“Cục trưởng Hứa?” Lâm Côn lại gọi một tiếng, lúc này Hứa Đại Đầu mới lấy lại tinh thần, cơ mặt cứng đờ cố nặn ra nụ cười thật tươi, nói: “Chuyện này chuyện này...” Dù trải qua chuyện lần trước, nhưng lúc này ông ta mới phát hiện mình còn chưa biết tên của Lâm Côn, ông ta không thể làm gì khác hơn là nói: “Người anh em, tại sao lại là cậu? Chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm!”
Tất cả mọi người xung quanh bao gồm cả Sở Tĩnh Dao cũng sửng sốt, chỉ có điều trong lòng Lâm Lâm lại sáng như tấm gương, mấy ngày trước chính ông bác xấu này còn hùng hổ dọa người, lúc đó Lâm Lâm đã có ấn tượng không tốt về Hứa Đại Đầu.
Không đợi Lâm Côn nói gì, Lâm Lâm đã nhảy từ trên ghế xuống, đi tới trước mặt Hứa Đại Đầu, dáng vẻ của Lâm Lâm như luật sư, ngẩng đầu nhỏ nhìn Hứa Đại Đầu nói: “Bác ơi, việc này căn bản không phải là hiểu lầm!”
Tất cả mọi người dõi mắt nhìn vào bé trai đáng yêu giống như búp bê sứ, Lâm Lâm nói có bài bản hẳn hoi: “Chuyện là thế này, những chú này nhất định muốn đánh cược với cha cháu, kết quả bọn họ thua lại muốn quỵt nợ, cha cháu nói chuyện với bọn họ, bọn họ lại hợp lại với nhau muốn làm khó cha cháu!”
Lâm Lâm nói xong, mấy người vừa nãy đánh cược với Lâm Côn đều đỏ mặt, sự thực đúng là như vậy, bọn họ đánh cược thua còn muốn quỵt nợ là bọn họ sai trước, chỉ có điều đánh người là Lâm Côn ra tay trước. Người bạn thuở nhỏ kia của Hứa Đại Đầu liền đứng ra nói chuyện, ông ta không biết thẹn lại quát lớn: “Đứa trẻ này đang nói dối, chúng tôi mới không quan tâm một vạn tệ kia!” Quay đầu lại đưa tay chỉ vào Lâm Côn: “Là anh ta lừa đảo, lại còn ra tay đánh người!”
Cao Đại Cá nói xong, ánh mắt kiên định nhìn Hứa Đại Đầu, hiện tại ông ta hoàn toàn bị tức giận làm choáng váng đầu óc. Gần như tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra không khí không đúng, ông ta lại còn cố gắng muốn Hứa Đại Đầu lấy lại công bằng cho mình, không quan tâm sự thực như thế nào, ra tay đánh người chính là không đúng!
Hứa Đại Đầu trợn mắt muốn mắng Cao Đại Cá kia, trong lòng rất tức giận, rủa thầm: Mẹ kiếp, ông cho rằng tôi dễ sống lắm chắc, không đến một tuần đã đụng ‘ôn thần’ này hai lần, tuy rằng không biết người này có thân phận gì, nhưng có thể trở thành bạn của cậu Dư, trở thành khách quý trong nhà bí thư Dư, cho dù là người không có bối cảnh thân phận gì cũng không phải một cục trưởng cục cảnh sát khu vực như ông ta có thể đắc tội nổi.
Cao Đại Cá bị Hứa Đại Đầu trừng mắt như thế, ông ta cũng tỉnh ra không ít, dường như ý thức được tình huống không bình thường, lập tức ngậm miệng không nói. Hứa Đại Đầu bên này lườm Cao Đại Cá xong, ông ta nở nụ cười khó coi nói với Lâm Lâm: “Bạn nhỏ, cháu nói tình huống bác đều đã biết rồi, bác sẽ đòi lại công bằng cho cha cháu.”
Dựa theo tình huống bình thường, Hứa Đại Đầu hứa hẹn như vậy, Lâm Lâm chắc hẳn phải cảm ơn mới đúng, nhưng ai biết đứa bé này lại vẫy vẫy tay, nói với Hứa Đại Đầu: “Bác à, không cần bác đòi lại công bằng thay cha cháu, cha cháu có thể tự mình làm được, bác vẫn nên dẫn cấp dưới của mình về đi, đừng ở chỗ này cản trở nữa.”
Mọi người xung quanh lập tức ngạc nhiên, không hẹn mà cùng dõi mắt nhìn sang Hứa Đại Đầu, muốn xem thử ông ta phản ứng như thế nào. Nhìn từ quần áo trên người Hứa Đại Đầu, bọn họ đều nhìn ra được đây là một cục trưởng, một cục trưởng cục cảnh sát bị một đứa trẻ đưa ra chỉ thị trước mặt nhiều người, ông ta sẽ phản ứng như thế nào?
Những người xem náo nhiệt nghĩ ra cả trăm loại khả năng, nhưng cuối cùng không ai đoán được phản ứng của Hứa Đại Đầu.
Nụ cười trên mặt của Hứa Đại Đầu đã dần dần giãn ra, lúc này ông ta còn tươi cười nịnh nọt. Đầu tiên ông ta liếc mắt nhìn Lâm Côn, chủ yếu là muốn đoán xem thử trong lòng Lâm Côn đang có ý gì. Trên mặt Lâm Côn không có quá nhiều cảm xúc, chỉ có điều có thể nhận ra anh cũng đồng ý với cách nói của Lâm Lâm. Vì vậy Hứa Đại Đầu lập tức hiểu rõ, nụ cười nịnh nọt của ông nhắm vào Lâm Lâm, nói: “Bạn nhỏ, bác tin tưởng cháu không nói dối, hiện tại bác lại dẫn người đi, ở đây lại giao cho cháu và cha cháu xử lý.”
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Hứa Đại Đầu, ngay cả Sở Tĩnh Dao đang ngồi cũng vô cùng kinh ngạc. Cô không biết chuyện giữa Lâm Côn và Hứa Đại Đầu lúc trước, Lâm Lâm cũng không nói với cô việc này, chủ yếu là vì Lâm Côn trước kia cố ý dặn dò qua Lâm Lâm, nhất định chỉ báo chuyện tốt cho mẹ, không báo tin dữ.
Đại đa số mọi người tình nguyện tin tưởng Hứa Đại Đầu nói và hành động như vậy chỉ vì dỗ đứa nhỏ này vui vẻ. Nhưng vẻ mặt tiếp theo của Hứa Đại Đầu càng làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt, lúc đi vào, toàn thân Hứa Đại Đầu tỏa ra khí thế không thể ngăn cản, lúc này lại cung kính đứng ở trước mặt Lâm Côn, dáng vẻ giống như chó săn vui mừng khi nhìn thấy chủ, ông ta mỉm cười và nói: “Người anh em, không có việc gì thì tôi đi trước.”
Lâm Côn mỉm cười gật đầu, thuận tiện nhìn sang Cao Đại Cá, hỏi: “Cục trưởng Hứa, đây là bạn của ông sao?”
Hứa Đại Đầu lập tức nói: “Đúng vậy...” Thuận tiện nháy mắt với Cao Đại Cá một cái, người này cũng không có ngốc, mới vừa rồi là bị lửa giận làm mê muội đầu óc, lúc này ông ta đã hiểu tình huống, ông ta cố nén cảm giác trứng vỡ trong đũng quần, lộ ra nụ cười rất khó coi, sau đó nói với Lâm Côn: “Người anh em, thật sự xin lỗi, đều là tôi mắt vụng về không biết cậu và cục trưởng Hứa quen nhau.”
Lâm Côn cũng không muốn chọc chuyện lớn, vốn chỉ muốn những người thua không nhận, phải chịu phạt nhận chút dạy dỗ. Hiện tại quậy đến ầm ĩ như vậy cũng là bất ngờ, nếu Hứa Đại Đầu người ta đồng ý cúi đầu, bạn thuở nhỏ của ông ta cũng đồng ý chịu thua, như vậy rất đơn giản rồi. Anh khoát khoát tay nói: “Được rồi, đều là hiểu lầm.”
Lâm Côn như vậy cũng coi như để lại mặt mũi cho Hứa Đại Đầu, trong lòng Hứa Đại Đầu mang ơn, trên mặt còn mang theo cảm kích khó nói thành lời. “Người anh em, tôi xin cáo từ trước.” Lại nhìn về phía Cao Đại Cá kia hô: “Anh cũng đi theo tôi một chút.” Ông ta nói như vậy là vì giải vây cho người bạn thuở nhỏ của mình.
Cao Đại Cá kia cũng biết Hứa Đại Đầu có lòng tốt, sau đó tươi cười nói với Lâm Côn: “Người anh em, tôi xin phép đi trước.”
“Khoan đã!” Lâm Côn cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm túc, có ý định hù dọa Cao Đại Cá và Hứa Đại Đầu. Sắc mặt hai người này lập tức run sợ, rõ ràng là thật sự bị giật mình, phải biết rằng Hứa Đại Đầu không có biện pháp làm gì được Lâm Côn.
Đột nhiên Lâm Côn mỉm cười, vẫy vẫy tay một cái và nói: “Đùa thôi, cục trưởng Hứa có việc bận cứ đi đi.”
Hứa Đại Đầu như trút được gánh nặng, ông ta thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo Cao Đại Cá đi ra ngoài. Các cảnh sát đi theo ông ta cũng không phải kẻ ngốc, cục trưởng vội vàng rút đi, bọn họ ở lại chẳng khác gì tên ngốc, cho nên tất cả đều rút lui.
Hứa Đại Đầu trực tiếp kéo Cao Đại Cá vào trong xe Audi của mình, sắc mặt Cao Đại Cá đầy khó hiểu: “Lão Hứa, rốt cuộc tên kia có lai lịch gì?”
Hứa Đại Đầu lườm Cao Đại Cá: “Cái tên già này, lần đầu ông tới Thẩm Dương lại gây chuyện cho tôi, thân phận của người kia thì tôi không rõ, nhưng cậu ta có quan hệ thân thiết với bí thư Dư trong tỉnh, không phải loại người mà chúng ta có thể đắc tội nổi đâu.”
“Dư Tông Hoa?” Cao Đại Cá hỏi lại.
“Ừ.” Hứa Đại Đầu gật đầu một cái, rút điếu thuốc ra đưa cho người Cao Đại Cá, ông ta bị dọa sợ đến tay cũng run rẩy, tuy rằng ông ta là người làm ăn kiếm không ít đồng tiền dơ bẩn, nhưng nhắc tới lãnh đạo thật sự thì trong lòng cũng sợ hãi.
Sau ồn ào náo động trong phòng ăn, mọi việc lại quay về yên tĩnh, Đổng Thế Cửu ngây ngốc sững sờ đứng ở một bên, lúc tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, anh ta từng bước lui về phía sau. Anh ta sợ Lâm Côn tìm mình trách hỏi, dù sao cũng là anh ta gọi điện thoại báo cảnh sát, anh ta thật muốn tát cho mình vài cái, ngay cả cục trưởng Hứa cũng không chọc nổi thì anh ta có thể làm được gì.
Lâm Côn đã sớm nhìn thấy Đổng Thế Cửu lén lén lút lút, nhưng anh không có tâm tư đi gây chuyện với anh ta, dù sao chỉ là quản lý nhà hàng nho nhỏ, Đổng Thế Cửu không là gì trong mắt của chỉ huy Lâm. Anh tiện tay kéo ghế và ngồi xuống, cố ý làm ra tiếng động, lập tức làm tất cả mọi người trong phòng ăn sợ hãi tỉnh táo lại.
Những người đánh cược với Lâm Côn, lúc này trong lòng cũng không có ôm tâm tư may mắn nữa, mỗi người đều vui vẻ móc tiền ra, rất cung kính đặt bên cạnh bàn của Lâm Côn. Lâm Côn cũng không tính toán lấy người đàn ông đầu hói to béo kia một ngàn vạn mà chỉ lấy mười vạn như Cao Đại Cái.
“Sớm như vậy có phải đã tiết kiệm bao nhiêu chuyện không?” Lâm Côn cười nhạt nói, sau đó lấy tiền bỏ vào túi quần, túi quần jean cũng không lớn, không chứa hết thì anh bỏ vào trong túi quần của Lâm Lâm, vẫn chứa không hết nên nhờ Sở Tĩnh Dao cầm giúp. Sở Tĩnh Dao lạnh lùng liếc mắt từ chối, cuối cùng anh không thể làm gì khác hơn là cầm trong tay.
Lúc này, Lâm Côn lại ngẩng đầu nhìn sang Đổng Thế Cửu, lại bắt chuyện với anh ta: “Quản lý Đổng, làm phiền anh chuẩn bị cho tôi một kí thịt bò, tốt nhất là bò Tuyết Hoa!”
Đổng Thế Cửu mỉm cười gượng gạo, anh ta làm gì có can đảm dám nói không cho nên chỉ có thể lên tiếng đồng ý.
Một ký thịt bò này là chuẩn bị cho Hải Đông Thanh nhỏ, trong nhà hàng không cho phép dẫn thú nuôi vào, cho nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời để Hải Đông Thanh trong phòng khách sạn. Lâm Côn một tay cầm số tiền thừa không nhét hết vào túi được, tay kia cầm túi thịt bò đóng gói, túi quần còn phình to ra, Lâm Lâm cũng như thế, cái túi quần cũng phồng lên rất to, người không biết còn tưởng hai cha con đi cướp ngân hàng.
Trên đường quay về phòng, Sở Tĩnh Dao nhẹ nhàng bâng quơ hỏi Lâm Côn một câu: “Ở trước mặt con trai anh có thể đừng bạo lực như thế được không?”
Lâm Côn mỉm cười quay đầu lại nói: “Có bạo lực sao?” Nếu như so với lúc anh còn ở trong quân khu, quả thật không bạo lực, bởi vì anh từng dùng từng quyền một đánh chết phần tử tội phạm, cũng từng một quyền đánh phần tử tội phạm miệng phun máu tươi... Nói chung so với hình ảnh máu tanh và bạo lực trong quá khứ, chuyện vừa rồi thật sự không tính là gì cả.
“Không bạo lực à?” Sở Tĩnh Dao hỏi ngược.
“Không bạo lực...” Không đợi Lâm Côn trả lời, Lâm Lâm ngẩng đầu nhỏ nhìn Sở Tĩnh Dao, nói: “Mẹ, cha không có bạo lực, đối phó người xấu phải sử dụng thủ đoạn như vậy, cái này gọi là lấy bạo chế bạo!”
Sở Tĩnh Dao cảm thấy tầm mắt tối sầm, tiếp tục nhìn về phía Lâm Côn, trong ánh mắt còn mang theo u ám, thằng bé bị anh ảnh hưởng, cũng dần dần trở nên bạo lực, nhưng nói đi cũng nói lại, đây mới là phong thái đàn ông nên có. Gặp phải chuyện gì cũng nói đạo lý, phần lớn đều là phụ nữ hoặc mấy bé trai, lúc nên ra tay cũng phải ra tay, nói đạo lý với một đám vô lại có thể nói thông sao? Thông mới là lạ đó!
Lâm Côn mỉm cười đắc ý, ánh mắt u oán của Sở Tĩnh Dao không có chút lực sát thương với anh, anh cưng chiều xoa đầu Lâm Lâm, khen ngợi nói: “Con trai, nói rất đúng, đàn ông nên dứt khoát một chút!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm ngước lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Lâm Côn: “Cha, sau này con cũng muốn trở thành đàn ông như cha!”
Trong lòng Sở Tĩnh Dao càng cảm thấy tuyệt vọng...