâm Côn vô cùng kinh ngạc hỏi: “Cậu của cháu lúc bình thường cũng như vậy?”
Tô Hữu Bằng phiền muộn nói một câu: “Đúng vậy.”
Lâm Côn lúc này lơ đãng nhìn sang phía sau, đột nhiên nhìn thấy cách Lý Xuân Sinh và Jenny không tới mười mét có hai người đàn ông có hành vi cực kỳ khả nghi lẩn vào trong đám người, lặng lẽ theo sau hai người.
Trực giác nói cho Lâm Côn biết, sợ rằng Lý Xuân Sinh sẽ có phiền phức, sau đó ánh mắt anh cũng nhìn về phía Jenny, trên đường đi, dựa vào lời nói và hành động của Jenny, trên người cô ta còn có mùi vị khó nói thành lời, Lâm Côn rất quen thuộc với mùi vị đó, đó là mùi vị của âm mưu…