Sắc mặt Tống Binh khó coi đến cực hạn, chờ đợi anh ta chính là bị mất chức, mà tất cả những chuyện này đều do cái người nhìn như kẻ nghèo trước mắt này ban tặng, nhưng anh ta có tức giận mấy cũng không dám nói gì. Nói về khả năng đánh nhau thì mười người như anh ta chắc chắn không phải là đối thủ của Lâm Côn, nói về quan hệ với lãnh đạo cấp cao anh ta lại không cần phải nói nói, anh ta chính là một kẻ xuất thân tầm thường.
Lâm Côn ngồi lên chiếc Jetta cũ, ngậm điếu thuốc lá cử chỉ rất tiêu sái lái xe đi, trước khi chạy đi, anh cố ý mở cửa kính xe xuống cười với hai vợ chồng trung niên đáng đứng ngây ngốc ở kia, lạnh nhạt chỉ vào chiếc điện thoại di động trong tay của người đàn ông, nói: "Xóa nó đi, tôi không muốn nổi tiếng trên mạng đâu."
Chờ chiếc Jetta vừa chạy đi, người đàn ông kia bị hù dọa tới mức đầu đầy mồ hôi, vợ ông ta vội vàng giành lấy điện thoại di động, xóa bỏ video vừa quay được, sau đó kéo ông ta mau chóng rời xa chốn thị phi này.
Tống Binh sửng sốt đứng một lúc lâu, sau đó mới tức giận quát đám cấp dưới đi theo mình: "Tất cả còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh dẫn những người này về giam lại cho tôi!"
Vẻ mặt những cảnh sát xung quanh kia đờ đẫn, mọi người đều do dự, Tống Binh lập tức nổi giận quát lớn: "Sao vậy? Lời tôi nói không có tác dụng gì sao, tôi nói cho các anh biết, bây giờ tôi còn chưa có bị mất chức đâu!"
Lúc này, mấy cảnh sát này mới miễn cưỡng lấy còng tay ra còng đám người Mao Lão Lục đang nằm trên mặt đất rên rỉ kia lại. Mao Lão Lục lau vết máu tươi bên khóe miệng, xem thường nói với Tống Binh: "Họ Tống kia, mày lớn tiếng làm cái lông gì, mày lập tức bị mất chức rồi, bây giờ mày lại dám đối xử với anh em như vậy, sau này cẩn thận không có đường nào để đi đâu!"
Tống Binh và Mao Lão Lục đều là người ngồi chung một chiếc thuyền, Tống Binh muốn bắt đám người Mao Lão Lục đi chính là trực tiếp trở mặt, Mao Lão Lục cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp nặn, lập tức cũng trở mặt theo. Tống Binh trừng mắt với Mao Lão Lục, nói: "Họ Mao kia, nếu không phải là đàn em của anh không có mắt, tôi có thể bị mất chức sao? Anh yên tâm đi, trước khi tôi bị mất chức nhất định sẽ xử anh và anh em của anh bị nhốt vào trại vài ngày đã!"
Sắc mặt Mao Lục lập tức đã đen như đáy nồi, trước đó ông ta làm quá nhiều chuyện ác, phần lớn những chuyện trong đó Tống Binh đều biết, Tống Binh này rõ ràng muốn cá chết lưới rách, mà một chút biện pháp Mao Lão Lục lại không có.
Khương Khải từ dưới đất cố gắng bò dậy, hai người bảo vệ đi cùng với anh ta cũng không thể tránh được nắm đấm của Lâm Côn, tất cả đều nằm trên mặt đất rên hừ hừ. Khương Khải giận dữ đạp hai người bảo vệ này mỗi người một đạp, hùng hổ nói: "Mẹ kiếp các người còn nằm đó mà rên, đều nhanh chóng đứng lên cho tôi!"
Hai người bảo vệ này đau khổ nhìn Khương Khải, nói: "Đội trưởng, thật sự rất đau mà..."
Lâm Côn không có trực tiếp lái xe ra khỏi khu nhà Phong Hoa, mà dừng xe ở dưới tòa nhà số 3, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho giám đốc kinh doanh của khu nhà Phong Hoa. Giám đốc Lý đang có một cuộc họp với cấp dưới, chủ yếu là tuyên bố một chút về việc xác định chọn người cho vị trí để trống sau khi quản lý tiêu thụ Trần Hồng bị đuổi đi, thuận tiện nói một chút về các quy trình công việc bán hàng và một ít vấn đề chi tiết. Mục đích chủ yếu vẫn là nhắc nhở những nhân viên bán hàng sau này ngàn vạn lần đừng để xuất hiện sai lầm giống như của Trần Hồng.
Nhìn thấy được con số xa lạ hiện lên trên điện thoại, Lý Mục không khỏi nhíu mày, anh ta ghét nhất là có người làm phiền mình trong lúc đang họp, tuy nhiên giọng nói của anh ta vẫn tính là cung kính: "Alo, chào anh, tôi là giám đốc kinh doanh của khu nhà Phong Hoa, xin hỏi tôi có thể giúp đỡ gì được cho anh?"
"Tôi là Lâm Côn..."
Nghe giọng nói vừa xa lạ lại quen thuộc vang lên trong điện thoại, trong đầu Lý Mục suy nghĩ xem Lâm Côn là ai? Đó là người mình rất quen sao? Lúc này giọng nói của Lâm Côn lại truyền tới: "Hai ngày trước tôi mới vừa mua một căn hộ ở chỗ anh, lầu 6, tòa nhà số 3."
Lý Mục lập tức bừng tỉnh, hóa ra là vị đại thần này, mặc dù ở đầu điện thoại bên này Lâm Côn không nhìn thấy được nhưng trên mặt anh ta lập tức trở nên cung kính. "A, hóa ra là anh Lâm, anh có gì cần tôi phục vụ cho anh sao?"
"Không có chuyện gì lớn, không biết anh và bên phía công ty bảo vệ khu nhà có quen biết hay không, làm phiền anh thay tôi nói với lãnh đạo bên đó một tiếng, chính là lực lượng đội bảo vệ của bọn họ có vấn đề, tốt nhất là nên nhanh chóng thay người mới đi, thân là bảo vệ không bảo vệ chủ hộ, trái lại còn cấu kết với lưu manh bên ngoài đi chèn ép chủ hộ, vấn đề này cũng không nhỏ đâu."
"Bọn... Bọn họ cũng có lá gan quá lớn! Anh Lâm anh yên tâm, tôi sẽ lập tức chuyển lời cho anh."
Tút tút tút...
Lâm Côn không nói thêm nữa, lại trực tiếp cúp điện thoại, Lý Mục rõ ràng cố tình giấu giếm, là một giám đốc kinh doanh của công ty nhà đất, làm sao có thể không biết gì về công ty bảo vệ, anh ta chắc chắn biết rõ bảo vệ làm chuyện phi pháp nhưng lại giả vờ cái gì không biết.
Nghe được tiếng báo bận trong điện thoại, lòng Lý Mục lạnh giá, thầm mắng: "Chuyện xấu của bên công ty bảo vệ thì có liên quan quái gì đến tôi chứ?" Tuy nhiên, anh ta cũng chỉ dám thầm nói ở trong lòng như vậy.
Giám đốc công ty bảo vệ cũng là một người ngang ngược, khi nhận được điện thoại của Lý Mục lại mở miệng hỏi người này có lai lịch gì, trong lòng Lý Mục rất tức giận, chuyện xấu của một công ty bảo vệ thối nát mà lại kéo đến trên người anh ta, hơn nữa bình thường anh ta và tên giám đốc công ty bảo vệ chó chết kia cũng không hợp nhau nên cố ý không nói ra thân phận của Lâm Côn cho anh ta biết, chỉ hờ hững nói một câu: "Giám đốc Tề, tôi đã chuyển lời cho anh còn làm thế nào thì anh tự mình xem mà làm."
Trong lòng giám đốc công ty bảo vệ này rất khó chịu, lập tức gọi điện thoại lại cho người tình làm việc ở phòng kinh doanh công ty nhà đất để tìm hiểu tin tức. Đúng lúc cô người tình này còn đang họp với Lý Mục, mà Lý Mục đương nhiên cũng biết rõ về mối quan hệ của cấp dưới với tên giám đốc Tề kia nên trực tiếp ném một ánh mắt lạnh như băng khiến cho cô ta không dám nói ra nửa lời.
Giám đốc Tề lại coi như Lý Mục đang cố ý làm ra vẻ bí ẩn, cũng không mấy để ý tới chuyện này, Lâm Côn lại đi tới phòng khám bệnh, chờ sau khi Trương Đại Tráng và hai người bốc vác này khám xong, anh chở bọn họ về khu nhà. Lúc này đã là xế chiều, khi đến cửa khu nhà đúng lúc anh nhìn thấy được Khương Khải dẫn hai bảo vệ đứng nghiêm ở đó đang tra hỏi một đôi cặp đôi trẻ tuổi, xem ra hai người đều là chủ hộ trong khu nhà này. Cũng không biết bọn họ làm chuyện gì lại chọc tới tên đội trưởng đội bảo vệ này, hai người nhìn như rất không tình nguyện nghe Khương Khải ‘lải nhải’, nhưng lại không có cách nào thoát thân.
Lâm Côn lập tức nhíu mày, anh đưa vợ chồng Trương Đại Tráng và hai người bốc vác kia đến dưới tòa nhà số 3. Trương Đại Tráng bị thương nặng khẳng định không thể làm việc, ban đầu anh cũng không muốn để cho hai người bốc vác này tiếp tục làm việc, nhưng bọn họ cứng rắn nói mình chỉ bị thương nhẹ không sao, cho nên anh mới đưa bọn họ về đây.
Lâm Côn đi về phía Khương Khải, trước đó Khương Khải rõ ràng bị anh đánh không nhẹ, nhưng không ngờ mới đó mà anh ta đã có thể vui vẻ đứng ở nơi này, đủ thấy được da thịt người này tương đối rắn chắc. Lúc này anh ta đang phun nước bọt tung toé khiển trách đôi tình nhân trẻ tuổi này thì đột nhiên nhìn thấy Lâm Côn đi về phía mình, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi, liền quay đầu muốn bỏ trốn, nhưng không ngờ Lâm Côn đã lạnh lùng gọi lại: "Anh kia, đứng lại."
Khương Khải còn muốn trốn tiếp thì phía sau lại truyền đến một tiếng nói đầy lạnh lùng: "Anh mà chạy nữa thì tôi sẽ đánh gãy chân của anh." Nếu là người khác uy hiếp như vậy, Khương Khải khẳng định không tin có kẻ thật sự dám đánh gãy chân của mình, nhưng lời này từ trong miệng Lâm Côn nói ra, anh ta lại 100% tin tưởng, mồ hôi lạnh chảy dài trên gò má, anh ngơ ngác xoay người lại.
Lâm Côn thật sự không có ý định sẽ đánh anh ta, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Tại sao anh còn ở đây vậy?"
Khương Khải không hiểu lời này có ý gì, ý của Lâm Côn là tại sao anh ta vẫn còn ở lại đây, lẽ ra Lâm Côn gọi điện thoại cho Lý Mục, anh đã nói rất rõ ràng trong điện thoại, đội bảo vệ này cần được chỉnh đốn lại, chính là bảo thay đổi hết cả đám bảo vệ bọn họ.
Nói ra thì, lần này Lâm Côn không gọi điện thoại cho Sở Tướng Quốc vì cảm thấy chuyện này quá nhỏ, nếu như bởi vì chút chuyện nhỏ này mà gọi điện thoại cho Sở Tướng Quốc thì anh sợ sẽ làm Sở Tướng Quốc cảm thấy anh quá để ý chuyện vụn vặn. Anh gọi điện thoại cho Lý Mục tưởng rằng dựa vào chỉ số thông minh của Lý Mục này sẽ biết nên làm cái gì, kết quả anh không nghĩ tới lại không hiệu quả như vậy.
Thấy Khương Khải không kịp phản ứng, Lâm Côn cũng đợi nữa mà trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Tuyết, anh không thể gọi điện thoại cho Sở Tướng Quốc nói về chuyện này, nhưng gọi điện thoại cho Tần Tuyết thì tuyệt đối có tác dụng.
Nhận được điện thoại của Lâm Côn, Tần Tuyết cảm thấy rất bất ngờ, cô vốn tưởng rằng Lâm Côn muốn nói với cô về chuyện đua xe, kết quả sau khi nghe Lâm Côn nói xong, Tần Tuyết nói mình sẽ lập tức xử lý chuyện này và bảo Lâm Côn chờ năm phút.
Tần Tuyết nói thì giữ lời, cô trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Tổng giám đốc công ty nhà đất. Tần Tuyết làm thư ký riêng cho Sở Tướng Quốc chủ tịch kiêm tổng giám của Tập đoàn Thiên Sở, nói chuyện với Tổng giám đốc công ty nhà đất xem như đã hạ thấp thân phận. Tần Tuyết nói sơ qua về mọi chuyện cho ông ta biết, ông ta thậm chí không chút ý kiến hay muốn hỏi lại bất cứ câu gì đã trực tiếp bảo đảm mình nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý tnày chuyện này.
Tiếp theo không cần nói nhiều về những chi tiết trong đó nữa, giám đốc Tề của công ty bảo vệ đột nhiên lại xuất hiện ở trong khu nhà, ông ta đi tới cửa phòng bảo vệ. Khương Khải nhìn thấy được lãnh đạo trực tiếp của mình cả trán đổ đầy mồ hôi chạy tới, trong lòng anh ta cực kỳ buồn bực, chủ động tới chào hỏi: "Giám đốc Tề, ngài có chuyện gì sao?"
Giám đốc Tề này dáng người cao lớn thô kệch với đúng tiêu chuẩn của một người béo mập, ông ta dừng lại thở hổn hển lên giọng nói với Khương Khải: "Tiểu... Tiểu Khương à, bây giờ tôi tuyên bố với anh chuyện này, anh nghiêm túc nghe kỹ cho tôi."
Vừa rồi Lâm Côn gọi điện thoại sau lưng Khương Khải, cho nên Khương Khải cũng không biết cụ thể là xảy ra chuyện gì, khi thấy lãnh đạo đầu đầy mồ hôi nói có chuyện muốn tuyên bố với mình, phản ứng đầu tiên của Khương Khải chính có chuyện tốt, nói không chừng là muốn tăng tiền lương cho mình, anh ta lập tức kính cẩn chào theo một nghi thức quân đội tiêu chuẩn nói: "Tất nghe đều theo lãnh đạo sai bảo!"
Lúc này giám đốc Tề lau mồ hôi trên trán, dáng người ông ta to béo lại không cao lớn, vừa chạy một chút đã đổ đầy mồ hôi, ông ta đưa tay chỉ vào Khương Khải nghiêm túc nói: "Từ giờ trở đi, anh và cấp dưới của anh đều bị sa thải, lập tức dẫn theo người của anh đến phòng làm việc của tôi làm thủ tục bàn giao công việc, anh nghe rõ chưa?"
Khương Khải hoàn toàn sửng sốt, hai người bảo vệ sau lưng anh ta cũng vậy, chuyện đã đến lúc này, Lâm Côn không cần thiết ở lại xem náo nhiệt nữa, anh xoay người bỏ đi. Lúc này giám đốc Tề vội vàng bước tới bên cạnh anh, nói: "Chào anh, xin hỏi anh chính là anh Lâm đúng không? Chuyện ngày hôm nay, chúng tôi thật sự xin lỗi anh..."
Lâm Côn mỉm cười, không nói chuyện, vòng qua giám đốc Tề lại đi về phía tòa nhà số 3, giám đốc Tề thấy người ta không để ý tới mình thì cũng không tiện chai mặt chạy theo đuôi nịnh nọt. Ông ta quay đầu lại trút hết không vui trong lòng đến trên người Khương Khải, mắng chửi Khương Khải và hai người bảo vệ phía sau một trận…