Ở trong mắt đám người Tiếu Trì Quốc, Trương Đức Thắng và Lý Lão Tứ, mặc dù người trẻ tuổi trước mắt này rất lợi hại cũng không có khả năng làm sụp đổ được tập đoàn Phong Hoàng, huống gì anh còn tuyên bố sẽ đánh sập tập đoàn Phong Hoàng trong một tháng, việc này không khác gì nằm mơ giữa ban ngày. Người khác bọn họ không biết, nhưng ác danh của Phong Bưu lại có tiếng, còn là một trong các bang phái lớn ở khu phía nam thành phố Trung Cảng này, tập đoàn Phong Hoàng tuyệt đối làm người ta sợ hãi nhất.
Vụ đánh cược này Lý Lão Tứ không phát biểu ý kiến hai người kia không muốn thì mình ông ta đánh cược cũng không vấn đề gì. Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng nhìn nhau, hai người sử dụng ánh mắt im lặng bàn bạc với nhau, qua ba bốn giây sau bọn họ gật đầu, sau đó cùng nhau nói với Lâm Côn: "Ông chủ Lâm, lời của anh nói có chắc chắn hay không?"
Lâm Côn cười nhạt: "Nếu hai vị còn lo lắng, vậy thế này đi, cùng với phần đánh cược với ông chủ Lý, chúng ta viết giấy cam kết đi. Ba vị không tin tưởng Lâm Côn tôi, thật ra tôi cũng không tin các vị, dù sao các vị đã nuốt lời một lần, cho nên trong mắt tôi các vị không có chút uy tín gì."
Lâm Côn mở miệng châm chọc, cũng không để lại cho bọn họ một chút mặt mũi nào, dù trong lòng ba người này rất không muốn nhưng cũng không có cách nào tốt hơn, bởi vì những gì người ta nói đều là sự thật, là bọn họ trước đó đã đảm bảo sẽ không tới gây sự với Bách Phượng Môn nữa, tối hôm nay lại...
Ký cam kết cá cược dưới sự chứng kiến của luật sự, một bản cam kết chia in ra làm bốn phần, Lâm Côn, Tiếu Trì Quốc, Trương Đức Thắng và Lý Lão Tứ mỗi người đều cầm một phần, Lâm Côn tùy ý nhét vào trong túi, sau đó cười nói với ba người: "Ba vị, hiện tại các vị có thể đi, nếu sau đó các vị còn tới gây sự với Bách Phượng Môn, ha ha..."
Anh còn chưa dứt lời nhưng ba người Tiếu Trì Quốc đã cảm giác được toàn thân lạnh thấu xương, hai người Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng mặt mày xám xịt đỡ Lý Lão Tứ đi về, chờ bọn họ đi ra khỏi cửa, A Đông không kìm chế được lao tới trước người Lâm Côn, lớn tiếng quát: "Lâm Côn, anh làm cái gì vậy? Sao anh có thể tùy tiện lấy hai mươi phần trăm cổ phần ra đánh cược với bọn họ, nếu chẳng may anh thua thì làm sao đây!"
Lâm Côn rất bình tĩnh, cười nói: "Anh Đông, anh kích động như vậy làm gì, tại sao anh biết tôi không thể đánh sập được tập đoàn Phong Hoàng? Đúng rồi, chuyện tôi dặn dò lúc trước, anh có làm hay không?"
Công việc Lâm Côn dặn dò chính là để A Đông âm thầm theo dõi người nhà của ba người Tiếu Trì Quốc, cho dù trong lòng ba người này có sợ hãi, không dám tùy tiện gây sự với Bách Phượng Môn, nhưng dựa theo suy đoán lúc trước của anh, đám người Tiếu Trì Quốc không nên nhanh như vậy đã tới gây sự với Bách Phượng Môn, cho nên trong đó khẳng định có vấn đề.
Gương mặt A Đông lạnh lùng nói: "Tôi đã làm rồi, nhưng sau đó lại bị ba người kia biết được rồi báo tin cho Phong Bưu, Phong Bưu lập tức cho người đánh những anh em tôi phái đi theo dõi.
Lâm Côn nhíu mày, nhìn vào đôi mắt của A Đông, biểu hiện của A Đông hôm nay có phần khác thường, Lâm Côn cười nói: "Anh Đông, thật xin lỗi, là do tôi bố trí có thiếu sót."
A Đông hừ lạnh một tiếng, nói: "Lâm Côn, lăn lộn trong giới xã hội đen này không phải chỉ cần dùng nắm đấm để làm việc, còn cần động não nhiều hơn, anh quá liều lĩnh sẽ dồn Bách Phượng Môn vào đường cùng!"
Lâm Côn mỉm cười gật đầu, "Anh Đông nói rất đúng." A Đông ngày hôm nay quả thật khác thường, Lâm Côn cũng không có ý định nói nhiều với anh ta, sau đó đứng dậy nói với Tưởng Diệp Lệ: "Chị Tưởng, chuyện ngày hôm nay là tôi quá liều lĩnh rồi."
Tưởng Diệp Lệ cười nói: "Không sao, Côn Tử."
Lâm Côn cười nói: "Cảm ơn chị Tưởng tin tưởng, tôi còn có việc, tạm thời không ở nơi này lâu, nếu có việc gì chị cứ liên lạc qua điện thoại là được."
"Ừ." Tưởng Diệp Lệ nói.
Lâm Côn xoay người nói với các anh em xung quanh: "Các anh em, tôi đi trước, mọi người phải ra sức bảo vệ Bách Phượng Môn."
Những người này không ai đáp lại Lâm Côn, tình cảnh lúc này biến thành ngượng ngùng, việc này hoàn toàn khác với sự nhiệt tình của những người này dành cho anh lúc trước. Trong lòng Lâm Côn biết trong đó có vấn đề nhưng không biểu hiện ra ngoài quá nhiều, anh lại xoay người đi ra ngoài cửa.
Đến bên ngoài vũ trường, ba chiếc xe bị đập vỡ, còn có chiếc Mercedes đã rời đi, trên mặt đất còn sót lại từng mảnh thủy tinh vỡ, Lâm Côn ngồi vào trong xe của mình, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tưởng Diệp Lệ -- "Buổi tối mười hai giờ đêm, cửa khách sạn Bắc Quốc Viên, nhất định phải tới một mình."
Tưởng Diệp Lệ nhận được tin nhắn của Lâm Côn, nhìn lướt qua nội dung trong điện thoại, A Đông lập tức lại gần hỏi: "Chị Tưởng, ai nhắn tin vậy?"
Tưởng Diệp Lệ lập tức xóa nội dung tin nhắn, nói: "Tin nhắn dịch vụ của tổng đài thôi."
A Đông nói: "Chị Tưởng, tôi cảm thấy không nên để cho Lâm Côn liều lĩnh như thế nữa, anh ta quá trẻ tuổi ngông cuồng, tôi sợ anh ta sẽ gây bất lợi cho Bách Phượng Môn chúng ta, anh ta có ơn với Bách Phượng Môn nhưng cũng không thể làm như thế được..."
Tưởng Diệp Lệ cắt lời anh ta, nói: "A Đông, không nói chuyện này nữa, tôi hơi mệt mỏi, lên phòng nghỉ ngơi trước." Sau đó cô lại nói với các anh em phía sau: "Mọi người giải tán làm việc của mình đi."
Tưởng Diệp Lệ đi lên lầu, A Đông đứng sau lưng cô, trong ánh mắt hiện ra một tia thâm trầm.
Mãi đến mười hai giờ rưỡi, chờ ở ngoài cửa lớn khách sạn Bắc Quốc Viên, Lâm Côn mới nhìn thấy Tưởng Diệp Lệ bước ra khỏi xe taxi, cô mặc quần jean, áo phông màu đen, tóc buộc sau đầu và đeo một kính râm lớn.
Lâm Côn nháy đèn hai cái, Tưởng Diệp Lệ hơi kéo kính râm xuống nhìn thoáng qua, sau đó cúi thấp đầu đi qua.
Tưởng Diệp Lệ ngồi vào trong xe, Lâm Côn đưa điếu thuốc cho cô, Tưởng Diệp Lệ nhận lấy điếu thuốc và tháo kính xuống, Lâm Côn đốt thuốc lá thay cô, sau đó cũng đốt cho mình một điếu. "Chị Tưởng, chị biết vì sao tôi gọi chị ra đây hay không?"
Tưởng Diệp Lệ cười nói: "Nhất định là chuyện của A Đông."
Lâm Côn cười nói: "Biểu hiện của anh Đông hôm nay không bình thường, tôi nghi ngờ anh ta đã có tâm tư phản bội."
Tưởng Diệp Lệ nói: "Cậu ấy có phản bội hay không thì tôi không xác định, nhưng biểu hiện của cậu ấy hôm nay quả thật khác thường, tôi không hy vọng hai người vì ân oán cá nhân mà tổn hại tới hòa khí. Dù sao A Đông đã theo tôi đã nhiều năm như vậy, nếu không có cậu ấy ở bên cạnh, sợ rằng nhiều năm qua tôi không kiên trì nổi. Dù cậu ấy thật sự có ý muốn phản bội, tôi cũng không thể làm gì cậu ấy, trong lòng của tôi, A Đông chính là em ruột của tôi."
"Sợ rằng anh Đông không nghĩ như vậy." Lâm Côn phun ra một vòng khói, thản nhiên nói: "Một người đàn ông đồng ý đi theo bên cạnh một người phụ nữ nhiều năm như vậy, không cần danh lợi, chỉ có một nguyên nhân..."
Tưởng Diệp Lệ nói: "Tôi biết."
Lâm Côn cười nói: "Tôi giữa đường nhảy vào Bách Phượng Môn, hơn nữa chị còn chăm sóc tôi như vậy, sợ rằng đã làm cho trong lòng anh Đông không yên rồi, nếu như anh ta thật sự cấu kết với Phong Bưu, vậy sau này chắc chắn sẽ gây bất lợi với chúng ta, dù sao phần lớn những anh em cấp dưới của chị đều nghe lệnh anh ta, như thiên lôi sai đâu đánh đó."
Vẻ mặt Tưởng Diệp Lệ lộ ra sự phiền muộn, yếu ớt thở dài nói: "Những việc anh nói thì tôi đều biết, nhưng tôi thật sự chỉ xem cậu ấy như em mình, tôi không muốn nghĩ chuyện khác."
"Từ yêu sinh hận, chị Tưởng, sau này chị vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn." Lâm Côn nói với Tưởng Diệp Lệ.
Tưởng Diệp Lệ ngẩng đầu nhìn Lâm Côn, nói: "Côn Tử, nói thật cho tôi biết, cậu có nắm chắc đánh đổ được tập đoàn Phong Hoàng không? Nếu cậu thật sự đánh sập được tập đoàn Phong Hoàng, A Đông sẽ kính phục cậu. Tôi rất hiểu tính của cậu ấy, chỉ cần cậu ấy thật sự kính phục cậu, A Đông chắc chắn sẽ không phản bội!"
Lâm Côn lắc đầu: "Chị Tưởng, chị nghĩ quá đơn giản, một người có ý muốn phản bội hay không, không phải quyết định bởi việc người đó kính phục hoặc không kính phục ai hay không. Lúc trước tôi đánh bại A Hổ, tất cả mọi người trong Bách Phượng Môn đều kính phục tôi, nhưng tình huống của hôm nay thì chị cũng thấy đấy, lúc tôi sắp đi lại chẳng có ai lên tiếng chào hỏi."
Đột nhiên sắc mặt Tưởng Diệp Lệ thay đổi, Lâm Côn nói đều là sự thực, hiện tại công việc từ trên xuống dưới của Bách Phượng Môn đều là một tay A Đông xử lý. Người của Bách Phượng Môn hiện tại đều nghe theo lệnh anh ta, cô tuy là chị hai nhưng nói trắng ra chỉ là một con rối không có thực quyền, một khi A Đông thật sự bắt tay với Phong Bưu, Bách Phượng Môn gần như chẳng khác nào dâng tặng cho Phong Bưu cả.
"Chị Tưởng, tôi biết trong lòng của chị nghĩ gì, chị khẳng định không muốn tin tưởng anh Đông đã phản bội chị, nhưng sự thực đã bày ra trước mắt, chuyện lần trước chúng ta sắp xếp chu đáo chặt chẽ như vậy, phái đám anh em đi theo dõi người nhà ba người Tiếu Trì Quốc, mặc dù bị bọn họ phát hiện ra, chúng ta cũng có cách đối phó, nhưng kết quả..."
"Côn Tử, cậu không cần nói, tôi hiểu."
"Vậy tiếp theo thì sao?"
"Tôi muốn cho A Đông một cơ hội, cũng muốn xem thử tại sao cậu ấy lại biến thành như vậy." Tưởng Diệp Lệ kiên định nói.
Lâm Côn bất đắc dĩ cười, nói: "Được rồi chị Tưởng, nếu chị đã quyết định như vậy, tôi nói nhiều cũng không ích gì, bản thân chị chú ý an toàn, có chuyện gì xảy ra thì gọi điện thoại cho tôi, cứ gọi thì tôi sẽ đến."
Tưởng Diệp Lệ cảm kích nhìn Lâm Côn, nói: "Côn Tử, cảm ơn cậu, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy..."
Lâm Côn xua tay cười nói: "Chị Tưởng, không cần khách khí như vậy, dù sao tôi cũng không phải người ngoài, trong tay nắm hai mươi phần trăm cổ phần của Bách Phượng Môn, tôi không chỉ đang giúp chị, cũng đang giúp bản thân tôi."
Lâm Côn ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tưởng Diệp Lệ cũng không nghĩ như vậy, cô hoàn toàn tin tưởng vào ánh mắt của mình. Người trẻ tuổi lái chiếc Jetta cũ, cả người mặc quần áo vỉa hè rẻ tiền trước mắt tuyệt đối không phải là người quan tâm tới tiền bạc.
Tưởng Diệp Lệ đón xe đi rồi, Lâm Côn lấy điện thoại ra gọi đi, đường dây vừa được kết nối, trong điện thoại đã có tiếng gào to: "Khốn kiếp, ai thế? Hiện tại đã hơn nửa đêm rồi mà còn dám làm phiền giấc ngủ của ông!"
"Là tôi, anh Côn của cậu đấy." Lâm Côn cười nói.
"Côn... Anh Côn!" Giọng nói trong điện thoại lập tức trở nên cung kính, cũng mang theo một tia hưng phấn khó nói thành lời, kích động nói: "Anh Côn, anh cuối cùng cũng xuất hiện, anh đang ở đâu?"
"Thành phố Trung Cảng, ngày mai cậu bay sang đây, tôi đến sân bay đón cậu." Lâm Côn cười nói.
"Được rồi!"
"Nhớ kỹ, trên máy bay kiểm tra an ninh rất nghiêm ngặt, nhóc con nhà cậu đừng cầm theo mấy thứ đồ chơi thuốc súng khác thường gì đó, cẩn thận bị người ta bắt lại."
"Yên tâm đi anh Côn, nếu đám an ninh sân bay dám bắt em, em sẽ cho nổ banh sân bay!"
"Thằng nhóc cậu đang nói cái gì đó!" Đột nhiên Lâm Côn nghiêm khắc nói: "Mẹ nó! Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, sau này phải làm một người dân tuân thủ pháp luật, nếu cậu vẫn còn tính cách thổ phỉ như vậy, tôi sẽ đánh cho cậu tàn phế!"
Người bên kia cười hì hì, nói: "Anh Lâm, em nói sai rồi, em tự vả vào miệng, ngày mai chúng ta gặp!"