Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe Jetta cũ lao tới hình như không cam lòng trước thất bại, khi chiếc Jetta cũ càng lúc càng gần, nụ cười trên mặt của cô gái chủ nhân chiếc Ferrari đột nhiên cứng đờ, khi cô ta muốn xoay người trốn vào trong xe thì đã không kịp...

Chiếc Jetta cũ hoàn toàn không có ý giảm tốc độ, ở cách cô ta chưa đầy mười mét, nó đột nhiên xoay ngang, tiếng lốp xe ma sát trên mặt đất không ngừng phát ra, đồng thời cao su bị cháy cũng bốc lên khói trắng, gió mạnh theo thân xe đánh về phía cô tw...

"Khụ khụ..."

Cô gái lái chiếc Ferrari bị sặc không nhịn được che miệng ho khan, tay kia thì giữ làn váy không để gió thổi bay lên, nhưng cho dù cô ta giữ được phía trước, làn váy phía sau vẫn hất lên thật cao, lộ ra chiếc quần lót nhỏ bên trong.

Vừa lúc có hai bác lắp đặt thiết bị đi ngang qua, nhìn thấy cảnh xuân như vậy, hai người liền ‘cứng’ rồi.

Cô gái kia tức giận thở phì phò nhìn đuôi chiếc Jetta cũ mắng: "F*ck! Anh có bệnh à?!" Sau đó cô ta quay đầu lại nhìn hai ông bác đang lộ ra bộ mặt của háo sắc của Trư Bát Giới mắng tiếp: "Nhìn mẹ các ông ấy mà nhìn!"

Hai người này đỏ mặt, vội vàng cúi đầu bỏ đi.

Lâm Côn cũng không phải cố ý nhằm vào cô gái lái Ferrari, sử dụng đuôi xe khiến cô ta bị sặ là đủ rồi, anh vội vàng đi xử lý chuyện của Trương Đại Tráng, ban đầu anh không có tâm tư muốn đua xe với cô gái Ferrari này, hơn nữa trước đó bọn họ cũng không có nói sau khi ai thắng ai thua sẽ thế nào, cho nên anh căn bản không có ý định dừng xe.

Lâm Côn lái chiếc xe đến dưới lầu dãy nhà của Trương Đại Tráng, nhà của Trương Đại Tráng là tòa nhà số 3, lúc này dưới lầu có vài người đi ngang qua, ở gần cửa có chất gỗ vuông và mấy bao cát, nhưng anh không nhìn thấy bóng dáng Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa.

Lâm Côn từ trên xe bước xuống, cầm điện thoại di động lại gọi cho Hà Thúy Hoa, Hà Thúy Hoa vừa khóc vừa nói cô và Trương Đại Tráng còn có hai người bốc vác kia đang ở trong phòng khám gần khu nhà.

Lâm Côn lập tức quay đầu xe, chạy về phía phòng khám. Vừa rồi, bởi tốc độ của anh quá nhanh, hơn nữa đúng lúc có một chiếc xe cũng đi vào bên trong khu nhà, anh theo sau chiếc xe kia đi vào trong khu nhà, nên lúc đó bảo vệ cũng chưa kịp ngăn cản, bây giờ bảo vệ đã mở hàng rào tự động ra.

Lâm Côn quay kính xe thò đầu ra, nhìn về phía phòng bảo vệ kêu lên: "Mở cửa!" Giọng nói của anh rất khó chịu, trong khu nhà này lại không phải là không có bảo vệ, vừa rồi Trương Đại Tráng bị đánh, những người bảo vệ này đều chết hết rồi sao?

Một người bảo vệ hơn ba mươi tuổi từ trong phòng đi ra, người này dáng vẻ cường tráng cao lớn, chẳng qua gương mặt quả thật không thể nói nổi, quá xấu xí, là điển hình của kẻ có gương mặt bỉ ổi, mũi ưng miệng cóc, má trái và má phải không cân xứng, trong ánh mắt đầy xem thường.

Sở dĩ người này xem thường là vì nhìn thấy Lâm Côn lái một chiếc Jetta cũ, người có thể mua nhà ở trong khu nhà này gần như đều là người có tiền, không có tiền sẽ mua không nổi. Bình thường bọn họ đều chạy các loại xe hơi sang trọng như BMWs, anh ta là bảo vệ đấu tranh ở tầng đáy của xã hội, ăn ngon lười biếng cũng học người khác mắt chó coi thường người.

Trong lòng Lâm Côn sốt ruột, giọng nói dĩ nhiên cũng khó chịu, khi thấy đối phương chậm rãi đi ra lại không mở cửa, anh tức giận, quát lên: "Tôi bảo anh mở hàng rào cửa ra, anh không nghe thấy à?"

"A..." Người bảo vệ cao lớn kia lạnh lùng cười, khinh thường nói: "Anh bảo tôi mở thì tôi sẽ mở sao? Khu nhà này của chúng tôi là khu nhà ở sang trọng khép kín, còn có văn bản quy định rõ ràng, xe ra vào khu nhà đều phải được ghi chép lại. Vừa rồi anh không tuân quy định cố tình chạy vào, bây giờ muốn đi ra ngoài thì ra ngoài sao? Anh cảm thấy có khả năng này sao?"

Sắc mặt Lâm Côn lập tức đen lại, anh từ trên xe bước xuống, khóe miệng đột nhiên lạnh lùng cười, móc điếu thuốc từ trong túi ra đưa lên, trên mặt đều là vẻ giả tạo cười nói: "A, anh bạn, vừa rồi là tôi không đúng, hút điếu thuốc đi."

Lâm Côn đột nhiên thay đổi làm cho người bảo vệ này không kịp phản ứng, tuy nhiên thấy ngườii ta chủ động nhận thua, trong lòng anh ta ngược lại sảng khoái không nói nên lời. Bình thường chỉ có anh ta cúi đầu khom lưng với người khác, bây giờ xem như là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, anh ta cũng xem như là xoay người làm chủ. Nghĩ vậy anh ta rất cao ngạo đưa tay nhận lấy điếu thuốc ngậm ở ngoài miệng, còn ra hiệu Lâm Côn châm thuốc cho anh ta.

Lâm Côn cũng không có làm theo ý của anh ta, mà chỉ mỉm cười hỏi: "Anh bạn, vừa nãy có đánh nhau anh biết không?"

"Ở đâu?"

"Là ở chỗ ấy..." Lâm Côn chỉ vào chỗ khu nhà số 3, người bảo vệ này liếc mắt nhìn, lập tức nói: "À là tên quê mùa tòa nhà số ba đó à, tôi đương nhiên biết, cùng đám xã hội đen to tiếng, anh ta bị đánh cũng là xứng đáng."

Người bảo vệ này nói xong lại ra hiệu Lâm Côn châm thuốc cho anh ta, Lâm Côn vẫn không làm theo, mỉm cười hỏi: "Anh bạn, người bị đánh kia hẳn là chủ nhà ở chỗ khu nhà này của các người đúng không? Người ta bị đánh anh nhìn thấy cũng không quản à?"

"Quản làm gì?"

Người bảo vệ này cười lạnh, giống như nghe được chuyện nực cười vậy, "Tôi dựa vào cái gì đi quản bọn họ, những người đó là xã hội đen, hơn nữa..." Anh ta đột nhiên nhỏ giọng, "Cấp trên của chúng tôi và đám xã hội đen kia có..."

Người bảo vệ này cười đầy ẩn ý, Lâm Côn lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, sau đó sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, nhìn người bảo vệ này nói: "Bị đánh chính là anh em của tôi, biết điều thì nhanh đi mở hàng rào ra."

Giọng điệu anh lạnh lùng nên lập tức làm cho người bảo vệ bị giật mình, anh ta đột nhiên giận dữ trừng mắt với Lâm Côn, quát to: "Má nó, mày là cái thá gì chứ, người bị đánh là anh em của mày thì thế nào? Có là cha mày cũng vậy thôi! Vừa rồi thấy mày cũng coi như rất biết điều, bà mẹ giờ cái gì cũng không biết đúng không? Còn muốn tao mở cửa cho mày sao? Nằm mơ đi! Có bản lĩnh thì hôm nay mày lái xe đụng nát cái cửa này mà ra ngoài! Không có bản lĩnh thì đừng ở chỗ này thể hiện ta đây với anh mày, trước đây anh mày cũng từng là xã hội đen lăn lộn bên ngoài đấy!"

Lâm Côn vẫn xem như là kiên nhẫn nghe tới hết, nhưng vẻ tươi cười trên mặt đã không còn nữa, cả khuôn mặt lạnh giống như mới từ trong tủ lạnh lấy ra vậy, ánh mắt anh đầy lạnh lùng, cả người tỏa ra sát khí...

Người bảo vệ này lại hoàn toàn không cảm nhận được, dáng vẻ vẫn kiêu ngạo hống hách khí thế như cũ, ở trong mắt anh ta, người trước mắt này chính là một quỷ nghèo, nghèo cũng không tính là gì, má nó còn dám ở nơi này giả lạnh lùng tàn khốc.

"F*ck!"

Lâm Côn nghiến răng mắng một câu, đồng thời bàn tay hung hăng đánh về phía người bảo vệ, Lâm Côn cao 1m85, người bảo vệ này cao hơn anh một chút, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tới lực tát.

Bốp một tiếng giòn tan, vang dội giống như ném mạnh một miếng thịt béo lên thớt gỗ, người bảo vệ còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra đã cảm thấy má trái nóng hừng hực đau đớn vô cùng, giống như bị dao chém trúng vào da thịt vậy, trong cổ họng của anh ta phát ra một tiếng hét cực kỳ đau đớn... A! Cả người anh ta cảm giác choáng váng, đầu nặng chân nhẹ, đứng không vững té ngã trên mặt đất.

Đánh một cái tát còn chưa xong, sau đó Lâm Côn lại đá vào trên mông người bảo vệ này, người bảo vệ rên rỉ một tiếng, toàn thân lập tức thay đổi phương hướng té ngã trên mặt đất, trực tiếp thành chó gặm bùn, khi mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên thì miệng đã chảy đầy máu.

"Mày..."

Bảo vệ này không phục, còn muốn quát Lâm Côn, nhưng khi nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng như dao của Lâm Côn, sự kiêu ngạo trên người anh ta lập tức biến mất, ánh mắt chỉ còn lại sự bất lực và khủng hoảng.

Trong phòng bảo vệ còn có một người bảo vệ khác, người này cũng rất cường tráng. Sau khi nhìn thấy bạn đồng nghiệp bị đánh, anh ta lập tức lao ra, trong tay còn mang theo một cây côn gỗ màu đen, vừa xông tới anh ta vừa quát hỏi: "Tại sao dám đánh người?"

Lâm Côn lười nói nhiều với những tên bảo vệ vô sỉ này, xoay người xông tới người bảo vệ kia. Anh ta thấy Lâm Côn hùng hổ xông tới thì biết là khó tránh được một trận đánh, nhưng anh ta chỉ dự đoán đúng một nửa, bởi vì căn bản lại không tồn tại trận chiến ác liệt nào, hoàn toàn chính là một người đánh người còn lại chịu đòn.

Sau một cái tát cộng thêm một đá, người bảo vệ lao tới này cũng ngã xuống đất, tư thế anh ta ngã có chút lệch, cho nên đụng vào nền xi măng khá mạnh, hai cái răng cửa trực tiếp gãy văng ra trên đất, trong miệng có máu tươi tuôn ra trông rất đáng sợ. Tiếng anh ta kêu thảm thiết nghe càng thêm khiếp người hơn, trực tiếp dọa mấy con chim sẻ trên gốc ngô đồng gần đó bay mất.

"Mở cửa." Lâm Côn lạnh lùng nói ra hai chữ, người bảo vệ ban đầu kia vội vàng từ dưới đất bò dậy, chạy vào trong phòng bảo vệ mở cửa ra, lúc này Lâm Côn lại nhìn một người bảo vệ còn lại, trong ánh mắt lạnh lùng khiến cho người ta run sợ, "Nói cho thằng cấp trên chó má của các người, tôi quay về sẽ tới tìm anh ta tính sổ!"

Chiếc Jetta cũ nghênh ngang chạy đi, chỉ còn lại tiếng động giống như mãnh thú rít gào. Người bảo vệ ngã trên mặt đất chịu đựng đau đớn vì gãy răng bò dậy, người bảo vệ trong phòng bảo vệ lúc này đang gọi điện thoại báo cảnh sát.

Gần khu nhà Phong Hoa chỉ có một phòng khám bệnh, hơn nữa còn cách khu nhà không xa, Lâm Côn rất dễ dàng tìm được. Hà Thúy Hoa đang canh chừng ở bên cạnh Trương Đại Tráng, trên đầu Trương Đại Tráng quấn băng, trên cánh tay bó bột, hai người bốc vác ngồi ở bên cạnh. Hai người này bị thương nhẹ hơn Trương Đại Tráng nhiều, chẳng qua là mắt mũi có hơi sưng tím, trên cánh tay và trên người đều bị đánh, lúc Lâm Côn đi vào thì vừa lúc đã nhìn thấy được bọn họ trong phòng khách.

"Côn Tử..." Hà Thúy Hoa kêu Lâm Côn, Lâm Côn đi tới, thấy anh Trương Đại Tráng lại cúi đầu không nói lời nào, giống như là một đứa trẻ bị ức hiếp mà tủi thân. Nhưng thật ra trong lòng anh cảm thấy lúng túng, người đã lớn như thế còn bị đánh, đã vậy nửa tháng trước anh mới ra viện, giờ lại xảy ra việc này.

Lâm Côn đi qua vỗ vào vai của Trương Đại Tráng. Trương Đại Tráng xấu hổ không dám ngẩng đầu mà chỉ lầm bầm một câu: "Tôi thật vô dụng."

Lâm Côn trừng mắt nhìn anh: "Đại Tráng, cậu nói gì vậy? Không phải là cậu vô dụng mà là đám người kia quá khốn kiếp." Anh nói xong lại nhìn sang hai người bốc vác, an ủi: "Các người yên tâm, trận đòn ngày hôm nay tôi nhất định sẽ không cho các anh chịu đòn oan đâu, tiền thuốc men của các người tôi trả, tiền công tôi cũng tính."

Hai người này nghe vậy thì yên tâm gật đầu, bọn họ cũng vì giúp Trương Đại Tráng mới bị đánh, một người trẻ tuổi hơn nói: "Những tên lưu manh kia thật quá đáng, phải báo cảnh sát bắt hết bọn chúng lại!"

Một người khác lớn tuổi hơn nói: "Cậu thì biết cái gì? Bọn họ đều mua chuộc cảnh sát hết rồi, có báo cảnh sát cũng không được gì đâu, vừa rồi chị này không phải đã báo cảnh sát sao? Nhưng tới giờ qua nửa ngày cũng không thấy cảnh sát tới đó thôi."

Lâm Côn ngồi xuống cẩn thận hỏi rõ chuyện xảy ra, Hà Thúy Hoa nói hết mọi chuyện một lượt, sau khi Lâm Côn nghe xong bảo đám người Trương Đại Tráng yên tâm ở lại phòng khám bệnh, chuyện bên kia anh sẽ đi xử lý, sau khi nói xong anh lái xe rời khỏi phòng khám bệnh.

Chờ Lâm Côn đi rồi, hai người kia tò mò hỏi Trương Đại Tráng: "Anh trai, người anh em của anh làm gì vậy? Nhìn anh ấy thật khí thế hiên ngang."

Trương Đại Tráng cười nói: "Trước kia cậu ấy là bộ đội."

Hai người này có chút lo lắng, nói: "Anh ấy sẽ không phải đi tính sổ với mấy tên lưu manh kia chứ? Anh ấy chỉ có một mình, sợ rằng..."

Trương Đại Tráng lại không chút lo lắng, nói: "Yên tâm đi, khi còn bé cậu ấy chính là cao thủ đánh nhau đấy!"

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK