Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi lính tám năm, trải qua không biết bao nhiêu lần sống chết, tính cách của Lâm Côn đã sớm luyện thành dù trời có sụp xuống cũng không sợ hãi, đừng nói một khẩu súng nhỏ đang chỉ về anh, dù có lên đạn dí thẳng súng vào ngực anh, thì mặt anh vẫn giữ vẻ nhạt nhẽo coi thường như cũ.

Mặt Đổng Hải Đào vốn đã đen, lúc này bị ngọn lửa phẫn nộ đốt cháy hoàn toàn đen như đáy nồi, hai tay nắm chặt súng lục, bởi vì dùng quá nhiều sức nên liên tục run rẩy, ông ta trừng mắt nhìn Lâm Côn, sau đó nhìn nữ cảnh sát bên cạnh hô: “Mau gọi người đến!”

Nữ cảnh sát kia nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong hoảng sợ, xoay người đẩy cửa phòng thẩm vấn hô: “Người đâu mau tới đây, có người tấn công cảnh sát!”

Ở đây là cục cảnh sát, khắp nơi đều có cảnh sát, vừa nghe nói có người tấn công cảnh sát, trên mặt mỗi người đều mang vẻ kinh ngạc----------dám chạy đến cục cảnh sát tấn công, lại còn tấn công cảnh sát, gan của người này rất lớn nha!

Nhóm cảnh sát lao đến như ong vỡ tổ, trong nháy mắt đã làm cửa phòng thẩm vấn kẹt cứng người, lúc mấy người này thấy rõ tình huống bên trong, nhìn thấy người bị tấn công lại là phó cục trưởng Đổng, sự kinh ngạc trên mặt càng sâu thêm một tầng, sau khi thấy rõ mặt người có lá gan lớn đang tấn công cảnh sát kia, vẻ mặt của một phần ba người ở đây nháy mắt từ ngạc nhiên trở nên hoảng hốt---------- vậy mà lại là anh!

Đại ma vương!

“Đại ma vương” là danh hiệu người trong cục cảnh sát trung tâm thành phố đặt cho Lâm Côn, hai ngày trước Lâm Côn đại náo cục cảnh sát trung tâm thành phố, ngay ở giữa phòng thẩm vấn tay không đánh ngã bảy tám cảnh sát, sau này hiểu rõ tình hình nhưng cảnh sát lại không biết họ tên của anh, liền lén lút đặt cho anh một cái biệt hiệu.

Hai ngày gần đây, trong cục cảnh sát trung tâm thành phố gặp sóng gió không nhỏ, người đứng đầu cục cảnh sát - Hoàng Quang Minh hai ngày trước đã bị bắt đi, qua một đêm đã lên đầu đề tạp chí sợ tội tự sát, trong cục cảnh sát lan truyền lời đồn, nói việc Hoàng Quang Minh rớt đài có mối quan hệ trực tiếp với vị đại ma vương này, vị đại ma vương này không những bản lĩnh rất cao mà thân phận còn rất thần bí, theo thân cận của Hoàng Quang Minh tiết lộ, thân phận cụ thể của vị đại ma vương này trong hệ thống dữ liệu công dân quốc gia không tra được…

Nhận ra Lâm Côn, nhóm cảnh sát kia đều lặng lẽ rút lui, còn lại số ít đều là không rõ tình hình, trong phòng thẩm vấn Đổng Hải Đào tức giận kêu một tiếng: “Các người ngây ra đó làm gì, còn không mau bắt cậu ta lại cho tôi!”

Tuy rằng thường ngày ở trong cục cảnh sát Đổng Hải Đào là một người không cáu gắt, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là phó cục trưởng, nắm chức quyền trong tay, ông ta vừa hô một cái, những cảnh sát đứng ngoài vội vã lao vào.

Trong đó hai người cảnh sát lao lên đầu tiên, thành thạo lấy còng tay ra, đang định đi lên bắt Lâm Côn, thì trong phòng đột nhiên vang lên bài hát thiếu nhi: “Ánh Mặt Trời nhô lên soi sáng, đóa hoa nhỏ nhìn tôi cười…”

Lâm Lâm ngồi trên ghế dựa của phòng thẩm vấn, trước mặt mọi người, lấy từ trong túi ra một IP6 đời mới, trái tim của đứa nhỏ này không biết được cái gì luyện thành mà tốt như vậy. Đối diện với Đổng Hải Đào đang cầm súng lục chỉ vào cha mình, vậy mà cậu nhóc này không một chút lo sợ nào, điều này cũng có thể hiểu được là vì cậu nhóc này còn quá nhỏ, không biết khẩu súng màu đen kia có uy lực lớn thế nào. Hiện tại khi đối mặt với mấy chú cảnh sát lao vào phòng với khuôn mặt hung ác, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, việc này làm mọi người rất khó hiểu.

Đứa nhỏ kia bình tĩnh nghe điện thoại, nghe một chút, quay đầu nhìn Lâm Côn nói: “Cha, là mẹ, mẹ muốn nói chuyện với cha.” Câu nhóc đưa điện thoại tới.

Lâm Côn nhìn hai người cảnh sát nhân dân đang muốn còng tay mình, vẫy vẫy tay, không chút nghiêm chỉnh cười nói: “Anh bạn, đợi chút, tôi nhận cuộc điện thoại đã.” Sau đó nhận điện thoại từ tay Lâm Lâm.

Hai cảnh sát nhân dân đầu tiên là hơi ngạc nhiên, sau đó lửa giận từ trong dâng lên, tên này nói thẳng ra là không để bọn họ vào mắt thôi, hai người âm thầm cắn răng một cái, liền thô bạo cầm còng tay đi tới chỗ Lâm Côn.

Lâm Côn vừa mới cầm điện thoại đặt lên tai ‘alo’ một tiếng, đã thấy hai cảnh sát nhân dân kia đi tới, mày anh lập tức nhíu lại, vung tay tát vào trên mặt của vị cảnh sát nhân dân kia, một cái tát này tốc độ quá nhanh, sức lực cũng tương đối lớn, chỉ nghe thấy một tiếng ‘bốp’ giòn tan, vị cảnh sát kia lập tức kêu lên một tiếng rồi ngã ở trên mặt đất, cả người ngã xuống đất lập tức ngất đi.

Tấn công cảnh sát, tấn công cảnh sát nghiêm trọng!

Tất cả mọi người ở đây đều ngây người…

Lâm Côn cầm điện thoại nhe răng cười nói: “Alo, vợ à, anh đang ở bên ngoài với con... Cái gì? Em đến trường học đón con, em hôm nay không tăng ca sao? … Là thế này, bên này tạm thời có chút việc, muộn một chút sẽ về, được chứ? Em cứ yên tâm đi, có anh ở đây đảm bảo con sẽ an toàn!”

Lâm Côn cúp điện thoại, phía sau ót chợt lạnh, vẻ mặt Đổng Hải Đào hung ác dí họng súng vào ót anh, nghiến răng nổi giận mắng: “Thằng nhóc con, mày kiêu ngạo thêm một lần nữa xem, ông đây cho mày ăn đạn!”

Lâm Côn cười ha hả, khinh thường liếc Đổng Hải Đào một cái: “Nhìn dáng vẻ của ông sợ hãi đến như vậy, cho ông chút mặt mũi, có gan thì ông nổ súng đi, không thì lập tức thu hồi súng lại đi, muốn dùng súng hù dọa tôi, ông đúng là không có đủ tư cách!”

“Bớt nói nhảm!” Đổng Hải Đào quát một tiếng chói tai, nhìn những cảnh sát bên cạnh nói: “Còn ngẩn người làm gì, còn không còng nó lại!”

“Lòng tốt ném cho chó ăn vậy! Ông đây không nể mặt nữa!” Lâm Côn quay đầu lại nhìn Đổng Hải Đào mắng một tiếng, tiếp đó là vung một quyền lên, chợt nghe thấy trong không khí một tiếng gió gào thét, một bóng đen chợt lóe.

Đổng Hải Đào hoàn toàn không kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì đã cảm nhận thấy trước mắt tối sầm, đau đớn vỡ xương chỗ sống mũi truyền đến, cùng lúc đó một dòng máu nóng trào ra, cả người trong tình trạng ngã ngửa về phía sau.

“A!”

Sau đó Đổng Hải Đào kêu lên một tiếng thảm thiết, súng lục trong tay rơi ra, ‘cạch’ một tiếng rơi trên mặt đất.

Tất cả cảnh sát có mặt trong phòng đều choáng váng hoa mắt, trong lúc này miệng há to không nói nên lời, tên này cũng quá ngang ngược rồi, tấn công cảnh sát còn chưa tính, lại còn một quyền đánh ngã Phó cục trưởng, đây quả thực là muốn lật trời mà!

Đám cảnh sát kinh ngạc đứng ngây ra, vài người sau khi hồi phục tinh thần liền tức giận, đây rõ ràng là không đặt bọn họ vào mắt. Dám đánh phó cục trưởng trước mặt bọn họ, đây không phải là đánh thẳng vào mặt họ sao? Những vị cảnh sát này gầm lên giận dữ, tất cả họ xông lên, lao về phía Lâm Côn.

Vốn dĩ Lâm Côn không định đánh luôn những người này, lẽ ra cảnh sát nhân dân nên chú ý bảo vệ an toàn tài sản nhân dân và giữ gìn chế độ xã hội hòa bình, đó quả thực là nhiệm vụ vinh quang, là vinh quang giống những người lính canh giữ nơi biên giới. Nhưng những người này thật có mắt không tròng, cũng không thèm hỏi rõ xanh đỏ đen trắng thế nào đã nghe theo hiệu lệnh Đổng Hải Đào, bị đánh cũng là xứng đáng, hơn nữa nếu bây giờ Lâm Côn không đánh lại, vậy người bị đánh chính là anh, vậy thì không được rồi!

Bịch một tiếng, một chân Lâm Côn đá đổ bàn thẩm vấn trước mặt, bàn thẩm vấn này được chế tạo từ gỗ thật, bên ngoài bọc một tầng sắt mỏng, ít nhất cũng phải một trăm cân, bị đá văng ra phía sau đè lên trên người mấy cảnh sát nhân dân nọ, nhất thời một vài người bị đập trúng kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống mặt đất.

Vài người còn lại đều tỉnh táo trở lại, đứng trong phòng còn có bảy tám cảnh sát nhân dân, trên mặt bảy tám người này tất cả đều là một kiểu biểu cảm như gặp phải địch, trong lúc này không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, có hai người nâng Đổng Hải Đài dậy, Đổng Hải Đào một tay ôm mặt, máu loãng theo khe hở ngón tay ào ào chảy ra ngoài, nữ cảnh sát bên cạnh hoàn toàn bị dọa cho mắt choáng váng, thì thào nói: “Muốn chết người rồi...”

Có hai cảnh sát nhân dân lặng lẽ đưa tay sờ về phía bên hông, muốn lấy súng, ánh mắt Lâm Côn lạnh như băng quét qua: “Không muốn phế đi bàn tay của mình thì ngoan ngoãn chút đi.” Hai người cảnh sát nhân dân run lên lẩy bẩy, rút tay về.

Ánh mắt Lâm Côn lạnh lẽo nhìn về phía Đổng Hải Đào, trong mắt Đổng Hải Đào lúc này ngoại trừ oán hận và phẫn nộ, cũng có một nỗi sợ hãi sâu sắc, Lâm Côn thản nhiên nhếch miệng nhìn ông ta cười cười, trước mặt bao nhiêu người đột nhiên dồn sức đá một cái lên ngực Đổng Hải Đào, chợt nghe bịch một tiếng, Đổng Hải Đào mở miệng kêu rên, hai cảnh sát giúp đỡ ông ta cũng bị liên lụy, ba người cùng nhau ngã lăn quay trên đất.

Mọi người ở đây hít một ngụm khí lạnh, sau khi ngã xuống mặt đất, Đổng Hải Đào nhổ ra một ngụm máu tươi to, liền hôn mê bất tỉnh…

Phó cục trưởng bị thương nặng, nhiều cảnh sát cũng bị thương, vậy tính chất nghiêm trọng và hậu quả của chuyện này cũng không phải nói dăm ba câu có thể hình dung được. Nếu là người bình thường với tội này cũng đủ rút súng ra bắn chết tại chỗ, nhưng người bình thường ai có bản lĩnh làm ra việc này?

Cảnh sát ở đây cũng không phải ngốc, mặc dù không ai biết được thân phận của Lâm Côn, nhưng cũng rất nhanh liên hệ người trẻ tuổi trước mặt này với vị Đại ma vương đang được đồn thổi hai ngày nay trong cục cảnh sát với nhau, bởi vậy nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhìn về phía Lâm Côn, sâu trong ánh mắt của bọn họ đều tràn ngập một tầng sợ hãi, còn như Đổng Hải Đào đang nằm trên mặt đất, coi như ông ta xui xẻo, người có thể làm cho loại người như Hoàng Quang Minh té ngã, ông ta có thể đấu lại sao?

Chỉ là, chuyện này nhìn về vấn đề mặt mũi, cho dù là cục cảnh sát, hay là Phủ Thị Chính của thành phố Trung Cảng này, nếu truyền ra cũng nhất định là tiếng xấu không nhỏ, cho nên sau khi Phó thị trưởng Khương Phong nhận được điện thoại đã vội vã chạy qua đây, cũng ra lệnh cho cục cảnh sát trung tâm thành phố, người nào dám để lộ tin này ra ngoài, ngay lập tức bị sa thải và xử lý nghiêm khắc!

Lâm Côn cũng không phải là người tùy tiện kiêu ngạo, thích làm xằng làm bậy, anh ra tay nhất định có lý do của mình. Ví dụ như việc hôm nay anh đại náo cục cảnh sát, kẻ làm sai đầu tiên chính là vợ của Đổng Hải Đào – Từ Mai dám vu oan Lâm Lâm, sau khi hai cha con Lâm Côn đến cục cảnh sát, Đổng Hải Đào ngang ngược, lời nói lại có ý tứ sỉ nhục Lâm Lâm, bình thường chuyện nhỏ nhặt anh sẽ không tính toán, nhằm vào mình, Lâm Côn cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng dám động đến con trai anh thì tuyệt đối không được! Nhẫn nhịn có thể được xem là một người nho nhã lễ độ, cũng có thể nói là một loại bất lực, anh đường đường là vua ở quân khu Mạc Bắc, làm sao phải nhẫn nhịn một Phó cục trưởng cục cảnh sát nho nhỏ? Cho nên thái độ của Lâm Côn rất rõ ràng, ai dám sỉ nhục con của ông đây, ông đây liền đánh kẻ đó!

Trên đường, Khương Phong nhận được điện thoại của Sở Tướng Quốc, làm sao mà Sở Tướng Quốc biết được chuyện này đã là chuyện rất khó hiểu rồi, trong điện thoại Sở Tướng Quốc không có ý yêu cầu Khương Phong thả người, chỉ khách sáo bảo Khương Phong nhất định phải điều tra rõ việc này.

Sở Tướng Quốc thân là một doanh nhân lãnh đạo xí nghiệp hàng đầu ở thành phố Trung Cảng, giao tình cùng Khương Phong trước giờ rất tốt, Khương Phong lại không phải loại quan chức tham ô thối nát, cho nên có chuyện gì Sở Tướng Quốc đều xem trọng ông ta. Mặt khác, ông ta cũng không giống với đại đa số quan chức khác, là một công chức nhà nước có cốt cách, nếu như có thực lực, nhất định có thể đạt được thành tựu không nhỏ, đối với người như vậy, Sở Tướng Quốc sẽ không mở miệng hứa hẹn một số tiền lớn để cảm ơn, chỉ là mở lời nói một câu xin nhờ điều tra rõ việc này. Việc này cũng là hợp tình hợp lý, bởi vì ông cũng tin tưởng Lâm Côn cũng không phải người làm xằng làm bậy, không bởi vì bất cứ điều gì khác, mà bởi vì anh ta là người của lão Hồ cử tới.

Sở Tướng Quốc ngồi trong văn phòng rộng lớn, sau khi cúp điện thoại là một dáng vẻ nhíu mày nhăn trán, nói thật thì ông vẫn có chút lo lắng, cũng không phải lo lắng cái gì khác, chỉ sợ Lâm Côn không làm chủ được tính tình quậy sự việc lớn quá thì không có cách nào kết thúc mọi chuyện, cho nên do dự hồi lâu, cuối cùng ông vẫn cầm điện thoại gọi cho lão Hồ trước.

Đầu kia của điện thoại, đường đường là thiếu tướng đứng đầu Mạc Bắc lại đang ngồi uống rượu đỏ, hút xì gà Cuba cao cấp, ngồi trong căn nhà ngói đỏ cấp hai của mình xem Tivi, hai người cũng không chào hỏi, trực tiếp vào vấn đề chính, sau khi nghe Sở Tướng Quốc nói rõ mọi chuyện xong, lão Hồ lập tức phá lên cười ha hả, khen ngợi: “Tính tình thằng nhóc này chính là như vậy, có cái gì đáng ngạc nhiên, đừng nói là đánh Phó cục trưởng cục cảnh sát, ngay cả nhóm người Thị trưởng cậu ta cũng dám đánh, cũng không có gì phải ngạc nhiên, lão Sở à, nghe tôi đi, ông không cần lo lắng, dù thằng nhóc này có quậy thành phố Trung Cảng đến lật trời, cũng không có việc gì to tát!”

Sở Tướng Quốc hơi hơi nhíu mày, nói: “Tôi đây phải làm chút gì chứ?”

Trong điện thoại lão Hồ nói: “Ông cứ làm việc ông nên làm là được, còn cái khác cái gì cũng không cần quản, yên tâm đi, trời không sụp được.”

Sở Tướng Quốc thở dài một hơi, chợt hỏi: “Lão Hồ, ông mói thật với tôi đi, Tiểu Lâm có phải là...”

Không đợi Sở Tướng Quốc nói xong, lão Hồ trực tiếp ngắt lời nói: “Lão Sở à, ông muốn hỏi cái gì tôi cũng biết, nhưng ông không cần hỏi, tôi sẽ không nói đâu, tóm lại ông cứ yên tâm, thằng con rể tôi gửi đến cho ông, chắc chắn không tầm thường, tương lai nếu đứa con gái yêu của ông có thể cùng thằng nhóc này ở bên nhau, lúc đó chắc chắn ông sẽ phải cảm ơn tôi, ha ha!”

“Được rồi…”

Sở Tướng Quốc cúp điện thoại, đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, xa xa nơi chân trời được tô điểm một màu vàng kim của hoàng hôn, ông nhẹ nhàng thở ra một hơi, đáy lòng không lo lắng, nhưng lại nổi lên một tầng sương mù dày đặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK