Cô ta quay đầu, gối bên cạnh trống không, chỉ thấy có một tờ giấy đặt lên trên, ở đó có mấy chữ ‘xinh đẹp’ do Lâm Côn viết ra, tất cả chỉ có hai hàng chữ, dòng đầu tiên là: Nhớ anh có thể gọi cho anh mọi lúc.
Thứ hai là số điện thoại...139991XX...
Một dòng nước ấm bao phủ trong lòng cô ta, coi như tên khốn kiếp nào đó còn có chút lương tâm, không phải ngủ với mình xong thì dứt áo ra đi, trên mặt Hàn Tâm nở nụ cười vui vẻ, cô ta cầm tờ giấy đặt lên ngực.
Hai giây ngọt ngào qua đi, Hàn Tâm duỗi tay cầm lấy điện thoại bên trong túi xách trên tủ đầu giường, trên gương mặt mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc, cô ta gọi vào dãy số trên giấy, hiện tại cô ta rất muốn nghe giọng của Lâm Côn.
Tút tút...
Sau khi điện thoại reo hai lần, đường dây được kết nối, còn chưa chờ cô ta nói gì, bên kia vang lên giọng đặc tiếng miền nam của người đàn ông: “Alo, tìm ai đó!”
Vẻ mặt Hàn Tâm thay đổi, cô ta nhìn dãy số trên điện thoại di động và so sánh với tờ giấy, không sai, vì vậy cô ta hỏi: “Alo, xin hỏi đây là số điện thoại của Lâm Côn đúng không?”
“Lâm Côn?” Giọng đàn ông đậm chất người miền nam vang lên: “Lâm Côn là ai?” Giọng nói của người ở đầu bên kia điện thoại khàn lại, sau đó là tiếng phun nước bọt: “Tôi chưa từng nghe nói qua.”
Hàn Tâm nhíu mày, vội vàng cúp điện thoại, thở phì phò mắng một câu: “Tên khốn kiếp!” Mắng xong cô ta còn chưa từ bỏ ý định, lại dựa theo số điện thoại ghi trên tờ giấy gọi lại lần nữa. Lần này vẫn là người đàn ông kia, giọng nói đặc trưng của người miền nam vang lên: “Alo, em gái, tại sao em đột nhiên tắt điện thoại? Giọng nói của em thật dễ nghe, anh vẫn chưa nghe đủ, em nói thêm vài câu đi!”
“Nói thêm cái đầu anh!” Hàn Tâm tức giận cúp máy rồi trực tiếp ném điện thoại xuống đất, lại ngồi ở trên giường giận đùng đùng mắng: “Khốn kiếp, đồ khốn kiếp, Lâm Côn anh là đồ khốn kiếp ngàn năm!”
Lâm Côn sáng sớm lái xe tới khu nhà cho cán bộ của chính quyền thành phố Thẩm Dương, Dư Tông Hoa vẫn ở lại trấn Ma Bàn tiếp tục công việc. Nhanh nhất cũng phải tới ngày mai mới có thể trở về, Lâm Côn trò chuyện với Vương Lan mẹ của Dư Chí Kiên một lúc thì từ biệt. Vương Lan vốn muốn giữ Lâm Côn lại ăn cơm trưa, nhưng Lâm Côn cố ý muốn đi, bà cũng không giữ lại được, chỉ có thể nói với Lâm Côn: “Côn Tử, không có việc gì thì thường tới đây chơi.”
Lâm Côn mỉm cười đồng ý nói: “Vâng thím, nếu thím và chú có rảnh tới thành phố Trung Cảng đi dạo, nhớ đến nhà cháu chơi.”
Sau khi rời khỏi khu nhà, Lâm Côn vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, anh đi thẳng tới khách sạn của mẹ con Sở Tĩnh Dao đang ở lại, anh muốn trả xe quân đội của Dư Chí Kiên, cho nên mới lái xe đến khu nhà cán bộ của chính quyền thành phố.
Vừa ngồi vào trong xe, anh không ngừng hắt xì, trong miệng nói: “Mới sáng sớm ai đã nguyền rủa mình rồi.”
Tài xế cười nói: “Anh bạn, nhìn anh tuấn tú lịch sự như thế, tám phần là có cô gái nào đó nhớ tới anh rồi.”
Lâm Côn cười ha ha, nói: “Đại ca, anh thật biết nói chuyện.”
Bên kia, ở trong phòng tổng thống khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, đột nhiên Hàn Tâm như người vừa tỉnh mộng, lẩm bẩm: “Hàn Tâm ơi Hàn Tâm, tại sao mày hồ đồ như thế, tại sao mày lại bị anh ấy lừa gạt!”
