Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm quản lý khách sạn, Đổng Thế Cửu làm như vậy là không sai, người tới khách sạn của bọn họ bỏ tiền ra ăn uống, đa số đều là người có tiền, như Lâm Côn mặc quần áo bình thường và rẻ tiền gần như chưa bao giờ có.

Kẻ có tiền đều cần mặt mũi, sau khi có khách hàng bị đánh, anh ta phải thay khách sạn đứng ra giải quyết, lúc này nhất định phải báo cảnh sát, chờ cảnh sát tới xử lý, như vậy có thể nhanh chóng giảm khả năng sinh ra ảnh hưởng xuống thấp nhất.

Ba bảo vệ khách sạn chạy tới, từ vẻ mặt thì bọn họ có ý thiên vị cho người bị đánh, người có thể làm bảo vệ trong khách sạn năm sao đều có chút ánh mắt. Từ khí chất và cách ăn mặc của hai bên, rõ ràng người nằm dưới đất là kẻ có tiền, mà Lâm Côn ăn mặc quần short Jean bảy tấc bên trên mặc cái áo thun bình thường, quần áo trên người không đáng bao nhiêu tiền, chắc chắn là một người nghèo. Dưới tình huống đó, nếu bọn họ không bênh vực cho người có tiền mà đi bênh vực cho người nghèo này, như vậy đầu óc của bọn họ mới là có bệnh.

Ba người bảo vệ chạy đến, có hai người vây quanh Lâm Côn, một người khác đi tới đỡ Cao Đại Cá đang nằm trên mặt đất kia dậy. Người này nhìn thấy bảo vệ tới giúp đỡ, ông ta không còn lo lắng, lập tức lớn tiếng la hét, mắng Lâm Côn: “Thằng bụi đời khốn kiếp, mẹ nó, mày dám đánh ông, mày có biết ông đây là ai không, ngày hôm nay mày xui xẻo rồi!”

Cao Đại Cá lập tức nói với cô thư ký nhỏ dịu dàng khiến người yêu thích đang đứng gần đó: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh gọi điện thoại cho cục trưởng Hứa!”

Những người vừa đánh cược với Lâm Côn lúc này càng không muốn trả tiền, tất cả đều đứng xem kịch vui. Bọn họ vốn nhìn Lâm Côn không vừa mắt, đó là cảm giác nghĩ mình hơn người từ trong xương cốt của kẻ có tiền, bọn họ luôn coi thường tất cả những người nghèo, đặc biệt là một kẻ nghèo hèn còn có vợ cực kỳ xinh đẹp như vậy lại càng làm cho bọn họ đố kỵ.

Nói tới việc này, những ông chủ có tiền ở đây cũng không chịu động não suy nghĩ một chút, một kẻ ăn mặc quần áo bình thường có thể tới ăn cơm ở đây sao? Có thể lấy vợ xinh đẹp như thế sao? Bọn họ cứ cho rằng rau trắng tốt đều bị heo phá hư!

Động tác hai người bảo vệ thô lỗ kéo Lâm Côn về phía sau. Lâm Côn rất dị ứng với những kẻ coi thường người khác như vậy, trong lòng chửi thầm: “F*ck! Cố ý nhằm vào ông mày đúng không?” Anh lập tức vung mạnh khủy tay đánh vào mặt bảo vệ bên trái, sau đó nhìn hai bảo vệ này mắng: “Khốn kiếp, tất cả đều cút ngay cho ông!”

Người bảo vệ bị đánh trúng kia tối tăm mặt mày, anh ta lảo đảo lui về phía sau, đồng thời mũi còn đau đớn, giơ tay lên che mũi, máu tươi chảy ra ngoài và chảy dài dưới đất.

Người bảo vệ còn lại không biết trời cao đất rộng, thấy đồng nghiệp bị đánh, anh ta ngay lập tức giận dữ quát một tiếng: “Tại sao mày còn dám đánh người?”

Lâm Côn lười nói thừa, ánh mắt hung ác nhìn mắt người bảo vệ kia, mẹ nó dám kêu gào với ông đây đúng không, Lâm Côn trực tiếp giơ chân tới đá một cái, người bảo vệ này theo bản năng tránh né sang một bên, nhưng anh ta còn chưa tránh được thì một đá này đã đá vào bụng dưới của anh ta, anh ta đau đớn ngồi xổm xuống dưới đất ôm bụng của mình.

Bảo vệ kia vừa đỡ Cao Đại Cá đứng dậy, cầm côn ra tấn công Lâm Côn. lúc này Lâm Côn trong mắt anh ta không còn là khách hàng được gọi là thượng đế, mà chính là một tên côn đồ đánh người. Cây côn gỗ xé gió lướt qua không khí, hóa thành một ảo ảnh đánh về phía Lâm Côn.

Lâm Côn tiện tay cầm lấy cây côn gỗ đang đánh tới, tên bảo vệ kia rất ngạc nhiên, anh ta dùng sức muốn rút côn gỗ trở lại, đột nhiên Lâm Côn buông lỏng tay, bảo vệ bất ngờ không kịp đề phòng trực tiếp ngã về phía sau. Lúc này Lâm Côn đột nhiên nhảy lên đá mạnh vào ngực bảo vệ, trực tiếp đá bảo vệ này bay về phía sau.

Vù...

Người bảo vệ nặng nề ngã xuống sàn đá cẩm thạch, một tay che ngực, đau đớn giãy dụa hai cái và ngất đi.

Đám người xung quanh ồ lên, Lâm Côn vừa rồi biểu hiện rất kinh người, những người này bình thường chỉ nhìn thấy trong phim mà thôi, cho nên bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm.

“Cha thật là giỏi!”

Trong nháy mắt sảnh lớn nhà ăn yên tĩnh lại có tiếng trẻ con vang lên, vẻ mặt Lâm Lâm cực kỳ vui vẻ chạy đến bên cạnh Lâm Côn, hai tay nắm lấy cánh tay Lâm Côn mà lắc lắc, trong mắt của thằng bé, cha mình chính là anh hùng siêu cấp.

Lâm Côn thuận tay kéo ghế ngồi xuống, móc điếu thuốc trong túi ra và ngậm trong miệng, chỉ có điều không đốt. Dù sao nơi này là nơi công cộng, tuy rằng anh mặc quần áo rất bình thường, nhưng chỉ huy Lâm của chúng ta cũng một là một người có tố chất.

Nghe Lâm Lâm kêu to, những người trong phòng ăn đều tỉnh táo lại, đặc biệt là mấy người đánh cược với Lâm Côn, vốn những người này còn muốn thừa nước đục thả câu, đỡ phải mất một vạn tệ trong túi. Lúc này mỗi người đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Lâm Côn, sau đó ngoan ngoãn móc tiền trong túi đưa đến trước mặt Lâm Côn.

Ánh mắt Lâm Côn nhìn thoáng sang bên cạnh, tất cả những người này đều ngoan ngoãn đặt tiền xuống, sau đó không người nào dám tự ý rời đi, tất cả giống như đứa trẻ làm sai chờ bị phạt, cho nên tất cả ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Trong lòng những người này trừ khủng hoảng ra, tất cả đều ôm tâm lý may mắn, tên lưu manh này gây ra động tĩnh lớn như thế, không có khả năng không ai để ý, mặc kệ không quản. Đến lúc đó Lâm Côn bị bắt ‘nhân chứng vật chứng đều có’, tiền của bọn họ sẽ trở lại túi của bọn họ. Nhắc tới những ông chủ này cũng quá keo kiệt, bọn họ đều là đánh cược thua tiền, nhưng bọn họ thua lại thích chơi xấu.

Sau khi Đổng Thế Cửu gọi điện thoại xong, anh ta liền trở về phòng ăn, nhìn thấy ba bảo vệ nằm dưới đất, trong lòng của anh ta vừa sợ lại vừa tức giận. Ánh mắt đầy u oán nhìn thoáng qua xung quanh, cũng không dám đi tới nói nửa câu, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa nhà ăn, anh ta liếc mắt ra hiệu cho bảo vệ đứng gần đó, ý bảo không cho Lâm Côn rời đi.

Rất nhanh ngoài cửa lớn khách sạn có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, bởi Đổng Thế Cửu ở trong điện thoại nói tính hình rất nghiêm trọng, lần này có ba chiếc xe cảnh sát chạy tới, Theo sau ba chiếc xe cảnh sát này còn có một chiếc xe Audi màu đen, trên xe còn có chứng nhận của cục cảnh sát, từ giấy chứng nhận có thể thấy được, đây chính là xe của cục trưởng.

Hứa Đại Đầu bước ra khỏi xe, cái đầu hói trơn láng của ông ta bị nắng sớm chiếu vào, sắc mặt thâm trầm giống như có thể nổi bão bất cứ lúc nào. Ông ta vốn đang nằm ngủ trong nhà, lại nhận được điện thoại thư ký của bạn thuở nhỏ gọi đến, nói rằng bạn thuở nhỏ của ông ta ở trong khách sạn bị đánh. Người bị đánh kia là bạn tốt nhất từ nhỏ tới lớn của Hứa Đại Đầu, đổi lại là người khác thì ông ta khẳng định không quan tâm, nhưng ông ta không thể không quan tâm người bạn thuở nhỏ của mình.

Trong lòng Hứa Đại Đầu thầm kêu gặp xui xẻo, mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, mấy ngày hôm trước hai đứa cháu của mình bị đánh, hơn nữa con chó giống Đức lưng đen quý giá còn bị người ta làm thịt. Đến giờ ông ta vẫn còn đau lòng, ngày hôm nay người bạn thuở nhỏ của ông ta lại bị đánh, ông ta thật sự nghi ngờ gần đây mình có bị sao quả tạ chiếu hay không, tại sao người bên cạnh mình đều bị đánh.

Hứa Đại Đầu vừa bóp bóp cái trán đau nhức vừa đi vào khách sạn. Cục trưởng cục cảnh sát khu Hoàng Cô như ông ta là chức vụ không nhỏ, nhưng Thẩm Dương chính là thành phố trọng điểm của tỉnh Liêu Cương, có rất nhiều quan chức lớn hơn ông ta, chỉ mong ngày hôm nay đừng có đụng phải ai đó không dễ chọc. Nếu như đụng phải người khó chơi như người đánh hai đứa cháu của ông ta, mặt của ông ta không biết sẽ đặt đi nơi nào.

Hai hàng cảnh sát xông về phía trước, cũng đem đám người đang vây quanh nhà ăn đẩy ra hai bên, Hứa Đại Đầu đen mặt chắp tay sau lưng đi vào khách sạn, một cảnh sát theo sát bên cạnh hô to với những người đứng xem xung quanh: “Tất cả tránh ra, cảnh sát phá án!”

Đám người vây quanh phòng ăn nhanh chóng tránh ra, người cảnh sát vừa xông vào đã quát lớn: “Vừa rồi là ai báo cảnh sát?”

Đổng Thế Cửu lập tức chạy tới trước mặt, anh ta chào người cảnh sát vừa hỏi, lại cung kính nói: “Là tôi.”

Cảnh sát kia nháy mắt ra hiệu với Đổng Thế Cửu, Đổng Thế Cửu lập tức hiểu rõ, đứng ở trước mặt Hứa Đại Đầu, rất cung kính nói: “Chào ngài, vừa rồi là tôi báo cảnh sát, có người sinh sự đánh nhau tại đây.”

Nhắc tới thì chỗ đứng của Đổng Thế Cửu vừa lúc ngăn cản tầm nhìn của Hứa Đại Đầu nhìn về phía Lâm Côn, Hứa Đại Đầu cũng không có tâm tình nghe quản lý nói nhảm, ánh mắt trực tiếp nhìn vào người bạn thuở nhỏ bị đánh, người này cũng nhìn thấy ông ta, vẻ mặt lập tức kích động.

Cao Đại Cá kia kích động, đồng thời lo lắng cũng bay mất, trong lòng ông ta muốn gào lớn: “Đường đường là cục trưởng cục cảnh sát khu Hoàng Cô tới đây, còn ai dám lên mặt với ông đây, vừa rồi bị đánh nên ông ta rất tức giận, lúc này vịn ghế đứng dậy, không để ý người bên cạnh ngăn cản, ông ta lao thẳng về phía Lâm Côn, vung tay lên, bày ra tư thế sẽ đánh Lâm Côn.

“A, ông còn muốn ăn đánh sao?” Lâm Côn dùng giọng điệu mỉa mai cười một tiếng, lập tức đứng lên, sau đó trực tiếp đạp một cái vào bụng dưới của Cao Đại Cá. Anh thật sự muốn đạp vào bụng dưới của người ta, nhưng ai biết người này động kinh cái gì lại nhảy lên, kết quả bàn chân to size 44 của Lâm Côn đá trúng vào ‘em trai’ của đối phương. Cao Đại Cá kia lập tức kêu thảm một tiếng, gương mặt giận dữ biến thành màu xanh đậm, hai mắt mở to, dường như trứng đã vỡ, cánh tay đang vung lên cũng ôm đũng quần, ông ta trực tiếp nhảy lên cao, vừa nhảy vừa hô to: “Trời ơi, đau chết mất!”

Đám người xung quanh cười vang một mảng.

Hứa Đại Đầu cũng tức giận, lúc trước người này đánh bạn thuở nhỏ của ông ta còn không tính, hiện tại còn dám đánh người mặt của ông ta, đó là hành vi không xem cục trưởng cục cảnh sát như ông ta ra gì!

Bởi Lâm Côn đưa lưng về phía Hứa Đại Đầu, cho nên Hứa Đại Đầu lúc này vẫn không nhận ra Lâm Côn. Bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, ông ta cũng không cảm thấy bóng lưng này có phần quen mắt, lập tức hùng hổ đi về phía Lâm Côn. Một tay vỗ vào vai của Lâm Côn, nổi giận quát một tiếng: “Nhóc con, cậu dựa vào cái gì đánh người?”

Ánh mắt mọi người trong phòng ăn nhìn sang, ánh mắt của bọn họ đều tập trung trên người Lâm Côn và Hứa Đại Đầu. Những người này vốn muốn nhìn Lâm Côn gặp xui xẻo, lúc này trên mặt bọn họ còn nở nụ cười hả hê, trong lòng nói thầm, cho dù tên lưu manh này lợi hại hơn nữa, đối mặt với lãnh đạo cục cảnh sát tự mình đến hỏi thăm, nhìn anh còn dám hò hét trâu bò nữa hay không!

Lâm Côn nghe ra giọng nói của Hứa Đại Đầu, bằng không anh đã sớm vật Hứa Đại Đầu qua vai ném xuống đất, anh tươi cười quay đầu lại, ánh mắt không nghiêm chỉnh nhìn Hứa Đại Đầu, cười nói: “Cục trưởng Hứa, chúng ta lại gặp mặt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK