“Côn Tử...”
Hai chữ, mang theo kích động và phiền muộn, không khí bi thương cũng lan ra khắp căn phòng.
“Chú!”
Giọng của Lâm Côn run rẩy kêu lên, anh không ngờ một người đàn ông thân thể khỏe mạnh từng một mình gánh một trăm kí thóc trên vai lại biến thành dáng vẻ tiều tụy như hiện tại. Chú đã già hơn xưa quá nhiều, trên gương mặt đầy nếp nhăn do bệnh tật và sự tàn phá của thời gian, dường như ông đã không có ngày mai.
Tuyệt vọng vô cùng hóa thành bi thương, trong lòng không có ánh sáng mặt trời nên càng u ám, nước mắt vui mừng tuôn ra khỏi viền mắt, Vua Sói Mạc Bắc đối mặt sống chết cũng chưa từng rơi nước mắt, lúc này anh lại khóc lóc như một đứa trẻ.
“Mau tới đây cho chú xem!” Trương Thủ Nghĩa kích động đưa hai tay ra, ông bị nhiễm trùng đường tiểu giai đoạn cuối, không có tiền làm phẫu thuật thay thận, chỉ có thể ngồi xe lăn sống qua ngày, hai chân đã sưng phù không đi lại được.
“Chú!”
Lâm Côn lại kêu một tiếng, đi tới trước mặt Trương Thủ Nghĩa, Trương Thủ Nghĩa vươn đôi tay đen thô ráp ra cầm hai tay Lâm Côn, đôi mắt kích động đánh giá đứa trẻ nhiều năm không gặp, yết hầu của ông run run, ông nói: “Đứa nhỏ này, mấy năm qua con sống có tốt không, tại sao không thấy về thăm nhà lần nào?”
“Chú, con sống rất tốt, cũng muốn về nhưng trong quân đội có quy định không thể liên lạc với gia đình, cũng không thể về nhà, cho nên lại...”
“Bây giờ con đã xuất ngũ chưa?”
“Rồi ạ.”
“Con đã tìm được công việc gì chưa? Bây giờ tìm công việc là chuyện lớn, có công việc ổn định thì cả đời này không cần về quê chịu khổ.”
“Vâng, chú, con có công việc, chú yên tâm đi.”
“Hai ngày trước chú có đi thăm mộ phần ông nội của con, cũng bảo thím dọn sạch sẽ, con có thể yên tâm.”
“Chú, cám ơn mọi người.”
Hai người nước mắt lưng tròng nói với nhau, Hứa Anh bước ra khỏi nhà bếp, vóc dáng thấp bé cũng còng xuống, vừa xoa hai tay vào tạp dề, vừa chậm rãi tới gần Lâm Côn. Nhìn đứa bé ngày xưa đã trưởng thành, lòng bà cũng nói thầm: “Đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi!”
“Côn Tử.” Hứa Anh kêu một tiếng, trong hai mắt lộ ra kích động nói không nên lời, một tầng sương mù hơi mỏng đọng trên khóe mắt, trải qua ánh trời chiều chiếu vào đã biến thành ánh sáng lấp lánh.
“Thím!”
Quay đầu lại, nhìn người thím mới xa cách vài năm nhưng bà lại giống như trải qua mấy chục năm, tâm trạng Lâm Côn càng kích động. Bà đã già hơn xưa rất nhiều, tóc bạc nhiều không đếm được, nhưng ánh mắt của bà vẫn quen thuộc như vậy, bà nở nụ cười vẫn làm anh ấm áp.
“Thằng nhóc này xem ra so với trước còn cao lớn hơn rồi, ăn uống trong quân đội cũng tốt hơn khi còn ở quê đúng không?”
“Vâng, thức ăn trong quân đội rất tốt, mỗi bữa đều có thịt ăn.”
“Con đấy, khi còn nhỏ rất thích ăn thịt, con bây giờ còn thích ăn thịt mỡ không? Thích ăn thịt kho tàu nữa không?”
“Thích!” Lâm Côn cười nói, trên mặt anh nở nụ cười đơn thuần, giống như trở lại lúc còn nhỏ.
“Tốt lắm! Thím làm những món mà con thích ăn nhất, đó là một nồi thịt kho tàu lớn, tha hồ ăn no!”
“Vâng!”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, gần như tất cả mọi người đều bị xúc động, Lục Đình nhìn Lâm Côn, lúc này anh như một đứa trẻ ngây thơ nhìn thấy cha mẹ lâu ngày không gặp, trong lòng kích động viết hết lên mặt. Cô rất khó tưởng tượng, đây lại là Vua Sói ngày xưa xưng vương ở biên giới Mạc Bắc, Vua Sói làm cho không biết bao nhiêu trùm buôn lậu ma túy sợ chết khiếp, chỉ cần ở biên giới Mạc Bắc nhắc tới tên anh, tất cả trùm buôn ma túy đều sẽ trốn Vua Sói!
Chương Tiểu Nhã hoàn toàn bị bầu không khí này cuốn hút, cô không nhịn được khóc lên, khóc như đứa trẻ, tâm tình bị ánh trời chiều ngoài cửa sổ làm nổi bật nét ưu thương. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh Côn của mình như thế, trong ấn tượng của cô, anh lúc nào cũng tươi cười hi hi ha ha, lúc nào cũng như một tên lưu manh, nhưng bây giờ lại khóc như đứa bé.
Trương Sở Sở cũng vươn tay lên gạt nước mắt, cô đã sớm coi Lâm Côn như anh ruột của mình, người anh giống như Trương Đại Tráng, từ nhỏ đến lớn dù có chuyện gì, đều là anh Lâm Côn làm chỗ dựa cho cô, cũng không để cho cô chịu thua thiệt.
Trương Sở Sở lau nước mắt, đi tới trước mặt Chương Tiểu Nhã, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Anh Lâm Côn chính là anh ruột của em.”
Chương Tiểu Nhã quật cường nói: “Anh ấy là của chị.”
Trương Sở Sở nói: “Vậy chị phải đối xử với anh ấy thật tốt, anh ấy là người số khổ, từ nhỏ không cha không mẹ, ông nội duy nhất cũng qua đời.”
Chương Tiểu Nhã khóc càng dữ, nước mắt giống như dòng nước vỡ đê tràn ra ngoài, nhuộm dần lên gương mặt trắng nõn của cô.
Tầng hầm ngầm chật hẹp lại âm u, đem sofa đẩy sang một bên mới đủ kê cái bàn, tất cả mọi người vây quanh bàn vuông và ngồi vào vị trí của mình. Do Trương Thủ Nghĩa nâng chén rượu đầu tiên lên, ông không thể uống rượu, cho nên trong ly chính là nước.
“Ngày hôm nay mọi người tập trung lại nơi này, ta là chủ nhà nên nói hai câu, hi vọng mọi người thân thể khỏe mạnh, công việc thuận lợi, ta cũng không nói nhiều, cụng ly!”
Tất cả mọi người cùng nhau chạm ly, không khí náo nhiệt giống như năm mới.
Ăn cơm tối xong, lại trò chuyện với vợ chồng Trương Thủ Nghĩa hơn hai giờ, thời gian đã sắp mười giờ tối, nông dân đều có thói quen ngủ sớm, Lâm Côn cũng tạm biệt, anh vốn muốn đưa vợ chồng Trương Thủ Nghĩa và Trương Sở Sở đi ra ngoài thuê khách sạn ở, nhưng hai người già vừa nghe phải tốn tiền lại dứt khoát từ chối.
Cô gái Chương Tiểu Nhã này cũng cực kỳ chân thành, mời hai người già tới nhà của cô ở, hai người sợ gây phiền phức cho nên đều từ chối.
Trước khi rời đi, Lâm Côn một mình gọi Trương Đại Tráng đi sang một bên, nói: “Đại Tráng, ngày mai cậu đừng đi buôn bán nữa, chúng ta đi xem nhà, cậu nhìn trúng căn nhà nào, cứ chọn là được.”
“Côn Tử...”
“Đại Tráng, cậu phải nghe tôi, tiền thì không cần cậu quan tâm, ngày mai cậu đi theo tôi, mặt khác phải tìm bệnh viện cho chú, tôi sẽ liên hệ, chỉ sợ thân thể của chú không kéo dài được lâu.”
“Côn Tử, cám ơn cậu!” Đôi mắt Trương Đại Tráng đẫm nước mắt, trong lòng cảm kích không nói thành lời.
“Đừng nói cảm ơn với tôi.” Lâm Côn vỗ vào vai Trương Đại Tráng, “Đêm nay tôi đi về trước, sáng sớm ngày mai tôi tới đón cậu.”
Trên đường trở về, Chương Tiểu Nhã thuận tiện đưa Chu Hiểu Nhã trở về, tên của hai người có phần tương tự, chỉ có điều lại là hai loại phụ nữ, số phận hai người cũng hoàn toàn không giống nhau. Chương Tiểu Nhã lại không biết Chu Hiểu Nhã, cũng không biết chuyện cũ giữa cô ta và Lâm Côn, cho nên rất tôn kính Chu Hiểu Nhã, dù sao cũng là bạn học còn là người cùng quê với Lâm Côn ngày xưa, dù thế nào cũng phải khách khí và cho mặt mũi.
Ngày hôm sau của buổi họp lớn, Hoàng Quyền cho người đem tặng Chu Hiểu Nhã một chiếc Audi A4, tối nay Chu Hiểu Nhã vốn là có thể lái xe tới, cô ta không lái xe chính là muốn Lâm Côn có thể đưa cô ta quay về khách sạn. Nhưng không ngờ tới Lâm Côn không lái xe, mà ngồi xe của Chương Tiểu Nhã tới.
Nhìn Chương Tiểu Nhã và Lục Đình, trong lòng Chu Hiểu Nhã chua chát không nói nổi, đồng thời cũng xúc động, thời gian đúng là đầy ma lực. Mấy năm trước Lâm Côn còn là người nghèo, cô ta nhìn anh dù thế nào cũng không thể trở nên nổi bật. Vài năm sau bên cạnh anh đều là người đẹp, dù là Chương Tiểu Nhã thanh thuần ngây thơ, hay Lục Đình đoan trang cao quý, ở trước mặt cô ta, hai người chẳng khác gì ngọn núi lớn đứng sừng sững. Cô ta không cảm thấy mình sẽ thua bởi bọn họ, nhưng đồng thời cũng không có lòng tin thắng bọn họ.
Lúc quay về khu biệt thự Hải Thần đã sắp tới mười một giờ, tối nay Lâm Lâm sẽ ngủ ở chỗ Sở Tướng Quốc, Sở Tĩnh Dao một mình trở về phòng ngủ sớm, nhưng trong phòng khách đèn vẫn sáng, là cô để đèn sáng chờ Lâm Côn. Hải Đông Thanh nhỏ được Sở Tĩnh Dao mang về nhà cũng rất ngoan, lúc này đang đậu trên lan can ban công nhìn ra ngoài, nhìn thấy Lâm Côn đi vào biệt thự, nó lập tức vỗ cánh bay lên vai của anh.
Tìm nhà cho Trương Đại Tráng chính là việc quan trọng trước đối với anh, nhưng chuyện càng quan trọng hơn chính là chữa bệnh cho Trương Thủ Nghĩa. Bệnh tình của ông đã tới thời kỳ cuối, nếu như không được điều trị khẩn cấp, chỉ sợ không sống được lâu.
Nhưng ở phương diện bệnh viện, Lâm Côn đến thành phố Trung Cảng mới hai tháng, trong khoảng thời gian này anh đã lăn lộn không ít, nhưng từ trước tới nay chưa từng tiếp xúc với người của bệnh viện, cho nên không thể làm gì khác hơn là đi xin Sở Tĩnh Dao trợ giúp.
Cửa phòng Sở Tĩnh Dao đã đóng, nhưng qua khe hở vẫn còn thấy ánh đèn, chứng minh cô còn chưa ngủ. Lâm Côn đi tới gõ cửa, bên trong có tiếng Sở Tĩnh Dao vọng ra: “Đã muộn thế này, có chuyện gì ngày mai nói đi.”
“Rất gấp.”
Lâm Côn chỉ nói hai chữ, cửa phòng mở ra, Sở Tĩnh Dao mặc bộ áo ngủ màu hồng, nhìn chất liệu chắc là tơ tằm Tây Vực, đèn chiếu sáng còn tỏa ra màu sắc mông lung. Mái tóc dài của cô xõa xuống vai, gương mặt trắng mịn bôi một lớp kem dưỡng da, trên người còn tỏa ra hương thơm thoang thoảng, một cực phẩm như vậy đặt ở trước mắt, nếu là lúc trước thì Lâm Côn đã sớm thưởng thức, nhưng bây giờ anh có chuyện quan trọng.
“Em... Có người bạn nào bên bệnh viện không?” Lâm Côn cười hỏi, hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh khó chịu ở đâu sao?” Sở Tĩnh Dao hỏi.
“Không phải, là chú của anh, ông ấy...” Lâm Côn nói tình huống cụ thể của Trương Thủ Nghĩa một lần, sau đó dáng vẻ cầu xin nói: “Đành phải nhờ em giúp một tay.”
“Ngày mai chờ điện thoại của tôi, muộn thế này tôi muốn đi ngủ.” Sở Tĩnh Dao thản nhiên nói, nói xong đóng cửa phòng lại.
Chỉ cần Sở Tĩnh Dao đồng ý, việc này mười phần chắc chín, nếu như ở thành phố Trung Cảng có việc mà con gái duy nhất của chủ tịch Sở không giải quyết được, như vậy những người khác cũng không giải quyết được.
Quay về phòng mình, nằm trên giường lớn quen thuộc, cảm giác toàn thân như được buông lỏng, Hải Đông Thanh nhỏ đậu ở đầu giường, Lâm Côn thấy nhóc con này đứng trên đầu giường không được tự nhiên, lại tìm một cái giá áo cho nhóc con này đậu vào, cứ như vậy nó đứng sẽ thoải mái hơn trên đầu giường.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Côn thức dậy thật sớm, anh tới vườn rau xem xét một chút, hơn một tuần lễ không trở về, hạt giống được gieo ở trong đất trồng rau đã xuất hiện mầm mới. Cũng may hai ngày trước thành phố Trung Cảng có một trận mưa, đất trồng rau không thiếu nước, lúc này anh lại cầm thùng nước qua tưới một chút.
Bởi vì sáng sớm hôm nay không cần đưa Lâm Lâm đi học, cho nên sau khi làm bữa sáng cho Sở Tĩnh Dao, Lâm Côn lại lái xe đi tìm Trương Đại Tráng, Trương Đại Tráng cũng dậy thật sớm, Lâm Côn đến cũng là lúc Trương Thủ Nghĩa đang ngồi dưới gốc cây liễu nói chuyện với những người già tại đây.
Nhìn thấy Lâm Côn tới, Trương Thủ Nghĩa vui vẻ, hỏi: “Côn Tử, ăn sáng chưa, chưa ăn thì bảo thím chuẩn bị một chút.”
“Chú, con đã ăn rồi.” Lâm Côn cười nói.
Mua nhà là chuyện lớn, nhưng Trương Thủ Nghĩa hoạt động không tiện, cho nên không thể theo cùng, Hứa Anh ở lại chăm sóc bạn già, vợ chồng Trương Đại Tráng cùng Trương Sở Sở lại ngồi xe của Lâm Côn, ba người đi tới khu giao dịch nhà ở...
***