Nói xong, cô ta vội vàng nhặt lấy điện thoại di động, cũng may điện thoại của cô ta chắc chắn, cho dù bị ném cũng không vỡ, cô ta cầm điện thoại di động và tìm dãy số của Lâm Côn, sau đó gọi đi.
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia đã có tiếng cười châm chọc của Lâm Côn: “Sao thế em gái, có phải em dựa theo dãy số của anh và gọi ra ngoài đúng không? Ha ha, việc này gọi là hiệu ứng ám chỉ đấy.”
“Ám chỉ cái đầu anh!” Hàn Tâm nổi giận đùng đùng nói: “Có ai nhàm chán như anh không, sáng sớm đã trêu chọc em!”
Lâm Côn nghiêm trang nói: “Anh cũng đang thử nghiệm, việc này gọi là hiệu ứng ám chỉ, nói đúng hơn khi em đối mặt với những chuyện quen thuộc hay không quen, em cũng rất dễ dàng trúng chiêu của người khác. Được rồi, nói như vậy em có thể không hiểu được, thật ra cách làm này cũng không hoàn toàn đúng, chỉ có điều ví dụ vừa rồi có thể chứng minh, loại hiệu ứng này thật sự tồn tại trong cuộc sống của chúng ta.”
“Lâm Côn, em sẽ không để cho anh yên!” Hàn Tâm tức giận nói, sáng sớm đã lấy cô ta ra trêu đùa, thật sự đáng ghét. Trong điện thoại di động của cô ta vốn có số điện thoại của anh, kết quả lại bị tờ giấy kia làm hiểu lầm, vốn nhìn thấy dòng chữ anh để lại thì cô ta rất ấm áp, kết quả anh đang làm thí nghiệm!
Lâm Côn ho nhẹ hai tiếng, nói: “Em gái, có thể nói cho anh biết giọng của người kia hay không? Là giọng nam đầy từ tính, hay là một cô gái xinh đẹp hoặc là giọng trẻ con non nớt?”
“Anh đang ở đâu?” Hàn Tâm nói như chém đinh chặt sắt.
“Ở bên ngoài.”
“Ở bên ngoài nào?”
“Chính là bên ngoài của bên ngoài.”
“Lâm Côn, anh ít nói nhảm, em cho anh biết, hiện tại em sẽ đi tìm anh, em sẽ đi gặp vợ của anh!” Hàn Tâm nở nụ cười xấu xa, cô ta không phải thật sự muốn đi tìm Lâm Côn, chỉ là muốn trả thù cái thí nghiệm đáng ghét kia, hiện tại cô ta cũng phải tìm chút mặt mũi cho mình.
Lâm Côn vừa nghe Hàn Tâm nói muốn tới, quả thật trong lòng khiếp sợ, anh cũng biết một ít về tính cách của Hàn Tâm, nói như thế nào cũng là cô gái ngủ với anh hai lần, cô gái này tuyệt đối là người dám nói dám làm. Anh vội vàng gõ gõ điện thoại, cầm điện thoại lúc xa lúc gần, nói: “Alo alo... Alo? Tín hiệu không tốt rồi!” Sau đó quyết đoán cúp điện thoại, cũng tắt máy.
Tài xế vừa nhìn thấy, lập tức vừa cười với Lâm Côn nói: “Người anh em, phụ nữ chính là tai họa, có thể không chọc thì đừng chọc đến, sau khi chọc vào thì phiền toái, vừa rồi là người tình gọi đúng không?”
Lâm Côn cười giải thích: “Thật sự không phải.”
Tài xế lại làm ra vẻ mặt đừng có giả vờ: “Người tình chính là người tình, chúng ta đều là đàn ông trưởng thành thì sợ cái gì, tôi nói anh nghe, vào hai năm trước tôi cũng có một cô, đáng tiếc sau đó tôi phải đưa cô ấy vào bệnh viện.”
Người tài xế nói với vẻ mặt đau khổ, Lâm Côn tò mò hỏi: “Còn chưa ra viện sao?”
“Haizz...” Tài xế thở thật dài, nói: “Không có cách nào, là giai đoạn cuối nên không chữa khỏi được.”
Lúc này Lâm Côn lại xem thường, vừa rồi người tài xế còn bảo anh không nên chọc phụ nữ, chính mình lại chọc phụ nữ, còn làm ra vẻ mặt cực kỳ xúc động như vậy. Chỉ có điều nói tới nói lui, nhìn vẻ mặt anh ta đau buồn, mà người tình kia lại “giai đoạn cuối”, trong lòng Lâm Côn lại thông cảm với anh ta. Đều nói đàn ông không dễ dàng, người đàn ông này thật sự không dễ dàng, tìm người tình còn có thể người mắc bệnh giai đoạn cuối, có lẽ đây chính là số phận nghiệt ngã mà ông trời sắp đặt cho anh ta.
Lâm Côn lại đồng tình hỏi một câu: “Đại ca, là giai đoạn cuối của bệnh gì vậy?”
Tài xế rất thất vọng đốt một điếu thuốc, sau khi hít thật sâu lại nói: “Bệnh tâm thần.”
Lâm Côn kinh ngạc nói không ra lời, ngây người nhìn tài xế, trời ơi, đúng là quá đáng, tìm người tình lại làm người ta trở thành người bệnh tâm thần thời kỳ cuối, cũng quá độc ác rồi!
Có thể làm người tình bị tâm thần, người này tám phần cũng không bình thường, Lâm Côn không có ý nói chuyện tào lao với tài xế này nữa. Sau khi xe dừng ở cửa khách sạn, anh lập tức đi xuống, rất sợ tài xế này cũng có bệnh tâm thần, nói không chừng lúc nào đó lại phát bệnh lao vào anh.
Lâm Côn nhanh chân chạy vào khách sạn, phía sau có tiếng của tài xé hét lên: “Người anh em, anh còn chưa trả tiền đấy!”
Lâm Côn lại vội vàng chạy về, tiện tay rút ra một trăm đồng ném vào trong xe, sau đó tài xế lại kêu: “Người anh em, còn chưa trả tiền thừa cho anh đâu!” Nhưng lúc này anh ta nhìn thế nào cũng không thấy được bóng dáng của Lâm Côn.
Lâm Côn đứng bên ngoài gõ cửa phòng của hai mẹ con, giọng nói của Lâm Lâm lập tức vang lên phía sau cánh cửa: “Ai thế? Là bác Vương sao?”
“Là cha.” Lâm Côn đứng ở cửa nói.
“Cha!” Vừa nghe được tiếng của Lâm Côn, giọng nói của Lâm Lâm lập tức trở nên vui mừng, tay nắm cửa xoay tròn và mở ra, sau đó Lâm Lâm lao vào trong lòng Lâm Côn: “Cha, cuối cùng thì cha đã trở về, Lâm Lâm nhớ cha muốn chết.”
Lâm Côn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm một cái: “Yêu quá! Cha cũng nhớ Lâm Lâm, mấy hôm nay Lâm Lâm có ngoan không?”
“Lâm Lâm rất ngoan, mỗi ngày đều nghe lời của mẹ, con và mẹ cùng đi họp, các chú và dì ở đó đều khen Lâm Lâm đáng yêu, bọn họ còn cho Lâm Lâm thật nhiều quà.”
“Wow, thật không?”
“Vâng ạ, cha ơi, Hồng Diệp đi đâu rồi?”
“Hồng Diệp?” Lâm Côn cố ý nói đùa với Lâm Lâm, giả vờ làm ra vẻ mặt nghiêm túc: “Không xong rồi, cha quên Hồng Diệp ở trấn Ma Bàn.”
“Hả?” Lâm Lâm đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt đau buồn: “Cha, cha vứt bỏ Hồng Diệp...” Nói xong, nước mắt đã xuất hiện trong mắt Lâm Lâm, dáng vẻ như sắp khóc.
Lâm Côn không dám đùa nữa, vội vàng vỗ nhẹ cái túi quần, cười nói: “Hồng Diệp, mau ra đây.”
Hải Đông Thanh nhỏ chui ra khỏi túi quần, thò cái đầu nhỏ của mình nhìn Lâm Lâm, sau đó nó lại nhảy lên vai Lâm Lâm, sử dụng cái mỏ nhỏ nhắn của nó cọ cọ vào mặt Lâm Lâm.
“Hồng Diệp!” Lâm Lâm vừa nhìn thấy Hải Đông Thanh nhỏ thì lập tức kích động, còn vui mừng hơn khi nhìn thấy Lâm Côn. Lâm Côn mỉm cười bóp nhéo yêu mũi của Lâm Lâm, giả vờ không vui nói: “Con đấy, thấy được Hồng Diệp còn vui hơn nhìn thấy cha, được rồi, con chơi với Hồng Diệp đi, cha đi vào phòng vệ sinh.”
Lâm Côn buông Lâm Lâm, xoay người lại đẩy cửa phòng vệ sinh, đột nhiên Lâm Lâm kêu: “Cha, chờ một chút!”
Lâm Côn muốn dừng lại đã không kịp, cửa phòng vệ sinh bị anh đẩy ra, trong phòng vệ sinh có ánh đèn màu trắng, Sở Tĩnh Dao trần như nhộng đứng ở nơi đó, nhìn thấy được Lâm Côn xông vào, gương mặt của cô đỏ thành quả táo, Lâm Côn cũng hơi sửng sốt, sau đó ngây người ngắm phong cảnh…