Ánh nắng tươi sáng chiếu xuống, ánh nắng càn rỡ thiêu đốt mặt đất, tòa nhà lớn trong căn cứ Nam Giao tại thành phố Vô Đồng, một đội binh sĩ đang huấn luyện dã ngoại, đón nhận ánh nắng gắt gao trên cao, bọn họ giống như những gốc cây đứng giữa sân tập.
Trong một căn phòng tại tầng ba, Lâm Côn đang đứng ở cửa sổ nhìn sân tập, anh có cảm giác như còn ở quân đội ngày xưa, đó là kỷ niệm khắc sâu vào trong xương cốt của anh.
Tố chất thân thể của anh tốt đến nỗi làm mọi người phải kinh ngạc, hơn nữa một tuần này có bác sĩ chuyên môn chăm sóc, mỗi ngày đều tiêm và uống thuốc chữa thương tốt nhất, ăn những thức ăn tốt cho khôi phục, bổ máu, một tuần lễ ngắn ngủi, thân thể của anh đã khôi phục bảy tám phần.
Lúc này anh đang ở trần, chỉ mặc cái quần cộc quân dụng, trước người và sau lưng có nhiều hơn ba vết sẹo, khiến người khác nhìn thấy mà giật mình. Đặt ở trên người bình thường, mỗi vết sẹo như vậy đều đã đủ lấy mạng, nhưng anh vẫn còn sống. Ở Mạc Bắc năm năm, anh đã trải qua không ít lần bị thương chết đi sống lại, cho nên vết thương như vậy không đáng nhắc tới.
Lâm Côn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng hơi thở dài, nếu không phải anh sơ suất, hút nhầm thuốc mê, đám khốn kiếp kia làm sao có thể khiến anh bị thương,. Không thể không thừa nhận, rời khỏi Mạc Bắc mấy tháng, tính cảnh giác của anh đã giảm xuống rất nhiều rồi, sau này phải sửa lại.
Sở Tĩnh Dao đẩy cửa đi vào, người biết chuyện sẽ hiểu Lâm Côn chữa thương ở này, người không biết còn cho rằng bọn họ đang nghỉ phép.
Nhìn vết sẹo trên người Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao bây giờ vẫn còn cảm giác giật mình, nghĩ đến ba vết sẹo này xuất hiện là vì cứu cô mà để lại, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào và cảm động,. Một người đàn ông chịu chết vì mình, phần tình nghĩa này tuyệt đối còn đáng quý hơn những lời ba hoa sáo rỗng trong phim truyền hình.
Sở Tĩnh Dao mỉm cười, cô thể hiện hết nét quyến rũ của phụ nữ, đây chính là điểm hiếm thấy, Lâm Côn sống cùng cô vài tháng, trong một tuần lễ gần đây anh mới được thấy vài lần.
“Vừa rồi em gặp thủ trưởng Diệp ở ngoài, ông ấy hỏi tình trạng thân thể của anh, em nói tình của anh đã khôi phục tương đối tốt, vẻ mặt của ông ấy hơi khác thường, chẳng lẽ là không muốn chúng ta phiền hà ở nơi đây?”
Lâm Côn cười nói: “Vợ à, em suy nghĩ nhiều rồi, thủ trưởng Diệp không phải loại người như vậy, ông ấy có chuyện muốn nói với anh nhưng không biết nói như thế nào, bây giờ em chờ ở đây, anh đi phòng làm việc của ông ấy một chuyến.”
Sở Tĩnh Dao gật đầu, hiện tại cô không còn nhăn mặt nhíu mày khó chịu khi Lâm Côn gọi cô là bà xã hay vợ gì nữa, một người đàn ông nguyện ý chịu chết vì cô, gọi vài câu bà xã cũng không có gì, trong lòng của cô còn thấy thích.
So với phòng làm việc của lão Hồ, phòng làm việc của Diệp Khánh Nguyên có thể nói là quá đơn sơ. Phòng làm việc của lão Hồ được lắp đặt thiết bị cao cấp xa hoa, phòng làm việc của Diệp Khánh Nguyên chỉ xem như lắp đặt đơn giản mà thôi. Trong phòng làm việc của lão Hồ đều dùng vật dụng bằng gỗ lim, mỗi một món đều có trị xa xỉ, trong phòng làm việc của Diệp Khánh Nguyên, tất cả đều là vật dụng quân đội làm bằng tay.
Lâm Côn cũng hiểu loại chênh lệch này, dù sao địa vị lão Hồ bày ra ở nơi đó, quân hàm cao hơn Diệp Khánh Nguyên quá nhiều. Trung Quốc có không ít người mang quân hàm cao, nhưng cuối cùng chỉ có vài người có thể ngồi vào vị trí ngang bằng với lão Hồ, không phải nói năng lực của những người kia không tốt, mà là thời thế tạo anh hùng.
Thấy Lâm Côn đi qua, Diệp Khánh Nguyên chào hỏi rất nhiệt tình, lúc mới bắt đầu, Diệp Khánh Nguyên hoàn toàn e ngại thân phận thần bí của Lâm Côn nên luôn khách sáo. Dần dần qua tiếp xúc mấy lần, ông bắt đầu kính phục người trẻ tuổi này, có thể còn trẻ như vậy liền trở thành chỉ huy trưởng Mạc Bắc, được gọi là vua sói, tuy rằng dáng vẻ lời nói luôn cà lơ phất phơ, nhưng trong dáng dấp đó lại có khí chất người lính mạnh mẽ, người bình thường không có khả năng cảm giác được. Ở trong quân đội phục vụ hơn hơn hai mươi năm, Diệp Khánh Nguyên thoáng cái có thể cảm nhận được.
Làm lãnh đạo đều hy vọng dưới tay mình đều là binh sĩ tốt, nhưng đã nhiều năm như vậy, binh sĩ của Diệp Khánh Nguyên cũng từng xuất hiện binh lính tốt, nhưng cho tới bây giờ chưa xuất hiện vua của những người lính như vậy. Ông sinh ra trong gia tộc võ thuật, tự nhận trong lãnh đạo cấp cao của quân đội, ông nói bản lĩnh võ công của mình thứ hai, không ai dám nói thứ nhất, nhưng tại sao lại không dạy ra một người lính vua? Là bởi vì những người lính của ông không đủ giỏi sao?
Diệp Khánh Nguyên bây giờ không phải nghĩ những việc này, ông ta chủ động mời Lâm Côn ngồi xuống, lại rót ly nước cho Lâm Côn, móc thuốc cho Lâm Côn hút. Lâm Côn tươi cười nhận lấy điếu thuốc nhưng không có hút, anh bây giờ đang chữa thương, thuốc lá bình thường có thể giúp anh nâng cao tinh thần, nhưng lại không có ích lợi gì với việc chữa thương.
Lâm Côn cười nói với Diệp Khánh Nguyên: “Lãnh đạo Diệp, mấy ngày gần đây làm phiền anh nhiều, cũng cám ơn anh đã chăm sóc.”
Diệp Khánh Nguyên cười nói: “Ôi người anh em Lâm Côn, chúng ta đều là người lính, tôi đã từng là lính dưới quyền của Hồ Diệu Quốc, cho nên chúng ta vẫn tính là cùng biên chế mà ra, không cần khách khí như vậy.”
Lâm Côn cười nói: “Nói chung, lần này tôi và Tĩnh Dao có thể thoát khỏi nguy hiểm, toàn bộ đều nhờ lãnh đạo Diệp ra tay giúp đỡ, phần ân tình này, Lâm Côn tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, một ngày nào đó nhất định sẽ trả.”
Diệp Khánh Nguyên xua tay nói: “Người anh em Lâm Côn, cậu đừng có nói như vậy, chúng ta vốn muốn làm bạn, cậu nói như vậy là không được rồi.”
Lâm Côn cười nói: “Đương nhiên chúng ta có thể làm bạn.”
Diệp Khánh Nguyên cười nói: “Tôi hiện tại có một thỉnh cầu, không biết người anh em Lâm Côn có thể đồng ý hay không?”
Lâm Côn cười nói: “Đương nhiên là có thể đồng ý, chỉ có điều...”
Diệp Khánh Nguyên nói: “Người anh em có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Lâm Côn cười nói: “Lãnh đạo Diệp, nếu chúng ta làm bạn, xưng hô cũng nên thay đổi, ngài cứ gọi tôi là người anh em Lâm Côn thì không nên, trực tiếp gọi tôi là Tiểu Lâm được rồi, tôi cũng không gọi ngài là lãnh đạo Diệp nữa mà gọi trực tiếp là anh Diệp.”
Diệp Khánh Nguyên cười nói: “Như vậy rất tốt!” Dừng một chút, tiếp tục nói: “Tôi sớm nghe nói bản lĩnh võ công của cậu rất tốt, tôi xuất thân là con nhà võ, đã ở trong quân đội hai mươi mấy năm, cũng chưa thật sự gặp được đối thủ gì. Một ít cấp dưới lúc đấu nhau với tôi đều cố ý giữ lại thực lực, không hoàn toàn phát huy hết sức lực lúc đánh nhau, cho nên tôi chỉ muốn...”
Diệp Khánh Nguyên còn chưa dứt lời, ánh mắt chờ đợi nhìn Lâm Côn, Lâm Côn đương nhiên hiểu rõ ý của ông, cười nói: “Ý của anh Diệp là muốn luận bàn võ học với tôi sao?”
Diệp Khánh Nguyên mỉm cười sảng khoái, nói: “Đang có ý này, vẫn hy vọng Tiểu Lâm có thể cho tôi mặt mũi này.”
Lâm Côn cười nói: “Không thành vấn đề!”
Diệp Khánh Nguyên vui mừng nhìn Lâm Côn và giơ ngón tay cái lên, nói: “Tiểu Lâm, cậu thật sự thật là người sảng khoái, tôi chắc chắn phải làm bạn với người bạn như cậu rồi!”
Tình trạng thân thể của Lâm Côn lúc này đã có thể giao đấu luận bàn võ học, nếu như ở trên chiến trường, anh cũng có thể xông pha đi giết giặc, có thể lấy đầu tướng địch trong vạn quân. Sau khi đồng ý với Diệp Khánh Nguyên, hai người cũng không chờ ngày khác, Diệp Khánh Nguyên lập tức sắp xếp một chiếc jeep quân dụng, tự mình lái xe chở Lâm Côn đến vùng đất trống trải ở ngoại ô phía nam. Nơi này thỉnh thoảng được sử dụng huấn luyện dã chiến, mặt đất được nện rất chắc chắn, bốn phía là rừng cây nhỏ, là một nơi luận bàn kỹ thuật võ công rất tốt.
Xe jeep dừng lại, Lâm Côn và Diệp Khánh Nguyên bước xuống xe, hai người đi tới khu vực trống trải ở giữa bãi tập. Bọn họ giống như đại hiệp cổ đại quyết đấu với nhau, Diệp Khánh Nguyên chắp hai tay thi lễ ra dấu, tự giới thiệu nói: “Diệp Khánh Nguyên, hậu duệ của đại tông sư Diệp Vấn, truyền nhân đời thứ tư của Vịnh Xuân Quyền Diệp thị.”
Ánh mắt của Lâm Côn sáng lên, không tự chủ nói: “Diệp Vấn...”
Diệp Khánh Nguyên lộ ra vẻ mặt tự hào, nói: “Không sai, ông cố của tôi là Diệp Vấn.”
Trong ánh mắt Lâm Côn tràn ngập chờ mong, nói: “Anh Diệp, hôm nay chúng ta phải luận bàn võ học thật tốt.”
Diệp Khánh Nguyên rất hào sảng nói: “Được!”
Ánh mắt của hai người lập tức sáng lên, Diệp Khánh Nguyên dùng tay ra hiệu, nói: “Tiểu Lâm, mời!”
“Mời!”
Lâm Côn đáp một tiếng, sau đó anh cũng bày ra tư thế ngay sau đó hai người đồng thời ra tay. Toàn thân Lâm Côn hóa thành tia chớp, anh dùng tốc độ cực nhanh tấn công. Dường như toàn thân Diệp Khánh Nguyên hóa thành một cơn gió, động tác nhìn như thong thả, trong đó lại giấu giếm rất nhiều huyền cơ, nhẹ nhàng đón nhận.
Vịnh Xuân Quyền thuộc về nhu phái, bằng vào chiêu thức Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân, trong đó có huyền diệu giống như võ học đạo gia Thái Cực Quyền, nhưng nó lại nhiều khí thế tàn ác hơn so với Thái Cực Quyền. Đạo gia Trương chân nhân sáng lập Thái Cực Quyền chỉ trọng yếu ở tu thân dưỡng tính cùng không tranh với đời, cho nên trong Thái Cực Quyền không có tàn ác và sát phạt, lẳng lặng thưởng thức Thái Cực Quyền sẽ làm cho người ta cảm giác được thiên nhiên nguyên thủy. Vịnh Xuân Quyền lại khác, Vịnh Xuân Quyền trong tay đại tông sư Diệp Vấn chính là vì chiến thắng cao thủ nước ngoài, trong lòng ông cũng mang thù hận với cường quốc, thù hận này được ông dung nhập vào trong quyền pháp, bởi vậy Vịnh Xuân Quyền của Diệp thị thay đổi biến thành tràn ngập khí thế tàn ác, nó có thể như cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng cũng có thể đá nặng ngàn cân.
Diệp Khánh Nguyên lúc nhỏ là hạt giống luyện võ rất tốt, bốn anh chị em trong nhà, trên có hai người anh, dưới có một em gái, trong bốn anh em chỉ có mình ông là kế thừa tinh túy của Vịnh Xuân Quyền Diệp thị. Luận nắm bắt tinh hoa Vịnh Xuân Quyền, khẳng định sẽ kém hơn ông cố Diệp Vấn, nhưng tuyệt đối đã vượt qua cha và ông nội của ông, là truyền nhân đời thứ tư gần với ông cố Diệp Vấn.
Bốp bốp bốp...
Quyền chưởng giao nhau, trong thời gian ngắn đã giao đấu hơn mười chiêu, Lâm Côn vận dụng quân thể quyền thuần túy, mạnh mẽ uy mãnh, anh đã luyện quân thể quyền tới mức thuần thục, thậm chí có thể nói đã vượt xa uy lực chân chính của quân thể quyền. Anh kết hợp hoàn mỹ giữa sức lực và tốc độ, hoàn toàn có thể phát huy quân thể quyền tới cảnh giới khác.
Trong tiểu thuyết võ hiệp có một câu: võ công trong thiên hạ chỉ có nhanh là không bị phá. Lâm Côn không đơn thuần là nhanh, sức lực của anh còn mạnh mẽ bá đạo. Trên thế giới đồn đại có quyền vương dùng ba quyền đánh chết con bò, trong mắt chỉ huy trưởng Lâm chỉ là trò trẻ con, ba quyền đánh chết một con bò tính là cái gì, nhớ năm đó anh chấp hành nhiệm vụ trên thảo nguyên châu phi, ba quyền đã đánh chết một trâu điên.
Bốp bốp bốp...
Lại một trận đấm đá liên tục, trong thời gian ngắn đã đấu hơn mười chiêu, từ thực lực của hai người mà phán đoán, Lâm Côn thắng ở nhanh, mạnh, Diệp Khánh Nguyên thắng ở chiêu thức tinh diệu, luôn có thể hóa giải toàn bộ công kích đầy khí phách không thể ngăn cản của Lâm Côn, chỉ có điều ông không thể phản công. Diệp Khánh Nguyên cũng bị ngăn cản, không quan tâm chiêu thức của ông vi diệu thế nào, luôn có thể bị Lâm Côn sử dụng tốc độ và sức mạnh đánh trả trở về.
Diệp Khánh Nguyên xuất quyền và chưởng, quyền ảnh lóe lên, ngay sau đó ông lại xuất cước tấn công, cũng lao tới gần Lâm Côn, chưởng phong đánh ra liên tục, tất cả đều tấn công vào mặt Lâm Côn.
Một đòn này chính là sát chiêu mạnh nhất trong Vịnh Xuân Quyền Diệp thị, nếu như bị đánh trúng chính diện, đối thủ sẽ bị đánh ngã ngay lập tức, nếu bị thương nghiêm trọng một chút có thể sẽ bị đánh chết. Nhớ năm đó Diệp Vấn đấu với võ sĩ nước ngoài, ông đánh ra ba chiêu liên tục cuối cùng, chiêu đó tên là Vô Ảnh chưởng.
Ánh mắt Lâm Côn hơi híp lại, tay trái đánh ra nhanh như tia chớp, anh bắt lấy cổ tay của Diệp Khánh Nguyên, làm một chưởng này đánh vào không khí. Ngay sau đó thân thể Lâm Côn hạ thấp xuống, vai phải va chạm mạnh về phía trước, đụng vào giữa ngực Diệp Khánh Nguyên, Diệp Khánh Nguyên vốn ý thức được đòn tấn công này, thế nhưng ông không cách nào tránh khỏi, bởi vì tốc độ của Lâm Côn thật sự quá nhanh, nhanh giống như tia chớp…