Lâm Côn nhíu mày suy nghĩ, anh lập tức nghĩ tưởng đến Lâm Cửu Phúc khẳng định chính là người đàn ông già đàu hói đáng khinh kia, nhất định là người này nhân cơ hội sàm sỡ Chu Hiểu Nhã, cho nên mới rước lấy phẫn nộ.
Dù chỉ nghe thấy một tiếng kêu vừa rồi lại không có âm thanh nào khác, nhưng trong lòng của Lâm Côn đã không bình tĩnh được. Vẫn câu nói kia, nói như thế nào cũng quen biết nhau một thời gian, mặc dù Chu Hiểu Nhã đã từng gây tổn thương cho anh, nhưng chỉ huy Lâm của chúng ta vẫn luôn là một người trọng tình nghĩa. Dù sao cũng là bạn học, cũng là cùng quê, đã gặp khó khăn thì anh chắc chắn sẽ giúp đỡ.
“Con trai, cùng cha đi lên lầu một chút.” Một tay Lâm Côn nâng Hải Đông Thanh nhỏ, nói với Lâm Lâm.
Lâm Lâm cũng nghe thấy tiếng thét từ trên lâu, trong tay cầm ly kem còn chưa ăn xong, cậu bé ‘dạ’ một tiếng cùng theo Lâm Côn lên lầu.
Trên lầu có rất nhiều phòng, vài người đều đứng phía xa nhìn vào một căn phòng nhỏ, lại nghe một người trong đó nhỏ giọng nói: “Ông già thối kia thật sự không biết xấu hổ, xấu xí như vậy còn muốn ăn thịt thiên nga, tám phần mười là đang ăn cơm không nhịn được nữa, cho nên duỗi bàn tay xấu xa không an phận kia ra nên bị mắng, thật mất mặt.”
“Tôi lại cảm thấy người phụ nữ kia cũng không phải thứ tốt gì, nếu là một người đứng đắn thật sự, cần gì đi ăn cơm với loại lưu manh kia, không phải nhìn trúng tiền của người ta nên mới nguyện ý đi theo hay sao.”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy người phụ nữ kia thật không biết điều, nếu đã muốn đào mỏ thì phải chuẩn bị tâm lý của kẻ đào mỏ, nếu chỉ ngồi ăn là có thể đào mỏ, như vậy không phải đàn ông chúng ta đều là kẻ ngốc hay sao?”
“Đúng thế, đây là điển hình của kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.”
Vẻ mặt của Lâm Côn rất khó coi, nói như thế nào thì Chu Hiểu Nhã cũng là mối tình đầu của anh, cũng đi qua cuộc đời anh, Chu Hiểu Nhã đã sớm trở thành một phần của quá khứ, có mối quan hệ không rõ ràng với anh.
Lâm Côn mang theo Lâm Lâm đi vào căn phòng kia, vừa muốn đi vào cửa, đột nhiên phía sau có tiếng giày cao gót vang lên, chỉ thấy Thang Lệ đang chạy chậm tới đây, xem ra cô ta vừa đi vào phòng vệ sinh.
“Sao vậy? Sao vậy?” Thang Lệ cũng không thấy Lâm Côn, lại trực tiếp chen qua bên cạnh Lâm Côn đi vào trong. Sắc mặt của Lâm Cửu Phúc lúc này không dễ nhìn, hiển nhiên ông ta bị mất mặt, Chu Hiểu Nhã có vẻ tức giận, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm vào Lâm Cửu Phúc. Sở dĩ cô ta không bỏ đi chính là muốn chờ Thang Lệ trở về cho mình một lời giải thích. Trong lúc đang ăn cơm, đột nhiên Thang Lệ nói muốn đi phòng vệ sinh, vốn Chu Hiểu Nhã sẽ đi cùng, nhưng Thang Lệ nói không cần, lúc gần đi còn cố ý đóng cửa phòng, sau đó Lâm Cửu Phúc cố ý đi tới bên cạnh cô ta, cũng thò bàn tay dơ bẩn của ông ta ra.
Kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra, Thang Lệ tuyệt đối là cố ý rời đi để tạo cơ hội cho Lâm Cửu Phúc.
Chu Hiểu Nhã đồng ý đi ăn cơm là vì nể mặt Thang Lệ, cũng không đến mức để chị họ mình phải khó xử ở trước mặt Lâm Cửu Phúc, không nghĩ tới Thang Lệ lại tạo cơ hội cho Lâm Cửu Phúc, đây là việc làm Chu Hiểu Nhã không thể nhẫn nhịn được nữa.
Lâm Cửu Phúc không nói lời nào, ông ta đang hút thuốc, là một ông chủ lớn, ông ta cũng là người có sĩ diện, lúc này những ánh mắt nhìn từ ngoài cửa vào chẳng khác gì cây dao sắc bén cắt vào da mặt ông ta. Thang Lệ từ đằng xa chạy trở về, ông ta lập tức phát lửa giận lên người Thang Lệ, ông ta nhìn Thang Lệ và quát: “Cô còn không biết đóng cửa lại cho tôi hay sao!”
Thang Lệ bị quát nên sửng sốt, lòng đầy ủy khuất như muốn hóa thành nước mắt chảy ra, nhưng hiện tại cô ta không dám khóc, khóc sẽ chỉ làm Lâm Cửu Phúc mất mặt hơn, Lâm Cửu Phúc mất mặt thì cô ta sẽ không sống tốt.
Thang Lệ cố nén kích động muốn rơi nước mắt, cúi đầu chuẩn bị đóng cửa, lúc này phía sau lại có tiếng chỉ trích đầy tức giận của Chu Hiểu Nhã: “Thang Lệ, chị còn có phải là người nữa hay không, chỉ vì tiền mà chị ủy khuất bản thân như thế hay sao? Chị hi sinh mình thì thôi, còn muốn liên lụy tới em của mình, tại sao chị lại như thế...”
“Đừng nói nữa!” Đột nhiên Thang Lệ quay đầu, nước mắt không thể kìm được mà rơi xuống, cô ta nhìn Chu Hiểu Nhã, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng và bất đắc dĩ nói: “Em nói xem, hôm nay chị còn có lựa chọn khác sao?”
Chu Hiểu Nhã lúc này không biết nên trả lời như thế nào, đối với Thang Lệ mà nói, việc này quả thật không có đường nào khác có thể đi. Thang Lệ không phải không thể kiếm tiền, cô ta đã từng cũng là sinh viên đại học, cũng có bằng cấp, nhưng với bằng cấp như thế lại không thể kiếm được nhiều tiền, sẽ không thể duy trì cuộc sống hiện tại của cô ta. Cho nên cô ta chỉ có thể tạm nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục mà quỳ rạp xuống trước quần của Lâm Cửu Phúc, lúc hưởng thụ vinh hoa phú quý cũng phải thừa nhận sỉ nhục và áp bức.
Chu Hiểu Nhã thở dài, cô ta đang cảm thấy buồn đau thay cho Thang Lệ, nói một nghìn nói một vạn lần, số phận đều là do mình chọn, sống thế nào cũng là mình chọn, đến ngày hôm nay, hoàn toàn là do một tay Thang Lệ tạo thành. Cô ta vốn có một gia đình hạnh phúc, vốn giống như phần lớn phụ nữ khác, bên cạnh có chồng và đứa con đáng yêu, cho dù bận rộn nhưng cũng có cuộc sống hạnh phúc.
Chỉ tiếc là cô ta tự lựa chọn ngày hôm nay như vậy, cũng ứng với một câu nói, người đáng thương tất có chỗ đáng trách.
“Đừng có làm trò khổ sở nữa, tôi nói chuyện cô không nghe hay sao, đóng cửa lại cho tôi!” Lâm Cửu Phúc cực kỳ tức giận quát Thang Lệ, ở trong mắt của ông ta, Thang Lệ đã sớm không phải phụ nữ, chỉ là con chó cái cho ông ta phát tiết, chó cái là không cần tôn trọng, chỉ cần thỉnh thoảng ném hai cục xương là được.
Thang Lệ cố nín khóc, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Cửu Phúc, trong ánh mắt tràn ngập oán hận nói không nên lời. Cô ta yêu thích hư vinh không sai, nhưng nếu trước đây không phải ông ta quyến rũ dụ dỗ, tại sao cô ta sẽ đi tới bước này, nhưng nếu đã đến bước này, cô ta đã không có lựa chọn gì nữa, hoặc là đi tiếp, hoặc là...
Cô ta không dám tưởng tượng cái ngày không có Lâm Cửu Phúc, cô ta khiếp sợ mình lại phải sống khổ cực, sợ có ngày mình không có tiền nuôi xe, không có tiền ở căn nhà lớn, không có tiền tùy tiện mua sắm trong trung tâm. Cô ta thích những đôi giày xinh đẹp, thích quần áo xinh đẹp của những người mẫu, thích những chiếc xe hơi hào nhoáng... Nhưng, nếu như không có Lâm Cửu Phúc, những thứ này sẽ vô duyên với đời của cô ta.
Do dự một lúc, Thang Lệ vẫn quay người lại, trong nháy mắt khi cánh cửa vừa muốn đóng lại, đột nhiên có người ở bên ngoài đẩy vào, Thang Lệ ngẩng đầu lên nhìn, cô ta rất kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Côn.
Lâm Côn trực tiếp giữ cửa và đẩy ra, Lâm Cửu Phúc ở trong phòng ngẩng đầu lên, vừa lúc ánh mắt nhìn sang anh, Lâm Côn nhíu mày, người đàn ông trước mặt quá xấu, không chỉ xấu mà còn kiêu ngạo.
Lâm Cửu Phúc trực tiếp quát Lâm Côn: “Mày là ai, nhanh chóng cút ra ngoài cho ông!”
Lâm Côn cười nhạt, ánh mắt nhìn vào Chu Hiểu Nhã, nói: “Tôi quen cô ta.”
Lâm Cửu Phúc nhíu mày, chợt quát: “Quen thì thế nào, tao còn quen cả Lâm Thanh Hà* đây!”
*Lâm Thanh Hà là một nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng người Đài Loan. Cô được coi là một trong những nữ diễn viên hàng đầu trên màn ảnh Hồng Kông và Đài Loan trong suốt thập niên 1980.
Lâm Côn cười nói, “Ông già, ông đừng nhàm chán như vậy, ý của tôi là ông khi dễ bạn của tôi, hôm nay tôi phải đứng ra quản, ông mẹ kiếp giả vờ làm kẻ lỗ mãng sao?”
“Mày...” Lâm Cửu Phúc tức giận không nhỏ, người thanh niên dáng vẻ cà lơ phất phơ trước mặt dám xem thường ông ta, ông ta chính là trùm thương nghiệp, là chủ tịch của một công ty, đi đến chỗ nào cũng có người tôn kính, lúc này lại bị một tên trẻ tuổi mắng, ông ta không nhịn được cục tức này.
Lâm Cửu Phúc muốn gọi bảo vệ dạy dỗ người trẻ tuổi ngông cuồng trước mặt, nhưng hai vệ sĩ của ông ta đã biến mất từ lúc nào, Lâm Cửu Phúc lúc này càng tức giận, ông ta nói thầm: “Mẹ kiếp, khi trở về nhất định phải trừ lương của bọn chúng, thật không chuyên nghiệp!”
“Phục vụ!” Lâm Cửu Phúc nhìn ra ngoài cửa kêu lên, vệ sĩ không có mặt, ông ta không thể làm gì khác hơn là nhờ nhân viên phục vụ giúp đỡ.
Phục vụ của nhà hàng rất chuyên nghiệp, lập tức có nhân viên phục vụ lên tiếng trả lời chạy tới, cung kính nói: “Thưa ngài, xin hỏi ngài cần giúp đỡ gì không?”
Lâm Cửu Phúc quát: “Lập tức đuổi tên lưu manh này ra ngoài cho tôi, anh ta làm phiền tôi ăn cơm!”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ đáp một tiếng, khách hàng yêu cầu như vậy không quá đáng, nếu đã đặt phòng riêng, khách có quyền quyết định ai có thể vào phòng, ai không thể vào phòng, nhưng nhân viên phục vụ vừa xoay người, ánh mắt đã nhìn thấy Lâm Côn, sau đó thân thể anh ta hơi run rẩy.
Vừa rồi khi Lâm Côn đánh hai người đàn ông kia bên ngoài sảnh lớn, người phục vụ này nhìn thấy tận mắt, có thể nói cô phục vụ này từ nhỏ đến lớn chưa thấy qua người nào đánh nhau dữ dội như vậy, hoặc có thể nói chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đánh nhau hung tàn như thế. Cô chỉ nhìn thấy trong phim mà thôi, nhưng xem trong phim và nhìn thấy trong hiện thực là hai việc khác nhau, hiệu quả thị giác trong phim ảnh tuyệt đối không làm người ta chấn động và nhớ lâu như trong hiện thực!
Lâm Côn mỉm cười với nhân viên phục vụ, nhìn thấy nhân viên phục vụ nhìn mình như thấy quỷ Satan cười với cô, thân thể cô ta cứng đờ, Lâm Côn mỉm cười xua tay một cái, nói: “Cô đi ra ngoài đi, nơi này không có chuyện của cô.”
Nhân viên phục vụ giống như được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài phòng, cũng sớm ném việc ở nơi này ra khỏi đầu, cho dù hiện tại có phải bỏ việc, cô cũng không muốn đắc tội người hung dữ như Lâm Côn. Không phải có một câu như vậy sao, công việc là của công ty, mạng là của mình.
Nhân viên phục vụ chạy đi, chuyện gì cũng không có làm, Lâm Cửu Phúc lập tức giận dữ mắng to: “Mẹ kiếp! Cái nhà hàng này là nhà hàng khốn kiếp gì thế này, nhân viên phục vụ thật sự không chuyên nghiệp! Sh*t, bảo vệ! Nhanh tới đây cho tôi!”
Sau khi gào một lúc lâu, cũng không thấy có bảo vệ đi tới, Lâm Côn bình tĩnh đứng ở trước mặt Lâm Cửu Phúc, trên mặt còn mang theo châm chọc và xem thường, thậm chí còn kéo cái ghế cho Lâm Lâm ngồi xuống.
Lâm Cửu Phúc không biết Lâm Côn lợi hại, phần lớn người bên ngoài không biết vì sao nhân viên phục vụ bỏ chạy, bảo vệ cũng không dám qua, bọn họ chỉ dùng ánh mắt tò mò nhìn người thanh niên gầy gò trước mặt.
Đợi thêm hai phút, Lâm Cửu Phúc thật sự không có biện pháp nào, ánh mắt thâm trầm nhìn Lâm Côn, nói: “Có bản lĩnh thì mày chờ đấy cho tao!” Nói xong, ông ta móc điện thoại ra, ông ta gọi điện thoại cho hai vệ sĩ.
Lâm Côn bình tĩnh cười nói: “Ông cứ tự nhiên.”
Lâm Cửu Phúc hừ lạnh và nhìn thẳng vào mặt Lâm Côn, lúc này điện thoại đã thông, ông ta nổi giận mắng vào trong điện thoại: “Tôi không quan tâm hai người hiện tại đang ở nơi nào, trong vòng năm phút lập tức xuất hiện ở trước mặt của tôi!” Nói xong, ông ta cúp điện thoại, nhất định phải cần khí thế mười phần.
Mệnh lệnh của ông chủ chính là lệnh trời, hai vệ sĩ lảo đảo, thở hổn hển xuất hiện ở trước mắt, cũng không còn chú ý hình tượng như lúc đầu, bọn họ lập tức chào hỏi ông chủ: “Ông chủ, chúng tôi tới rồi.”
Mặt Lâm Cửu Phúc lúc này xám xịt, hai vệ sĩ trước mặt giống như hai con heo vừa chạy ra khỏi rừng. Ông ta nhớ rõ mình nuôi hai con chó săn, chỉ cần ra lệnh cắn ai thì cắn, tại sao hiện tại lại biến thành đầu heo rồi?