Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí trong sảnh lớn lập tức trở nên căng thẳng, vẻ mặt của mọi người ở đây đều biến đổi, không ai ngờ được hai bên lại dễ dàng động thủ như vậy. Phải biết rằng đây chính là buổi đấu giá do lãnh đạo cục thương mại tổ chức, cả sảnh lớn trở nên xôn xao, trong lòng vài người hả hê, cười trên nỗi đau của người khác, muốn xem thử hai bên sẽ dàn xếp với nhau thế nào.

Khắp bốn phía của sảnh lớn đều có bố trí bảo vệ, khi nhìn có người đánh nhau, mấy bảo vệ này không có ý định đi lên ngăn cản, bọn họ biết rõ người tham gia đấu giá ngày hôm nay là người thế nào, nếu chẳng may đắc tội bên nào đó, bọn họ đều không thể gánh vác nổi.

Hai cấp dưới của Lô Tam đều là người giỏi đánh nhau, ngày xưa còn có kỷ lục vinh quang trong quân đội, bằng không Lô Tam cũng không dùng nhiều tiền thuê bọn họ tới bảo vệ cho mình, hai người nắm chặt nắm đấm, bọn họ giống như mũi tên lao thẳng về phía Long Đại Tương, trên mặt mỗi người còn mang theo ý chí quyết đấu, giống như hai con sói đói hung ác quyết tâm lao lên xé nát con mồi!

Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc như vậy, vẻ mặt của Long Đại Tương trái lại càng bình tĩnh tự nhiên hơn, cảm giác hoàn toàn khác nhau. Ở trong mắt người khác thì hai người này chính là hai con sói hung ác nhưng ở trong mắt của anh chỉ là hai con mèo bệnh, hoàn toàn không có uy hiếp gì đáng nói.

Trên gương mặt của Lâm Côn ngoại trừ bình tĩnh ra, trong ánh mắt nhìn hai người kia còn mang theo sự thương hại.

Ầm! Ầm!

Hai thuộc hạ của Lô Tam cùng vung nắm đấm đánh vào mặt của Long Đại Tương, Long Đại Tương giơ hai bàn tay ra bắt lấy, đột nhiên sắc mặt hai tên này trở nên căng thẳng, lực đấm của bọn họ thế nào thì bản thân bọn họ đều biết rõ, bọn họ sử dụng tất cả sức lực toàn thân nhưng lại bị người ta ngăn cản dễ dàng, đây rõ ràng là thực lực chênh lệch lớn...

Bọn họ nhịn không được qua đều cùng rút tay về phía sau, muốn rút nắm đấm ra khỏi tay của Long Đại Tương, nhưng hai tay của bọn họ như bị kìm sắt khóa chặt, hai người căn bản không thể rút ra được.

Vẻ mặt hai thuộc hạ của Lô Tam biến thành run sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Long Đại Tương, gương mặt của Long Đại Tương rất bình tĩnh, đột nhiên anh ta nở nụ cười dữ tợn, hai tay dùng sức và xoay ngược, hai tiếng rắc rắc vang lên, xương ngón tay đã bị sai khớp, hai thuộc hạ của Lô Tam lập tức kêu la thảm thiết.

Gương mặt của bọn họ vặn vẹo.

Long Đại Tương cũng không tiếp tục bẻ ngón tay, anh buông tay hai thuộc hạ của Lô Tam ra, sau đó vung hai đấm đánh vào cằm của hai người kia, hai âm thanh bịch bịch vang lên, giống như chùy đá nện vào vách tường, hai người này liền kêu la thảm thiết, bọn họ lảo đảo lùi về phía sau, thân thể xoay tròn một vòng, đồng thời đôi mắt biến thành màu trắng, sau đó cả hai đều ngã xuống đất và trực tiếp ngất đi.

Ồ lên...

Lô Tam cũng cảm thấy choáng váng, cô gái đứng bên cạnh Lô Tam lại sợ hãi không nói thành lời. Cô ta há miệng muốn hô to, nhưng vừa muốn phát ra tiếng thét sợ hãi chói tai, Long Đại Tương đã giơ ngón tay lên ngang miệng của mình, anh dựng ngón tay ra hiệu cô ta phải im lặng, cô gái vội vàng vươn tay che miệng, cũng không dám phát ra âm thanh nào khác.

Lô Tam nằm trên mặt đất, gương mặt biến thành màu xám như tro tàn, ngày hôm nay ông ta quá mất mặt rồi, trong sảnh lớn đầy tiếng bàn luận xôn xao, bắt đầu là những tiếng chế giễu khinh thường, rõ ràng bọn họ là nhằm vào Lô Tam.

Lúc này Lâm Côn đứng dậy rời khỏi ghế, giọng nói bình tĩnh nhưng lạnh như băng: “Ngày hôm nay có không ít đại ca các bang phái có mặt, tôi cũng tuyên bố một chuyện, sau này hy vọng các vị không nên xem thường Bách Phượng Môn, Lâm Côn tôi không phải rồng mạnh dưới sông gì đó, nhưng người anh em này của tôi lại không dễ chọc đâu.”

Bên trong phòng ồ lên, ánh mắt mọi người đồng thời tập trung nhìn về phía Lâm Côn, trên gương mặt người trẻ tuổi này rất bình tĩnh, trong lúc lơ đãng để lộ ra sự thâm độc, lúc này mọi người đã có cảm giác rất sâu sắc.

Trong lòng các đại ca này ít nhiều gì cũng có chút không vui về những lời của Lâm Côn, bọn họ đều là những đại ca của các bang phái nổi tiếng trong thành phố Trung Cảng lại bị một hậu bối như vậy cảnh cáo, trong lòng dù gì cũng cảm thấy khó chịu nổi. Nhưng mặc dù chịu không nổi thì thế nào, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Long Đại Tương đứng bên cạnh Lâm Côn, tất cả đều rùng mình, người này tuyệt đối là một người đàn ông hung hãn không dễ chọc.

Trận đánh nhau này làm người ta sợ hãi, cục diện thay đổi khác thường khiến bầu không khí trở nên xấu hổ, lúc này lãnh đạo cục thương mại cũng đã tổng kết xong, bọn họ tạm thời rời khỏi phòng làm việc, Khương Phong đi ở đằng trước, bên cạnh có hai lãnh đạo cục thương mại vây quanh, Trương Ngạn theo sát sau lưng Khương Phong, trong tay còn cầm chứng nhận cỡ lớn, ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn vào giấy chứng nhận, về phần phong ba ầm ĩ vừa rồi đã bị bọn họ ném ra sau đầu.

Các lãnh đạo ngồi xuống, Khương Phong khẽ gật đầu ra hiệu, Trương Ngạn cầm giấy chứng nhận đi tới, mở ra trước mặt mọi người, trên đó có con dấu màu đỏ xác nhận, sau đó cao giọng tuyên bố: “Liên quan tới đấu giá tập đoàn Phong Hoàng, người thắng cuối cùng chính là...” Ánh mắt anh ta nhìn mọi người phía dưới một lần, cuối cùng lại nhìn tới trên người Lâm Côn. “Chúc mừng tập đoàn Bách Phượng Môn của ngài Lâm Côn đã giành được thắng lợi cuối cùng!”

Ánh mắt mọi người đồng thời tập trung nhìn về phía Lâm Côn, trong ánh mắt bọn họ mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, bọn họ nhanh chóng hoài nghi, im lặng suốt ba giây lại không biết là người nào mở miệng trước, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, không biết có phải chính quyền có giở trò sau lưng hay không, tại sao Bách Phượng Môn lại có thể trúng thầu?”

Sau khi người này lên tiếng, lập tức có không ít người phụ họa, ngoại trừ vài người có nghi ngờ, còn có nhiều người đều mang tâm tình không ăn được thì đạp đỏ, sự đố kỵ trong lòng bọn họ đã nảy mầm.

“Mọi người im lặng.” Khương Phong cười và đứng lên nói, trên mặt anh ta nở nụ cười ấm áp, ánh mắt ung dung bình tĩnh nhìn xuống dưới đài, sau đó nhìn Trương Ngạn: “Tiểu Trương, công bố bảng đấu giá cho mọi người xem, chính phủ chúng ta làm việc chủ yếu là cần phải có sự công bằng, công bằng thì cần nói tới chứng cứ.”

Trương Ngạn gật đầu, anh ta lấy các tờ giấy đấu giá ra mở ở trước mặt mọi người, các phóng viên phía dưới không ngừng chụp ảnh, đèn flash sáng lên, mọi người tập trung tinh thần, ngay cả Lâm Côn đứng xa cũng hiếu kỳ đứng lên, muốn xem thử trên đó viết cái gì.

Trên danh nghĩa đó là tấm giấy của anh, nhưng anh lại không ghi gì cả, những thứ được viết trên đó không có liên quan gì với anh, trong lòng anh lại suy nghĩ, rốt cuộc Khương Phong viết cái gì, dựa vào trực giác phía trên không phải là con chữ đơn giản, mà là...

Vì muốn mọi người nhìn thấy rõ ràng, Trương Ngạn cố ý thông qua máy chiếu trong đại sảnh quay lại từng tấm giấy đấu giá ra, trên đó ghi là... 0 tệ, nhưng bản thân hứa hẹn sau này sẽ mang bảy mươi phần trăm lợi nhuận của tập đoàn Phong Hoàng cống hiến cho các trẻ em khu vực nghèo khó của quốc gia.

Trong sảnh lớn trở nên ồn ào xôn xao, những âm thanh nghi ngờ tan thành mây khói, ánh mắt của mọi người ở đây đều không tình nguyện, nhưng đồng thời cũng lộ ra vẻ khâm phục. Phóng viên không ngừng chụp ảnh, vẻ mặt của Lâm Côn đầy kính phục nhìn sang Khương Phong, Khương Phong âm thầm mỉm cười gật đầu, hai người hiểu rõ mà không cần nói ra.

“Ngài Lâm Côn, xin hỏi trong khi ngài ra giá, trong lòng ngài suy nghĩ như thế nào...”

“Ngài Lâm, lợi nhuận kinh doanh chí ít phải có ba mươi phần trăm giữ lại làm vốn, ngài quyết định cống hiến ra bảy mươi phần trăm lợi nhuận, như vậy ngài không thể kiếm được tiền lãi, trái lại hàng năm có khả năng sẽ bị lỗ vốn, xin hỏi trong lòng ngài suy nghĩ như thế nào?”

“Ngài Lâm Côn, những trẻ em khu vực nghèo khó nhất định sẽ cảm kích ngài!”

...

Sau khi rời khỏi Bắc Quốc Viên, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, Lâm Côn và Tưởng Diệp Lệ, Long Đại Tương cùng ngồi trong chiếc Jetta cũ, cảnh tượng như vậy đều được các phóng viên chụp lại, vì vậy tờ báo sáng của ngày hôm sau đã có tiêu đề lớn: Nhà từ thiện thầm lặng trẻ tuổi nhất thành phố Trung Cảng!

Tại lầu ba của Bách Phượng Môn, Lâm Côn ngồi trên ghế sofa trong căn phòng riêng của Tưởng Diệp Lệ, bầu trời xanh thẳm của thành phố ven biển này có sự mê hoặc rất lớn, một làn gió biển mát lạnh thổi vào, Tưởng Diệp Lệ xoay người đi tới tủ rượu cầm bình rượu, sau đó rót ra hai ly, Lâm Côn lập tức đau khổ nói: “Chị, tôi cần thương lượng một chuyện.”

“Sao?” Tưởng Diệp Lệ mỉm cười nhìn anh.

“Sau này tôi có thể không uống rượu ngoại được không, tôi không quen rượu này, rượu trắng nguyên chất vẫn ngon nhất, uống vào trong miệng vừa cay vừa ngọt, rượu ngoại này uống vào chẳng khác gì uống nước tiểu, thật vô vị!”

Tưởng Diệp Lệ cười mắng: “Cậu đấy, cậu có biết loại rượu đỏ mình đang kỳ thị này một chai bao nhiêu tiền không, làm sao có thể giống như cậu nói chứ?”

“Không quan tâm rượu này bao nhiêu tiền, uống thoải mái mới tốt.” Lâm Côn cười đùa.

“Nhưng tôi thích rượu đỏ, cậu có uống với tôi hay không?” Tưởng Diệp Lệ không nghiêm túc cười hỏi.

Lâm Côn lộ ra vẻ mặt đau khổ, “Tôi có thể thương lượng một chút hay không? Sau này chuẩn bị rượu trắng nguyên chất cho tôi, lần tới chị uống rượu đỏ, tôi uống rượu trắng.”

“Vậy hôm nay?”

“Ngày hôm nay...” Lâm Côn giống như ủy khuất rất lớn nhận lấy cái ly, nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong, nói: “Còn có thể làm sao nữa, ngày hôm nay tôi uống một lần với chị vậy.”

“Ha ha...” Tưởng Diệp Lệ cười khanh khách, trên gương mặt vui mừng hớn hở giống như một đứa trẻ, cô nâng ly lên chạm với Lâm Côn một cái, nói: “Cụng ly, chúc mừng chúng ta thắng lợi!”

Hai người cùng nhấp một hớp rượu đỏ, sau đó đặt ly rượu xuống, Lâm Côn nhìn Tưởng Diệp Lệ hỏi: “Chị, chị không có ý kiến gì với lần dự thầu này sao? Tuy chúng ta trúng thầu lần này, nhưng dựa theo chi tiết trong đấu thầu ngày hôm nay, chúng ta kinh doanh tập đoàn Phong Hoàng có khả năng không kiếm được một tệ nào, còn có khả năng sẽ lỗ vốn.”

Tưởng Diệp Lệ mỉm cười nói với Lâm Côn, “Cậu cho rằng tôi chỉ là người chỉ biết lợi ích trước mắt hay sao, lần này trúng thầu này nhìn từ bề ngoài thì chúng ta lỗ vốn nhưng chúng ta lại lấy được quyền kinh doanh, có mảnh đất tập đoàn Phong Hoàng này, địa vị của chúng ta tại khu vực phía nam sẽ vững chắc, cho dù hàng năm lỗ chút tiền cũng không ngại, mặc dù lỗ vốn nhưng lại dùng vào từ thiện thì tôi cũng không đau lòng.”

Lâm Côn cười nói: “Chị, tôi không nghĩ tới chị lại rộng lượng như thế!”

Tưởng Diệp Lệ lại trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Thế nào, cậu cho rằng tôi là người hẹp hòi hay sao?”

Lâm Côn vội vàng nói: “Không có, tuyệt đối không có!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK