Nhân viên phục vụ dáng vẻ thanh tú xinh đẹp chủ động tiến lên đón tiếp, trên gương mặt mỉm cười lễ phép nói: “Chào đón quý khách, xin hỏi các vị đã đặt trước chưa ạ?”
Sở Tĩnh Dao cười khẽ, dịu dàng nói: “Chỗ ngồi của ngài Sở.”
Nhân viên phục vụ giơ máy tính bảng trong tay, nhẹ nhàng quẹt qua, ánh mắt cô ta nhìn về phía Sở Tĩnh Dao đã trở nên vô cùng lễ phép, nói: “Phòng của ngài Sở đặt ở tầng trên cùng, mời các vị đi theo tôi.”
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, một nhà ba người Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao, Lâm Lâm thuận lợi đến tầng cao nhất. Vạn Quốc Thực Phủ này tổng cộng có bảy tầng, chi tiêu của mỗi một tầng tăng cao theo số tầng. Bình thường những người đến tầng lầu này ăn cơm hoặc là thương nhân lớn giàu có hoặc là đi gặp mặt khách hàng quan trọng gì đó.
Sở Tướng Quốc không thuộc về thương nhân lớn, cũng không thuộc về phú hào, ông là thuộc về thương nhân siêu cấp, giàu có siêu cấp. Phóng tầm mắt ra toàn bộ thành phố Trung Cảng đừng nói là Vạn Quốc Thực Phủ sẽ không có một chỗ nào mà ông không ngồi ăn cơm nổi, nhưng bình thường ông chưa bao giờ xa xỉ như vậy. Theo lời ông nói, tuy ăn cơm ở Vạn Quốc Thực Phủ có sự đặc sắc của nó, nhưng mục đích ăn cuối cùng vẫn là no bụng, nếu đã vì no bụng thì ăn trấu hay ăn thức ăn tinh xảo chỉ khác nhau ở cảm giác, bản chất mục đích là giống nhau.
Có thể có suy nghĩ này thì Sở Tướng Quốc quả thật không phải là một người biết hưởng thụ, điều này phù hợp với ý thức từ trong xương của những người lính, cũng có liên quan đến xuất thân nghèo khổ của ông. Nếu nói ông chủ có tiền nhất của thành phố Trung Cảng là ai, tất cả mọi người nhất định sẽ không nghi ngờ mà chỉ về phía chủ tịch tập đoàn Thiên Sở, nếu nói ông chủ giản dị nhất của thành phố Trung Cảng là ai mọi người cũng không do dự chỉ về phía chủ tịch tập đoàn Thiên Sở.
Nếu hôm nay không phải ăn bữa cơm đoàn viên sau khi gỡ bỏ khúc mắc với con gái, Sở Tướng Quốc sẽ không chịu tốn nhiều tiền như vậy tới đây ăn một bữa cơm. Tuy nhiên nói đi thì phải nói lại, cho dù là Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm mỗi ngày đều tới Vạn Quốc Thực Phủ này ăn cơm, da mặt của ông cũng không nhăn lấy một cái.
Thiết kế đặc biệt ở tầng cao nhất của Vạn Quốc Thực Phủ chính là nhà hàng xoay tròn, cả tầng lầu đều là đang chậm rãi xoay tròn, cũng chính là nói vừa ăn tối vừa hưởng thụ ba trăm sáu mươi độ đèn đuốc xung quanh của thành phố phồn hoa này.
Sở Tướng Quốc đặt phòng tổng thống, số lần căn phòng này được đặt tới nay có thể đếm được trên đầu ngón tay. Không có chuyện gì thì ai sẽ bỏ ra hai ba mươi vạn để ăn một bữa tối ở đây chứ? Nếu không phải là vì Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm, cả đời này của Sở Tướng Quốc cũng sẽ không đến đây ăn một bữa cơm.
Trong phòng có hai người đang ngồi, một là Sở Tướng Quốc, còn người khác là Tần Tuyết. Tần Tuyết là thư ký của chủ tịch, đi ra ngoài ăn cơm xã giao cùng chủ tịch là chuyện bình thường. Chẳng qua tối nay ở nơi này không phải là xã giao mà là hy vọng nhân cơ hội gỡ bỏ khúc mắc lại có thể để cho Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết trở thành chị em tốt.
“Ông ngoại!” Lâm Lâm đẩy cửa phòng ra liền vui mừng kêu lên, chạy tới chỗ của Sở Tướng Quốc.
Sở Tướng Quốc vừa nhìn thấy Lâm Lâm tới, lập tức cười đến nhăn cả mặt, có thể thấy được ông yêu thương đứa cháu này đến mức nào, ông vội vàng đứng lên giang hai tay ra ôm Lâm Lâm vào lòng.
“Lâm Lâm có nhớ ông ngoại không?” Sở Tướng Quốc vừa xoa đầu Lâm Lâm vừa cười nói.
“Nhớ ạ!” Lâm Lâm cười nói.
“Cháu của ông thật ngoan!” Sở Tướng Quốc cười nói: “Đến đây, cho ông ngoại hôn một cái được không?”
“Dạ. Cho ông ngoại hôn.” Lâm Lâm vừa nói vừa đưa khuôn mặt về phía Sở Tướng Quốc, Sở Tướng Quốc hôn một cái thật kêu. Lâm Lâm lập tức kháng nghị nói: “Ông ngoại, ông ngoại hôn mạnh quá, râu của ông đâm vào cháu rồi.”
“Thật không?” Sở Tướng Quốc vội vàng sờ sờ cằm mình, thật sự có râu rồi, sáng hôm nay vốn phải cạo rồi nhưng kết quả quá nhiều việc nên quên luôn: “Đều là ông ngoại không tốt, quên cạo râu.”
“Ông ngoại, cháu muốn ăn ngon.” Lâm Lâm làm nũng nói.
“Được, Lâm Lâm muốn ăn gì thì gọi cái đó.” Sở Tướng Quốc cười nói.
“Nhưng...” Lâm Lâm cắn ngón tay, chớp chớp đôi mắt đẹp nói: “Con không biết ăn cái gì?”
Sở Tướng Quốc cười ha ha nói: “Cái này thì dễ thôi.” Ông quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ: “Phục vụ, mau bưng những món đặc sắc của nhà hàng các cô lên đây, ngoài ra nếu có phần của trẻ em cũng mang loại ngon nhất lên đây.”
“Ông ngoại đợi một chút.” Lâm Lâm ngăn Sở Tướng Quốc lại, Sở Tướng Quốc ồ một tiếng, nhìn bảo bối nhỏ nhắn trong lòng hỏi: “Sao thế, Lâm Lâm?”
Dáng vẻ của Lâm Lâm rất nghiêm túc nói: “Ông ngoại, ngon nhất cũng chưa chắc hợp khẩu vị, ông ngoại làm như vậy là phô trương lãng phí.”
Vẻ mặt của Sở Tướng Quốc hơi sững sở, ngay sau đó cười ha ha nói: “Được, Lâm Lâm nói rất đúng, vậy ông ngoại không phô trương lãng phí, ngày hôm nay chúng ta thích ăn gì thì gọi cái đó.” Lúc này, trong lòng Sở Tướng Quốc cực kỳ vui mừng. Bình thường ông cưng chiều Lâm Lâm thì cưng chiều, nhưng vẫn sẽ lo lắng một chuyện, trong cuộc sống có quá nhiều ví dụ con cháu phá của, một số con cháu đời sau trông chừng gia tài bạc triệu, kết quả lại lưu lạc tới đầu đường xó chợ. Sở Tướng Quốc không sợ Sở Tĩnh Dao sẽ phá của, ông hiểu con gái của mình, nhưng đối với Lâm Lâm từ nhỏ đến lớn được nuôi trong bình mật, những lúc rảnh rỗi ông vẫn luôn lo lắng về chuyện này.
Những lời nói lúc nãy của Lâm Lâm khiến cho trong lòng ông có niềm tin, còn nhỏ như vậy mà đã hiểu không nên phô trương lãng phí, rõ ràng cậu bé đã kế thừa được thói quen tiết kiệm từ trong xương cốt của nhà họ Sở bọn họ.
Nói là không phô trương lãng phí, nhưng bọn họ cũng gọi đầy một bàn, con người sống đến loại cảnh giới của Sở Tướng Quốc, tiền tài quả thật là thứ bề ngoài, ông càng để ý đến tình thân và người nhà hơn. Người một nhà quây quần bên nhau ăn cơm, cho dù ăn hết núi vàng, Sở Tướng Quốc cũng không chối từ.
Mâu thuẫn của hai cha con đã không còn, lúc mới bắt đầu còn hơi ngượng ngùng, dù sao thì cũng chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy, giữa Tần Tuyết và Sở Tĩnh Dao cũng hóa giải chuyện cũ, tóm lại không khí của bữa cơm tối này càng lúc càng tốt.
Sở Tướng Quốc rất thích nói chuyện phiếm với Lâm Côn, hai người đều xuất thân từ quân đội, bao giờ cũng có đề tài chung, thời đại khác nhau nhưng cuộc sống trong quân đội cũng không khác trước đây là bao nhiêu. Trò chuyện đến những năm tháng ở trong bộ đội, ánh mắt của Sở Tướng Quốc đột nhiên sáng lên, giống như trở về cuộc sống trên lưng ngựa năm nào. Những năm đó ông mặc đồ ngụy trang, vác súng AK xuyên qua trận địa...
Sở Tướng Quốc vẫn rất thích Lâm Côn, lúc mới bắt đầu ông luôn cảm thấy Lâm Côn cà lơ phất phơ không chút nghiêm túc, không thích hợp làm cha của cháu ngoại ông. Cũng một lần cho rằng lão Hồ khốn khiếp kia hại ông, kết quả sau khi trải qua một loạt chuyện, Sở Tướng Quốc càng lúc càng cảm thấy người thanh niên trẻ trước mắt này không tầm thường.
Vốn dĩ trong ấn tượng của Sở Tướng Quốc, quân nhân nên đứng như cây tùng, ngồi như chuông, dáng vẻ như cây tùng, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ vô lại của Lâm Côn nào giống một người đã từng làm lính chứ đừng nói cái gì là chỉ huy trưởng.
Trong lúc ăn cơm, uống rượu Sở Tướng Quốc và Lâm Côn càng trò chuyện càng ăn ý, Sở Tướng Quốc gần như đã xem Lâm Côn trở thành con rể thật sự của mình, bây giờ ông đối với con rể của mình đã hài lòng một trăm phần trăm rồi.
Cũng không biết là uống nhiều rượu hay là do Sở Tướng Quốc cố ý, ông nhân cơ hội có ba phần say cười nói với Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao: “Tiểu Lâm, con gái, nếu thích hợp thì sinh thêm một đứa nữa đi.”
Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao bao gồm cả Tần Tuyết đều hơi thoáng ngẩn người, sau khi kịp phản ứng, gương mặt của Sở Tĩnh Dao đỏ bừng, cúi đầu oán trách nói: “Cha, cha nói linh tinh gì vậy, con và anh ấy...”
Vẻ mặt của Lâm Côn có hơi xấu hổ, tuy nhiên loại người vô lại giống như anh cho dù xấu hổ cũng chỉ là thoáng qua, vẻ mặt của Tần Tuyết trở lại bình thường, nhưng lại có hơi mất mát, cô len lén nhìn Lâm Côn, trong ánh mắt cô lộ rõ sự bất đắc dĩ và mất mát.
Nếu như lúc nãy Sở Tướng Quốc là mượn rượu nói lung tung, vậy tiếp theo chắc chắn là cố ý nói: “Con thật không biết nghe lời, con và Tiểu Lâm cố gắng cho Lâm Lâm một em trai hoặc là em gái nữa, sau này chờ các con già rồi, Lâm Lâm cũng có bạn...” Ông quay đầu lại hỏi cháu trai: “Lâm Lâm, con có muốn em trai hay là em gái không?”
Lâm Lâm không chút nghĩ ngợi trả lời: “Muốn ạ! Nếu có em trai hoặc em gái thì sẽ có người chơi cùng với cháu.”
Sở Tướng Quốc vừa cười hỏi: “Vậy cháu bằng lòng đưa đồ ăn ngon của mình cho em trai hay là em gái không?”
Lâm Lâm nói: “Cháu đương nhiên bằng lòng rồi.”
Sở Tướng Quốc lại nhìn về phía Sở Tĩnh Dao và Lâm Côn, mỉm cười nói: “Các con xem, Lâm Lâm muốn em trai và em gái như vậy, hai người các con lại không thể cố gắng ra sức một chút sao, cũng mau chóng để cho cha sớm bồng cháu gái nữa chứ.”
Mặt Sở Tĩnh Dao càng đỏ hơn, giống như một trái táo, cô cũng nhìn ra Sở Tướng Quốc đang cố ý mượn rượu nói, cô hít sâu một hơi vừa muốn nói đã bị Lâm Côn giành trước.
Lâm Côn căn bản không có say, nhưng lúc này anh cũng giả vờ say bí tỉ, nhếch miệng vừa cười vừa nói: “Chú Sở, chuyện này chú cứ yên tâm, sau khi về nhà cháu sẽ cùng Sở Sở cố gắng một chút, tranh thủ để cho chú lại được ôm cháu gái, nói không chừng còn trực tiếp là thai long phượng nữa đấy, chú cũng có thể ôm hai đứa luôn rồi, ha ha.”
Sở Tướng Quốc cười ha ha: “Vậy thì tốt, nếu như hai người các con thật sự có thể sinh ra một đôi long phượng, vậy cha sẽ tặng thêm cho các con một biệt thự, không không, một biệt thự quá ít, cộng thêm một chiếc xe nữa.”
Sở Tĩnh Dao muốn nói lại thôi, gương mặt của cô đỏ rực nhìn càng quyến rũ hơn, cô nhìn cha mình đang giả vờ say, lại nhìn Lâm Côn cũng giả vờ say, hai người đàn ông này giống như đã thương lượng xong, kẻ xướng người họa, đáng ghê tởm hơn chính là sau khi Lâm Côn nói xong còn nhân cơ hội bóp đùi cô một cái, xong việc vẫn giữ nguyên dáng vẻ đương nhiên nói: “Bà xã à, hai chúng ta không chỉ vì xe, vì căn nhà lớn, còn phải vì con trai bảo bối của chúng ta mà cố gắng sinh ra một đứa nữa đi.”
Trong lòng Sở Tĩnh Dao tức giận, tên khốn kiếp này tự nhiên nhân cơ hội đưa bàn tay heo ra sàm sỡ cô mà. Phải biết rằng cô là người không biết nhẫn nhịn từ trong xương cốt, cô lại muốn nổi giận, ít nhất là phải nhéo lại trên đùi của tên khốn kiếp Lâm Côn này một cái thì Lâm Lâm đã mừng rỡ chạy tới, nhào vào lòng cô, vung bàn tay nhỏ lên nói: “Oa, tốt quá, cha và mẹ sắp sinh em trai và em gái cho con rồi, sau này con có người chơi cùng rồi. Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ.”
Ánh mắt của Sở Tĩnh Dao như đao nhìn về phía Lâm Côn, bộ dạng Lâm Côn vô lại không hề nhúc nhích, vẫn bày ra dáng vẻ rất đắc ý, lần này Sở Tĩnh Dao bị chọc tức thật rồi, trong lòng cô thầm nghĩ nếu anh thật sự là người đàn ông của mình, tối hôm nay về nhà nhất định phải phạt anh quỳ trên điều khiển từ xa, không không không, phải cho anh quỳ trên mì ăn liền.
Vẻ mặt của Sở Tướng Quốc, Lâm Côn, Lâm Lâm đều vui vẻ, vẻ mặt của Sở Tĩnh Dao lại rất tức giận và bất bình, không ai chú ý tới sự mất mát trong mắt Tần Tuyết càng lúc càng rõ ràng hơn, cô lẳng lặng nhìn Lâm Côn, trong lòng khổ sở nói không nên lời...