Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Tĩnh Dao vừa xoa đầu Hải Đông Thanh nhỏ, vừa hỏi Lâm Côn: "Chuyện của Khánh Tông thế nào?"

Lâm Côn vươn vai một cái, dựa lưng trên ghế sofa, nói: "Vẫn đang trong quá trình điều tra, muốn có kết quả cũng rất khó khăn."

Sở Tĩnh Dao nhìn Lâm Côn: "Thật sự khó như vậy sao?"

Lâm Côn cười nói: "Khó hơn em tưởng tượng rất nhiều, gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần."

Sở Tĩnh Dao không nói gì, cô tin tưởng những gì Lâm Côn, cô không biết gì về Nhện Đen, từ trước đến nay cô cũng chưa từng tiếp xúc qua, nhưng nếu Lâm Côn nói có khó khăn, vậy khó khăn này chắc chắn không nhỏ.

Một lát sau, Sở Tĩnh Dao đứng lên, nói: "Anh cẩn thận một chút..." Nói xong, cô đi vào phòng ngủ.

Lâm Côn nhìn theo bóng dáng cô trong chiếc áo ngủ màu hồng, khóe miệng hơi cong lên, cuối cùng cô cũng đã quan tâm tới anh, nhưng anh vẫn không thể quên được dáng vẻ đau buồn của Sở Tĩnh Dao gọi Khánh Tông sau khi uống say, anh vẫn rất khó chịu.

Lâm Côn đi tới ban công, đốt một điếu thuốc ngậm lên miệng, phía xa mặt biển hoàn toàn tối đen khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng, loại khủng hoảng này không phải tới từ trong bóng tối, mà là sợ hãi thứ không rõ đang ẩn nấp ở phía sau bóng tối.

Hút xong điếu thuốc, anh trực tiếp nhảy từ trên ban công xuống, Hải Đông Thanh nhỏ đứng ở trên lan can của ban công sửng sốt nhìn theo, chờ sau khi Lâm Côn rơi xuống đất, nó mới vỗ cánh nhảy xuống, vừa lúc rơi lên trên vai Lâm Côn, anh mỉm cười xoa đầu nó rồi đi về phía hồ nước của khu nhà.

Khu biệt thự không giống với khu dân cư, khu dân cư đều là nhà cao tầng, một tòa nhà có thể chứa tới mấy trăm người, trong khu biệt thự thì mỗi biệt thự là một gia đình. Tính ra người trong toàn bộ khu biệt thự sợ rằng cũng không bằng người trong một tòa nhà cao tầng, cho nên trong khu biệt thự Hải Thần này bình thường rất vắng vẻ, đến buổi tối càng vắng vẻ tịch mịch hơn.

Mới hơn mười một giờ, khu biệt thự đã rất ít người qua lại, thỉnh thoảng sẽ có vài người đi ra dạo buổi tối, phần lớn là những người già ra công viên nhỏ trong khu nói chuyện phiếm.

Hồ nước nằm ở chính giữa khu biệt thự, bình thường ở đây đều sẽ có người ngồi, nhưng ngày hôm nay đúng lúc bên trong không có một bóng người, điều này ngược lại cũng thuận tiện cho Lâm Côn và Lục Đình. Khi Lâm Côn đến thì Lục Đình còn chưa tới, anh ngồi một người ở trên ghế đá trong nhà mát nghỉ chân hút thuốc, xung quanh đều có đèn nên có thể thấy rõ ràng những con cá bơi trong hồ. Chúng đều là cá cảnh rất đẹp.

Hải Đông Thanh nhỏ vừa nhìn thấy những con cá này lập tức lên tinh thần, vỗ cánh lại muốn nhảy vào trong nước. Nhóc con này vừa nhảy đến giữa không trung đã bị Lâm Côn vội vàng tóm nó lại, chỉ vào mắt nó phê bình: "Hồng Diệp à, con cá này chỉ dùng để ngắm thôi, không phải là để cho mày ăn đâu."

Mắt của Hải Đông Thanh chuyển động xoay tròn, dáng vẻ như là cái hiểu cái không, Lâm Côn không thể làm gì khác hơn là dùng tay ra hiệu cho nó. Anh chỉ vào cá trong hồ kia, lại chỉ vào miệng nó, sau đó dựng thẳng ngón tay làm ký hiệu NO. Đúng lúc này Lục Đình lại đi tới, cười nói: "Không nghĩ tới anh còn có thể biết tiếng chim."

Lâm Côn liền nghẹn họng không biết nói gì, ngẩng đầu nhìn Lục Đình, giả vờ tức giận nói: "Người đẹp, sao cô lại mắng chửi người như vậy chứ?"

Lục Đình lập tức ý thức được mình nói sai liền vội vàng nói: "Thật ngại quá, tôi không phải là có ý đó..."

Lâm Côn đùa dai nói: "Vậy cô có ý gì? Tôi cũng chưa nói là ý nào, cô làm sao biết là ý nào?"

Lục Đình mỉm cười lắc đầu, biết Lâm Côn đang cố ý đùa cô nên cầm túi hồ sơ trong tay đẩy về phía Lâm Côn, Lâm Côn vội vàng nhận lấy không quên trêu ghẹo nói: "Cô nói không lại tôi thì muốn đẩy cho tôi rơi vào trong hồ làm mồi cho cá à? Cô làm như vậy bảo bối của tôi sẽ không vui đâu."

Lâm Côn nói xong, dùng tay nâng Hải Đông Thanh nhỏ lên, Lục Đình liếc mắt nhìn, kết quả là thấy dáng vẻ Hải Đông Thanh đang rất tức giận. Cho dù

cảm xúc trên mặt của nó không dễ nhận ra giống như con người, nhưng trong đôi mắt nhỏ kia lại tràn ngập sát khí vô cùng đáng sợ.

Lục Đình lập tức kinh ngạc, lui về phía sau một bước. Lẽ ra là một thành viên trong đội hành động đặc biệt, bình thường làm chút công việc về kỹ thuật hậu cần, không có trực tiếp đối đầu với những kẻ hung ác, bắt cóc các loại, nhưng cô cũng thường xuyên gặp các tội phạm cấp A. Theo cô thấy, sát khí trong mắt những tội phạm cấp A đó còn không bằng sát khí trong mắt của con chim nhỏ này, đương nhiên trong đó cũng có một phần vì những tội phạm cấp A sau khi bị bắt đã không còn dáng vẻ tàn ác hung bạo của mình.

Lục Đình ngạc nhiên nhìn Hải Đông Thanh nhỏ, sau đó hỏi Lâm Côn nói: "Đây... Đây là con chim gì vậy? Ánh mắt của nó thật là sắc bén!"

Lâm Côn xoa đầu của Hải Đông Thanh nhỏ, nói với nó trước: "Hồng Diệp, bình tĩnh một chút, đây là bạn tao." Sau đó anh lại ngẩng đầu mỉm cười nói với Lục Đình: "Cô nhìn kỹ lại xem, tôi nghĩ cô nhất định có thể nhìn ra được."

Mượn ánh sáng trong nhà mát nghỉ chân, Lục Đình cẩn thận nhìn lập tức kinh ngạc bịt miệng, nói: "Đây... Đây không phải là Hải Đông Thanh sao? Hơn nữa trên lông chim hiện lên màu đỏ sậm, chính là Hải Đông Thanh cực phẩm!!!"

Lâm Côn mỉm cười gật đầu, Lục Đình càng kinh ngạc hơn, nói: "Đây... Đây thật sự là Hải Đông Thanh sao?"

Trước đây khi Lục Đình ở trong quân đội đã từng nghe nói về Hải Đông Thanh, thông thường khi chấp hành nhiệm vụ, trong tiểu đội đều sẽ có một người được đặt biệt hiệu thành Hải Đông Thanh, trách nhiệm chủ yếu của Hải Đông Thanh là điều tra kẻ địch, đồng thời tiến hành ám sát trí mạng đối với kẻ địch bất kỳ lúc nào, có thể nói đó là nhân vật lợi hại nhất trong một đội ngũ.

Lục Đình kinh ngạc một lúc lâu lại nhìn Lâm Côn nói: "Tôi... Tôi có thể tới gần sờ nó được không?"

"Đương nhiên." Lâm Côn cười nói, Lục Đình lại đưa tay chỉ Hải Đông Thanh, "Nhưng nó hình như không thích tôi."

Lâm Côn cúi đầu nhìn, nhóc con này vẫn trong tư thế chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào. Vì vậy anh đưa tay gõ nhẹ vào trên đầu của nó một cái, "Được rồi Hồng Diệp, đừng ham đánh như thế, người đẹp này không là kẻ địch của mày đâu."

Nó nghiêng đầu qua nhìn Lâm Côn, sau đó mới buông lỏng cảnh giác, Lục Đình đi tới, hơi khiếp sợ xoa ở trên đầu Hải Đông Thanh nhỏ, sau đó cảm thán nói: "Lông chim thật là mượt!"

Sau khi biết Lục Đình không phải là kẻ địch, Hải Đông Thanh nhỏ lại trở nên ngoan ngoãn, nó dùng cái mỏ nhỏ của mình mổ nhẹ ở trên tay của Lục Đình, cô theo bản năng rụt tay lại, khi biết Hải Đông Thanh cố ý muốn thân thiết với mình, cô lại cười khúc khích. "Nó thật là đáng yêu!"

Lục Đình vừa vuốt ve Hải Đông Thanh nhỏ, vừa hỏi Lâm Côn: "Anh bình thường cho nó ăn gì?"

Lâm Côn nói: "Ăn thịt thôi."

Lục Đình quay đầu, mỉm cười nhìn anh nói: "Là ăn thịt gì?"

Lâm Côn nói: "Không cố định, có đôi khi là thịt heo, có đôi khi là thịt bò, nó còn biết tự mình bắt cá ăn."

Vẻ mặt Lục Đình lập tức nghiêm túc nói: "Như vậy sao được chứ? Anh không thể cho nó ăn linh tinh được. Trước đây tôi từng nghiên cứu qua về loài chim, đặc biệt là Hải Đông Thanh, Hải Đông Thanh hoang dã là rất khó bị thuần hóa, nhưng lớn lên tốc độ lại nhanh kinh người. Nếu như thuần hóa Hải Đông Thanh từ nhỏ, nuôi nó lớn lên, nó sẽ có tình cảm lưu luyến đối với anh, nhưng nếu như anh nuôi nó không tốt, sẽ dẫn đến Hải Đông Thanh mất đi tính cách hoang dã và sự sắc bén mà thiên nhiên cho nó. Điều này giống như con hổ nuôi ở trong sở thú vĩnh viễn cũng không mạnh mẽ bằng con hổ lớn lên trong rừng rậm."

Lời Lục Đình nói quả thật có đạo lý, Lâm Côn lập tức khiêm tốn lĩnh giáo nói: "Vậy cô nói xem tôi nên nuôi nấng nó như thế nào?"

Lục Đình ngồi xuống bên cạnh Lâm Côn, nói: "Đầu tiên anh không thể cho nó ăn thịt heo và thịt gà, hai loại thịt này không thích hợp cho nó phát triển xương, phải cho nó ăn thịt bò, hơn nữa phải là loại thịt bò có gân, như vậy xương cốt của nó mới có thể phát triển mạnh mẽ. Ngoài ra anh còn phải thường xuyên dẫn nó đi săn thú, để cho nó một mình kiếm ăn, rèn luyện dã tính và sắc bén do thiên nhiên ban tặng cho nó, như vậy năng lực tự nhiên của nó mới không bị thoái hóa."

Lâm Côn mỉm cười gật đầu: "Người đẹp Lục Đình, không nghĩ tới cô còn có kiến thức sâu rộng như thế."

Lục Đình cười dịu dàng nói: "Không dám nhận."

Lâm Côn đón Hải Đông Thanh từ trong tay của cô về lại mỉm cười nói: "Tôi để cho nó đi bắt cá có xem như là huấn luyện nó hay không?"

Lục Đình gật đầu nói: "Đương nhiên."

Lâm Côn lập tức ném Hải Đông Thanh vào trong hồ, nói: "Hồng Diệp, đi bắt một con lớn nhất ra đây!"

Lục Đình lập tức lo lắng kêu lên: "Anh điên sao? Anh ném nó xuống như vậy nó sẽ chết chìm mất!"

Cô vừa nói dứt lời, lại nghe tõm một tiếng, Hải Đông Thanh nhỏ trực tiếp lao vào trong nước, Lục Đình vội vàng thúc giục Lâm Côn: "Nhanh, nhanh xuống cứu nó!"

Lâm Côn vẫn từ tốn, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, nó không chết được." Anh vừa dứt lời, Hải Đông Thanh đã từ trong nước vỗ cánh lao ra, cánh của nó còn chưa mọc hết, nhưng khi cố gắng vỗ mạnh vẫn có thể bay lên được. Nó không phải là bay ra ngoài một mình, trong miệng còn ngậm một con cá lớn màu đen, con cá lớn hoàn toàn không cân xứng với thân thể của nó, phải lớn hơn nó gấp ba bốn lần. Phải nói rằng nhóc con này có thiên phú thật sự không tầm thường, sức lực lại lớn như vậy.

Lâm Côn rất bình tĩnh, lúc trước anh ở cửa nhà nhìn thấy được nó ăn con cá còn lớn hơn con này, anh cũng xem như là sớm có sự chuẩn bị tâm lý. Nhưng Lục Đình lại khác, cô hoàn toàn kinh ngạc há hốc miệng, xuất phát từ thói quen của một cô gái dịu dàng thùy mị, cô giơ tay lên che miệng của mình, trong ánh mắt rõ ràng kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi.

Hải Đông Thanh ném cá lớn vào trong nhà nghỉ chân, con cá lớn này vẫn nhảy lưng tưng rất vui vẻ, có thể chính bản thân con cá lớn này cũng không biết tại sao mình đang bơi ở trong hồ lại bị bắt lên đây.

Hải Đông Thanh đứng ở trên lan can của chòi nghỉ chân, rũ nước dính trên người, sau đó vèo một cái giống như một viên đạn bay tới chỗ con cá lớn, đồng thời mổ chính xác vào đầu của con cá lớn. Con cá lớn lập tức lại mất đi sức sống, cơ thể co giật trên mặt đất giãy giụa hai cái thì hoàn toàn dừng lại.

Lục Đình nhìn thấy lực chiến đấu Hải Đông Thanh biểu hiện thì hoàn toàn bị chinh phục, Lâm Côn rất hài lòng về lực chiến đấu của Hải Đông Thanh. Nhóc con này giống như một đứa trẻ bướng bỉnh quay đầu lại, dáng vẻ rất kiêu ngạo, sau đó dùng cái mỏ nhọn của mình bắt đầu rỉa thân thể con cá lớn, Lâm Côn vội vàng kêu lên một tiếng: "Cẩn thận!" Anh vừa nói xong, toàn thân lại bảo vệ Lục Đình cho ở trong lòng, Lục Đình còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy vẻ mặt Lâm Côn đau khổ nói không nên lời…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK