Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói bạn học cũ gặp mặt sau khi tốt nghiệp mười năm, mọi người tập trung lại một chỗ uống rượu ôn chuyện, trên thực tế mỗi người đều nghĩ tới quyền lợi của mình, hi vọng kiếm được lợi ích trong buổi gặp mặt này.

Trải qua một loạt chuyện vừa rồi, bên phía Lâm Côn hoàn toàn vắng vẻ. Nhìn ra được Hoàng Quyền cố ý muốn Lâm Côn khó chịu nên những người khác cũng không mạo hiểm đắc tội với Hoàng Quyền mà đi tới thân thiết với Lâm Côn.

Tâm tình của Trương Đại Tráng không tốt, Hà Thúy Hoa đứng ở bên cạnh anh ta cũng không vui. Lâm Côn lại vẫn cười ha hả nói với bọn họ: “Cái này cũng không có gì là không tốt cả, có thể thấy rõ được bộ mặt thật của những người này.”

Trương Đại Tráng quay đầu lại, nhìn Lâm Côn nói: “Côn Tử, tôi thì không có gì, chỉ giận những người này coi thường cậu!”

Lâm Côn nói đùa: “Đại Tráng, cậu đừng quá thẳng thắn như vậy, cũng không ai quy định khi còn bé làm anh cả, lớn lên cũng phải làm anh cả, cậu nói như vậy khiến trong lòng tôi lại có áp lực.”

“Côn Tử, tôi cảm thấy cậu không giống trước đây, không còn nhiệt tình nữa!”

“Nhiệt tình sao? Ý cậu là, vừa rồi tôi nên đánh Hoàng Quyền và Chu Bằng làm cho bọn họ im lặng sao?”

“Đúng!”

“Đại Tráng, chúng ta đều đã lớn rồi, đừng suốt ngày nghĩ lấy nắm đấm nói chuyện nghĩa khí nữa. Nói thế nào, ngày hôm nay cũng là ngày các bạn học cũ tập trung gặp mặt, nếu như tôi thật sự đánh bọn họ, còn không phải bị người ta có lý dó chèn ép, sau đó càng khó qua lại với bạn bè.”

Lâm Côn cười vỗ nhẹ vào vai của Trương Đại Tráng. “Đi thôi, đừng ở chỗ này khó chịu nữa, cậu uống không được rượu thì uống chút nước trái cây...” Lâm Côn cầm ly rượu lên nói với Hà Thúy Hoa: “Thúy Hoa, chúng ta uống một ly đi!”

“Côn Tử, anh lái xe có thể uống rượu sao?” Hà Thúy Hoa nói.

“Uống một ly không có việc gì đâu.” Lâm Côn cười nói, hai người cầm ly rượu cụng ly, Lâm Côn ngửa đầu uống cạn, Hà Thúy Hoa cũng rất hào phóng uống cạn theo, Trương Đại Tráng buồn bực uống một cốc nước trái cây. Bình thường anh ta là một người có tửu lượng cao, bây giờ lại chỉ có thể uống nước trái cây.

Buổi gặp mặt diễn ra được một nửa, bà vợ Mẫu Dạ Xoa Lãnh Ngọc Lệ của Hoàng Quyền nói muốn đi vệ sinh, cô ta từ trong đám phụ nữ vây quanh mình đi ra ngoài, Chu Hiểu Nhã nói mình cũng muốn đi vệ sinh rồi đi theo phía sau.

Chu Hiểu Nhã cố ý lấy lòng Lãnh Ngọc Lệ cho nên đi theo phía sau Lãnh Ngọc Lệ, chờ đi ra khỏi hội trường Càn Khôn, cô ta định gọi Lãnh Ngọc Lệ lại thì phát hiện Lãnh Ngọc Lệ đã rẽ vào trong góc hàng lang bên cạnh, Chu Hiểu Nhã lặng lẽ đi qua, nghe Lãnh Ngọc Lệ ở bên trong khẽ nói chuyện điện thoại...

“Tiểu Phi, bậy giờ cậu dẫn mấy anh em qua đây, bên chị có việc cần cậu xử lý giúp... Được, chị sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cậu trực tiếp đi qua là được, chị muốn thằng nhóc kia phải mất mặt ở trước mặt mọi người.”

Thấy Lãnh Ngọc Lệ cúp điện thoại, từ bên trong đi ra, Chu Hiểu Nhã vội vàng đi về phía nhà vệ sinh, sau khi Lãnh Ngọc Lệ ra ngoài, hai người đối diện nhau, Lãnh Ngọc Lệ hơi ngẩn người, Chu Hiểu Nhã cười nói: “Chị dâu, không phải chị đi vệ sinh sao?”

“A, chị có việc phải gọi điện thoại trước.” Lãnh Ngọc Lệ cười nói.

“Vậy chúng ta cùng đi thôi.” Chu Hiểu Nhã cười nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về cuộc điện thoại vừa rồi của Lãnh Ngọc Lệ. Xem ra cô ta đang gọi người tới trừng trị người nào đó, nhưng người này là ai đây? Chu Hiểu Nhã cẩn thận suy nghĩ, thấy cả buổi tối Lãnh Ngọc Lệ đều rất vui vẻ, cũng không thấy ai từng đắc tội cô ta. Chẳng lẽ là...

Chu Hiểu Nhã đột nhiên nghĩ đến Lâm Côn, Hoàng Quyền vẫn nhằm vào Lâm Côn, hơn nữa vừa rồi khi Hoàng Quyền nhằm vào Lâm Côn, Lãnh Ngọc Lệ vẫn lạnh lùng đứng ở bên cạnh nhìn, trong đôi mắt chứa đầy tức giận.

Từ trong nhà vệ sinh đi ra, Chu Hiểu Nhã lại do dự không biết có nên đến nói Lâm Côn nhanh chóng rời đi, để tránh bị người Lãnh Ngọc Lệ gọi tới gây bất lợi cho anh không? Nếu như thật sự nói cho Lâm Côn, đến lúc đó bị Lãnh Ngọc Lệ biết được, Lãnh Ngọc Lệ nhất định sẽ chán ghét mình, mình không thể nào quan hệ tốt với cô ta được nữa.

“Hiểu Nhã, em đang nghĩ gì vậy?” Lãnh Ngọc Lệ đột nhiên hỏi Chu Hiểu Nhã.

“Không... Không có gì.” Chu Hiểu Nhã lấy lại tinh thần nói.

“Nghe Hoàng Quyền nói, trước đây em và tên họ Lâm kia từng yêu nhau, trước đây em coi trọng anh ta ở điểm nào vậy?” Lãnh Ngọc Lệ cười lạnh nói.

“Khi đó em còn trẻ người non dạ chưa hiểu sự đời thôi chị.” Chu Hiểu Nhã cười nói.

“Ha ha!” Lãnh Ngọc Lệ cười hai tiếng, giọng điệu thô lỗ lại mạnh mẽ giống như đàn ông, nói tiếp: “May là sau đó em dừng cương trước bờ vực đúng lúc, nếu không, em nhìn thử bộ dạng nghèo khó của anh ta hiện tại xem... Người phụ nữ đi theo anh ta cũng sẽ chịu tội tám đời, chị nhìn thấy nhiều người như vậy rồi, lúc đi học thì hiểu đạo lý rõ ràng nhưng đợi đến khi tốt nghiệp vào xã hội chính là một kẻ cặn bã!”

Nụ cười của Chu Hiểu Nhã có chút không tự nhiên, Lãnh Ngọc Lệ châm chọc Lâm Côn làm cho cô ta cảm thấy rất khó chịu, nói thế nào Lâm Côn cũng là mối tình đầu của cô ta, đã từng đối xử với cô ta tốt như vậy. Nhưng trong lòng cô ta đưa ra quyết định, không nói chuyện Lãnh Ngọc Lệ gọi điện thoại cho Lâm Côn biết, sau này cô ta còn có việc phải nhờ tới Lãnh Ngọc Lệ, cô ta không muốn vì chuyện này cắt đứt con đường của mình với Lãnh Ngọc Lệ, lần này ở trước mặt hiện thực và Lâm Côn, cô ta vẫn giống như trước đây, lựa chọn hiện thực.

Trương Đại Tráng ngồi ở sau một cái bàn, Lâm Côn và Hà Thúy Hoa lấy được các loại món ăn ngon đặt lên trên bàn, dù sao buổi gặp mặt này đã không có gì thú vị, đi sớm thì không tốt, vậy dứt khoát ăn no xong lại nói.

Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, Lâm Côn lấy ra nhìn, không ngờ đó là điện thoại của Sở Tĩnh Dao, anh đứng lên xoay người đi tới bên cạnh, khẽ nói vào trong điện thoại: “Có việc nhờ em, anh gặp lại bạn lúc nhỏ, bọn họ muốn anh anh gọi cho vợ, nếu không quá mất mặt thì em phối hợp với anh một chút, ngàn vạn lần đừng cúp điện thoại đó!”

“Anh tính cảm ơn em thế nào?” Ở đầu bên kia điện thoại, giọng Sở Tĩnh Dao không nghiêm túc nói.

“Em... Em là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?”

“Vậy em cúp máy nhé?”

“Đừng đừng đừng...” Lâm Côn xoa xoa đầu mình, khẽ nói: “Em muốn cảm ơn thế nào cũng được, em cứ việc đưa ra điều kiện.”

“Cái này...” Lúc này, Sở Tĩnh Dao đang ở trong nhà vệ sinh, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, cô suy nghĩ một lát nói: “Chờ anh về nhà giúp em giặt quần áo.”

“Được rồi.” Lâm Côn u oán nói.

“Côn Tử, ai vậy?” Hà Thúy Hoa thấy dáng vẻ lén lén lút lút nghe điện thoại của Lâm Côn, cố ý cười hỏi.

“A, vợ của tôi!” Lâm Côn cười nói, giọng nói ít nhiều có chút khí thế hơn hẳn, anh không để ý, giọng điệu có hơi lớn, vừa vặn lúc đó mấy người bạn học trong đó có cả Chu Bằng đi ngang qua nghe được. Chu Bằng này một lòng muốn làm cho Lâm Côn xấu mặt, lập tức kêu lên: “Vợ của anh Côn sắp tới, mọi người có hoan nghênh hay không vậy?”

Chu Bằng cố ý muốn Lâm Côn bị chê cười, ở trong lòng anh ta, thậm chí là trong lòng của mấy người bạn học đều nghĩ vợ của Lâm Côn khẳng định không xinh đẹp, bây giờ anh nghèo khó như vậy, có cô gái xinh đẹp nào chịu ở cùng anh chứ? Bây giờ phụ nữ chú ý tới đàn ông không phải vì dáng vẻ cao ráo và đẹp trai nữa, mà là ví tiền của họ có dày không.

Hơn nữa, nếu thật sự gọi vợ của Lâm Côn tới, đàn ông ở trước mặt phụ nữ thường rất sĩ diện, bây giờ Lâm Côn đang trong tình cảnh xấu hổ, chờ vợ anh tới, anh còn không phải nhét mặt vào trong quần mà trốn sao?

Làm sao Lâm Côn có thể không biết được chút tâm tư này của Chu Bằng. Lâm Côn vốn không muốn để ý tới người này, chủ yếu vì anh thật sự không nắm chắc có thể gọi Sở Tĩnh Dao tới được. Lúc này những người khác đã nghe được tiếng Chu Bằng kêu lên, một đám người với Hoàng Quyền dẫn đầu lập tức hô lên: “Hoan nghênh vợ của anh Côn, hoan nghênh hoan nghênh!”

Đây căn bản không phải là thật lòng hoan nghênh, giọng nói của những người này không nghiêm túc, rõ ràng bọn họ cũng suy nghĩ giống như Chu Bằng, muốn xem trò hay.

