Chương Tiểu Nhã quét thẻ xong, Chu Cẩn đưa cô với Lâm Côn ra ngoài, trên đường vừa đi vừa giải thích kĩ càng.
“Ừm, vậy toàn bộ mọi chuyện xin nhờ quản lí Chu rồi.” Chương Tiểu Nhã mỉm cười nói.
“Cô không cần ngại, đây là việc tôi phải làm.” Chu Cẩn cười nói.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Lâm Côn đi bên cạnh, bọn họ rất nhanh đã đi ra giữa sảnh lớn, nơi mấy người Thẩm Đào đang đứng, hai bảo vệ quay ra cửa, mấy nhân viên bán hàng cũng làm việc của mình, hai người phụ trách giúp Thẩm Đào và Khúc Tình Tình lựa chọn xe vẫn đứng ở đó như cũ, bốn người dường như không động đậy.
Thẩm Đào và Khúc Tình Tình chờ Chương Tiểu Nhã không trả tiền nổi để cười nhạo cô, nhưng kết quả lại làm cho bọn họ khó chịu hơn nuốt phải ruồi bọ. Phía xa Chu Cẩn mỉm cười đi theo Chương Tiểu Nhã giải thích những câu hỏi của cô.
“Điều này sao có thể?” Sắc mặt Thẩm Đào khó coi.
“Không thể cái gì?” Khúc Tình Tình lớn tiếng hét vào mặt Thẩm Đào, nói: “Không phải anh nói cô ta rất nghèo sao, có thể mua X6 là nghèo sao? Não của anh bị chập mạch đúng không?”
“Cái này…” Thẩm Đào không biết nói gì.
Lúc này ba người Chu Cẩn, Chương Tiểu Nhã và Lâm Côn đi tới, Thẩm Đào hơi ngạc nhiên, xoay người muốn trốn, anh ta không muốn phải bò ra khỏi cửa hàng 4S này, chuyện đó cực kỳ mất mặt.
“A, anh kia!” Chu Cẩn cười lớn gọi Thẩm Đào: “Lời anh nói vừa rồi có tính không?”
Thẩm Đào đứng lại, ngượng ngùng quay đầu, rõ ràng trong lòng đã tức muốn chết, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của Chu Cẩn lại không tức giận nổi, ấp úng cười nói: “A..., tính, phải tính chứ.”
Giọng Chương Tiểu Nhã mỉa mai nói với Thẩm Đào: “Tôi đã trả tiền xong, hóa đơn ở đây, anh mau bò ra ngoài đi.”
Chương Tiểu Nhã đưa hóa đơn trong tay ra, không chỉ có sắc mặt Thẩm Đào với Khúc Tình Tình khó coi mà còn có hai người nhân viên kia, bởi vì mắt chó nhìn người của bọn họ kém, đã bỏ lỡ khách hàng lớn thì không nói, còn phải bị phạt.
Thẩm Đào cắn chặt răng, có chút do dự, Lâm Côn thêm dầu vào lửa nói: “Anh bạn, nếu anh không muốn bò ra ngoài cũng được, anh chỉ cần nói anh không phải đàn ông trước mặt chúng tôi là được.”
“Anh mới không phải đàn ông!” Thẩm Đào tức giận nói.
Lâm Côn cười cười, không hề để ý anh ta, xem như là nghe tiếng chó sủa.
Lúc này Khúc Tình Tình hoàn toàn mặc kệ Thẩm Đào, cô ta không muốn mất mặt thêm vì người này, quay đầu đi ra ngoài.
Thẩm Đào cắn răng, từng bước một bò ra ngoài, nét mặt muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
Chu Cẩn tiễn Lâm Côn và Chương Tiểu Nhã đến bên ngoài cửa hàng, hiện tại Chương Tiểu Nhã là khách hàng rất lớn của bọn họ, không thể đắc tội, lúc nhìn thấy Lâm Côn cùng Chương Tiểu Nhã ngồi vào chiếc xe QQ hồng nhạt, cảm xúc trên mặt Chu Cẩn lập tức hóa đá một giây… Đây cũng quá khiêm tốn rồi!
Lâm Côn lái xe rời khỏi khu bán xe hơi, trên đường Chương Tiểu Nhã đột nhiên gọi anh một tiếng: “Anh nuôi?”
Lâm Côn quay đầu lại, nhíu mày nhìn cô một cái, cười nói: “Đừng gọi bậy!”
Chương Tiểu Nhã bĩu môi nói: “Hừ, anh có phải là đàn ông không vậy, vừa rồi rõ ràng anh nói mình là anh nuôi của em, bây giờ lại không cho người ta gọi, là người đàn ông chân chính một lời nói ra không được thay đổi, lời nói phải kiên định!”
Lâm Côn nói: “Tôi còn không phải là vì để đủ tư cách giúp cô sao, lúc ấy cô không thấy tư thế của tên đó à, tôi không ngăn lại giúp cô, anh ta còn không lao đến đánh cô chắc, cô còn không chịu thiệt thòi sao?”
“Đánh thì đánh.” Vẻ mặt Chương Tiểu Nhã chẳng thèm quan tâm, khóe miệng cười xấu xa, nói: “Em cũng không nói anh phải giúp em, là chính anh tự nguyện giúp, còn nói là anh nuôi của em, bây giờ không thể đổi ý.”
“…”
Vẻ mặt Lâm Côn thật cạn lời nhìn Chương Tiểu Nhã, trong lòng tan nát ra thành từng mảnh, sao cô nhóc này lại không có lương tâm như vậy?
Thấy Lâm Côn không phản ứng, Chương Tiểu Nhã biết Lâm Côn chấp nhận rồi, cười nói: “Về sau em sẽ không gọi anh là anh nuôi, gọi như vậy không tự nhiên, gọi đại ca thì nghe rất kì quái, nên trực tiếp gọi anh là anh Lâm như giờ đi, như vậy rất dễ gọi cũng thoải mái, gọi cũng rất thuận miệng.”
“...”
“Sao anh không nói lời nào? Nếu anh không nói lời nào thì có nghĩa là đồng ý, đúng không anh Lâm?” Chương Tiểu Nhã lanh lợi nói.
“Anh Lâm, chúng ta đi xem phim đi?”
“Ăn cơm thì sao?”
“Hay đi khu vui chơi đi!”
…
Mặc kệ Chương Tiểu Nhã nói gì, Lâm Côn đều duy trì im lặng, chuyên tâm giữ tay lái, mắt nhìn phía trước từ từ đưa con nhóc phiền phức bên cạnh tiễn về khu biệt thự Hải Thần.
Lâm Côn không nói lời nào, một mình Chương Tiểu Nhã nói cũng vô nghĩa, muốn trêu chọc anh lần nữa, nghĩ đến chuyện kinh khủng buổi sáng, trong đầu cô lại run rẩy, liền ngoan ngoãn ngồi trên xe không mở miệng.
Lúc này tại một góc nào đấy của khu bán ô tô, Khúc Tình Tình cùng Thẩm Đào vẻ mặt xấu hổ và giận dữ ngồi ở trong xe, Khúc Tình Tình vừa xả cơn giận lên Thẩm Đào, cơn giận lắng xuống một lúc lâu, cắn răng quyết tâm nói: “Chương Tiểu Nhã, cô có tiền thì hay lắm sao, tôi nhất định cho cô biết tay, nhất định!”
Lâm Côn đưa Chương Tiểu Nhã về khu biệt thự, cô nhóc không tình nguyện xuống xe, nhưng cũng không còn cách nào khác, ý chí của Lâm Côn cứng như đá, cho dù cô dùng đến ba chiêu bám người cũng không có tác dụng, anh lạnh lùng nói hai chữ: Xuống xe!
Lâm Côn về nhà, muốn ngủ một giấc, sau đó giữa trưa thì đi ăn, buổi chiều tìm chút chuyện làm, ngày nào cũng chậm rãi đi qua như thế, kết quả anh vừa mới vào nhà, điện thoại trong túi đã vang lên, lấy xem là dãy số xa lạ, anh nghe máy thì ra là chủ nhiệm Phùng Giai Tuệ lớp của Lâm Lâm.
“Vâng, cô Phùng.” Lâm Côn cười nói với điện thoại.
“Anh Lâm, bây giờ anh có rảnh không, làm phiền anh đến trường một chuyến có được không?” Phùng Giai Tuệ nói.
“Lâm Lâm đã xảy ra chuyện?” Lâm Côn gấp gáp hỏi.
“Tạm thời không có việc gì, anh vẫn nên đến đây rồi nói sau.” Trong giọng nói của Phùng Giai Tuệ lộ ra sự lo lắng.
“Được, tôi lập tức tới!”
Lâm Côn cúp điện thoại, vội vàng ra khỏi nhà, hiện tại anh là cha trên danh nghĩa của Lâm Lâm, dù Lâm Lâm xảy ra chuyện gì, anh phải là người xông lên đầu tiên, chuyện này không còn là bổn phận nữa mà cũng có tình cảm ở trong đó.
Chiếc QQ nhỏ chạy như bay trên đường, 15 phút sau xe chạy đến trước cửa nhà trẻ ở trung tâm thành phố, chiếc xe dừng lại ở ven đường, Lâm Côn mới bước từ trên xe xuống đã thấy Phùng Giai Tuệ đứng ở cổng trường, cùng lúc đó anh nhạy cảm phát hiện có người ở xung quanh đang nhìn trộm về phía này.
“Cô giáo Phùng...”
Lâm Côn không quan tâm nhiều, đi về phía Phùng Giai tuệ.
“Anh Lâm, đi theo tôi.”
Phùng Giai Tuệ đưa Lâm Côn vào trong nhà trẻ, đi tới văn phòng của cô, Lâm Lâm đang ngồi ở trước bàn làm việc của cô xem truyện tranh, thấy Lâm Côn đến, cậu bé lập tức vui mừng chạy tới, “Cha!”
Lâm Côn ôm lấy Sở Lâm, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cậu bé không có việc gì thì tốt rồi, hôn lên khuôn mặt của cậu bé một cái, quan tâm nói: “Con trai, con không sao chứ?”
“Con không sao. Vừa rồi ở lớp thể dục, bên ngoài trường học có hai chú nói muốn mang con đi chơi, con không thèm nói chuyện bọn họ.” Tiểu Sở Lâm ngoan ngoãn nói.
“Con trai, con làm rất đúng, người lạ nói chuyện với con, con không cần quan tâm.” Lâm Côn cười nói với Lâm Lâm, quay đầu nhìn Phùng Giai Tuệ.
Phùng Giai Tuệ rót cho anh một ly nước, Lâm Côn nói cám ơn rồi nhận lấy, Phùng Giai Tuệ bảo anh ngồi xuống, Lâm Côn ngồi đối diện Phùng Giai Tuệ, cô bắt đầu nói: “Ở lớp thể dục, tôi để cho bọn nhỏ hoạt động tự do, lúc sau tôi thấy có hai người đàn ông lạ đứng ở bên ngoài trường học nói chuyện với Lâm Lâm, tôi đến hỏi có chuyện gì, hai người kia bảo tôi bớt lo chuyện người khác, tôi cảm thấy có chuyện không bình thường nên ôm Lâm Lâm đi, tôi sợ hai người kia làm chuyện gì xấu với Lâm Lâm nên mới gọi điện thoại cho anh.”
“Ừm, cám ơn cô, cô giáo Phùng.”
“Không cần cám ơn, đây là việc tôi phải làm, anh Lâm, hay hôm nay anh nên đưa Lâm Lâm về nhà sớm đi, tôi sợ…” Phùng Giai Tuệ lo lắng nói.
“Không cần.” Lâm Côn suy nghĩ nói: “Cô giáo Phùng, tôi ở lại trường đến chiều được không?”
“Tôi sẽ đi nói với hiệu trưởng một chút, chắc là không có vấn đề gì. Anh Lâm, anh muốn làm gì?” Phùng Giai Tuệ nói.
“Vậy thì nhờ cô giáo Phùng nói với hiệu trưởng một tiếng giúp tôi.” Lâm Côn nói: “Tôi muốn ở lại xem sao, nếu hai người bên ngoài kia thật sự có ý xấu với Lâm Lâm, hôm nay tôi đưa Lâm Lâm về nhà cũng vô dụng, ngày mai ngày mốt bọn họ có thể trở lại, bị động đề phòng bọn họ như vậy còn không bằng chủ động bắt những người đó!”
Tuy không biết Lâm Côn muốn bắt hai người kia như thế nào, Phùng Giai Tuệ vẫn gật đầu, lập tức đi tìm hiệu trưởng.
Trong văn phòng chỉ còn lại Lâm Côn cùng Tiểu Sở Lâm, cậu bé ngồi ở trong lòng Lâm Côn, nhìn anh nói: “Cha, cha nói hai chú kia là người xấu sao, bọn họ thật sự muốn bắt cóc con sao?”
Lâm Côn sờ đầu Lâm Lâm, cười nói: “Con yên tâm, chỉ cần có cha ở đây ai dám có ý đồ với con, mặc kệ là ai, cho dù là con của trời cha nhất định sẽ xử đẹp kẻ đó!”
Tiểu Sở Lâm chớp đôi mắt trong suốt, ngây thơ nói: “Cha, đẹp là nhìn xinh đẹp đúng không ạ, vậy mẹ có đẹp không?”
“Ặc…” Lâm Côn kiên nhẫn giải thích nói: “Con trai à, ‘đẹp’ kia với việc mẹ con xinh đẹp là hoàn toàn khác nhau, cha nói ‘đẹp’ này là muốn đánh bọn họ một trận, đánh đứt gân cốt, đánh gãy chân tay họ… Việc đáng sợ như vậy trẻ con không nên nghe.”
“À....” Tiểu Sở Lâm như ông cụ non gật gật đầu, lại hỏi: “Cha, có người muốn có ý đồ xấu với mẹ thì sao?”
Lâm Côn không chút suy nghĩ, quyết đoán trả lời: “Cha cũng xử đẹp bọn họ như vậy!”
Tiểu Sở Lâm nở nụ cười ha ha, ôm cổ Lâm Côn, hôn anh một cái thật kêu: “Cha, cha thật bạo lực!”