Vì sao?
Cô ta đã dùng tất cả thanh xuân của mình để đổi lấy của cải, xem thường của cải của cô ta chính là xem thường cuộc đời của cô ta.
“Được lắm!” Thang Lệ nghiến răng nghiến lợi nhìn giám đốc quản lý an ninh nói: “Bây giờ tôi lập tức gọi điện thoại cho phòng kinh doanh địa ốc của các người.” Cô ta nói xong liền lấy điện thoại ra chuẩn bấm số gọi đi, nhưng bị Chu Hiểu Nhã ở bên cạnh kéo lại.
Thang Lệ quay đầu lại, Chu Hiểu Nhã nhỏ giọng nói với cô ta: “Chị họ, hay là thôi đi, biệt thự ở khu nhà này cũng có giá tới mấy chục triệu…”
Chu Hiểu Nhã không có hết lời, nhưng lời bóng gió rất rõ ràng, nhà ở đây mấy chục triệu một căn, không phải là nhà cô ta có thể mua được. Mà sau khi Thang Lệ nghe nói như thế, trong lòng cũng chấn động, cô ta cho rằng nhà ở khu này chỉ hơn ba triệu một căn đã là nhiều rồi, không ngờ lại đến mấy chục triệu một căn. Hơn ba triệu cô ta có thể lấy ra được, nhưng mấy chục triệu cô ta thật sự vẫn không lấy ra được…
Bây giờ không thể so trước kia, nghĩ tới lúc cô mới làm vợ bé cho người ta, dù là thứ gì chỉ cần cô ta hơi làm nũng một chút thì ông già kia đã mua cho cô ta rồi. Bây giờ cô ta muốn cái gì ông già kia cũng tính toán chi li. Trong lòng cô rất căm giận ông già kia đồng thời cũng không biết phải làm sao. Dù sao giờ đây tuổi của cô ta cũng càng ngày càng lớn, từ từ đã không còn hợp khẩu vị của ông già kia rồi. Mỗi lần nghĩ tới cô ta liền cảm thấy sợ hãi, nếu sau khi bị đá đi cô ta phải làm sao bây giờ?
Thanh xuân đã không còn, con cái cũng không có, nhiều năm như vậy tuy rằng trong tay cũng để dành được một số tiền, những cũng không đủ cho cuộc sống sau này của cô ta. Cô ta đã quen với cuộc sống ngợp trong vàng son, nếu để cho cô ta sống một cuộc sống bình thường rõ ràng là không thể nào mà.
Lúc này, trong lòng Thang Lệ chưa từng cảm thấy thất bại như vậy, sự thất bại này khiến cho lửa giận trong lòng cô ta càng dâng cao, cô ta biến tất cả sự không vui này thành một cái tát đánh về phía mặt của giám đốc quản lý an ninh.
Giám đốc quản lý an ninh nơi đây là một anh chàng rất cao lớn, đương nhiên sẽ không để mặc cho cô ta tát mình, chỉ là hơi lùi về sau một bước đã tránh được cái tát của cô ta, đồng thời còn mỉa mai nói: “Sao thế, cô còn muốn đánh người sao?”
Thang Lệ nghiến răng nói: “Tôi đánh anh thì sao, một giám đốc quản lý an ninh quèn như anh cũng dám kiêu ngạo với tôi sao? Chiếc xe của tôi đang chạy cũng đủ để đập chết anh rồi.”
Xe của Thang Lệ quả thật không tệ, nhưng cũng mua lâu rồi, tuy nhiên xe hơi sang trọng có một đặc điểm là luôn được bảo dưỡng kỹ lưỡng, cho dù là xe cũ đã xài nhiều năm vẫn cứ mới như vậy. Chiếc xe này trước đây Thang Lệ đã tốn gần hai triệu để mua nó, đó chính là lúc cô ta được chiều chuộng nhất, cô ta vẫn luôn đem chiếc xe này ra làm vốn để khoe khoang.
Thang Lệ vừa mới dứt lời, đột nhiên lại nghe một tiếng ‘ầm’ vang lên, chỉ nhìn thấy Chương Tiểu Nhã lái chiếc xe BMWs X6 của cô đụng vào cửa xe của chiếc Porsche kia. Một cái cửa xe đang yên đang lành lập tức bị đụng móp một miếng, mà phía trước xe của Chương Tiểu Nhã có gắn thêm thanh chắn bảo vệ, chỉ có thanh chắn bảo vệ hơi bị cong một chút, những chỗ khác hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Trong lòng Thang Lệ lập tức co rút đau đớn, đây chính là bảo bối của cô ta, là vốn liếng lớn nhất để cô ta khoe khoang sự giàu có của mình. Không ngờ bây giờ lại bị đụng thành như vậy, cô ta không thể không đau lòng, hơn nữa đối phương còn cố ý đụng vào.
Thang Lệ lập tức chỉ mũi dao vào Chương Tiểu Nhã, mắng Chương Tiểu Nhã đang ngồi trong xe. “Con nhóc đê tiện, mày dựa vào cái gì mà đụng xe của tao, mày xuống đây cho tao, xem tao có đánh chết mày hay không?”
Dáng vẻ của Chương Tiểu Nhã vẫn thờ ơ, hoàn toàn bỏ qua lời nói của Thang Lệ, đồng thời lùi xe về phía sau, lúc này Thang Lệ vẫn mắng không ngừng. “Mày đứng lại cho tao, đụng xe tao xong mà mày còn muốn chạy à?”
BMWs X6 lùi về phía sau một đoạn đột nhiên dừng lại, Chương Tiểu Nhã xuyên qua cửa sổ xe thản nhiên nói với Thang Lệ. “Chị yên tâm, tôi sẽ không chạy đâu, lúc nãy chị đổ oan cho anh Côn của tôi, tôi chỉ muốn cho chị một bài học mà thôi.”
Chương Tiểu Nhã nói xong, Lâm Côn ở bên cạnh không khỏi nhíu mày lại, Lục Đình cũng có cảm giác không ổn theo. Bình thường cô gái này nhìn qua thì có vẻ dịu dàng điềm đạm, ai biết khi cô nổi giận lên sẽ như thế nào.
Lại nghe tiếng động cơ rít gào một tiếng, chiếc BMW X6 này của Chương Tiểu Nhã quả thật được trang bị rất tốt, động cơ được trang bị tốt nhất, động lực lớn nhất cũng phải bốn trăm mã lực trở lên. Mã lực lớn như vậy chính là một con mãnh thú bằng thép, mà lúc này con mãnh thú thép kia đang tức giận đùng đùng, hung hăng lao thẳng vào chiếc Porsche phía trước. Chiếc Porsche trước mặt nó lại giống như một cô nàng duyên dáng đang chờ bị ngược đãi.
Thang Lệ cũng ý thức được chuyện không ổn, vì chiếc xe yêu dấu của cô ta, cô ta vội vàng chạy tới trước xe giang hai tay ra ngăn cản, đồng thời sốt ruột kêu lên với Chương Tiểu Nhã. “Con điếm kia, mày rốt cuộc muốn làm gì?”
Chương Tiểu Nhã không trả lời lại, khóe miệng lại hiện ra nụ cười lạnh, đột nhiên đạp mạnh chân ga, chiếc BMWs X6 lập tức biến thành một cái bóng, lao về phía chiếc Porsche. Thang Lệ đang đứng trước chiếc Porsche nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng nhảy ra một bên, lại nghe ‘rầm’ một tiếng cực lớn vang lên, một tiếng động này mạnh hơn rất nhiêu lần tiếng động vừa nãy…
Trong nháy mắt, vẻ mặt của tất cả mọi người bao gồm Lâm Côn, gồm Lục Đình, những bảo vệ và giám đốc quản lý ăn ninh trẻ tuổi kia đều ngây ra. Còn có Chu Hiểu Nhã đang nước mắt lưng tròng đứng ở một bên cũng vậy.
Về phần Thang Lệ trước giờ vẫn luôn xem thường người khác, vẻ mặt không thể dùng từ hóa đá để hình dung nữa, mà là một nỗi đau không nói nên lời, nỗi đau này giống như mọc rễ, theo bàn chân của cô ta đâm vào bên trong.
Từ trước tới giờ, chiếc Porsche kia của Thang Lệ luôn là niềm kiêu ngạo của cô ta, cũng là thứ cô ta đòi được trong lúc bản thân được chiều chuộng nhất. Lúc cô ta còn là vợ của một thành phần tri thức bình thường, cô ta đã ảo tưởng có một ngày mình có thể lái chiếc xe hàng hiệu xinh đẹp, chiếc Porsche này chính là chiếc xe cô ta từng nằm mơ cũng muốn có…
Nhưng bây giờ, chiếc xe tượng trưng cho giấc mơ trước kia, tượng trưng cho chiếc xe hàng hiệu mà cô ta đã từng được chiều chuộng mới có được, lại ở trước mặt cô ta thoáng cái đã bị đụng móp một miếng. Trong ánh mắt hoảng hốt của cô ta, nỗi đau đến từ linh hồn tắt ngấm, cô ta cảm thấy mình đã không còn thở được nữa, linh hồn đang bị rút đi từng giọt từng giọt.
Thang Lệ cắn chặt hàm răng, trong ánh mắt bộc lộ ra sự hung dữ, cô ta hít sâu không khí nóng bức của tháng bảy, đột nhiên lửa giận trong lòng của cô ta bốc lên tới đỉnh đầu. Nếu như ánh mắt có thể giết người, lửa giận có thể thiêu cháy chết người, thì bây giờ Chương Tiểu Nhã sớm đã bị cô ta giết chết sau đó đốt xác rồi.
“Đồ đê tiện, mày..”
Thang Lệ tức giận kêu lên một câu, giọng điệu tăng cao giống như hóa thành một mũi tên nhọn mang theo tiếng chuông rung vang vọng trong bầu trời, chỉ là không đợi cô ta mắng xong, cảnh tượng xảy ra trước mắt càng khiến cho trái tim của cô ta vỡ vụn.
Chương Tiểu Nhã nhanh chóng lùi chiếc xe BMWs X6 về phía sau, theo đó đẩy cần số lại đạp ga, chỉ nghe thấy chiếc xe sang trọng với 400 mã lực kia vù một chút liền xông về phía trước. Tiếng động cơ cực lớn vang lên một cú đụng vô cùng ngoan độc, trực tiếp đụng cho chiếc Porsche kia chạy sang chỗ khác. Thân xe lại bị đụng móp thêm một miếng, cái này theo sát cái kia…
Mọi người đã kinh ngạc tới mức quên hết tất cả, vẻ mặt của Lâm Côn đờ đẫn nhìn mọi thứ trước mắt, nhìn dáng vẻ quyết tâm của Chương Tiểu Nhã trong chiếc xe BMW kia, đột nhiên anh phát hiện trong xương cốt của cô gái này cũng rất ngang ngược.
Lục Đình ở chung với Chương Tiểu Nhã lâu như vậy, vẫn luôn cho rằng cô bé này là một cô gái dịu dàng hiền lành, có một loại dịu dàng trời sinh từ trong xương cốt, là một thục nữ đạt tiêu chuẩn. Hôm nay cô không nghĩ tới mình lại nhìn thấy sự ngang ngược của cô gái này, thật sự khiến cho cô phải kinh hãi.
Chu Hiểu Nhã đứng ngây ra tại chỗ, cô ta không đau lòng vì chiếc xe kia thay cho chị họ của mình, lúc này trong lòng cô phần nhiều là suy nghĩ tới Lâm Côn. Trước đây anh chàng bị cô vứt bỏ trong hốc núi kia, bây giờ là người đàn ông vừa có tiền lại còn được cô gái nhỏ yêu mến,. Dáng vẻ của anh vốn không tệ, cũng là một người đàn ông có nghĩa khí, có năng lực kêu gọi người khác. Người đàn ông như vậy cho dù trước đây nghèo trắng tay, sau này cũng sẽ không tệ, trong lòng Chu Hiểu Nhã không ngừng oán trách mình, lúc đó tại sao mình lại nghe lời của chị họ chứ, tại sao lúc đó lại bỏ qua một người đàn ông tốt như vậy chứ, quan trọng chính là lúc đó cô ta thích anh, lúc đó anh cũng yêu cô ta sâu sắc, bọn họ vốn có thể hạnh phúc.
Trên thế giới này thuốc gì cũng có, chỉ là không có thuốc hối hận, Chu Hiểu Nhã càng lúc càng cảm giác khoảng cách của cô ta và Lâm Côn càng xa hơn. Bây giờ những cô gái xuất hiện bên cạnh anh, có người nào kém hơn cô ta đâu, thậm chí tổng hợp lại nhìn không biết mạnh hơn bản thân mình biết bao nhiêu lần. Cứ lấy Chương Tiểu Nhã và Lục Đình đang ngồi trong chiếc xe trước mắt kia ra mà nói, bọn họ một người thì xinh đẹp trẻ trung, điều kiện kinh tế tốt, một người kia thì đẹp dịu dàng giống như một bức tranh sơn thủy, chỉ cần một nụ cười cũng khiến người khác say mê.
Mà cô ta thì sao?
Trong lòng Chu Hiểu Nhã tự hỏi ngược lại mình, ngoại trừ để lại cho Lâm Côn một quá khứ đau thương ra, chỉ còn lại là một phụ nữ từng thất bại trong hôn nhân. Người khác không biết mình vì muốn có được của cải, dưới sự giật dây của chị họ Thang Lệ đã sống với biết bao người đàn ông rồi, chính cô ta lại nhớ rõ. Thậm chí mỗi lần trèo lên trên người của một gã đàn ông, vẻ mặt của bọn họ khiến người ta chán ghét biết bao, khiến người ta buồn nôn biết bao, cô ta đều nhớ tất cả rõ.
Chu Hiểu Nhã không nhịn được, trong lòng thầm mắng mình một câu. “Chu Hiểu Nhã, mày thật sự bẩn và buồn nôn mà!” Sau khi tự mắng mình xong, cô ta cúi đầu đi tới trước mặt Lâm Côn, lau nước mắt lưng tròng vẫn còn đọng trong khóe mắt, ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười đau thương tuyệt đẹp, nói với Lâm Côn: “Anh Côn, em có lỗi với anh, đáng đời em, sau này em sẽ không đến làm phiền cuộc sống của anh nữa, em thật lòng chúc anh hạnh phúc, em… Em yêu anh.”
Chu Hiểu Nhã nói xong lại xoay người kiên quyết rời đi, chính trong giây phút cô xoay người rời đi, nước mắt tuôn trào giống như dòng nước lũ vỡ đê, nhấn chìm gương mặt tinh xảo trắng mịn của cô ta.
Đau, thật sự rất đau, nhớ lại những điều tốt đẹp của anh Côn trong quá khứ, lại nhớ tới những lần cô ta nằm lên người những gã đàn ông không tốt, bọn họ từng ngược đãi cô ta như vậy, giống như đối xử với một con chó cái, vì tiền mà cô ta không tiếc hy sinh trong trắng và tôn nghiêm của mình, nhưng kết quả cô ta lại thương tích đầy mình.
Trên đỉnh đầu là ánh mặt trời nóng như lửa, nhưng dưới chân Chu Hiểu Nhã lại lạnh lẽo vô cùng, thê lương vô cùng, giống như nơi đây là một đất nước không có ánh mặt trời, không có hơi ấm, chỉ có hồi ức và hiện thực lạnh lẽo đang kêu gào…