Lâm Côn vẫn tươi cười, anh hơi híp mắt lại nhìn Chu Bằng, người này nhằm vào mình xong còn đắc ý như vậy, Lâm Côn vừa muốn bảo mọi người đừng làm ầm ĩ, trong điện thoại đã truyền đến giọng nói của Sở Tĩnh Dao: “Xem ra, các bạn học của anh rất nhiệt tình nhỉ? Em sẽ cho anh một cơ hội, anh đáp ứng em một điều kiện, em lại dẫn Lâm Lâm qua tìm anh.”

“Em nói đi.” Lâm Côn khẽ nói, môi gần như không cử động, người khác không nhìn ra được anh đang nói chuyện.

“Anh giặt quần áo giúp em một tháng.” Sở Tĩnh Dao dứt khoát nói.

“Được.” Lâm Côn lập tức đồng ý, trong lòng anh lại nghĩ, người phụ nữ này thật không thể nói lý được, tại sao có thể nhân lúc cháy nhà đi hôi của như vậy chứ?

“Được, vậy anh nói địa chỉ cho em biết, em sẽ lập tức dẫn Lâm Lâm qua, anh nói xem em nên phách lối một chút hay là nên khiêm tốn hả?” Sở Tĩnh Dao cười nói, trong giọng nói tràn ngập vẻ trêu đùa, điều này lại không giống với khí chất xinh đẹp lạnh lùng của cô thường ngày.

“Em xem rồi làm là được.” Lâm Côn khẽ nói vào điện thoại, sau đó lại cố ý thể hiện, lớn tiếng nói: “Làm sao đây, các bạn học của anh đều muốn gặp em một lần, vợ à, em lập tức dẫn con đến đây đi!” Những lời sau đầy khí phách khiến đám bạn học xung quanh nghe được đều trầm trồ khen ngợi.

“Anh Côn thật uy vũ!”

“Vừa nhìn đã biết anh Côn quản nhà nghiêm!”

“Anh Côn đúng là đàn ông tốt!”

...

Một đám người ở đó không ngừng bàn luận.

Trong điện thoại, Sở Tĩnh Dao cười nói: “Không nhìn ra anh thật sự biết giả vờ, đúng rồi, quên nói với anh, em gọi điện thoại tới là do Lâm Lâm cứ đòi em dẫn tới gặp anh, đừng quên gửi địa chỉ cho em.”

Tút tút tút...

Nghe tiếng báo bận trong điện thoại, Lâm Côn hơi ngẩn người ra, chân mày thoáng nhíu lại, vốn tưởng rằng cô gọi điện thoại qua là muốn tìm anh, kết quả anh lại bị cô nhân lúc cháy nhà hôi của... Bắt giặt quần áo một tháng!

Mặt Lâm Côn sa sầm lại, thầm nuốt hận nói: “Độc nhất chính là lòng dạ đàn bà, câu nói này thật sự không sai!”

Nghe nói vợ Lâm Côn sắp tới, hơn nữa còn dẫn con theo làm cho không ít người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong xã hội này, một người đàn ông xuất thân ở nông thôn, muốn ở lại trong thành phố kết hôn sinh con là chuyện rất khó. Một vài người tới đây tham dự buổi họp mặt tự nhận cuộc sống của mình không tệ, nhưng không có mấy người mua được nhà kết hôn, ngược lại toàn thân Lâm Côn mặc trang phục rẻ tiền lại kết hôn rồi, đến con trai cũng có!

Trong lòng Chu Hiểu Nhã thầm ghen tuông, nhưng lập tức lại bình thản, cô ta tò mò không biết vợ của Lâm Côn sẽ là người thế nào. Lãnh Ngọc Lệ đứng bên cạnh cô ta cười lạnh, nói: “Có thể sinh con cho người đàn ông như vậy, nhất định là một người phụ nữ xấu xí!”

Cô ta nói như mình xinh đẹp lắm vậy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK