Lâm Côn để lại cho ông cụ Lý năm trăm tệ xem như là bồi thường tiền cánh cửa, mặt khác cũng để lại tên họ và số điện thoại cho người trẻ tuổi họ Trương, anh cũng nói rất rõ ràng cho anh ta biết. “Muốn báo thù có thể tới tìm tao bất cứ lúc nào, nếu như lại dám có ý đồ với người phụ nữ của tao thì tao giết cả nhà mày.” Khi Lâm Côn nói những lời này trên mặt anh tươi cười rất tự nhiên, lời lẽ cũng không quá nghiêm khắc, nhưng mọi người nghe được lại không khỏi run rẩy, giống như một thanh đao lạnh giá cắm vào trong lòng.
Trên chiếc xe Jetta cũ, Lâm Côn lắp dây an toàn, khởi động chiếc xe, Cố Vi ngồi bên ghế phụ lại ngây người, hai mắt trống rỗng, dường như bị cảnh tượng vừa rồi hù họa vậy.
Lâm Côn cúi người qua, thay cô lắp dây an toàn, còn không chờ anh lắp dây an toàn xong, bỗng nhiên lại cảm giác trong lòng nóng lên, đôi cánh tay nhỏ nhắn giống như ngó sen ốm lấy cổ anh, dường như một con rắn toàn thân trơn nhẵn cuốn chặt lấy cổ, sau đó hơi thở nóng ấm phả vào mũi, dán ở trên bờ môi của anh.
Cố Vi nhắm hai mắt lại, đôi môi đỏ mọng cắn thật chặt môi Lâm Côn, Lâm Côn mở to mắt, có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Vi, ánh mắt của cô khẽ chớp chớp, hàng lông mi thật dài bắt đầu rung lên, cái mũi cao trắng mịn, trên mặt thoa một lớp phấn trang điểm thoang thoảng mùi thơm...
Lâm Côn ngậm chặt khớp hàm, đây là bản năng bảo vệ bản thân, anh không biết gì nhiều về Cố Vi, đồng thời Cố Vi có cá tính phô trương quá mức, anh không muốn phạm phải sai lầm gì với người phụ nữ này, cuối cùng lại ảnh hưởng đến quan hệ giữa anh và Sở Tĩnh Dao. Quan hệ với Sở Tĩnh Dao lại ảnh hưởng trực tiếp đến quan hệ giữa anh và Lâm Lâm.
“Hôn em...” Cố Vi mông lung mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nhìn Lâm Côn, nói.
“Không...” Lâm Côn vừa nói ra một chữ, anh lập tức biết mình bị lừa, Cố Vi nhân lúc anh mở miệng, trong nháy mắt này đã quấn lấy cái lưỡi thơm mềm của mình vào trong miệng anh, hai đầu lưỡi lập tức tiếp xúc vào nhau, một tia điện xẹt qua đầu lưỡi trực tiếp lan tràn tới toàn thân.
Lâm Côn muốn đẩy Cố Vi ra, nhưng cổ lại bị cô giữ chặt, đồng thời còn càng lúc càng xiết chặt hơn, anh cảm giác mình dường như không thở nổi. Cô gái xinh đẹp trước mắt này dường như hóa thân thành Tô Đát Kỷ hại nước hại dân, ý chí kiên định của anh đang không ngừng bị cô khiêu khích bào mòn.
“Không được, không được, kiên quyết không được!” Trong lòng Lâm Côn tự nhủ hết lần này tới lần khác, anh hít sâu một hơi, mạnh mẽ đẩy Cố Vi ra, dựa ở ghế ngồi thở mạnh.
Trên gương mặt Cố Vi đầy vẻ mất mát, ánh mắt tội nghiệp nhìn Lâm Côn nói: “Vì sao, vì sao anh không cần em?” Khi nói lời này, trong đôi mắt đẹp quyến rũ chết người lại có ánh nước.
Lâm Côn móc ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, ánh mắt nhìn về phía trước, nói: “Tôi đã có vợ con rồi.”
Cố Vi nói: “Mượn cớ, tất cả đều chỉ là mượn cớ, anh có phải không thích em hay không? Em có điểm nào không tốt mà anh không thích em? Em không tốt ở điểm nào anh cứ nói cho em biết, em sửa còn không được sao? Có được không...”
Lâm Côn nghiêng đầu nhìn Cố Vi, cô nắm giữ gương mặt khiến chín mươi chín phần trăm phụ nữ đều phải hâm mộ, cũng có tài sản khiến chín mươi chín phần trăm phụ nữ ghen tỵ. Vẻ đẹp của cô làm cho người ta như yêu như say, anh thật sự không phải là không thích cô ấy, mà là có vài cấm địa không thể đụng vào, nếu không sẽ không có đường sống nào nữa.
“Đàn ông các anh không phải đều thích người đẹp sao? Dáng vẻ của em cũng đủ xinh đẹp, vì sao anh lại thờ ơ?” Tâm tình Cố Vi kích động nói: “Có phải bởi vì anh có vợ, bởi vì anh sợ chúng ta phát sinh quan hệ, em sẽ đi tìm cô ấy nói cho cô ấy biết, khiến anh mất đi cô ấy hay không?”
Lâm Côn ngả đầu vào thành xe, nói: “Tôi không muốn mất đi con trai của mình.”
Cố Vi mím môi, lấy hết dũng khí nói: “Vậy anh lại tình nguyện mất đi em sao?”
Giọng bình tĩnh Lâm Côn nói: “Tôi thừa nhận tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy người đẹp sẽ thích, nhưng tôi không rõ chính là chúng ta vừa mới tiếp xúc vài lần, cô dựa vào cái gì lại thích tôi?”
Cố Vi mím môi căm giận nói: “Bởi vì không ai khốn kiếp hơn anh!” Nói xong, cô thở hổn hển đẩy cửa xe bước xuống.
Lâm Côn không có xuống xe chạy theo cản cô, mà châm điếu thuốc lá trong miệng, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của cô càng lúc càng xa, đợi đến khi Cố Vi cản một chiếc taxi biến mất khỏi tầm nhìn, anh mới khẽ day huyệt thái dương, soi gương chiếu hậu lộ ra một gương mặt không dễ nhìn. Tất cả mọi người nói người đẹp đều là kẻ gây tai hoạ, thật sự không sai mà.
Trước cổng bệnh viện của thành phố Trung Cảng, ba người đàn ông bị thương nặng được đưa từ trên xe cấp cứu xuống, ngoại trừ một người bị đánh sưng mặt ra, hai người khác nhìn qua hoàn toàn không có vết thương nào, nhìn ba người trẻ tuổi nằm ở trên cáng cứu thương với dáng vẻ đau thấu tim gan, người bác sĩ đi tới tiếp nhận bệnh nhân cảm thấy không hiểu, hỏi bác sĩ mới đi từ hiện trường về: “Ba người này có vấn đề gì vậy, ăn gì bị tiêu chảy sao?”
Bác sĩ đi hiện trường nói: “Còn nghiêm trọng hơn bị tiêu chảy nhiều...” Anh ta ghé sát bên tai của người bác sĩ, khẽ nói: “Ba người này lại không được nữa rồi, chỉ sợ là trở thành thái giám sau đời nhà Thanh.”
Bác sĩ kia vẫn không hiểu lại được bác sĩ đi tới hiện trường dùng mắt ra hiệu về phía đũng quần của người trẻ tuổi gần đó, khẽ nói: “Anh nhìn sẽ biết, sưng to còn hơn cả trâu!”
“...”
Người bác sĩ kia nghe vậy, thoáng cái đã hiểu ra được vấn đề.
Một chiếc Audi A6 màu đen dừng ở cổng lỗi vào khoa cấp cứu bệnh viện, người bảo vệ tiến lên nhắc nhở không thể đậu xe ở cổng của bệnh viện. Kết quả anh ta còn không kịp nói hết lời đã bị một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi giơ tay đẩy ra, người này béo mập, trên gương mặt đầy dữ tợn, trên cổ đeo dây chuyền vàng lớn bằng ngón út, toàn thân trên dưới lộ rõ khí chất lưu manh.
Người bảo vệ nhìn là biết người này không dễ chọc cho nên không dám đi tới nhắc nhở nữa, chủ yếu là anh ta vẫn sợ mình xông lên sẽ bị đánh một trận không đáng, bọn họ làm bảo vệ không thuộc biên chế chính thức của bệnh viện, bị đánh cũng không nhất định được xét là tai nạn lao động.
Người đàn ông này họ Trương, người quen biết đều gọi ông ta một tiếng anh Trương, ở thành phố Trung Cảng ông ta buôn bán hải sản, làm ăn vẫn tính là không tệ, trong tay cũng có ít tiền, người không có nền tảng lại có tiền rất dễ dàng kiêu ngạo. Ông chủ Trương này vừa không nên tảng lại không học thức, sau khi có tiền lập tức hóa thân thành nhà giàu mới nổi không có phẩm chất của Trung Quốc, suốt ngày lớn giọng như mình rất lợi hại.
Trương Tất Quý đẩy bảo vệ ra, hấp ta hấp tấp chạy về phía chỗ sảnh chính của bệnh viện, giọng oang oang hỏi cô y tá: “Con trai của tôi ở đâu, con trai của tôi ở đâu?”
Ông ta nói tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước, lập tức khiến cho rất nhiều người xung quanh chú ý, người giữ trật tự trong bệnh viện đi qua muốn nhắc nhở, kết quả lại bị Trương Tất Quý gào lên: “Không muốn chết thì lăn xa ra cho tao!” Người kia trực tiếp bị hù dọa không dám nói gì nữa.
Cô y tá chắc hẳn chỉ là thực tập sinh mới tới, khi nhìn thấy một người ăn mặt giống như cường hào đứng ở phía trước, cô bị hù dọa không nói được lời nào, may mà có một cô y tá lâu năm ở bên cạnh rất bình tĩnh lấy ra một phiếu đăng ký nằm viện, nhìn Trương Tất Quý hỏi: “Con trai anh tên gì?”
Trương Tất Quý đáp lại một câu: “Trương Trung! Trương trong giương cung, trung trong trung tâm.”
Cô y tá lâu năm lật qua bảng ghi chép một lượt, lại nói: “Phòng cấp cứu lầu ba khoa tiết niệu.”
“Khoa tiết niệu?” Trương Tất Quý trợn trừng mắt trâu, lớn giọng quát: “Con trai của tôi bị đánh thế nào mà lại vào khoa tiết niệu? Y tá, cô không có nhầm chứ?”
Cô y tá lâu năm kia đã hơn bốn mươi tuổi, cô đeo một cái kính đen, nâng gọng kính lên, liếc mắt nhìn Trương Tất Quý nói: “Con trai anh bị đánh hay không bị đánh thì tôi không biết, tôi lặp lại lần nữa nữa... Phòng cấp cứu lầu ba khoa tiết niệu.”
Trương Tất Quý hừ một cái, trừng mắt với cô y tá lâu năm quát: “F*ck, thái độ của cô như vậy là sao?”
Cô y tá lâu năm không nhúc nhích, thản nhiên nói: “Loại người như anh tôi đã gặp nhiều rồi, đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn thì giỏi lắm, xét thấy anh cố tình gây mất trật tự cho bệnh viện chúng tôi, chúng tôi có quyền đẩy con trai anh ra khỏi phòng cấp cứu, đến lúc đó tất cả hậu quả đều do bản thân anh gánh chịu.”
Lông mày Trương Tất Quý giật mạnh một chút, hít sâu vài hơi rồi cuối cùng mới thốt ra một câu: “Được, cô giỏi lắm!” Ông ta nói xong xoay người thở hổn hển đi về phía thang máy.
Cô y tá lâu năm thản nhiên nói câu: “Hừ, có mấy đồng tiền dơ bẩn lại ra vẻ lên mặt cái gì, đồ không có tố chất.”
Mọi người xung quanh lập tức nhìn cô y tá với ánh mắt kính nể.
Trương Tất Quý đầy nghi ngờ xông đi lên, khi cửa thang máy mở ra, ông ta lại có thể nhìn thấy được khoa tiết niệu. Ông ta đi tới cửa phòng cấp cứu, vừa lúc có một bác sĩ đi ngang qua nên vội vàng nắm lấy cổ áo của bác sĩ lớn tiếng hỏi: “Bác sĩ, con trai của tôi bây giờ thế nào?”
Người bác sĩ không hiểu có tình huống gì xảy ra, ngây người nhìn tên nhà giàu mới nổi trước mắt mình, lúc này trong phòng cấp cứu đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm... A!!!
Mức độ thê thảm này có thể nói là tương đương với heo bị giết thịt.
Trương Tất Quý lập tức đen mặt, bất chợt giống như mất hồn nhìn bác sĩ lẩm bẩm nói: “Bác sĩ, con trai của tôi không có sao chứ? Anh mau nói cho tôi biết nó không có việc gì đi, nói mau đi!”
Người bác sĩ bây giờ mới hiểu ra, ông ta chán ghét nhìn Trương Tất Quý, trong lòng mắng: “A, mẹ nó dám nắm áo của bố mày, thật quá đáng!” Ông ta cười ngả ngớn, liếc nhìn Trương Tất Quý nói: “Kêu thảm như vậy, cho dù là một con heo thì chắc hẳn cũng chết rồi, tôi nói không có việc gì ông tin được sao?”
“Anh, anh nói gì?” Trương Tất Quý cắn răng nói, đôi mắt trâu trợn trừng nhìn người bác sĩ này, ông ta chợt giơ nắm đấm lên, mắng: “Mẹ kiếp! Mày dám nguyền rủa con trai của tao, xem tao có đánh mày không? “
Người bác sĩ này đã khoảng bốn mươi tuổi, người ta ở trong bệnh viện làm việc nhiều năm như vậy thì có cảnh tượng gì mà chưa từng gặp, căn bản không sợ bị hù dọa, ông ta rất bình tĩnh nhìn Trương Tất Quý nói: “Nơi này là bệnh viện, anh nên chú ý khống chế tính khí của mình đi, anh xem phía sau anh, đó chính là máy camera, còn nữa, nên thu nắm đấm của anh lại đi.”
“Mày nghĩ rằng tao không dám đánh mày?” Trương Tất Quý nghiến răng nói, bình thường ông ta đã quen diễu võ dương oai, đây vẫn là lần đầu ông ta chịu lép vế như vậy.
“Có bản lĩnh thì anh lại đánh xuống đi, đánh vào đây này...” Người bác sĩ chỉ mặt của mình, nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu như anh thật sự đánh tôi, bên phía bệnh viện chúng tôi sẽ liên kết với Cục cảnh sát truy cứu trách nhiệm của anh. Đến lúc đó anh không có khả năng dùng tiền là có thể giải quyết được đâu, còn nữa con trai anh còn đang ở trong bệnh viện của chúng tôi đấy.”
Trương Tất Quý cũng sắp cắn nát răng cửa rồi, ông ta nổi giận gầm lên một tiếng, nói: “Cái bệnh viện nát gì vậy, bác sĩ y tá đều uy hiếp người, các người không phải thiên sứ áo trắng sao? Tại sao lại uy hiếp người như vậy?”
Bác sĩ đẩy tay của Trương Tất Quý ra, vừa chỉnh lại áo, vừa thản nhiên nói: “Thiên chức của bác sĩ chúng tôi là cứu người, có thể gọi chúng tôi là thiên sứ áo trắng, nhưng thiên sứ áo trắng cũng là người, không chịu nổi các người làm ầm ĩ như vậy, cho nên cũng chỉ có thể sử dụng đối sách này để nhằm vào những kẻ gây sự như các người.”
“Tao...” Trương Tất Quý tức giận lại muốn mắng chửi người thì người bác sĩ đã vỗ nhẹ vào vai ông ta cắt lời, lạnh lùng nói: “Anh bạn, có thời gian dây dưa với tôi thì còn không bằng bỏ ra chút thời gian lo liệu hậu sự cho con trai anh đi.”