Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Côn nói tất cả suy nghĩ của mình cho Long Đại Tương nghe, anh và Long Đại Tương không có gì cần phải giấu giếm, mấy năm trước Lâm Côn từng cứu Long Đại Tương thoát khỏi quỷ môn quan trở về, cho nên hai người có quan hệ bạn bè sống chết có nhau.

Long Đại Tương không phải đồng đội của Lâm Côn, mà là một người tài năng xuất chúng trong các đoàn lính đánh thuê của Trung Quốc, mấy năm trước anh được Lâm Côn cứu mạng, từ đó về sau xem như ra khỏi ‘giang hồ’ lui về ở ẩn, cho nên vẫn sinh sống vui vẻ tự do ở nước ngoài.

Nếu không phải Lâm Côn gọi điện thoại bảo anh ta trở về, người này chắc chắn còn đang hưởng lạc tại Thái Lan.

Cách nghĩ của Lâm Côn rất đơn giản mà trực tiếp, phá nát một tập đoàn Phong Hoàng không phải là mục đích thực sự của anh, mục đích thực sự là muốn dọa sợ toàn bộ những thế lực đang dòm ngó đến Bách Phượng Môn ở toàn thành phố Trung Cảng này, từ đó cũng có thể giết gà dọa khỉ.

Long Đại Tương không giỏi mưu kế, nhưng nhắc tới đánh nhau đơn giản mà thô bạo thì anh ta là một tay đánh nhau có hạng, nghe xong kế hoạch của Lâm Côn, anh ta lập tức hưng phấn đến mức đôi mắt lóe sáng, kích động nói: "Có đánh nhau, quá tốt! Anh Côn, chúng ta nhanh tính tiền đi, em sẽ lập tức đi xử lý cái gì Sỏi, Cẩu, Hổ, Báo kia!"

Lâm Côn cười mắng: "Cái thằng này, tôi đã nói cậu thế nào hả không được hấp tấp vội vàng, bình tĩnh, dù lúc nào cũng phải bình tĩnh."

"Đúng đúng đúng, bình tĩnh..." Long Đại Tương ngây ngô cười rộ lên, nếu chỉ nhìn dáng vẻ khờ khạo ngây thơ của anh ta hiện tại, cho dù là người nào cũng không thể liên tưởng tới việc, anh ta chính là ‘Long gia’ kiệt xuất trong giới lính đánh thuê của Trung Quốc.

Vừa nhắc tới đại danh của Long gia, người trong giới lại liên tưởng tới hai sự kiện chấn động, một là Long gia đã từng đại chiến với một bộ đội đặc chủng được xưng mạnh nhất trong quân đội của Mỹ, kết quả con người có danh xưng sắt đá trong quân đặc chủng của Mỹ lại bị Long gia dùng nắm đấm đánh nát đầu, chết không nhìn ra mặt mũi.

Một chuyện khác, đó là đoàn ninja Yokohama của Nhật kết thù oán với Long gia, không rõ nguyên nhân cụ thể là gì, Long gia dưới cơn nóng giận đã một mình đi tới Nhật, giết tất cả hai mươi mốt ninja siêu cấp của đoàn ninja Yokohama, có người nói hai mươi một ninja siêu cấp này đều chết thảm, đầu của bọn họ đều bị đập nát.

Thật ra, phần lớn người chỉ biết một mà không biết hai, nếu như trước đây không phải có Lâm Côn ra tay tương trợ, Long Đại Tương đã chết trong tay của Yokohama, cũng chính lần đó là Lâm Côn cứu Long Đại Tương thoát khỏi quỷ môn quan.

Trong đó vẫn còn rất nhiều chuyện, bao gồm việc sau này Long Đại Tương lựa chọn ra khỏi giang hồ, tất cả đều có liên quan tới sự kiện đó.

Sau khi rời khỏi nhà hàng Bắc Quốc Viên, Lâm Côn lại tìm khách sạn sắp xếp nơi ở cho Long Đại Tương, thời gian đã hơn ba giờ chiều, sau khi sắp xếp thỏa đáng tất cả, hai người hẹn gặp mặt vào buổi tối, Lâm Côn lại lái xe đi đón Lâm Lâm tan học.

Trong vũ trường Bách Phượng Môn, Tưởng Diệp Lệ chuẩn bị tạm dừng kinh doanh một tuần, bình thường, doanh thu của một tuần không phải ít. Nhưng sau khi Bách Phượng Môn nhiều lần gặp chuyện không may, đã có rất ít khách đến chơi, danh tiếng của Bách Phượng Môn càng ngày càng hỏng, nếu như lại xuất hiện chuyện có người gây sự, mặc dù Bách Phượng Môn vượt qua cửa ải khó khăn lần này, sợ rằng danh tiếng của bọn họ về sau cũng mất sạch.

Lợi nhuận của vũ trường rất tốt, đặc biệt đối với Bách Phượng Môn mà nói, những sản nghiệp khác của bọn họ đã mất, chỉ có thể dựa vào vũ trường duy trì tất cả chi tiêu khác nhau.

Tưởng Diệp Lệ ngồi trong phòng làm việc của mình, ánh mặt trời màu vàng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu vào gương mặt buồn bã của cô, chuyện đã đi đến mức này, cô có cảm giác bất lực không nói thành lời, một người phụ nữ như cô là không nên can thiệp vào chuyện trong giới xã hội đen. Sớm biết như vậy, còn không bằng lúc trước chắp tay nhường Bách Phượng Môn đi cho xong, cầm một số tiền lớn đi thật xa, đến một nơi xa lạ để bắt đầu lại.

Nhưng mà, tất cả đều không có đường quay lại, đời người chỉ có một lần, lựa chọn cũng chỉ có một lần, nếu cô lựa chọn khí phách, như vậy cho dù có quỳ thì cô cũng phải bò tới cuối cùng.

Có người gõ cửa, cô quá quen thuộc với tiếng gõ cửa này, nó đã theo cô nhiều năm, cô quay đầu lại, mệt mỏi nói: "Vào đi, cửa không có khóa."

A Đông đẩy cửa đi vào, đi tới sau lưng cô, cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cười nói: "Ngồi đi."

A Đông ngồi xuống, nhìn có chút tuân thủ quy định giống như trước đây, nhưng trong ánh mắt ít nhiều cũng có chút không tình nguyện, anh ta không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Tưởng Diệp Lệ, giống như nhìn một thứ mình không chiếm được.

"Phong Bưu cho cậu lợi ích gì?" Tưởng Diệp Lệ phá tan bầu không khí xấu hổ, giọng không nóng không lạnh hỏi.

"Hả?" A Đông bày ra vẻ mặt nghi ngờ, nhưng chính anh ta cũng không cách nào thuyết phục chính mình, cho nên anh ta cố giả vờ lo lắng, sau đó lại nở nụ cười không cho ý kiến, "Chị, xem ra chị đều biết."

"Khi Côn Tử nói chuyện này cho tôi biết, tôi vốn không tin, nhưng cậu nói ra những lời này thì tôi không tin cũng không được..." Tưởng Diệp Lệ cười rất buồn bã: "Nhưng nó lại là sự thật."

Đột nhiên vẻ mặt Tưởng Diệp Lệ đau thương nói không nên lời, ánh hoàng hôn màu vàng chiếu vào mặt cô, cô quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn A Đông, nói: "Có thể nói cho tôi biết vì sao không?"

A Đông từ chối cho ý kiến, lấy ra điếu thuốc ngậm vào trong miệng, vừa muốn móc bật lửa ra, mới nhớ tới hỏi Tưởng Diệp Lệ: "Tôi có thể hút thuốc hay không?"

Tưởng Diệp Lệ vươn tay, nói: "Cũng cho tôi một điếu."

A Đông đốt thuốc thay Tưởng Diệp Lệ, sau đó mới đốt cho mình, anh ta hít sâu một hơi rồi nói: "Trong lòng tôi cảm thấy không công bằng, dựa vào cái gì tôi ở bên cạnh chị trong thời gian dài như thế, đến cuối cùng cái gì cũng không chiếm được?" Phun đám khói ra ngoài, khói trắng bao phủ gương mặt anh ta.

Tưởng Diệp Lệ nói: "Nếu như cậu muốn, tôi cũng có thể cho cậu hai mươi phần trăm cổ phần danh nghĩa của Bách Phượng Môn, nếu cậu muốn tiền, tôi cũng có thể cho cậu tiền tôi có..."

A Đông mỉm cười cắt lời của Tưởng Diệp Lệ, nói: "Chị biết, tôi muốn không phải tiền, mà là..."

Tưởng Diệp Lệ cắt lời A Đông: "Tôi vẫn luôn xem cậu như em trai của mình, như em ruột."

Đột nhiên A Đông ngây người, ngay sau đó nở nụ cười ảm đạm, thì thào nói: "Em trai, như em ruột..." Anh ta ngẩng đầu nhìn Tưởng Diệp Lệ, "Vì sao chị chỉ xem tôi như em ruột? Vì sao chị không xem tên họ Lâm đó như em ruột, trái lại cứ xem tôi như em ruột?"

Tưởng Diệp Lệ yếu ớt thở dài, nói: "A Đông, chuyện này tôi cũng không rõ, có lẽ là cảm giác, tôi cảm kích tất cả những gì cậu đã làm cho tôi, tôi có nghĩ sẽ thích cậu, nhưng cuối cùng tôi phát hiện tôi làm không được, cậu trong mắt tôi mãi mãi chỉ là người em trai, là người em trai giống như em ruột của mình."

"A... Ha ha..." A Đông cười lạnh đứng lên, "Từ hôm nay trở đi, tôi không làm em trai của chị nữa? Trước đây, tôi đã trả giá nhiều như vậy, qua nhiều năm như thế, tôi vẫn ở bên cạnh chị, đến cuối cùng chỉ đổi lấy một câu em trai giống như em ruột, tôi không cần!"

Tưởng Diệp Lệ ngước mặt nhìn A Đông, ánh mắt của cô run rẩy, giọng nói cũng bắt đầu thay đổi nghẹn ngào, "A Đông, cậu muốn rời khỏi Bách Phượng Môn, tôi không ngăn cản cậu, nhưng tôi nhờ cậu lần cuối cùng được không?"

A Đông không nói lời nào, Tưởng Diệp Lệ tiếp tục nói: "Khi anh Quân Vũ của cậu chết, tôi vẫn nghi ngờ có liên quan tới đám người Phong Bưu, cậu rời khỏi Bách Phượng Môn, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một khoản tiền, nhưng cậu không nên đi đầu quân cho tên Phong Bưu đó. Chúng ta ở chung với nhau nhiều năm như vậy, tôi chỉ có một thỉnh cầu này, cậu sẽ hứa với tôi chứ?"

A Đông nhìn Tưởng Diệp Lệ, nhìn gương mặt mà anh ta thích nhiều năm qua, cũng bỏ ra công sức nhiều năm như vậy, nhưng kết quả tất cả như dùng giỏ trúc múc nước đều là công dã tràng, anh ta còn không bằng một người mới tới. Anh ta không cần tiền bạc, chỉ quan tâm địa vị của mình trong lòng người phụ nữ mình yêu thương. Anh ta vốn khuyên mình nên vô tư, nếu yêu một người phải kiên định ngày đêm ở bên cạnh người đó. Nhưng những lời Phong Bưu nói với anh tối hôm đó, bỗng nhiên làm cho anh ta cảm thấy mình thật hèn mọn, thấp kém đến mức không bằng cả con kiến, đều nói yêu là không tính toán thiệt hơn, nhưng trên thế giới này có bao nhiêu người đàn ông yêu không cần đáp lại, không cần lợi ích?

Trong lòng A Đông đã đau tới mức nói không nên lời, trong đó còn xen lẫn với sự tuyệt vọng, nghe tiếng trái tim của mình đập, ngay cả không khí đang hít thở cũng biến thành băng giá. Anh ta nhìn vào mặt Tưởng Diệp Lệ, cứ nhìn như thế hai giây, sau đó bỗng nhiên anh lạnh lùng cười nói: "Tôi không thể đồng ý!"

Lúc A Đông nói ra những lời này, trong mắt Tưởng Diệp Lệ đã chảy ra hai hàng nước mắt, giọng của cô nghẹn ngào run rẩy, đau thương không nói thành lời. Nước mắt chảy dài trên má, hoàng hôn phía xa dần biến mất, cô nhìn người đàn ông mà mình đã xem như là em trai này, trong lòng tuyệt vọng đến tận cùng.

Mà trong lòng A Đông cũng đau đớn không kém, từ trước tới nay anh ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dứt khoát như vậy, đoạn tuyệt với người phụ nữ mà anh ta yêu nhất... Nhưng lúc này trong lòng của anh ta chỉ có hận, hận mình, hận người đàn ông họ Lâm, cũng hận người phụ nữ trước mặt đã qua nhiều năm như vậy nhưng không yêu anh ta.

Từ yêu sinh ra hận, lời này không phải là giả.

Buổi tối, một nhà ba người ăn cơm xong, Lâm Côn nói với Sở Tĩnh Dao và con trai một tiếng rồi mang theo Hải Đông Thanh nhỏ lên chiếc Jetta cũ rời khỏi khu biệt thự Hải Thần, đi tới nơi hẹn với Long Đại Tương.

Long Đại Tương mặc bộ quần áo thể thao rất thời thượng, trên cổ còn mang theo dây chuyền vàng lớn, chân mang giày thể thao, trên sống mũi đeo cái kính râm rất lớn, nhìn anh ta rất có phong thái của mấy tên ăn chơi.

Lâm Côn dừng xe, vừa bước xuống xe nhìn thấy Long Đại Tương, vì mở mang kiến thức cho Hải Đông Thanh nhỏ, Lâm Côn cũng không nhét nó vào trong túi, nhóc con lúc này đang ngoan ngoãn đậu trên vai Lâm Côn.

"Hắc, anh Côn, anh đi đánh nhau tại sao anh còn mang theo ‘vẹt cảnh’ làm gì thế!" Long Đại Tương bước dài đi tới, từ đằng xa đã gọi Lâm Côn, anh ta cười rất lớn, dáng cười của anh ta rất xấu xí vụng về, không có cách nào, đó là phong cách của Long gia.

Long Đại Tương vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác có sát khí lạnh thấu xương bao phủ lấy mình, anh ta còn tưởng rằng là Lâm Côn nhìn mình, kết quả sau khi anh ta xác định lại mới phát hiện không ngờ đó là ánh mắt của con ‘vẹt cảnh’ kia.

"Ai, con vật nhỏ này có sát khí lớn quá nhỉ!" Long Đại Tương cười nói, sau đó đến gần quan sát Hải Đông Thanh nhỏ.

Lâm Côn trực tiếp liếc Long Đại Tương, cười mắng: "Cậu đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, mở to mắt của cậu ra nhìn đi, đây là vẹt cảnh mà cậu nói à?"

Long Đại Tương tuyệt đối là người từng trải, cho nên sau khi đi tới gần quan sát kỹ hơn, anh ta lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Khốn kiếp!"

Lâm Côn lườm anh ta và mắng: "Khốn kiếp cái gì mà khốn kiếp!"

Long Đại Tương kích động nói: "Khốn kiếp!!!"

Lâm Côn nói: "Đã nhìn ra chưa?"

Long Đại Tương nói: "Khốn kiếp, nếu không nhìn ra nữa thì em nên móc mắt của mình ném đi cho xong! Đây là Hải Đông Thanh!"

"Ha ha." Lâm Côn cười nói: "Cậu đúng là người biết hàng."

Long Đại Tương không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Côn: "Anh Côn, sao anh có được vật nhỏ này vậy? Chỉ nhìn màu sắc của lông vũ cũng biết đây là một con Hải Đông Thanh cực phẩm, nhóc con này lớn lên sẽ rất mạnh đấy!"

Lâm Côn cười nói: "Được rồi, bớt nói nhảm đi." Ánh mắt anh chỉ vào cửa lớn của hội sở cao cấp Phong Hoàng, "Nếu như chúng ta ngang nhiên đi vào như vậy, chỉ sợ sẽ có một trận ác chiến, bốn tên Hổ, Báo, Sói, Cẩu không xuất hiện, tuy rằng chưa có giao đấu qua nhưng tôi dám khẳng định chúng là cao thủ của Phong Bưu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK