Xung quanh hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt bọn họ kinh ngạc đã đến trình độ lại kinh ngạc hơn được nữa... Đây rốt cuộc là tình huống gì, trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Côn càng thêm xem thường, càng thêm chán ghét.
Vô số ánh mắt giống như con dao cắt lên trên mặt Lâm Côn khiến gương mặt anh nóng hừng hực. Lâm Côn nhìn Lý Xuân Sinh, trong ánh mắt anh đầy tuyệt vọng, anh xem như hoàn toàn bị đệ tử ngu ngốc cộng thêm không não này đánh bại rồi. Ngực anh bị đè nén thiếu điều phun ra một ngụm máu tươi, anh thật sự kích động đến mức muốn cùng nhau chết chung với tên đệ tử ngu ngốc này, trong lòng gào thét: “Trời ơi, sao đệ tử này của tôi lại ngu đến thế chứ?”
Lâm Côn ho khan một tiếng để che giấu sự xấu hổ lúc này. Lại nói, chỉ huy Lâm anh đã bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy chứ? Cũng chỉ ở trước mặt tên đồ đệ vừa ngu ngốc vừa không đầu óc này thôi, anh nói với lời lẽ sâu xa: “Xuân Sinh à, lời của cậu có vấn đề, cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, Vương Thiến mang thai có liên quan đến tôi sao, đó là của cậu...”
“Tôi?”
Đầu tiên Lý Xuân Sinh sửng sốt, sau đó dưới ánh mắt mong chờ cùng tuyệt vọng của Lâm Côn cuối cùng anh ta cũng tỉnh ngộ nói: “Đương nhiên là của tôi rồi.” Chẳng qua lời nói tiếp theo của anh ta lại khiến Lâm Côn cạn lời luôn, người này mang theo dáng vẻ như thật nói: “Sư phụ, lẽ nào trong này có gì mờ ám sao?”
Lâm Côn hoàn toàn hết chỗ nói rồi, trong đầu anh lại bắt đầu nhìn trời xanh trên cao quát lên: “Trời ơi, chỉ số thông minh của đồ đệ tôi tới lúc nào mới có thể giống người bình thường một chút chứ? Chỉ một chút thôi cũng được...”
Lâm Côn đen đầu, đen mặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi cái thằng nhóc ngu ngốc Lý Xuân Sinh này: “Cậu có tin tưởng bạn gái cậu không?”
Lý Xuân Sinh hoàn toàn không do dự, bộ dạng thản nhiên nói: “Đương nhiên tin tưởng rồi.”
Lâm Côn cố nhịn cơn giận, hỏi: “Vậy cậu còn nghi ngờ mờ ám cái rắm à.”
Lý Xuân Sinh cười ngốc nói: “Lúc nãy tôi hồ đồ rồi.”
Lâm Côn liếc nhìn mọi người xung quanh, mọi người vẫn đầy xem thường với ánh mắt chém giết nhìn anh. Không được, phải để cho tên đệ tử ngu ngốc này lập tức giải thích rõ ràng, đây là chuyện thanh danh một đời của ông đấy.
Lâm Côn đen mặt lại, nhìn tên đệ ngu ngốc có thể khiến người ta gấp chết này nói: “Xuân Sinh à, cậu mau nói cho rõ ràng, cậu xem cha mẹ của những bạn học ở xung quanh đây kìa, bọn họ đều nhìn sư phụ của cậu thế nào chứ?”
Lý Xuân Sinh liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, thấy những người này đều nhìn về Lâm Côn với ánh mắt xem thường cùng chém giết, người này lập tức lên tinh thần, nhìn về phía những phụ huynh của những học sinh kia nói: “Các người nhìn gì vậy, chưa từng thấy trai đẹp sao, dáng vẻ của sư phụ tôi rất đẹp trai, nhưng cũng không đến nỗi để cho các người nhìn như vậy chứ?”
Ôi...
Trong lòng Lâm Côn bi ai thở dài, nâng bàn tay lên vỗ xuống đầu của tên đệ tử ngu ngốc này, anh cũng không nén được tức giận trong lòng nói: “Cậu đúng là tên ngu ngốc, cậu ầm ĩ với người ta làm gì, lúc nãy cậu nói những thứ đó là có ý gì hả? Vương Thiến có thai cậu lại cảm ơn tôi, chuyện này có liên quan cái mốc khỉ gì với tôi à?”
Bị Lâm Côn vỗ một cái như thế, Lý Xuân Sinh cuối cùng cũng tỉnh ngộ, sau khi hơi sửng sốt, cậu lập tức giải thích: “Phi phi phi, vừa nãy đều là tôi nói sai, ý của tôi là nói, may nhờ trước kia có sư phụ giúp đỡ, tôi và Vương Thiến mới có thể thuận lợi ở bên nhau, bây giờ Vương Thiến mang thai tôi sắp làm cha rồi, sư phụ không thể không có công.”
Lúc này trong lòng Lâm Côn mới thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ của mọi người nhìn về phía Lâm Côn cũng trở nên bình thường, một số người thích xem náo nhiệt không chê nhiều chuyện vội mạnh mẽ khoát tay: “cắt” một tiếng, vốn nghĩ sẽ có tin tức về luân lý có thể tám chuyện trước mặt kẻ khác, ai dè đây chỉ là một chuyện hiểu lầm.
Tiếng chuông tan học của trường mầm non vang lên, các thiên sứ nhỏ xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, dưới sự hướng dẫn của giáo viên các lớp đi ra, các phụ huynh lập tức lên đón, sau khi nói cảm ơn giáo viên xong thì dẫn thiên sử nhỏ của mình về nhà.
Phùng Giai Tuệ dẫn mấy đứa trẻ trong lớp đi ra, ba tên nhóc Lâm Lâm, Tôn Dương, Tô Hữu Bằng vừa đi vừa thì thầm, giống như ba con chim sẻ nhỏ ríu rít, Lưu Tiểu Cương theo sát phía sau bọn họ, cậu bé thoạt nhìn hơi cô độc, không ai chủ động đi tới nói chuyện, tán gẫu với cậu.
Trước đây ở trong lớp Lưu Tiểu Cương rất được các bạn trong lớp kính sợ, nhưng từ khi ba của Lưu Cương bị Lâm Côn đánh, cậu bé lại bị Lâm Lâm đánh cho một trận, địa vị của cậu bé thoáng cái đã hạ xuống, phần nhiều các bạn học trong lớp bây giờ chỉ muốn chơi cùng với Lâm Lâm mà lạnh lùng với cậu bé.
Lâm Côn tiến lên chào hỏi Phùng Giai Tuệ trước, sau khi Phùng Giai Tuệ thấy được Lâm Côn, trong lòng vui vẻ nói không nên lời, Lâm Côn cười nói: “Cô giáo Phùng, cô vất vả rồi.”
Phùng Giai Tuệ mỉm cười nói: “Cha của Lâm Lâm, anh quá khách sáo, đây là những việc giáo viên chúng tôi nên làm.”
Lâm Côn mỉm cười nói: “Vậy cũng phải cảm ơn cô. Ngày hôm nay Lâm Lâm có ngoan không?”
Phùng Giai Tuệ mỉm cười nói: “Lâm Lâm rất ngoan, ngày hôm nay Lâm Lâm, Tôn Dương và Tô Hữu Bằng cùng nhau làm mô hình máy bay rất giỏi đấy, bạn học trong cả lớp đều hâm mộ chúng.”
Lâm Côn cười nói: “Thật không?” Anh xoa đầu của Lâm Lâm: “Con trai của cha giỏi như vậy sao?”
Dáng vẻ của Lâm Lâm rất tự hào nói: “Đó là chuyện đương nhiên, cha cũng không xem lại xem con là con trai của ai chứ?”
“À...”Lâm Côn mỉm cười nói: “Thằng nhóc con lúc nào thì học được tính nịnh hót rồi nhỉ?”
Lâm Lâm sờ gáy của mình, cười xấu hổ.
Lâm Côn nói lời sâu xa: “Con trai, lúc nãy con không nên nói như vậy, con nghĩ đi, con có thể làm được cái mô hình kia là do con và Tôn Dương, Tô Hữu Bằng cùng nhau làm, thành công là thuộc về ba người các con, nếu như không có Tôn Dương và Tô Hữu Bằng một mình con chắc chắn sẽ không làm được. Con nên cảm ơn sự giúp đỡ của các bạn ấy. Cha nói đúng không?”
Lâm Lâm nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Cha nói rất đúng, con cần phải cảm ơn Tô Hữu Bằng và Tôn Dương, là các bạn ấy đã giúp đỡ con.”
Lâm Côn mỉm cười xoa đầu của Lâm Lâm, nói: “Con trai, vậy thì được rồi, phải biết học cách cảm ơn.”
Lúc này, đúng lúc vợ của Lưu Cương là Cảnh Nguyệt Nga tới đón Lưu Tiểu Cương, đầu tiên Cảnh Nguyệt Nga lên tiếng chào hỏi Phùng Giai Tuệ, sau đó lại tới đón Lưu Tiểu Cương, sau khi nhìn thấy Lâm Côn, Cảnh Nguyệt Nga lập tức mỉm cười chủ động qua chào hỏi: “Cha của Lâm Lâm, anh cũng tới đón cháu sao?”
Trước đây Cảnh Nguyệt Nga vẫn có mâu thuẫn với Lâm Côn, lúc Lâm Côn vừa tới thành phố Trung Cảng lại đánh nhau với Lưu Cương, Lâm Lâm cũng đánh nhau với Lưu Tiểu Cương, Lưu Cương và Lưu Tiểu Cương là hai người đàn ông quan trọng nhất trong lòng cô, nhưng bây giờ thì khác rồi, từ sau lần trước khi Lâm Côn ở trong hồ nhân tạo của Hắc Sơn đại chiến với cá sấu cứu Tiểu Cương, trong lòng Cảnh Nguyệt Nga vô cùng cảm kích anh.
Lâm Côn mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, chị Nguyệt.” Anh thuận tiện xoa đầu Lưu Tiểu Cương, cười nói: “Dáng vẻ của đứa nhỏ này thật giống với anh Lưu.”
Cảnh Nguyệt Nga cười nói: “Còn không phải sao, nó cũng chẳng giống tôi chút nào. Cha của Lâm Lâm cứ trò chuyện trước đi, tôi và Tiểu Cương phải về nhà rồi.”
“Đợi đã chị Nguyệt.” Lâm Côn gọi Cảnh Nguyệt Nga lại, kéo Lưu Tiểu Cương đến bên cạnh, sau đó anh kéo Lâm Lâm tới, nói: “Lâm Lâm, sau này con phải chơi nhiều với Tiểu Cương, các con phải giúp đỡ lẫn nhau có biết không?”
Lâm Lâm nhìn Lưu Tiểu Cương, lại nhìn về phía Lâm Côn, nói: “Cha, tại sao vậy?”
Lâm Côn mỉm cười nói: “Giữa bạn nhỏ với nhau phải vui chơi qua lại, đoàn kết với nhau.”
Lâm Lâm hình như hơi hiểu ra, ồ một tiếng gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lưu Tiểu Cương nói: “Tiểu Cương, sau này chúng ta làm bạn bè nhé.”
Từ đầu đến cuối Lưu Tiểu Cương vẫn cúi đầu, lúc này nghe Lâm Lâm nói vậy cậu bé ngẩng đầu lên, trong ánh mắt khó nén được sự vui mừng. Từ lần trước sau khi cậu bé và cha mình bị đánh, địa vị của cậu bé ở trong lớp thoáng cái giảm xuống rất nhanh, trên cơ bản cũng không có bạn nhỏ nào chịu chơi với cậu bé nữa. Đừng coi thường quan hệ giữa trẻ con với nhau, điều này cũng không khác biệt so với người lớn lắm, cũng ứng với câu nói xưa kia của Trung Quốc chính là giậu đổ bìm leo.
Bây giờ địa vị của Lâm Lâm ở trong lớp, thậm chí ở cả trường mầm non cũng không tầm thường, từ sau khi Lâm Côn xuất hiện, Lâm Lâm càng lúc càng trở nên tự tin, cũng càng lúc càng quyết đoán. Cậu bé bình thường hướng nội không dám ra tay, bây giờ hoàn toàn không hướng nội, không quan tâm đối phương là lớn hay bé đều dám ra tay đánh nhau, quan trọng chính là thỉnh thoảng Lâm Côn dạy cậu bé một số chiêu thức thực dụng, trẻ con lớn hơn cậu bé một hai tuổi cũng không phải là đối thủ của cậu. Ngoài ra từ sau khi Lâm Côn ở cổng trưởng học bày ra bộ dáng hung ác của anh, rất nhiều phụ huynh về nhà đều dạy con của mình thế này: “Con trai, chúng ta đừng chọc vào đứa bé họ Sở kia, cha của nó quá hung dữ.”
Lâm Lâm đưa bàn tay nhỏ bé về phía Lưu Tiểu Cương, trên mặt của Lưu Tiểu Cương lộ ra nụ cười cảm kích, cậu bé cũng đưa bàn tay bé nhỏ của mình ra, hai đứa bé giống như hai người lớn gặp mặt lần đầu, bắt tay nhau, từ bây giờ bọn chúng đã là bạn bè rồi.
Cảnh Nguyệt Nga ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng không che giấu được sự vui sướng, cô cũng biết được tình hình của thằng bé ở trường học gần đây, chẳng qua cô không tìm được cách giải quyết, bây giờ cuối cùng vấn đề này đã được giải quyết theo cách cô chưa từng nghĩ tới, lần này ánh mắt của cô nhìn Lâm Côn đầy cảm kích nói không ra lời.
“Tiểu Cương, nói lời tạm biệt với chú Lâm đi.” Tay Cảnh Nguyệt Nga nắm chặt tay Tiểu Cương vừa cười vừa nói.
Lưu Tiểu Cương cũng là một đứa trẻ thông minh, cậu bé mỉm cười ngọt ngào nói với Lâm Côn: “Chú Lâm, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Lâm Côn mỉm cười vẫy tay, Lâm Lâm ở bên cạnh cũng vung bàn tay nhỏ bé lên nói: “Tiểu Cương, tạm biệt.”
Lưu Tiểu Cương mỉm cười nói với Lâm Lâm: “Ừ, ngày mai gặp lại.”
Cảnh Nguyệt Nga dẫn Lưu Tiểu Cương rời đi, sau khi Lâm Côn tạm biệt Phùng Giai Tuệ và Lý Xuân Sinh xong, anh dẫn Lâm Lâm vào trong xe, vừa lên xe Lâm Lâm đột nhiên lộ vẻ tinh quái nói: “Cha, con có một bí mật.”
“À? Còn có bí mật gì vậy?” Lâm Côn quay đầu lại nhìn con trai mỉm cười nói.
“Nó có liên quan tới cha đấy.”
“Hả?” Lâm Côn tò mò, nói: “Bí mật gì mà lại liên quan tới cha được?”
Lâm Lâm bí mật cười nói: “Cha yên tâm đi, con sẽ không nói cho mẹ con biết đâu.”
Trong đầu Lâm Côn lập tức nghi ngờ, rốt cuộc thằng nhóc này có bí mật gì liên quan với mình mà không để cho mẹ nó biết được?
Lâm Lâm cười hì hì nói: “Cha, cô giáo Phùng thích cha.”
Lâm Côn không còn gì để nói nữa, anh vội vàng che miệng Lâm Lâm, nhìn xung quanh một chút mới nói: “Con trai, chuyện này con không thể nói bậy được.”
Lâm Lâm tránh khỏi tay của Lâm Côn, dáng vẻ rất chắc chắn nói: “Cha, đây là sự thật, con dám khẳng định. Gần đây cô giáo Phùng lúc nào cũng tìm con hỏi thăm tin tức của cha, mặc dù mỗi lần cô giáo đều làm rất bí mật, nhưng vẫn bị con phát hiện được, cô giáo Phùng đúng là thích cha, nếu không tại sao cô lại cứ hỏi thăm về cha mãi thế?”
“Chuyện này...” Khóe miệng Lâm Côn giật giật nói: “Nói không chừng cô cũng hỏi thăm tin tức của những phụ huynh khác thì sao?”
Lâm Lâm rất kiên quyết lắc đầu, bày ra làm dáng vẻ cực kỳ thông minh nói: “Về chuyện này thì con đã hỏi thăm qua rồi, căn bản không có, cô giáo Phùng chỉ hỏi thăm tin tức của cha, không hỏi thăm tin tức của những phụ huynh khác.”
Lâm Côn đen mặt hỏi: “Vậy cô giáo Phùng hỏi con những chuyện gì?”
Lâm Lâm nói: “Cô hỏi cha con thích ăn gì, bình thường thích làm gì, gần đây đang bận rộn chuyện gì?”
Lâm Côn hỏi: “Vậy con trả lời như thế nào?”
Lâm Lâm xòe bàn tay bé nhỏ của mình ra nói: “Còn có thể trả lời sao chứ, đương nhiên là nói thật, trẻ con không thể nói dối. Con nói cha của con không kén ăn, bình thường thích đi dạo ở bên ngoài, không biết gần đây bận rộn chuyện gì?”