Cảnh Nhạc Nhạc vẫn ung dung, cô bé càng như vậy càng làm mọi người mở rộng tầm mắt, một cô bé mới năm tuổi vẫn có thể duy trì bình tĩnh khi đối mặt với nhiều họng súng như vậy. Thế thì chỉ có hai cách giải thích, một là trẻ con ngây thơ không biết sự nguy hiểm của súng, hai là có thể cô bé cũng thường xuyên nhìn thấy súng, căn cứ vào tình hình hiện tại, có lẽ cô bé thuộc về loại sau.
Các cảnh sát đối diện lộ vẻ hung hăng giận dữ, cấp trên bị đánh, cấp dưới như bọn họ cũng phải tức giận, thậm chí hiện tại bọn họ không giống cảnh sát làm nhiệm vụ bảo vệ nhân dân, bọn họ càng giống với một đám cướp có vũ khí. Khi bọn họ nhìn thấy giấy chứng nhận trên đầu của Cảnh Nhạc Nhạc, tờ giấy chứng nhận này như chiếu yêu, lập tức làm bọn họ khôi phục lại diện mạo của cảnh sát nhân dân.
... Đó là giấy chứng nhận sĩ quan cảnh sát cấp hai.
Đồn trưởng của bọn họ chỉ là một cảnh ty cấp ba, hai bên chênh lệch bốn cấp, đừng xem thường bốn cấp bậc này, có vài người cố gắng cả đời cũng không thể bò lên nổi hai cấp bậc đó.
Trong hệ thống cảnh sát của Trung Quốc, áp lực từ cấp bậc là tuyệt đối, cho nên những cảnh sát nhân dân kia đều ngây người, vốn hóa thành sói hung tàn, hiện tại bọn họ lại biến thành con cừu nhỏ.
Vẻ mặt của Triệu Mãnh cũng không dễ nhìn, anh ta là người lớn lên ở thị trấn Hắc Sơn này, có thể tính là một nhân vật có máu mặt tại đây. Không nghĩ tới hôm nay chịu thua thiệt lớn như vậy, chỉ có điều anh ta cũng phản ứng rất nhanh, lập tức nói một câu với Cảnh Quân Địch: “Anh là sĩ quan cảnh sát cấp hai thì thế nào, nơi này là trấn Hắc Sơn, không phải là thành phố Trung Cảng của anh!”
Triệu Mãnh vừa nói như thế, những cảnh sát sau lưng anh ta mới kịp phản ứng, có câu nói ‘rồng mạnh đánh không lại rắn nhà’, một sĩ quan cảnh sát cấp hai của thành phố Trung Cảng, ở trấn Hắc Sơn nói thật cũng không thể uy hiếp gì, không phải vẫn còn có một câu rất hay sao, huyện quan không bằng hiện quản, anh ở thành phố Trung Cảng rất lợi hại, ở trấn Hắc Sơn của tôi, anh chỉ là tư lệnh không có quân lính trong tay, có bản lĩnh thì anh điều cấp dưới từ thành phố Trung Cảng tới đây xem?
Vì vậy, những cảnh sát kia khôi phục ‘bản tính sói’, sắc mặt mỗi người lại biến thành hung ác, tất cả họng súng tối đen như mực đều chỉ vào Cảnh Quân Địch. “Muốn sống thì biết điều một chút!”
Có hai cảnh sát cầm còng tay đi về phía Cảnh Quân Địch, Cảnh Quân Địch cười lạnh, hoàn toàn không để ý tới những cảnh sát trước mặt này, chờ tới lúc hai cảnh sát kia muốn còng tay của anh ta, đột nhiên anh ta tát vào mặt hai người cảnh sát. Cảnh Quân Địch trước kia là học sinh xuất sắc trong trường cảnh sát, am hiểu đánh nhau bắt người nhất, hai cái tát vừa rồi vừa nhanh vừa độc, trực tiếp đánh hai người cảnh sát kia bối rối và sửng sốt, một người trong đó còn đánh rơi còng tay xuống đất.
“Có tin tao thật sự nổ súng bắn chết mày không?” Triệu Mãnh cầm lấy khẩu súng trong tay cấp dưới và chỉ vào Cảnh Quân Địch.
“Ha ha, không nên hù dọa tôi, nhìn anh sợ hãi như thế, tôi cũng không tin anh dám nổ súng bắn chết tôi.” Cảnh Quân Địch cười lạnh nói: “Anh thật sự dám nổ súng bắn chết tôi, anh khẳng định sống không được.”
Sắc mặt Triệu Mãnh vô cùng thâm trầm, Cảnh Quân Địch nói không sai, anh ta thật sự không có can đảm nổ súng bắn Cảnh Quân Địch, anh ta vẫn muốn làm ‘rắn nhà cắn chết rồng mạnh’ nhưng người ta hiện tại không cho mình cơ hội, còn nhìn trúng nhược điểm của mình.
Trong lòng của Triệu Mãnh hiện tại vô cùng tức giận, đồng thời cũng không thể làm được gì, chí ít hiện tại anh ta không dám làm gì Cảnh Quân Địch.
Xung quanh càng lúc càng nhiều người tới xem náo nhiệt, cũng nhanh chóng vây kín nơi này, Triệu Mãnh âm thầm cắn răng một cái, lại nói một câu đe dọa Cảnh Quân Địch, nói: “Được, mày giỏi lắm, nhưng đừng quên đây là địa bàn của tao!” Nói xong, sắc mặt anh ta đen như đáy nồi, vừa dùng tay che hạ bộ dẫn theo đám người cấp dưới tách khỏi đoàn người rời đi.
Chuyện bên phía Cảnh Quân Địch xem như kết thúc, bọn họ cũng không thể tiếp tục du lịch, trải qua hai chuyện làm ầm ĩ vừa rồi, tất cả mọi người không còn tâm tư chơi đùa nữa, chí ít ngày hôm nay không có tâm tư chơi cái gì trong Hắc Sơn.
Sau khi được mọi người đồng ý, Phó Quốc Bân tuyên bố lập tức trở về khách sạn, dự định ban đầu dừng lại ở trấn Hắc Sơn hai ngày cũng thay đổi, tất cả phụ huynh không muốn tiếp tục chơi ở đây, cho nên quyết định sẽ rời đi vào sáng hôm sau, đi tới địa điểm du lịch kế tiếp.
Lâm Côn vừa muốn đi theo đoàn người, người chịu trách nhiệm hồ nhận tạo đang nằm trên mặt đất lại chạy tới, cũng kéo quần áo của Lâm Côn, nói: “Anh không thể đi!”
Lâm Côn khó hiểu nhìn người này: “Vì sao?”
Người này nói: “Trong lòng anh tự biết.”
Lâm Côn mỉm cười, giả bộ ngu nói: “Người anh em, tôi không biết.”
Người này nói: “Anh vừa làm chuyện tốt gì thì anh tự biết, anh phải cho khu du lịch của chúng tôi một lời giải thích.”
Cảnh Quân Địch nhìn thấy tình huống bên này, anh ta cũng lập tức đi tới kéo áo của người phụ trách hồ nhân tạo, giọng nói thâm trầm: “Anh bạn, các người còn chưa chịu thôi đúng không, các người nên thắp nhang cảm tạ trời đất đi. Nếu không phải người anh em của tôi lợi hại, sợ rằng đã bị thứ kia ăn rồi. Các người dám thả thứ giết người kia vào trong hồ, nếu như người anh em của tôi có chuyện gì, các người chịu trách nhiệm thế nào?”
Người phụ trách hồ nhân tạo rất e ngại Cảnh Quân Địch, chủ yếu bởi vì biểu hiện của Cảnh Quân Địch vừa rồi quá mức hung hăng, dám đánh cả Triệu Mãnh nổi danh ở trấn Hắc Sơn này, bọn họ làm sao có thể đắc tội cho nổi.
Nhưng nếu con cá sấu chết thật, bọn họ cũng tiêu đời rồi. Quản lý của khu du lịch sẽ bắt bọn họ chịu trách nhiệm, biện pháp trực tiếp nhất giúp bọn họ không chịu trách nhiệm chính là đẩy cho người giết cá sấu chịu trách nhiệm.
Mấy người khác cũng tới gần, nhưng vừa nhìn thấy Cảnh Quân Địch đứng ở trước mặt, mỗi người đều rủ rũ, thật ra bọn họ càng sợ Lâm Côn hơn, nhưng đầu óc của những người này đã đủ hỗn loạn, người có thể giết cá sấu dưới đáy nước, bọn họ làm sao có thể giữ lại cho được.
Người chịu trách nhiệm hồ nhân tạo muốn bắt Lâm Côn cắn răng, trong lòng không ngừng tranh đấu, cuối cùng vẫn muốn giữ Lâm Côn lại nơi này. “Không được, anh ta phải ở lại chịu trách nhiệm, nếu không chúng tôi không thể ăn nói với quản lý!”
“Ăn nói?” Không cần Lâm Côn nói, Cảnh Quân Địch lạnh lùng lên tiếng, nói xong anh ta còn cười lạnh, hỏi ngược lại: “Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng, bây giờ anh muốn giữ người anh em của tôi lại đúng không?”
Người chịu trách nhiệm hồ nhân tạo cắn răng nói: “Đúng!”
Cảnh Quân Địch cười lạnh, đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi, trực tiếp nắm áo của người chịu trách nhiệm, nổi giận mắng một câu: “Đúng là không biết phân biệt phải trái, anh vào trong hồ làm bạn với thứ kia đi!” Anh nói xong trực tiếp ném người chịu trách nhiệm này vào trong hồ nước, sau khi nghe một tiếng ‘ầm’, từng đám bọt nước trắng bắn lên cao...
“Cứu mạng... Cứu mạng, trong nước có cá sấu...” Người chịu trách nhiệm hồ nhân tạo giãy dụa trong nước và hét lớn.
Gương mặt mọi người xung quanh đều thay đổi. Cảnh Quân Địch cũng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn sang Lâm Côn, nếu như vừa rồi chỉ là suy đoán, vậy bây giờ hoàn toàn có thể khẳng định, Lâm Côn đã giết một con cá sấu dưới đáy hồ…
Ngày đầu tiên đi du lịch lại gặp phải việc này, có thể nói ra cửa gặp chuyện xui, nhưng hiện tại không có người nào thương vong, chung quy cũng là trong cái rủi còn có cái may.
Buổi chiều các phụ huynh và đám trẻ hoặc ở trong khách sạn, hoặc mang theo mấy đứa trẻ dạo phố. Lâm Côn và Lâm Lâm ở lại khách sạn không ra ngoài. Lý Xuân Sinh, Tô Hữu Bằng và Tôn Chí, Tôn Dương đã đi ra ngoài hết.
Lâm Côn lại thay bộ quần áo mới, bên hông của anh còn có một vết bầm đen, đó là dấu vết bị đuôi cá sấu đánh trúng, cũng may mắn da thịt của anh rắn chắc, đổi lại thành người bình thường, chỉ sợ đã sớm bị đánh rách da tróc thịt.
Lâm Lâm rất chu đáo, nhìn thấy vết thương trên người cha, cậu nhóc cầm hai hộp cứu thương do Sở Tĩnh Dao đưa cho bọn họ, dùng cồn lau vết thương cho Lâm Côn. Nhìn thương thế có phần nghiêm trọng, nhưng với chỉ huy Lâm của chúng ta lại không đáng là gì. Trước kia anh còn bị thương nặng hơn thế, nhưng anh vẫn nghiêm chỉnh nằm trên giường hưởng thụ cảm giác hạnh phúc được con trai săn sóc vết thương cho mình.
Cốc cốc cốc...
Có tiếng gõ cửa vang lên.
“Cha, con đi mở cửa!” Lâm Lâm đặt chai cồn trong tay xuống, sau đó chạy đi mở cửa, Lâm Côn cũng đứng lên.
“Lưu Tiểu Cương...” Lâm Lâm kinh ngạc nói một câu. Sau sự kiện đánh nhau trong trường mầm non lúc trước, Lưu Tiểu Cương nhìn thấy Lâm Lâm đều đi đường vòng, hơn nữa Lưu Tiểu Cương suýt chết chìm trong hồ, hiện tại tính tình cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Đứng ở cửa còn có mẹ của Lưu Tiểu Cương, vợ của Lưu Cương, Cảnh Nguyệt Nga. Vẻ mặt Cảnh Nguyệt Nga có chút lúng túng, cô vốn có thành kiến với Lâm Côn, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì Lâm Côn và Lâm Lâm đánh chồng và con trai của cô. Nhưng người ta vừa mới mạo hiểm tính mạng cứu con trai của mình, cho nên cần cảm ơn thì phải tới cảm ơn.
Hai người đứng ở cửa không lên tiếng, Lâm Côn tươi cười phá tan sự xấu hổ: “Tiểu Cương, cháu và mẹ cháu ngồi đi.”
Lưu Tiểu Cương ngẩng đầu nhìn sang Cảnh Nguyệt Nga, Cảnh Nguyệt Nga hơi do dự, sau đó dẫn con mình đi vào phòng.
“Ngồi tự nhiên đi.” Lâm Côn cười nói, rót cho hai mẹ con ly nước rồi nói với Lâm Lâm: “Lâm Lâm, chăm sóc tốt bạn học của con đi.”
Lâm Lâm cầm ly nước đến trước mặt Lưu Tiểu Cương, Lưu Tiểu Cương hiện tại không có gì đáng ngại, Lâm Lâm đưa ly nước tới trước mặt cậu bé, còn tươi cười thân thiện nói: “Tiểu Cương, uống đi.” Cậu nhóc còn ân cần hỏi han: “Bạn không sao chứ?”
Lưu Tiểu Cương hơi ngượng ngùng nhận ly nước, nói: “Cảm ơn, bác sĩ bảo mình không sao.”
Lâm Côn đưa ly nước cho Cảnh Nguyệt Nga, nhìn Cảnh Nguyệt Nga, cô nói tiếng cảm ơn, sau đó còn nói: “Bác sĩ nói may mà cứu lên đúng lúc, trong phổi thằng bé không có nước tràn vào... Cám ơn anh.”
Lâm Côn cười nói: “Không cần khách khí, tôi nên làm thế.”
Cảnh Nguyệt Nga cầm cốc nước, cúi đầu nói: “Trước kia Tiểu Cương nói Sở Lâm không có cha, đó là lỗi của nó...”
Lâm Côn cười nói: “Chuyện đã qua rồi, hơn nữa tôi cũng... Cô nên nói với chồng mình, đừng thù hận tôi, dù sao hai đứa nhỏ cũng là bạn cùng lớp, người lớn chúng ta nên cổ vũ đám trẻ chơi thân với nhau, bọn chúng còn nhỏ không hiểu chuyện, chúng ta là người lớn nên làm gương.”
Cảnh Nguyệt Nga ngẩng đầu nhìn Lâm Côn, hơi ngẩn người, sau đó gật đầu.
Không bao lâu, Cảnh Nguyệt Nga đã dẫn theo Lưu Tiểu Cương rời đi, dù sao Lâm Lâm và Lưu Tiểu Cương chỉ là trẻ con, không có suy nghĩ nhiều tới yêu ghét, cả hai nhanh chóng làm hòa với nhau, hơn nữa Lâm Lâm còn lấy đồ ăn ưa thích của mình đưa cho Lưu Tiểu Cương, tình cảm của hai đứa trẻ đã sâu sắc hơn trước.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Côn và Lâm Lâm, Lâm Côn cười nói với Lâm Lâm: “Con trai, dù là lúc nào con cũng phải luôn nhớ kỹ, trên thế giới này có thêm một người bạn sẽ tốt hơn có thêm một kẻ thù, tốt với người cũng chính là tốt với mình.”
Cậu bé chớp chớp mắt, cái hiểu cái không nói: “Cha, con không hiểu lời của cha nói, chỉ có điều con rất thích kết bạn.”
Lâm Côn cưng chiều xoa đầu con mình: “Như vậy mới đúng, chờ con lớn sẽ từ từ hiểu.”
***